TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đạo Chu
Chương 333: Bách Điểu

Vừa chạm vào mặt đất, người thanh niên lập tức dùng ánh mắt ngưng trọng nhìn về phía Long Ngạo Thiên. Đó là một người thanh niên khá trẻ tuổi với mái tóc màu đen dài bòng bảy được vuốt ngược về phía sau. Bên ngoài hắn mặc trang phuc màu đen bó sát người thực thích hợp với sự vận động tốc độ cao. Quần áo và đồ dùng rât tinh xảo, còn có áo choàng lông chim đen xõa ra lộ vẻ ung dung lãnh ngạo. Mà hoa văn đặc biệt ở đuôi mắt và trên y phục ăn khớp với nhau, chúng đều dã được xử lý tỉ mỉ, sự phối hợp phóng khoáng giữa đai lưng và cổ tay, bên hông giày có thêm kim khí, mang theo khí phách tà mị, thân thể cường tráng linh hoạt.

“Không nghĩ tới ở nơi này lại gặp phải người của Thiên Địa gia...” Người thanh niên tóc đen mở miệng lên tiếng nói: “Chẳng lẽ Thiên Địa gia cũng muốn nhúng tay vào việc này!?”

“Ồ, thì ra là một con quạ đen của Cơ Vô Dạ...” Long Ngạo Thiên mở miệng châm chọc nhìn về phía người thanh niên tóc đen nói: “Nếu như ta đoán không nhầm thì ngươi chính là Mặc Nha trong bách điểu!”

“Bị một kẻ như ngươi nhớ tên mình là một chuyện không vui chút nào. Đặc biệt người đó lại là người của Thiên Địa gia!” Mặc Nha vẻ mặt cao lãnh đứng ở nơi đó nhìn về phía Long Ngạo Thiên: “Song mặc dù ngươi thuộc vệ Thiên Địa gia nhưng ta vẫn khuyên ngươi một câu. Mặc dù Dạ Mộ không muốn cùng Thiên Địa gia là địch nhưng cũng không e ngại Thiên Địa gia. Màn đêm buông xuống vẫn chưa phải là thời khắc đen tối nhất đâu. Bởi cơn ác mộng vẫn chưa bắt đầu. Đợi đến khi nó đến, có lẽ sẽ có nhiều người cảm thấy hối hận.”

“Hahaha....” Long Ngạo Thiên đột nhiên vỗ mạnh vào đùi của mình một cái. Ngay sau đó hắn mở miệng cười nhạo quay ra nhìn về phía Hàn Phi rồi mở miệng nói: “Hàn huynh, ngươi xem! Đối thủ đang uy hiếp ta hay đang uy hiếp huynh đây. Chúng ta có cần phải giết đối phương để diệt khẩu không thế!”

“Long huynh, đừng nói đùa kiểu đó!” Hàn Phi cười khổ đối với Long Ngạo Thiên. Hắn đưa lên đỡ mặt nhưng vẫn không quên dùng ánh mắt quan sát đối với Mặc Nha nói: “Hắn sẽ là một lợi thế để chúng ta đàm phán với Cơ Vô Dạ.”

“Vậy ra các ngươi muốn dùng ta làm đàm phán sao?” Mặc Nha lập tức tỏ ra tràn đầy hứng thú khi nói chuyện: “Muốn thông qua ta tìm về thứ các ngươi muốn?”

“Đúng vậy, ngoan ngoãn bó tay chịu trói đi!” Long Ngạo Thiên lành lùng hất đấu nhìn về phía Mặc Nha: “Mà ngươi không ngoan ngoãn cũng không sao? Đánh cho người tan phế cũng có thể, chỉ cần ngươi không chết sẽ chẳng có vấn đề gì cả!?”

“Xem ra là không thể nói chuyện rồi!” Âm thanh vẫn lạnh lẽo không mang chút tình cảm nào từ miệng Mặc Nha phát ra. Lập tức phóng ra hai chiếc lông chim mục tiêu thẳng hướng về phía Hàn Phi. Lấy này làm mục tiêu lập tức Mặc Nha muốn xoay người rời đi song đáng tiếc hắn không có được như ý.

