Roạt! Cánh cửa gỗ mở ra, thân ảnh Trương Lương bước vào phía bên trong. Hàn Phi đang uống rượu cùng ngừng lại. Hắn có chút sốt sắng đem chén rượu để xuống dưới. Vẻ mặt hắn mang theo sốt sắng khi thấy được Trương Lương. Dáng vẻ Hàn Phi thường thường bình tĩnh như vậy nhưng hiện giờ lại mang theo lo lắng vô cùng: “Tử Phòng, Long huynh nói như thế nào? Huynh ấy đồng ý tham gia với chúng ta sao?”
Trương Lương nhìn về phía mọi người thấy được đám người đều nhìn về phía mình. Đối ánh mắt chờ mong của đoàn người, Trương Lương lập tức lắc lắc đầu thở ra một hơi. Vệ Trang nhìn về phía Hàn Phi với đôi mắt mang theo vài phần châm chọc: “Xem ra ngươi cũng có lúc thất bại!”
“...” Hàn Phi nghe thấy vậy chỉ có nụ cười khổ trên mặt của mình. Bàn tay đưa lên dùng ngón chỏ gõ gõ vào trán của mình rồi nói với giọng khá buồn bực: “Người cũng có lúc thật bại mà!” Nói xong câu đó hắn ngẩng đầu nhìn về phía Trương Lương hỏi: “Tử Phong, Long huynh, huynh ấy có nói gì với đệ không?”
“Long huynh từ chối tham gia với chúng ta. Nhưng huynh ấy...” Ngồi xuống bàn nhắm thức ăn, Trương Lương bắt đầu từ tốn. Hắn đem toàn bộ kế hoạch bản thân mình nghe được từ Long Ngạo Thiên nói ra. Từ từ những nội dung này toàn bộ đều được Trương Lương kể tỉ mỉ với đám người ở đây.
Lúc này tại trong phủ tướng quân, Cơ Vô Dạ vẫn cùng với mỹ cơ của mình nhàn nhã uống rượu. Dường như hắn vẫn chưa nguôi ngoai từ cơn tức mà Hàn Phi đoạt đi ba mươi vạn quân hưởng từ tay hắn. Mặc dù hắn chỉ mất có hai mươi vạn quân hưởng thôi nhưng hắn sớm đã cho rằng mười vạn quân hưởng đoạt từ Hàn Vương là của hắn.
Một người nam nhân mặc áo choàng đen với nước da sáng đang quỳ gối trước mặt Cơ Vô Dạ. Hai tay người này chắp tay lại rất cung kính khí đối mặt với Cơ Vô Dạ. Hắn vẫn im lặng nhìn về phía Cơ Vô Dạ cho dù Cơ Vô Dạ vẫn đang đùa bỡn mỹ cơ mặc y phục màu hồng xinh đẹp. Cơ Vô Dạ lạnh lùng nói: “Giải thích vừa rồi đã rõ ràng chưa?”
“Đã rõ...” Người che mặt nhẹ nhàng gật đầu xuống: “thưa tướng quân.”
“Tốt!” Đầu Cơ Vô Dạ hơi gật xuống một cái. Ánh mắt con ngươi rét lạnh nhìn về phía người đeo khăn che mặt: “Nếu ngươi hoàn thành ổn thoả sạch sẽ, ta sẽ trọng thưởng.”
Con mắt dưới lớp áo choàng đen hơi phát ra ngưng trọng nhưng hắn vẫn gật đầu: “Vâng thưa tướng quân!”
Đang vuốt ve khuôn mặt của mỹ cơ, Cơ Vô Dạ đột nhiên cầm cằm của nữ nhân kéo lên. Giọng nói Cơ Vô Dạ mang theo không rõ ý vị mang theo vài phần thử thách: “Ta thưởng nàng ta cho ngươi.”
“Tướng quân...” Mỹ cơ mặc hồng y nghe được những lời này thì cực kỳ hoảng hốt hô lên. Nàng vội vã quay đầu nhìn về phía Cơ Vô Dạ hỏi: “ngài không cần thiếp nữa sao?” Giọng nói thực sự thê lương nhưng Cơ Vô Dạ lại bóp cằm nàng nâng lên cho người nam nhân mặc áo choàng đen kia xem rõ.
“Như thế nào?” Cơ Vô Dạ đầy bỡn cợt khi nói chuyện: “Có đủ xinh đẹp không?”
