TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đạo Chu
Chương 337: Ba mươi vạn lượng hoàng kim

Keng... Một âm thanh trầm thấp vang lên. Cơ Vô Dạ đâm vào cơ thể Hàn Phi lại giống như đâm vào sắt thép. Không những thế lực bắn ngược lại còn làm cho bàn tay Cơ Vô Dạ hơi cảm giác nóng rát và tê tê. Vừa rồi hắn không có dùng quá nhiều sức mạnh nhưng tuyệt đối không yếu. Thế nên hắn cũng cảm nhận được lực độ bắn ngược lại rất mạnh.

Ánh sáng loè loè màu vàng kim đập vào mắt Cơ Vô Dạ. Bao phủ cơ thể hai người là một chiếc chuông vàng khổng lò. Thanh đao Cơ Vô Dạ chém lên trên đó phát ra từng tiếng âm thanh cực kỳ vang dội khiến cho người ta cảm giác được đinh tai nhức óc. Bàn chân Cơ Vô Dạ lập tức lùi về phía sau vài bước.

“Ta đã sớm nhìn ra người bằng hữu bên cạnh ngươi sâu xa khó lường, ngứa nghề muốn thử chút thân thủ! Không nghĩ tới lại là người Thiên Địa gia... tinh thông Thiện Nhân chưởng...” Tiếng cười sáng lạn từ Cơ Vô Dạ phát ra: “Thực lực quả thực khó lường!”

“Roạt!” Tiếng cừa lúc này mở ra, một binh lính Hàn quốc ở phía cửa kính cẩn nói: “Tướng quân, Trương Lương tiên sinh phái người đến chuyền lời, bảo tướng quấc đại nhân đã bày tiệc rượu...” bàn tay chắp lại, hắn cúi đầu kính thật sâu: “Đời công tử Hàn Phi về phủ uống rượu.”

“Tướng quân dừng bước, cáo từ!” Hàn Phi không quay đầu lại chỉ chắp tay một cái. Cơ Vô Dạ chỉ biết dùng ánh mắt âm trầm nhìn về phía hai người rời đi. Mặc dù muốn giết chết Hàn Phi ngay tại nơi này nhưng Cơ Vô Dạ lại không dám làm quá. Với lại ở bên cạnh Hàn Phi, người thanh niên mặc y phục màu đỏ nhún nhún vai mở rộng tay của mình sau đó xoay người rời đi. Ở trên người thanh niên này, Cơ Vô Dạ cảm giác được uy hiếp. Đó là lý do Cơ Vô Dạ không dám làm càn.

Hai tay Trương Lương chắp lại, hắn cực kỳ cung kính nói: “Toàn thân rút lui, hai vị vất vả rồi!”

“Nói suốt cả một tối, miệng khô hết cả!” Vừa nói thì Hàn Phi lắc lắc đầu kêu ca sau đó nhìn về phía Long Ngạo Thiên nhếch miệng cười nói: “Chúng ta tìm nơi nào đó uống rượu đi!”

“Hừ... đừng có nói mấy lời ngu ngốc đó nữa!” Long Ngạo Thiên nhăn mày ôm ngực, hắn mở miệng với giọng có vài phần tức giận khó chịu: “Hôm nay, ngươi cố ý như vậy đi Hàn huynh!?”

“Ai da...” Nghe được lời này thì Hàn Phi không tim khổng phổi cười nói: “Đã bị Long huynh phát hiện rồi sao?” Ngay sau đó Hàn Phi cúc cung đối với Long Ngạo Thiên một cái lễ lớn: “Thật xin lỗi và đã tính kế Long huynh, đem Long huynh cột lên con thuyền này rồi!”

“Đây là cách xin lỗi của ngươi đó hả?” Mép Long Ngạo Thiên sau đó liên tục giật giật: “Hàn huynh!?” Trước câu hỏi truy vấn từ Long Ngạo Thiên, Hàn Phi chỉ mỉm cười. Long Ngạo Thiên chỉ có thể thở dài phất tay một cái: “Tính, ta cũng không ưa gì Cơ Vô Dạ. Hơn nữa, Cơ Vô Dạ còn chưa làm gì được ta. Trương huynh đệ, ngươi nói uống rượu ở nơi nào kia!?”