“Ngâm...” Một tiếng rồng ngâm phát ra, hình ảnh một cái đầu rồng phóng ra khỏi lòng bàn tay Long Ngạo Thiên. Nó hung hăng đập bay hai lông chim sau đó hung hăng đánh về phía Mặc Nha. Lập tức Mặc Nha xoay người tránh thoát.

Oanh! Tiếng rồng ngâm trực tiếp đánh nát một căn nhà gỗ khổng lồ ở nơi đó. Thực may đó là một căn nhà bỏ hoang. Tuy nhiên tiếng ồn ào này cũng đánh thức mọi người. Mọi người lập tức phát hiện có chuyện gì đó đang xảy ra. Tuy nhiên họ không có dám ra ngoài vì nghe đồn hàng đêm vẫn có quỷ binh đi du đãng ở khắp nơi.

Vụt! Nhân cơ hội đó Long Ngạo Thiên trực tiếp tiếp cận Mặc Nha. Ngay lập tức Mặc Nha đưa thanh đoản kiếm nhỏ gắn trên lớp giáp sắt ở cổ tay tung ra. Lưỡi kiếm sắc lẻm trực tiếp đánh vào trên người Long Ngạo Thiên.

Keng! Vậy mà cơ thể Long Ngạo Thiên bao bọc bởi một lớp ánh sáng màu vàng. Mặc Nha chém lên đó giống như chém lên kim loại phát ra âm thanh rền vang. Con mắt Mặc Nha cũng theo đó hơi mở lớn thầm hô: “Kim chung hộ nhân!” Vẻ mặt hắn cũng theo đó mà biến sắc.

Pặp! Tốc độ Long Ngạo Thiên nhanh đến khủng khiếp, hắn trực tiếp túm lấy cổ Mặc Nha với tốc độ cực nhanh. Bàn tay hắn như cái gọng kìm trực tiếp đem Mặc Nha ấn mạnh xuống mắt đất.

Ầm! Mặt đất ngay lập tức bị tạp nát bắn ra bụi bặm cùng khói mù. Miệng Mặc Nha trực tiếp hộc ra một ngụm máu đỏ tươi. Hắn còn chưa kịp hồi thần thì Long Ngạo Thiên trực tiếp ném bay cơ thể hắn về phía xa giống như đang tóm cổ một con chó chết đem nó quăng bay.

Thân thể Mặc nha trực tiếp bay thẳng về phía xa, đồng thời Long Ngạo Thiên trực tiếp ở đó ngưng tụ một đòn. Toàn thân hắn phát ra ánh sáng kim quang. Một bàn tay không lồ từ lòng bàn tay Long Ngạo Thiên đánh ra. Ánh sáng màu vàng kim từ lòng bàn tay trực tiếp oanh kích về phía Mặc Nha.

Vụt! Lại một cái bóng trắng nhanh nhơ chớp vọt qua đem Mặc Nha đỡ đi tránh thoát được đòn tấn công của Long Ngạo Thiên. Điều này lập tức làm cho Long Ngạo Thiên vì thế mà nhíu mày lại một cái. Ánh mắt dường như thâm thuý nhìn về phía người mới tới này.

Một người thiếu niên có khuôn mặt vài phần non nớt. Hắn có một mái tóc màu hơi tím phất phơ ngang vai. Nước da màu trắng và khuôn mặt thon, hàng lông mày sắc bén và đôi mắt còn vài phân ngây thơ. Trán khá cao và sống mũi khá cao. Bê ngoài mặc một chiếc áo màu trắng và sau lưng có hai dải lụa dài. Bên vai phải có gắn một đám lông chim dài màu trắng. Bàn tay có cuốn lên vài màu tím. Cổ có đeo một chiếc khăn quàng cổ.

“Gì thế này?” Vẻ mặt Long Ngạo Thiên tò mò nhìn về phía hai người: “Một con chim đen giờ đến một con chim non màu trắng. Thật là thú vị đây! Ngươi nghĩ được mình có thể cứu được con chim đen sao? Cẩn thận mình cũng đáp luôn vào, cậu bé!?”

Trước giọng điệu châm chọc của Long Ngạo Thiên, người thiếu niên không nói. Hắn chỉ mở miệng lên tiếng nhỏ giọng hỏi: “Ngươi không sao chứ?”