Đầu tên nam nhân mặc áo choàng không dám ngẩng đầu nhìn về phía Cơ Vô Dạ. Tuy nhiên đầu hắn vẫn gật xuống nhè nhẹ nhưng lại nói: “Thuộc hạ không cần.”
“Hử...” Khoé miệng Cơ Vô Dạ lập tức nhếch lên. Nụ cười Cơ Vô Dạ mang theo vài phần thú vị và hài hước khi trông mong nhìn về phía tên thuộc hạ mặc áo choàng đen: “Chẳng nhẽ người chê nàng ta không đủ xinh đẹp?”
Đối với câu hỏi của Cơ Vô Dạ, nam nhân mặc áo choàng đen hơi nheo mắt lại nhưng trực tiếp cho ra câu trả lời: “Đây là nữ nhân của tướng quân, cho dù đẹp hay không đẹp, vô luận là sống hay chết đều thuộc về tướng quân.”
“Hahaha...”Tiếng cười Cơ Vô Dạ phá lên, nụ cười này mang theo cảm xúc tràn ngập vui thích. Ở trong mắt Cơ Vô Dạ ánh lên nét thưởng thức đối với người nam nhân mặc áo choàng kia nhưng sau đó con mắt Cơ Vô Dạ lập tức biến thành giữ tợn: “Làm việc cho ta, bắt buộc phải nhớ rõ một chút...” mỹ cơ bị bàn tay Cơ Vô Dạ buông bỏ bắt đầu thở hổn hển: “ngươi cũng coi như là không quá ngu.”
Đầu gối người nam nhân mặc áo choàng đen lập tức quỳ xuống: “Thuộc hạ hiểu rõ!”
“Lui đi!” Cơ Vô Dạ quát lạnh một tiếng.
Trở lại Tử Lan Hiên, đám người Hàn Phi nghe được Trương Lương kể hết toàn bộ sự thật. Tất cả mọi người đều vì thế mà tiến vào suy tư. Bọn họ đều nhận thấy được rằng Long Ngạo Thiên đem toàn bộ điểm mà bọn họ không nhận ra đem vạch ra trước mặt bọn họ.
Tất cả bọn họ sau khi nghe xong điều này thì đều biết được Long Ngạo Thiên nói không sai. Nó cũng làm cho họ đối với việc Hàn Phi biến pháp trở nên vô cùng mê mang. Giống như họ đang ở trong một nơi tràn ngập đêm tối và không thấy rõ phương hướng.
Người đầu tiên mở miệng không nghĩ ra lại là Tử Nữ. Âm thanh êm tai nhẹ nhàng từ đôi môi màu tím xinh đẹp phát ra: “Công tử, xem ra Long tiên sinh cũng không có nhìn cao công tử! Dường như tiên sinh không đánh giá cao khả năng thành công của công tử.”
“Ài, Tử Nữ cô nương...” Hàn Phi nở nụ cười khổ nhìn về phía Tử Nữ. Hắn gắp lên một miếng thức ăn bỏ vào miệng của mình. Khi đó hắn cũng không quên nói chuyện: “Tử Nữ cô nương đừng cười ta nữa được không? Xem ra ta quả thực vẫn chưa nhìn thấu Long huynh. Tài năng Long huynh quả thực làm Phi ngưỡng mỗ. Huynh ấy quả thực nhìn thấy xa hơn so với Phi.”
Vệ Trang đem ly rượu đặt xuống mặt bàn. Chính hắn lúc này cũng có chút nghi ngờ đối với việc Hàn Phi có thể thành công hay không. Song điều này càng kích thích lòng hiếu thắng của Vệ Trang. Càng khó khăn thì Vệ Trang càng phấn khích. Hắn đối với tương lai chờ mong và có tự tin chiến thắng nó thay đổi Hàn quốc thành bộ dạng mình muốn.
“Xem ra muốn thuyết phục Long huynh cũng không dễ dàng!” Hàn Phi theo thói quen đưa ngón tay lên gõ gõ trán của mình. Hắn đang suy tư như thế nào có thể thuyết phục Long Ngạo Thiên tham gia vào tổ chức của mình. Chứng minh kế hoạch của mình sẽ thành công mà không thất bại. Đáng tiếc đến cuối cùng Hàn Phi không có tìm được biên pháp.
Lúc này, Vệ Trang cũng đã nói chuyện: “Vậy ta chờ xem ngươi sẽ thuyết phục hắn thế nào!?” Liếc mắt nhìn về phía Hàn Phi một chút, Vệ Trang lại tiếp tục uống rượu của mình.