“Trên đồi đã bày sẵn tiệc rượu...” Trương Lương chìa tay về phía hai người cười nói: “Vệ Trang huynh cùng Tử Nữ cô nương đã chờ hai vị ở trên đó!”

“Hàn huynh...” Long Ngạo Thiên nhún nhún vai mở miệng nói: “Ngươi biết rõ ta không thích uống rượu kia mà. Uống rượu đơn giản chỉ là giao tiếp thôi. Nếu như không cần thiết ta ít khi uống rượu. Dù sao nó ngoài đắng cay say nồng, ta không cảm nhận được bất cứ vị ngon nào!” Lúc này vì chán ghét cách làm Hàn Phi, Long Ngạo Thiên mở miệng thẳng thừng từ chối.

“Long huynh, huynh biết từ trước đến nay ta uống rượu không chỉ là vì uống rượu mà!” Hàn Phi mỉm cười lên tiếng nói: “Hơn nữa ta còn cần cùng Hàn huynh trở lại phủ Cơ Vô Dạ lần nữa. Ở trước đó ta cũng dặn dò Tử Phòng mang theo nước trái cây cho Long huynh rồi. Long huynh có thể uống nước trái cây thay rượu trong khi chúng ta uống rượu mà! Hơn nữa vở kịch đêm nay vẫn chưa kết thúc, vở kịch này còn cần cả Vệ Trang huynh lần cả Tử phòng giúp ta lấy được ba mươi vạn lượng hoàng kim đây!”

Trời trở về đêm và lạnh hơn. Hiện tại mọi người ở vị trí trên đồi cao. Ở nơi đó dã được dựng sẵn mấy cái cây cọc lớn đồng thời có một cái màn vải che đảm bảo gió không tạp vào hai người. Ánh sáng từ những cây đèn dầu phát ra khiến cho cảnh sắc sáng sủa hơn.Trên bàn đã bày đầy rượu và thức ăn ngon. Trong đó còn có cả nước trái cây dành cho Long Ngạo Thiên.

Tử Nữ đang vì Hàn Phi tiến hành rót rượu: “Nơi này không gian thoáng đãng có thể thấy hết cảnh vật trong thành, công tử hài lòng đấy chứ?”

Miệng Hàn Phi hơi nhếch lên, một cơn gió nhẹ thổi qua làm cho dây buộc sau đầu Hàn Phi khẽ tung bay. Cầm trong tay ly rượu, Hàn Phi mỉm cười thoải mái: “Người hiểu ta chỉ có Tử Nữ cô nương. Quả đúng là một nơi tốt để xem kịch!”

“Công tử lại trêu chọc ta rồi...” Tử Nữ cùng vì Vệ Trang rót lấy một ly rượu: “nửa đêm canh ba làm gì có ai đến để diễn kịch!”

Đầu Hàn Phi hơi nghiêng nhìn sang Tử Nữ: “Sẽ có ngay thôi, không tin cô có thể hỏi bọn họ!”

“Đánh rắn động cỏ!” Long Ngạo Thiên thấy được Tử Nữ nhìn về phía mình nghiêng đầu đáp trả một câu.

Song câu nói của Hàn Phi lại phản bác Long Ngạo Thiên: “Không phải là gõ sơn chấn hổ! Mà con hổ này chính là Cơ Vô Dạ!” Hàn Phi vừa nói không bao lâu thì cánh cửa phủ cơ vô dạ lập tức mở ra. Một người vệ binh mặc y phục màu đỏ rón rén đi ra phía ngoài.

“Lên rồi kia!” Trương Lương mở miệng lên tiếng nói. Ngay sau đó một đám kị binh từ phía phủ Cơ Vô Dạ chạy ra ngoài. Tiếng vó ngựa bắt đầu phát ra rầm rập.