“...” Mặc Nha khẽ gật đầu một cái. Cánh tay hắn cũng đem theo đó cũng tiến vào lau đi khoé miệng của mình. Song ánh mắt hắn cũng vô cùng kiêng kị nhìn về phía Long Ngạo Thiên. Quay sang nhìn về phía người thiếu niên nói: “Cẩn thận, hắn rất mạnh! Hắn nắm giữ Thiện Nhân Chưởng và Hàng Long Thập Bát Chưởng của Thiên Đại gia. Nếu không cẩn thận, ta và cậu có thể phải ở lại chỗ này. Câu biết tướng quân sẽ xử phạt kẻ thất bại như thế nào rồi chứ?”

Đầu người thiếu niên hơi gật nhẹ một cái. Ngay lập tức thân ảnh của hắn huyễn hoá thành bốn người trung quanh. Bốn người này trực tiếp hướng về phía Long Ngạo Thiên tiến hành tấn công. Mặc Nha tốc độ cũng không châm. Mỗi lần di chuyển hắn giống như biến mất tại chỗ sau đó mới xuất hiện một khoảng cách phía trước.

Lập tức Long Ngạo Thiên không e ngại trực tiếp phóng về phía hai người. Đồng thời từ cơ thể Long Ngạo Thiên phát ra kim quang lập loè. Rõ ràng hắn đã xúc tích chiêu thức đối với hai người. Điều này làm cho người thiếu niên cùng với Mặc Nha đề phòng. Họ trực tiếp đánh về phía Long Ngạo Thiên.

Ầm... Hai tay Long Ngạo Thiên trực tiếp mở rộng. Từng đoá kim quang trực tiếp mở rộng. Đòn tấn công này đánh về bốn phương tám hướng. Ngay lập tức nó đem hai người thiếu niên cùng Mặc Nha trực tiếp đánh bay. Song cùng lúc đó hai ngừoi trực tiếp chớp được thời cơ tốt nhất. Bàn tay bắn ra một đám lông chim bay về phía Hàn Phi.

Một đám lông chim màu đen và màu trắng nhanh chóng bắn về phía Hàn Phi với tốc độ cực nhanh. Thấy được hai người bị mình đánh bay, Long Ngạo Thiên muốn nhân cơ hội này trực tiếp tấn công hai người. Lần này hắn quyết định trực tiếp đánh cho hai người bán thân bất toại mới dừng tay. Tuy nhiên một đám lông chim bắn về phía Hàn Phi làm cho Long Ngạo Thiên lập tức vọt về phía Hàn Phi.

Phanh! Một đám lông chim trực tiếp bị Long Ngạo Thiên đánh bay. Hàn Phi cũng vì thế mà lùi vài bước thở ra một hơi dài. Khi mà hắn ngẩng đầu lên thì thấy được thân ảnh hai người Mặc Nha cùng với thiếu niên đã hoàn toàn biến mất. Không còn bóng dáng ở nơi này nữa làm cho Hàn Phi có chút tiếc nuối. Song Hàn Phi mở miệng nói: “Cảm ơn, Long huynh! Vừa rồi nếu không có Long huynh, ta rất có thể đã gặp phải nguy hiểm lớn.”

“Xem ra lần sau muốn bắt hai tên này sẽ không dễ đâu!” Hai vai Long Ngạo Thiên nhún nhún. Ánh mắt hắn nhìn về phía Hàn Phi rồi thở ra một hơi thật dài. Ngay cả Hàn Phi cũng vì thế mà nở nụ cười gượng gạo. Hắn vừa rồi cũng hiểu được mình đã làm liên luỵ đến Long Ngạo Thiên. Bất đắc dĩ, Long Ngạo Thiên chỉ có thể phất tay: “Tính đến ngục giam đi, sau đó ta muốn về ngủ một giấc. Đi với Hàn huynh thật lắm phiền phức mà!”

“...” Hàn Phi chỉ cười cười nhìn về phía Long Ngạo Thiên. Hắn mở miệng nói: “Long huynh, chúng ta không phải bằng hữu chân chính sao?” Song Long Ngạo Thiên chỉ liếc mắt trừng hắn một cái sau đó tiếp tục đi về phía trước. Hàn Phi cũng chỉ cười đi sóng vai với Long Ngạo Thiên.

Đọc truyện chữ Full