Ở trong một đình viện nhỏ, những cây đen phát ra ánh sáng nhu hoà chiều lên khuôn mặt xinh đẹp của Hồ mỹ nhân và Trương Lương. Tiếng côn trùng kêu phát ra rơi vào trong tai hai người. Lúc này Trương Lương đối với Hồ mỹ nhân chắp tay nói: “Hồ mỹ nhân, Lương lần này lại phải làm phiền Hồ mỹ nhân rồi!”
“Trương công tử...” Hồ mỹ nhân nghe được những lời này thì khẽ mỉm cười. Tuy nhiên nàng lại tỏ ra mềm yếu và nhẹ nhàng hỏi: “Không biết Trương công tử hẹn bản cung ra đây là có chuyện gì? Phải biết vương thượng mới bị thái tử Bách Việt Thiên Trạch bắt đi làm hại bản cung ăn không ngon ngủ không yên...” Nói đến đây nàng còn dùng khăn chấm chấm mắt mình: “Không biết vương thượng bây giờ như thế nào nữa? Thật là bản cung lo chết mất, Trương công tử, công tử nhất định phải tìm vương thượng đem vương thượng an toan trở lại vương cung. Vương thượng chính là quân vương của một nước, không thể có thất!”
“Đương nhiên!” Trương Lương mỉm cười nho nhã lễ độ đáp lại. Trong lời nói, Hồ mỹ nhân khi nói đến thái tử Bách Việt mà không phải phế thái tử làm cho Trương Lương để ý. Đặc biệt khi đề xuất đến những lời này, ẩn trong giọng nói Hồ mỹ nhân không phải chán ghét mà có chút buồn bã tang thương. Điều này cũng làm cho Trương Lương chắc chắn Hồ mỹ nhân có khả năng từng quen biết Thiên Trạch.
Trương Lương nho nhã ôn tồn hỏi chuyện: “Hồ mỹ nhân, ta nhớ mỹ nhân từng xuất từ Bách Việt đi!”
Hồ mỹ nhân nghe thấy vậy sau đó mở miệng ngạc nhiên hỏi: “Vì sao Trương công tử lại hỏi điều này? Bản cung xuất thân từ Bách Việt, ai cũng đều biết rõ. May mắn hạnh ngộ được đại vương ân sung mới trở thành mỹ nhân.”
Đầu Trương Lương theo đó hơi gật nhè nhẹ vài cái, đôi môi mỏng lại mấp máy hỏi: “Vậy không biết Hồ mỹ nhân có từng quen biết Thiên Trạch hay không?”
Lập tức khuôn mặt Hồ mỹ nhân trở nên ngưng trọng. Ngay sau đó nàng khẽ nói, bàn tay hơi đưa lên một cách uyển chuyển: “Trương công tử, ngươi đây là... đang nghi ngờ bản cung có mối quan hệ gì đặc biệt liên quan tới thái tử Bách Việt Thiên Trạch sao?”
“Lương không dám!” Hai tay chắp lại hành lễ với Hồ mỹ nhân, Trương Lương nhẹ giọng nói: “Chỉ là ta nghe được Hồ phu nhân từng nhắc đến năm xưa Hoả Vũ Sơn trang từng được phế thái tử Bách Việt ThiênTrạch chiếu cố.”
Đôi mắt xinh đẹp như hồ ly của Hồ mỹ nhân nheo lại, nàng lại hơi đưa tay lên uyển chuyển nhẹ giọng nói: “Đúng là có chuyện này!” Nghe được Hồ mỹ nhân xác nhận như thế, Trương Lương cũng không có kinh ngạc mà tiếp tục nghe: “Trước kia Hoả Vũ sơn trang sở hữu một lượng đá quý không nhỏ chọc cho nhiều người mơ ước. Nếu không có thái tử Thiên Trạch thì Hoả Vũ sơn trang sợ rằng sớm đã bị người đánh đến. Thái tử Thiên Trạch cùng với tiên phụ từng là bạn tốt của nhau. Không biết, Trương công tử còn có gì muốn hỏi bản cung không?”
“Lương còn có điều muốn hỏi?” Lại lần nữa chắp tay kính cẩn với Hồ mỹ nhân, Trương Lương nhẹ giọng hỏi: “Không biết Hồ mỹ nhân đối với phế thái tử Xích Mi Long Xà có bao nhiêu hiểu biết?”
