Tiếng rồng ngâm vang động núi rừng, từng con chim đang ngủ trên cây cũng vì âm thanh này mà trực tiếp rơi xuống mặt đất, miệng chảy máu tươi, hơi thở toàn vô. Ngay cả những sinh vật có sức kháng cự cao và to lớn cũng không có cách nào chịu đựng được loại âm công bá đạo này huống chi là con người.
Đám Hàn binh tiến lên trợ trận lập tức thấy đầu óc choáng vảng. Họ đã nhận ra không đúng ngay lập tức lùi lại. Không thiếu binh lính ở phía trước vì không rút lui kịp mà trực tiếp hộc máu ngã xuống đương trường. Điều này càng làm cho đám Hàn binh hoảng sợ hơn.
“Phốc...” Hàn Vũ trong lúc này cách khoảng cách cùng Thiên Trạch khá xa cũng hộc máu. Trong người hắn võ công cũng không phải là rất tốt. Dù sao thì hắn là Tứ công tử Hàn Vũ, hắn không thể nào chuyên tâm vào võ công được. Bản thân hắn còn nhiều việc hơn làm cho cái thứ gọi là võ công nhiều. Đáng tiếc lúc này nó chẳng khác nào như bùa đòi mạng.
“Aaa...” Hàn Vũ thống khổ ôm đầu trực tiếp ngã phịch xuống mặt đất. Hai tay hắn liên tục đấm đầu, ngón tay trực tiếp đưa lên bịt lỗ tai mình. Tuy nhiên chẳng có chút tác dụng nào, không có lẽ cũng có. Uy lực giảm đi nhưng cũng không phải hắn chịu được. Miệng và mắt Hàn Vũ ngay cả trong lỗ tai vẫn là chảy ra máu tươi dầm dề. Đôi mắt Hàn Vũ trực tiếp nhắm chặt, đầu quay sang một bên. Bản thân lâm vào trạng thái hôn mê.
“Ngâm... ngâm...” Từ miệng Thiên Trạch vẫn phát ra từng tiếng rồng ngâm liên hồi. Hắn không có chút nào dừng lại. Ánh mắt trực tiếp nhìn về phía đám người Cơ Vô Dạ và Huyết Y Hầu chống đỡ. Rõ ràng Huyết Y Hầu có khả năng chống đỡ cao hơn Cơ Vô Dạ. Dù sao thì Huyết Y Hầu là đồ đệ hắn, công lực đương nhiên có thể chịu được rồi. Cơ Vô Dạ có khổ luyện cực cao nhưng nội lực lại không mạnh. Chẳng khác nào bên ngoài mạnh mẽ bên trong yếu đuối. Âm ba công lại trực tiếp ép ra máu mũi, tai và mắt hắn.
Hàn Thiên Thừa ở phía xa cố nén âm công công kích. Hắn cắn răng chịu đau lập tức đưa lên cung kéo căng. Toàn bộ máu từ lỗ mũi, tai và mắt hắn bắt đầu rỉ ra. Cây cung bắt đầu keo căng ra nhưng chính vì hành động này của hắn bị Thiên Trạch bắt đầu. Lập tức Thiên Trạch gia tăng âm công mạnh hơn và toàn lực hống lên: “Ngâm, ngâm...” Lập tức Hàn Thiên Thừa trực tiếp cảm giác ngực ngọt ngọt: “Phốc...” Một ngụm máu phun ra ngoài và hắn ngã phịch xuống mắt đất.
Trên trán Thiên Trạch đã đổ mồ hôi. Âm ba công mặc dù tấn công cực quảng, sức sát thương cực lớn đồng thời đối với quần công có tính khắc chế cực mạnh. Đặc biệt với đối thủ có nội lực yếu hơn mình đúng là khắc địch chế thắng. Song sát thương cũng quá khủng bố, địch ta chẳng phân biệt được. Từng người Hàn binh ngã xuống, chỉ cần người ở trong khoảng cách tấn công của âm ba công cực kỳ khó trốn thoát. Đây cũng chính là thứ mà Thiên Trạch lấy một mình địch hơn một nghìn tinh binh Hàn quốc dưới sự lãnh đạo của Huyết Y Hầu. Bất kể nhân số một vạn còn là mười vạn đều ở trong phạm vị Âm Ba công công kích đều chịu tổn thương. Nhân số không thay đổi được điều này, chỉ có cao thủ mới có thể thay đổi được điều này.