“Thị vệ binh sỹ của phủ tướng quân ra quân rồi!” Tử Nữ thích ý đi ra, ánh mắt đảo qua nhìn về phía đám thị vệ ở phía xa. Nàng chống một tay trên eo quay đầu nhìn về phía Hàn Phi nói: “Xem ra công tử gõ sơn chấn hổ khiến con hổ Cơ Vô Dạ này động lòng rồi!”

“Ta tin hắn không những là động lòng, mà còn rất cso tểh sẽ đau lòng nữa...” Hàn Phi nở nụ cười tràn ngập tự tin. Đến lúc này, Hàn Phi chắp tay đối với Vệ Trang: “Vệ Trang huynh, vở kịch hay sắp tới nay, còn phải phiền huynh giúp ta diễn vở kịch này!”

Đôi mắt Vệ Trang thoáng đảo qua một chút, hắn đem ly pha lê uống cạn sạch. Sau đó xoay người rời đi. Ly rượu trực tiếp rơi lên mặt đất phát ra tiếng xoảng một cái khá là lớn. Vẻ mặt Hàn Phi cũng vì thế mà vô cùng khó coi: “Ta biết huynh ấy xưa nay luôn rất ngầu. Nhưng có cần phải dùng cách đập vỡ chiếc ly yêu thích của người khác để chứng minh không?”

“Hi...” Tiếng cười nhỏ phát ra từ miệng Tử Nữ: “Xem ra người phải đau lòng đêm nay không chỉ có Cơ Vô Dạ rồi!”

“Cửu ca...” Trương Lương đối với Hàn Phi chắp tay hành lễ: “Cũng đến lúc đệ đi lấy mười vạn lượng hoàng kim rồi!”

“...” Tiếng thở dài từ miệng Hàn Phi phát ra. Hắn quay ra nhìn về phía Long Ngạo Thiên thấy được Long Ngạo Thiên đang chẹp miệng uống nước trái cây. Lúc này Hàn Phi lại đối với Long Ngạo Thiên chắp tay nói: “Long huynh, chúng ta đi thôi! Chúng ta tới phủ Cơ Vô Dạ lấy mười vạn lượng hoàng kim!”

...

Lần thứ hai, Cơ Vô Dạ lại một lần nữa thấy được Hàn Phi cùng Long Ngạo Thiên trong phủ của mình. Lúc này khuôn mặt Cơ Vô Dạ vô cùng khó coi. Trong lòng hắn đã thầm nghĩ: “Chẳng lẽ việc ta muốn vận chuyển quân hưởng đã bị hắn phát giác!?” Song mặt Cơ Vô Dạ không đổi sắc, hắn chỉ hỏi: “Cửu công tử, không biết lần này đến nơi này lại có chuyện gì?”

“Cơ tướng quân...” Lần này Hàn Phi đối với Cơ Vô Dạ có vài phần kính cẩn hơn: “Hàn Phi đến đây là mượn tiền!?”

“Mượn tiền!?” Vẻ mặt Cơ Vô Dạ dại ra khi nghe được những lời này.

“Đúng vậy là mượn tướng quân tiền!” Hàn Phi mỉm cười tự tin đặt tay mình ở bụng: “Hàn Phi đã hứa với tướng quốc Khai Địa rằng lần này Phi không những tìm được mười vạn lượng quân hưởng mà còn làm cho quân hưởng thành mười vạn. Nhưng hiện giờ Phi còn thiếu mười vạn lượng hoàng kim nữa nên muốn tới nơi này mượn mười vạn lượng hoàng kim của tướng quân!?”

Nghe được những lời này sắc mặt Cơ Vô Dạ thoáng qua chút âm trầm. Tuy nhiên Cơ Vô Dạ lập tức cười đáp lại: “Nếu công tử muốn vay ta tiền cũng không phải không thể! Nhưng trong phủ ta không có đủ nhiều hoàng kim như vậy. Với lại, công tử lấy gì sẽ đảm bảo hoàn tiền cho ta đây?”

“Có một vật, ta tin tương quân sẽ có hứng thú!” Hàn Phi không chút nào lùi bước. Khoé miệng càng nở nụ cười tự tin hơn. Từ trong lòng ngực Hàn phi lấy ra một tập giấy đưa về phía trước.