Hồ mỹ nhân chỉ nhăn mày một cái. Ngay sau đó nàng mở miệng nhẹ giọng nói: “Bản cung cũng không biết nhiều. Thái tử thường tiến đến cùng tiên phụ bàn truyện hợp tác giao thương. Hai chúng ta cũng không biết nhiều. Nghe đồn, thái tử từng được Bách Việt phong là đệ nhất mỹ nam tử. Hơn nữa tính tình lại hoà ái dễ gần thâm được Bách Việt Vương yêu thích. Bản cung chỉ biết được những thứ này...”
Trương Lương mỉm cười gật đầu lại chắp tay: “Đa tạ, Hồ mỹ nhân đã giải đáp thắc mắc của ta!”
“Nếu như không còn có việc gì khác...” Hồ mỹ nhân hơi nheo mắt lại, đôi môi đỏ khẽ mấp máy. Rõ ràng nàng đã có ý định tiễn khách.
Dường như cũng hiểu biết lời Hồ mỹ nhân, Trương Lương cũng không tiện tiếp tục hỏi chuyện. Đặc biệt biết Hồ mỹ nhân còn có nhiều lời không muốn nói nhưng rõ ràng có ý đuổi khách. Bị buộc bất đắc dĩ, Trương Lương chỉ chắp tay nói: “Hồ mỹ nhân, đã làm phiền rồi! Ta xin phép cáo lui...”
“Trương công tử đi thong thả!” Hồ mỹ nhân cũng đựng dậy xoay người rời đi. Đôi chân thon dài uyển chuyển nhẹ nhàng dưới chiếc váy dài. Nàng không quên khẽ quay đầu nhìn về phía Trương Lương nói: “Sư an nguy của vương thượng và Hồng Liên công chúa chỉ có thể dựa vào những người có năng lực như Trương công tử. Một giới nữ lưu như bản cung chẳng thể giúp gì cho Trương công tử đâu!”
Nhìn về phía Hồ mỹ nhân rời đi, Trương Lương cũng không tiện nhiều lời. Hắn chỉ có đặt tay trước bụng, đầu hơi cúi xuống như suy tư điều gì đó. Đến cuối cùng như đạt được cái gì cũng có thể không đạt được gì, Trương Lương xoay người rời đi.
Ở một nơi khác, cũng ở một đình viện như thế này. Minh Châu phu nhân lại tiếp đãi một vị khách khác. Người này không ai khác chính là Cửu công tử Hàn Phi. Thân hình Minh Châu uyển chuyển đi đến bàn đá nhìn về phía Hàn Phi nhẹ giọng nói: “Bản cung nghe được người hầu nói, Cửu công tử tìm bản cung là vì việc vương thượng và Hồng Liên công chúa?”
“Đã làm phiền Minh Châu phu nhân rồi!” Cửu công tử đứng đậy chắp tay đối với Minh Châu sau đó đưa tay đối với Minh Châu nói: “Phu nhân, xin mời ngồi!”
Ngồi xuống dưới ghế đá, Minh Châu phu nhân uyển chuyển thân hình. Nàng khẽ mỉm cười đối với Hàn Phi hỏi: “Cửu công tử, nếu công tử tìm bản cung có gì cần hỏi cứ nói thẳng. Bản cung tuyệt đối sẽ không dấu diếm.”
Hàn Phi nghe thế khẽ mỉm cười, nụ cười tự tin làm cho Minh Châu có chút đề phòng. Nàng nghe được Hàn Phi hỏi: “Không biết, Minh Châu phu nhân đối với Xích Mi Long Xà có bao nhiêu hiểu biết?”
Lời này lập tức làm cho Minh Châu nhăn mày lại, dương như nàng thoáng chốc ngừng lại trong chốc lát như suy tư điều này. Ngay sau đó giọng nói tràn ngập mị hoặc từ đôi môi đỏ nàng phát ra: “Sao công tử lại hỏi điều này. Xích Mi Long Xà là phế thái tử Bách Việt Thiên Trạch. Hiện giờ hắn đang là đào phạm của Hàn quốc, cũng là kẻ đã bắt đi Hồng Liên công chúa và vương thượng.”
“Ta nghe được tối hôm qua, phu nhân được phụ vương thị tẩm!” Hàn Phi nghe thấy vậy đưa tay lên, vẻ mặt nghi hoặc hỏi: “Lúc đó, phu nhân bị Thiên Trạch đánh ngất và bắt đi phụ vương. Thời điểm đó là cánh ba?”
“Đúng vậy!” Minh Châu phu nhân nhẹ giọng nói: “Lúc đó bản cung đang ngủ cùng vương thượng nhưng sau đó đột nhiên cảm giác được ót đau nhói rồi trực tiếp hôn mê đi. Đến sáng tỉnh dậy cái gì cũng không thấy!”