Thời gian càng lâu, thân thể Thiên Trạch càng trở nên đỏ hồng. Mồ hôi tràn khắp cơ thể hắn. Cả quần áo hắn đã dính bết mồ hôi khiến cho Thiên Trạch vô cùng khó chịu. Tuy nhiên ánh mắt hắn cũng không quên quét về phía đám người đã lần lượt ngã xuống mặt đất. Đột nhiên Thiên Trạch dừng lại âm công.
Vụt! Khi mà mọi người tỉnh hồn lại thì Thiên Trạch đã biến mất với tốc độ cực nhanh. Hắn lấy tốc độ nhanh như chớp vọt thẳng về phía Cơ Vô Dạ. Trước con mắt đã mở ra của Cơ Vô Dạ, ngay lập tức Cơ Vô Dạ phản ứng. Bàn tay cầm thanh đại đao vung lên chém về phía Thiên Trạch nhưng Thiên Trạch nhanh hơn trực tiếp dùng bàn tay đánh một chưởng về phía đầu Cơ Vô Dạ.
Hàm răng Cơ Vô Dạ theo đó cắn chặt, hắn chịu đựng đòn tấn công này. Hắn cho rắng ngạnh công của hắn có thể chịu được đòn tấn công của Thiên Trạch. Vậy mà từ bàn tay Thiên Trạch tiếp xúc với trán mình, Cơ Vô Dạ trực tiếp cảm giác được một lực lượng mềm mại như đánh xuyên qua xương đầu cứng rắn của hắn. Mặc dù lực lượng bị ngạnh công ngăn trở khá nhiều nhưng.
Phốc... Cơ Vô Dạ cảm giác được như trong đầu mình nổ vang sau đó hắn trực tiếp mất đi ý thức. Hắn không biết rằng khi mình chết cực kỳ thảm thiết. Con mắt hắn trực tiếp nòi ra bên ngoài sau đó một đám chất mềm mềm màu trắng chảy ra bên ngoài.
Vụt! Một thanh kiếm màu đỏ phát ra khí lạnh xẹt qua. Trên lưỡi kiếm còn bao phủ một lớp băng móng đẩm thẳng về phía Thiên Trạch. Lập tức Thiên Trạch tránh thoát trong đường tơ kẽ tóc. Tuy nhiên trên cánh tay hắn trực tiếp bị cắt ra một vết cắt. Khí lạnh xâm nhiễm làm cho tay hắn trở nên xanh trắng.
“Huyết Y Hầu...” Thiên Trạch lạnh lùng nhìn về phía Huyết Y Hầu. Đã đóng kịch thì phải đem toàn bộ tâm thần đầu nhập vào trong kịch. Thế nên Thiên Trạch khá là dữ tợn nhìn về phía Huyết Y Hầu nói: “Ngươi... không có bị Âm Ba công làm cho choáng váng.”
Bàn tay Huyết Y Hầu cầm một chiếc khăn nhẹ nhàng lau đi máu mũi, hắn bình tĩnh nhìn về phía Thiên Trạch. Tuy nhiên Huyết Y Hầu lại nở nụ cười quỷ dị: “Xem ra cũng giống như năm xưa, nội lực ngươi hẳn đã không còn bao nhiêu. Ta đoán đúng không?” Lập tức Thiên Trạch nhíu mày lại nhìn về phía Huyết Y Hầu nghe Huyết Y Hầu nói với giọng châm chọc: “Ta cũng không phải Huyết Y Hầu năm xưa!”