“...” Cơ Vô Dạ khẽ đánh ánh mắt về phía người hầu. Người binh lính lập tức đi về phía trước nhận lấy tập giấy. trong lúc này Cơ Vô Dạ mở miệng nói chuyện: “Bản tướng quân rất tò mò công tử mang theo thứ gì có thể khiến công tử đạt được mười vạn lượng hoàng kim từ chỗ ta!”

Khi mà Cơ Vô Dạ kéo tờ giấy ra thấy được những chữ này thì vẻ mặt hoảng loạn. Hàn Phi lúc này mở miệng nói: “Thật ra thì trước khi chết, hai vị vương thúc đã khai ra toàn bộ vụ án quỷ binh cướp quân hưởng. Không biết thứ này có đủ để đổi trong tay tướng quân mười vạn lượng hoàng kim?”

Lập tức đôi mắt Cơ Vô Dạ trở nên sắc lạnh, hắn hừ lạnh một tiếng sau đó đem tờ giấy ném vào chiếc đèn dầu. Ngay lập tức tờ giấy bốc cháy lên đồng thời Cơ Vô Dạ dùng ánh mắt châm chọc nhìn về phía Hàn Phi: “Nhưng hiện giờ vật ấy không còn nữa, công tử lấy gì để đổi lấy mười vạn lượng hoàng kim trong tay ta!?”

Nhìn về phía tờ giấy đang bốc cháy, Hàn Phi chỉ mỉm cười lắc lắc đầu: “Thật ra tướng quân vừa đốt là tờ giấy của vương thúc Long Tuyền Quân. Hiện giờ trong tay Hàn Phi vẫn còn một tờ giấy nữa!” Lập tức Cơ Vô Dạ hừ lạnh một tiếng, lập tức đám binh lính xuất hiện sau đó vây quanh hai người Long Ngạo Thiên và Hàn Phi. Đáng tiếc Hàn Phi lại không sợ hãi mà cười càng tự tin hơn: “Tướng quân không cần nôn nóng. Bản cung khai còn lại không có nằm trên người ta. Song nếu như ta không nhanh chóng mang theo mười vạn lượng hoàng kim trở lại cho tướng quốc khai địa, e rằng tờ giấy này rất có thể sẽ rơi vào trong tay phụ vương. Đến lúc đó, ta muốn đem nó làm thế chấp vay mười vạn lượng hoàng kim của tướng quân cũng khó!”

“...” Bàn tay Cơ Vô Dạ theo đó siết chặt lại với nhau. Ánh mắt của hắn lạnh lùng như nước.

Long Ngạo Thiên ở bên cạnh Hàn Phi thì thở ra một hơi dài. Không hổ là kế gõ sơn chấn hổ hiệu quả quá tốt. Hai vị vương thân mặc dù tham gia đến quỷ binh kiếp án đáng tiếc bọn họ lại không biết hoàng kim đặt ở nơi nào. Hàn Phi ban đầu muốn lợi dụng hai người họ bắt lấy người Cơ Vô Dạ để biết hoàng kim ở nơi nào. Đáng tiếc Mặc Nha ra tay quá nhanh đem hai vị thân vương giết chết. Bất đắc dĩ Hàn Phi mới có thể ra được kế này. Chỉ thấy Hàn Phi chắp tay đối với Cơ Vô Dạ nói: “Ở ngoài cửa, thân binh của tướng quốc đang chờ sẵn. Không biết ý tướng quân như thế nào!?”

“...” Bàn tay Cơ Vô Dạ đã siết lại phát ra tiếng rắc rắc. Vẻ mặt hắn càng ngày càng âm trầm như nước. Đến cuối cùng, Cơ Vô Dạ phất tay một cái: “Người đâu từ trong kho mang ra mười vạn lượng hoàng kim cho Cửu công tử!?”

“Sảng khoái!” Hàn Phi cười chắp tay nói: “Ta thay mặt phụ vương và Hàn quốc đa tạ Cơ đại tướng quân.”

Đọc truyện chữ Full