“Là như vậy sao?” Hàn Phi nhẹ giọng ngâm nga, khuôn mặt mang theo tò mò. Một tay để ngực, một tay đưa lên dùng ngón chỏ gõ gõ trán của mình như đang suy tư: “Phu nhân, ta chỉ có chút tò mò lúc đó trời khá tối mà trong cung đèn cũng đã tắt. Phu nhân như thế nào có thể khẳng định người bắt đi phụ vương là Thiên Trạch đâu!?”
“...” Đôi mắt xinh đẹp nheo lại, Minh Châu nhỏ giọng nói: “Không phải tất cả mọi người đều nói như vậy sao?”
“Phu nhân, ngươi biết không...” Hàn Phi nhẹ giọng nói: “Ngày hôm nay trong cung của phu nhân, ta đã dẫn người vào trong điều tra. Ở nơi đó ta thấy được một cơ quan. Trong đó có đựng các bình chứa thuốc. Mà nơi đó lại vừa thiếu một chiếc lọ. Ta rất tò mò những chiếc lọ này là thứ thuốc gì?”
“Cửu công tử có điều không biết!” Minh Châu phu nhân nói nhỏ: “Những thứ thuốc này vốn là bản cung chuẩn bị cho vương thượng. Vương thượng thường bị đau đầu cần hương thơm tĩnh thần. Nhưng những dược liệu này quý giá vô cùng lại điều chế khó khăn nên để đảm bảo án toàn, bản cung mới đem chúng dấu ở một nơi như thế?”
“Là như vậy sao?” Hàn Phi nhẹ giọng lên tiếng hỏi: “Vậy không biết Minh Châu phu nhân có quen thuộc thứ này?” Vừa nói Hàn Phi lấy ra hai bình sứ có hoa văn khá đặc biệt. Một chiếc bình được Hàn Phi đẩy về phía Minh Châu phu nhân.
Ngón tay nhỏ mảnh khảnh của Minh Châu lập tức vươn ra cầm lấy chiếc bình nhỏ này, khoé miệng theo đó hơi kéo lên: “Đương nhiên, đây là bình đựng hương liệu mà bản cung đã sử dụng.”
“Chiếc bình trong tay phu nhân, Phi lấy được từ trong cơ quan ở phòng phu nhân...” Khoé miệng Hàn Phi nhẹ nhàng cười. Hắn mở miệng lên tiếng nói: “Còn chiếc bình này, Hàn Phi lấy được từ một người bằng hữu. Một người bằng hữu đã nhờ chuyển đến tay ta chiếc bình này. Chỉ là, chiếc bình này Hàn Phi thấy rõ nó xuất sứ lại cùng với chiếc bình nhỏ trong phòng phu nhân. Hơn nữa...” Hàn Phi đưa lên mũi ngửi chiếc bình này: “Dường như nó có một mùi hương rất đặc biết giống với những chiếc bình kia. Giống như mùi hương trên người phu nhân vậy. Không biết, phu nhân có gì để nói không?”
“...” Hàng lông mày xinh đẹp cau lại thật sâu song khoé miệng Minh Châu vẫn là tươi cười: “Không biết công tử lấy được chiếc bình này ở đâu? Bản cũng rất tò mò về người bằng hữu của công tử. Mấy ngày hôm trước, bản cung vừa mất đi một bình không nghĩ tới nó lại nằm trong tay công tử. Đa ta công tử đã đem nó đến trả lại cho bản cung...”
Minh Châu vừa vươn tay lên cầm lấy chiếc bình này thì Hàn Phi cũng không có ngăn cản. Tuy nhiên Minh Châu cầm lấy chiếc bình thì mới bộc lộ ra xúc cảm kỳ quái. Tất cả biểu hiện này đều xuất hiện trong mắt Hàn Phi, hắn nhẹ giọng nhẹ giọng cười nói: “Phu nhân có phải cảm giác kỳ quái vì sao chiếc bình này không có gì hay không?. Dù sao đây chỉ là một chiếc bình không, giải dược vốn đã không ở mà ở một nơi khác.”
Nhất thời không khí trở nên nặng nề, Minh Châu đưa ra phẩy phẩy tay. Mấy vị tỳ nữ hiểu chuyển cúi đầu rời đi. Minh Châu lúc này mở miệng nói: “Công tử, không biết lời này có ý gì?” Ánh mắt nàng cũng tràn ngập đề phòng nhìn về phía Hàn Phi. Trước mặt nàng, Hàn Phi quả thực khiến cho nàng kiêng kị vì trí tuệ của hắn. Đặc biệt khả năng moi móc thông tin của Hàn Phi làm nàng e dè.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đạo Chu
Chương 394: Dò hỏi tình báo
Chương 394: Dò hỏi tình báo