Hàn quốc, thủ đô Tân Trịnh...
Dưới một căn tù ngục sâu của Hàn quốc, nơi sâu thẳm nối liền với một địa mạch đang bốc lên dung nham ngùn ngụt. Mùi lưu huỳnh sặc vào mũi người làm cho người không khỏi gay mũi nhăn mày. Ở một nơi như vậy lại tồn tại một người nam nhân.
Leng keng, leng keng... Âm thanh vang lên khi những chiếc dây xích đánh vào nhau. Thân hình to con của hắn được cột chặt trên một cái giá sắt. Từng cái dây xích to lớn từ bốn trung quanh đem người nam nhân to con này cột chặt lên trên đó. Đôi mắt hắn từ từ mở ra với con mắt rống như một con rắn có màu đỏ tươi như máu. Bên mi mắt hắn xuất hiện từng cái vảy nhỏ như vảy rắn.
Ầm, ầm... Âm thanh vang lên khi một chiếc cửa đá khổng lồ ở trước mặt hắn mở ra. Người nam nhân ngẩng đầu ngước mắt nhìn thấy được một người binh lính tiến vào. Hắn đeo bên người một thanh kiếm sắt dài. Bên trong mặc áo vải đỏ bên ngoài mặc một chiếc áo giáp sắt. Đai lưng dầy to bản có màu đỏ và buộc một dây đai dùng để đeo kiếm lên. Chiếc mũ giáp hắn để lộ ra khuôn mặt và đỉnh chóp mũ giáp cắm hai thứ dài dài trông giống như râu.
Ầm ầm... Cánh cửa cũng một lần nữa từ từ đóng lại. Hai người binh lính ở bên ngoài nhìn vào cảnh bên trong này sau đó gật đầu một cái. Ánh mắt họ nhìn về phía nam nhân to con bị chói trên xích sắt nếu có đó là vài phần thương hại.
Vẻ mặt người nam nhân cầm theo một rổ cơm tiến vào bên trong. Hắn tiến về phía nam nhân đang bị khoá trên dây xích với vẻ mặt chán ghét. Ở trên người nam nhân này sặc mùi hôi thối làm cho hắn không có cách nào chịu được. Người binh lính cố gắng nhăn chiếc mũi lại nhưng hắn không chịu được lập tức lấy ra một chiếc khăn che mặt đeo lên mặt của mình.
Đem hộp cơm để xuống, người binh lính mở miệng nói: “Đến giờ cơm rồi!” Ở trong giọng nói mang theo tràn ngập phiền muộn và bực tức.
“Cũng đến lúc rồi...” Một âm thanh bất chợt rơi vào người binh lính đưa cơm.
“Cũng đến lúc gì kia!?” Nghe được âm thanh này thì người binh lính chợt mở miệng nói. Ngay sau đó hắn giật mình kinh hãi hô lên: “Ngươi không phải bị câm sao?” Ngay sau đó đột nhiên hắn cực kỳ kinh hãi thấy được tay người nam nhân to con kia nhỏ lại đã rút ra được khỏi xích sắt.
Pặc! Bàn tay nhỏ nhắn đó trực tiếp bóp lấy cổ người binh lính kia nâng lên. Cảm giác nghẹt thở làm cho người binh lính túm lấy cổ của mình. Sau đó một cảm giác hôn mê trực tiếp truyền tới làm cho hắn hít thở không thông.
Bàn tay người thanh niên to con cũng theo đó nhanh chóng khôi phục lại bình thường. Chuyện quỷ dị còn tiếp tục xuất hiện. Dường như một ngón tay của người thanh niên to con biến dạng nối thẳng với cổ người binh lính. Việc không thể ngờ xảy ra khi mà khuôn mặt người thanh niên to con bắt đầu biến đổi thành khuôn mặt tên binh lính trong khi tên binh lính với khuôn mặt thì nhanh chóng biến thành nam nhân to con.
Ầm, ầm... Cánh cửa khổng lồ lại một lần nữa mở ra. Hai người binh lính nhìn về phía bên trong thấy được người thanh niên to con vẫn đang bị trói chặt trên đài. Dây xích vẫn đánh vào nhau phát ra tiếng leng keng thì bọn họ mới gật đầu một cái.
Người binh lính đi đưa cơm nhìn về phía bọn họ gật đầu. Hắn đem toàn bộ giỏ cơm nhẹ nhàng đi ra phía bên ngoài. Dọc theo con đường cũ ký tiến thẳng lên phía trên mặt đất. Cứ như vậy người binh lính không có gặp phải bất cứ ngăn cản nào dễ dàng rời khỏi toà ngục giam này.
“Ê...” Một âm thanh vang lên làm cho người binh lính hơi dừng lại. Hắn quay ra thì thấy được một người binh lính khác đưa ra vẫy gọi hắn: “Ngươi đi đâu vậy!?”
“Đại ca...” Tiến về phía tên binh lính vừa gọi hắn, người binh lính vội vàng lấy ra một ít tiền lẻ rúi vào tên binh lính kia rồi khẽ nói nhỏ: “Bà nương nhà ta hôm nay... hôm trước chuyện ta và đại ca bị lộ. Nếu như hôm nay ta không trở về được, đại ca biết!” Vừa nói hắn để lộ nụ cười gượng gạo: “Đây là tấm lòng nhỏ của tiểu đệ hiếu kính các vị đại ca uống rượu.”
“Nga...” Mấy tên binh lính cánh cửa ngay lập tức hiểu ý gật đầu. Sau đó phẩy phẩy tay đối với người binh lính.
Nhìn thấy người binh lính đã đi, một binh lính khá béo châm chọc nói: “Một tên sợ bà nương còn hơn sợ đại tướng quân nữa...”