Tử Nữ khẽ mỉm cười nói âm thanh ôn nhu: “Công tử, Long tiên sinh thực sự là một người tài. Nếu công tử không nhanh một chút e rằng...”
“Tử Nữ cô nương...” Hàn Phi có chút buồn bực nhưng sau đó Hàn Phi lại cười: “Chí ít Long huynh vẫn quan tâm đến tổ chức chúng ta phải không? Nếu không Long huynh cũng không bày mưu tính kế cho chúng ta. Xem ra, Long huynh cũng không phải trực tiếp từ chối gia nhập tổ chức chúng ta. Chúng ta vẫn có cơ hội mời huynh ấy gia nhập tổ chức chúng ta.”
Ở bên phòng bên dù đã cách mấy căn phòng lại chịu ồn ảo bởi tiếng của khách nhân và các thiếu nữ trong Tử Lan hiên, Long Ngạo Thiên dương như vẫn nghe được đám người Hàn Phi nói chuyện. Khi mà nâng cốc nước hoa quả lên, Long Ngạo Thiên nhấp một ngụm nhìn ra ngoài trời khẽ nói: “Hàn Phi, ngươi suy nghĩ nhiều rồi!”
Nghe lén cuộc nói chuyện của đám người Hàn Phi, Long Ngạo Thiên biết được Hàn Phi muốn thành lập một tổ chức tên là Lưu Sa. Sinh mệnh hữu hình thì vô cùng mềm yếu mà sinh mệnh vô hình thì sẽ vững yên không thể phá. Thiên địa chi pháp, chấp hành bất đãi. Đây chính là tôn chỉ của Lưu Sa.
“Lưu Sa sao? Thật ấu trí...” Lầm bầm một câu, Long Ngạo Thiên mở miệng nói chuyện. Rõ ràng Long Ngạo Thiên đã nói cho Hàn Phi biết được Tử Nữ là người của Âm Dương gia. Vậy mà Hàn Phi vẫn để cho Tử Nữ tiến vào tổ chức Lưu Sa của hắn. Thật đúng là buồn cười. Mà cũng vì Hàn Phi không có cách nào. Hắn quá thiếu người tài, Tử Nữ và Tử Lan hiên là cỗ thế lực không thể thiếu đối với Hàn Phi.
Những cô nương oanh oanh yến yến trong Tử Lan hiên này, Long Ngạo Thiên đều cảm giác được trong cơ thể họ tồn tại một chút ít nội lực. Dù không quá mạnh nhưng vẫn là tồn tại. Đặc biệt thân thể họ còn luyện qua công phu. Những nơi như châm cài tóc, đàn tranh, nơi tư mật của nữ nhân... các nàng đều có giấy những vũ khí ở nơi này. Nơi này không những nơi thu thập tình báo cực tốt mà còn là một nơi ở của những sát thủ nữ. Những bông hồng có gái độc sắc nhọn.
Sau sự kiện Long Ngạo Thiên từ chối gia nhập vào Lưu Sa, hắn cũng ái ngại ở lại phủ Hàn Phi. Vì vậy không còn cách nào Long Ngạo Thiên đành ở lại Tử Lan hiên. Tiền bạc sao? Long Ngạo Thiên thiếu thứ gì nhưng thứ ấy không thiếu. Hắn chỉ cần dạo quanh gian nhà Phỉ Thuý Hổ là được.
Đang ở trong một căn phòng nằm trình ình vắt chân lên, đột nhiên giác quan thứ sáu Long Ngạo Thiên báo hiệu mãnh liệt. Ngay lập tức hắn cảm nhận được một luồng sát khí đang từ từ tiếp cận Tử Lan hiên. Long Ngạo Thiên cũng không có mở ra đạo nhãn. Hắn không cần thiết vì việc này tiêu hao năng lượng không cần thiết. Hắn dựa vào sát khí đang tiến vào Tử Lan hiên lập tức định vị cỗ ác ý này. Loại cảm xúc mãnh liệt muốn giết người này sẽ làm cho Long Ngạo Thiên phát ra.
Hắn muốn biết muộn như thế này lại có người nào dám tiếp cận Tử Lan hiên. Đột nhiên một tiếng hét thảm vang lên rơi vào trong tai Long Ngạo Thiên làm cho Long Ngạo Thiên giật mình một cái. Đột nhiên hắn nhớ đến cái gì lập tức nhanh chóng vọt thẳng về phía nơi âm thanh đó phát ra.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đạo Chu
Chương 341: Lưu Sa
Chương 341: Lưu Sa