Rắc rắc... Huyết Y Hầu bắt đầu vung vẩy lên thanh kiếm. Dưới chân hắn bắt đầu xuất phát ra khí lạnh trực tiếp lan tràn. Trên mặt đất mọc ra đầy những cụm băng sắc nhọn theo khí lạnh lan tràn trên mắt đất.
“Hừ...” Thiên Trạch hừ lạnh một tiếng, hắn ngạo nghễ nghiêng đầu nói: “Năm xưa, ta một người chém chết tám trưởng lão Âm Dương gia, đánh chạy Đông Hoàng Thái Nhất. Ngày hôm nay ngươi cũng chỉ giống như con chuột nhắt nằm gục dưới chân ta mà thôi!”
Hồng Liên bám chặt vào trên người Long Ngạo Thiên. Dưới ánh trăng tuyệt đẹp, hai người bay lượn trên những tán cây. Khung cảnh thơ mộng làm cho Hồng Liên hoàn toàn quên đi được mình chính là vừa bị bắt cóc xong. Nàng chỉ hy vọng thời gian này chính là vĩnh hẵng.
“Ân...” Hồng Liên đột nhiên thấy Long Ngạo Thiên dừng lại lập tức tò mò nhìn về phía Long Ngạo Thiên. Lúc này, hắn đã buông bỏ nàng khiến cho nàng có cảm giác mất mát tuy nhiên thân mình run rẩy liên hồi cùng với khuôn mặt cực kỳ khó coi của Long Ngạo Thiên làm cho Hồng Liên vô cùng lo lắng. Đặc biệt khi thấy tay Long Ngạo Thiên dựa vào cây đại thụ đồng thời thân thể run rẩy liên hồi, nàng càng thêm lo lắng. Bản thân nàng trực tiếp tiến tới đưa tay đỡ Long Ngạo Thiên, giọng run run nói: “Vô Vọng, ngươi làm sao vậy?”
“...” Bàn tay Hồng Liên đưa lên che miệng, con mắt sợ hãi mở to nhìn về phía cổ Long Ngạo Thiên. Ở nơi đó có một cái chú ấn cực kỳ bắt mắt. Nó làm gân xanh trên cổ Long Ngạo Thiên hiện ra, nàng kinh ngạc hô to: “Lục Hồn Khủng Chú? ngươi... ngươi thế nào còn có Lục Hồn Khủng Chú? Không phải ngươi đã nói ngươi sẽ trở về Thiên Địa gia trị Lục Hồn Khủng Chú sao?”
Thân thể Long Ngạo Thiên run rẩy lên lẩy bẩy, hai hàm răng cắn chặt vào nhau phát ra từng tiếng ken két. Giọng nói tràn ngập mệt mỏi: “Lục Hồn Khủng Chú thật là khủng bố! Xem ra lần này, mính khó tránh một kiếp!”
“Vô Vọng...” Hồng Liên đem toàn bộ ký ức bổ cho suy nghĩ trong đầu nàng hiện giờ. Nàng vội vã lên tiếng hỏi: “Ngươi... có phải ngươi vì bản công chúa nên mới đến cứu bản công chúa đúng không? Vì cứu bản công chúa nên người không kịp cứu trị Lục Hồn Khủng Chú đúng không? Là bản công chúa hại ngươi... Huhuhu...” Hai mắt nàng bắt đầu đẫm lệ, từng giọt lệ bắt đầu theo khoé mắt xinh đẹp của nàng chảy xuống.
“Nói ngu gì thế!?” Long Ngạo Thiên đưa lên dùng ngón tay nhỏ quẹt qua khoé mặt của Hồng Liên. Nụ cười tràn ngập khó coi trên mặt của hắn: “Đây là bản soái ca ta tự nguyện được chứ? Chẳng có liên quan gì tới cô ta... ” Giọng nói càng ngang càng mệt mỏi và suy yếu. Từng giọt mồ hôi trực tiếp chảy ra bên ngoài. Hồng Liên còn thấy rõ mạch đập trên cổ Long Ngạo Thiên. Âm thanh nho nhỏ từ miệng hắn phát ra: “Đây là sự lựa chọn của ta, cô không cần vì chuyện này mà nghĩ nhiều!”