“Được rồi...” Một người binh lính khá gầy cao với bộ râu xồm xoàm mở miệng nói: “Tiếp tục canh gác đi. Nhiệm vụ chúng ta là canh gác ở nơi này!”
“Đai ca...” Một người binh lính khá trẻ tuổi đứng ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi: “Biểu đệ thực tò mò. Cái nhà giam này chưa từng bao giờ tiến vào tù nhân cả. Thế cái nhà tù này đang nhốt ai vậy? Chẳng lẽ là một vị đại nhân vật nào đó?”
“Ngươi không biết...” Binh lính khá béo quệt miệng một cái, giọng nói mang theo khinh bỉ nói: “Cũng khó trách ngươi không có biết. Ở trong này giam giữ một vị đại nhân vật. Muốn biết sao?” Một vài tên binh lính liên tục gật đầu. Ngay lập tức binh lính khá béo đưa tay ra phẩy phẩy. Mấy binh lính trẻ tuổi lập tức đưa vào tay hắn vào đồng tiền lẻ.
“Khụ, khụ...” Người binh lính béo nắm tay đặt ở miệng ho khan vài tiếng: “Trong ngục giam này giam giữ một người duy nhất không ai khác là thái tử Thiên Trạch của Bách Việt!”
“Cái gì!?” Đám người tất cả đều kinh ngạc hô lên. Họ nhớ đến Thái Tử Bách Việt đã từng đi đến Hàn Quốc. Hơn mười ba năm trước, thái tử Xích Mi Long Xà từng đi sứ tới Hàn Quốc thuyết phục Hàn Hoàn Huệ Vương và đạt được một bản giao ước với Hàn quốc và Bách Việt. Tuy nhiên không biết vì cái gì trên đường trở về, thái tử Thiên Trạch mất tích. Không lâu sau thì Hàn quốc liên kết với Sở quốc tấn công Bách Việt. Nhờ cuộc chiến này, thái tử Hàn An đạt được công tích to lớn mà lên ngôi vua.
Thái tử Bách Việt bị mất tích đến nay vẫn là có nhiều bí ẩn. Nhiều người cho rằng khi trở về nước, thái tử Bách Việt đã bị người Sở quốc ám sát bỏ mình. Tuy nhiên họ cũng không nghĩ đến được người ở trong toà nhà giam này lại là thái tử Bách Việt.
Cạch, cạch... Từng chiếc mũ và áo giáp sắt ném xuống dưới mặt đất. Người binh lính lại khôi phục thân hình là một nam nhân to con. Bàn tay hắn vuốt ngược lên khuôn mặt mình. Những lớp vảy trên mặt hắn ngay lập tức biến mất. Đồng thời đôi mắt còn khôi phục giống như người thường. Nó có màu xanh tuyệt đẹp như sao trời. Mái tóc trắng bị cắt ngắn lại chỉ còn ngang vai.
Mấy ngón tay đưa lên cầm ở cổ của mình lay vài cái. Khoé miệng người nam nhân to con phát ra âm thanh: “Cuối cùng cũng tính toán hoàn tất. Nhiều năm như vậy mới phát hiện được cách hoàn thành nhiệm vụ mà Thiên Đạo giao cho. Thật sự là mệt người đây. Không biết lúc này hai nàng ấy thế nào rồi!? Tính, trước đó liên lạc với đám nhóc kia cái đã.”
Giọng nói và cách ăn nói người nam nhân to con này hoàn toàn không phù hợp thời đại người ở đây. Dưới bầu trời đầy ánh sao và trăng, người thanh niên to con tiến vào phía u tối. Nơi cây cối rậm rạp đem cả cơ thể hắn che dấu vào trong màn đêm.
Vừa đi, người nam nhân to con vừa ôm ngực của mình trong khi một tay thì dùng ngón chỏ gõ gõ trán. Dáng vẻ người nam nhân trông khá là bất cần đời. Giọng nói lầm bầm từ người nam nhân to con ấy phát ra: “Xem ra muốn hoàn thành công việc này e rằng cần phải có nhân lực khá là to lớn. Nếu là như vậy, xem ra thống nhất bảy quốc gia là việc cần thiết. Nếu không thì mình không biết bao giờ mới hoàn thành được nhiệm vụ này đây!”
Từ người nam nhân to con ấy xuất hiện tiếng thở ra một hơi dài. Dường như đối với việc hắn thống nhất bảy quốc là một việc quá đơn giản vậy. Tiếng bước chân hắn vẫn phát ra nho nhỏ khi hắn dẫm trên mặt cỏ. Theo sau thân hình người thanh niên cũng dần dần biến đổi. Thân hình hắn trở nên thon hơn và khuôn mặt cũng trở nên trẻ tuổi hơn một chút, mái tóc cũng trở nên bạc trắng hơn một chút.
So với hình dáng lếch thếch lôi thôi và có chút đẹp trai trước đây đã biến hoá trở thành tuyệt thế mỹ nam. Đặc biệt thái độ ngạo mạn kèm theo lãng tử bất cần đời của hắn quả thực có vẻ khá là hấp dẫn. Hẳn sẽ có không ít thiếu nữ vì dáng vẻ này của hắn mà khuynh tâm.
“Xích Mi Long Xà Thiên Trach, thái tử Bách Việt gì đó đã là quá khứ rồi...” Mép người thanh niên kéo lên, hai vai nhún nhún sau đó mở miệng nói: “Xem ra ở Tân Trịnh này cần sử dụng một cái tên mới. Tính... Vậy sử dụng cái tên này đi.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đạo Chu
Chương 312: Thái tử Bách Việt
Chương 312: Thái tử Bách Việt