“...” Tiếng khóc thút thít từ miệng Hồng Liên phát ra, bàn tay nàng đưa lên khoé mắt nói: “Tên Vô Vọng ngu ngốc này, bản công chúa đâu cần ngươi đến cứu bản công chúa chứ? Hàn Phi ca ca, huynh ấy nhất định có thể cứu ra phụ vương và bản công chúa. Cái tên nhiều chuyện như ngươi trở lại làm gì chứ?” Đến cuối cùng nàng đã khóc lớn: “Cái tên ngu ngốc này...”
“Lục Hồn Khủng Chú đã ăn vào tâm mạch!” Hai hàm răng Long Ngạo Thiên cắn chặt lại, hắn mở miệng nói: “Xem ra ta thời gian không nhiều!”
“Ngươi... ngươi đang trêu chọc bản công chúa đúng không?” Hồng Liên ngay sau đó lập tức dại ra, nàng cười cực kỳ khó khăn. Nàng cười giống như đang khóc nhưng khi thấy khuôn mặt khó coi của Long Ngạo Thiên, nàng lập tức ngừng lại cười. Một tay cố gắng nâng đỡ thân thể Long Ngạo Thiên muốn di chuyển rồi nàng nói: “Chúng ta đi tìm ca ca, huynh ấy nhất định sẽ có cách. Đúng rồi, Thiên Địa gia các ngươi không phải có cách giải Lục Hồn Khủng Chú sao? Ta lập tức đưa người đến Thiên Địa gia!”
“Hồng Liên...” Một tiếng gọi nhẹ nhàng khiến cho Hồng Liên run lên, nàng quay đầu nhìn về phía Long Ngạo Thiên thì đột nhiên Long Ngạo Thiên trực tiếp hôn lên môi Hồng Liên một cái thật sâu. Nhất thời Hồng Liên ngây ngẩn người. Trong chốc lát toàn thân nàng như điện giật, đến cuối cùng nàng nhắm chặt mắt lại sau đó hưởng thụ nụ hôn sâu này.
“ngươi... ngươi, cái tên Vô Vọng này... ngươi lúc nào rồi mà còn...” Hồng Liên cảm giác được đôi môi truyền đến cảm xúc. Ngay sau đó nàng trực tiếp muốn nói gì đó thì trực tiếp ngón tay Long Ngạo Thiên điểm lên người nàng khiến cho nàng trực tiếp cứng cả người lại, toàn thân nàng bất động. Khi nàng muốn mở miệng thì trực tiếp một ngón tay cũng điểm lên huyệt ở cổ họng nàng khiến cho nàng hoàn toàn không có phát ra được âm thanh.
Đôi mắt Hồng Liên mở to nhìn về phía Long Ngạo Thiên sau đó nàng như muốn nói ngươi muốn làm gì bản công chúa. Chỉ thấy được Long Ngạo Thiên trực tiếp đem nàng đặt xuống mặt đất, nàng trực tiếp ngồi xuống phía dưới mặt đất cùng với Long Ngạo Thiên. Đôi mắt nàng càng vì thế mà mở to cùng với rung động.
Bản thân Hồng Liên kinh ngạc khi thấy Long Ngạo Thiên cũng ngồi đối diện nàng. Đôi mắt nàng lập tức nhắm nghiền lại như đợi lệnh. Không ai biết được nàng đang suy nghĩ cái gì trong đầu mà làm như vậy. Khi cảm giác hai tay đưa lên, Hồng Liên cũng đã nhận mệnh. Sau đó một thứ gì đó lập tức chui vào người nàng, Hồng Liên cả kinh mở mắt ra thật lớn nhìn xem chuyện gì xảy ra.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đạo Chu
Chương 399: Cơ vô dạ chết
Chương 399: Cơ vô dạ chết