“Cô hỏi nhiều thật đấy?” Thiên Trạch nhăn mày một chút không vui. Hắn thở ra một hơi thật dài sau đó ngước nhìn về phía đám mây ở phía trước rồi nói: “Hồng Liên trở thành Hàn Vương, một nữ nhân trở thành vua một nước cô không cảm giác được thú vị sao?”
“Chỉ vì lý do đơn giản như vậy?” Phi Yên dùng ánh mắt kỳ quái đánh giá Thiên Trạch. Nàng muốn dùng đôi mắt dò xét quan sát biểu hiện của hắn. Đồng thời rõ ràng nàng cũng lộ ra bộ mặt không tin tưởng những lời này. Đáng tiếc đáp lại chỉ là sự yên lặng của Thiên Trạch.
Không khí có chút nặng nề, Phi Yên chưa bao giờ thấy Thiên Trạch có biểu hiện như vậy. Nàng trầm mặc một chút. Cảnh sắc biển đổi, họ bay qua những đam mây và nhìn xuống những dãy núi. Nó làm cho Phi Yên cảm giác được an bình và thư thái. Trầm mặc hồi lâu, Phi Yên mới mở miệng hỏi: “Ngươi thích Hồng Liên công chúa sao?”
Triên Trạch hơi cúi đầu nhìn xuống nàng một chút. Thời gian trôi qua khá lâu thì Phi Yên mới nghe được tiếng thở dài sau tai nàng. Giọng nói mang chút tang thương từ miệng Thiên Trạch phát ra: “Hà... có lẽ đi! Nếu nói tình cảm ta dành cho nàng ấy thì giống như một sự chiếm hữu của nam nhân thì đúng hơn. Giống như nam tính đối với nữ tính xinh đẹp tiến hành chiếm hữu vậy.”
Hơi nghiêng đầu, đôi mắt mang theo chút mê mang, Thiên Trạch lại tiếp tục mang theo Phi Yên bay: “Đây là tật xấu chung của hầu hết các nam nhân. Ta cũng là một người bình thường nếu không khống chế dục vọng thì cũng tầm thường như vậy. Bàn đầu quả thực ta tiếp cận Hồng Liên công chúa vì một mục địch đặc biệt. Tuy nhiên khi ta tiếp xúc với nàng mới thấy được nàng ấy là một công chúa ngang ngược ương bướng nhưng lại là một người ngây thơ, hồn nhiên và thiện lương. Cô ấy giống như một bông hoa sen không nhiễm bụi bẩn làm người không đành lòng tổn thương.”
“Có lẽ là nam tính quấy phá đi.” Hai vai nhún nhún, Thiên Trạch khẽ cười. Nụ cười hắn mang theo châm chọc chính bản thân mình: “Vừa muốn chiếm đoạt nàng ta nhưng lại vừa không muốn có lỗi với thê tử. Vừa muốn đoạt lấy những nữ nhân xinh đẹp nhưng lại vừa muốn để người ta thấy mình là một nam nhân tốt, một nam nhân trung tình. Thật dối trá đúng không?”
Đông Quân dùng ánh mắt hơi chút ý vị đặc biệt khi liếc mắt nhìn về phía Thiên Trạch đang ôm nàng. Đôi môi đỏ khẽ mỉm một cái: “Ngươi quả thực dối trá giống như những nam nhân khác...” Nghe thấy vậy Thiên Trạch cũng không có phản đối nhưng hắn lại kinh ngạc khi nghe Phi Yên nói tiếp: “Song ngươi lại rất khác biệt với nam nhân khác. Không quá làm cho người khác chán ghét!”
“Vậy sao?” Dường như lòng Thiên Trạch như nhẹ hơn một chút. Hắn cười nhẹ nhàng nói: “Xem ra ta cũng không làm người quá chán ghét. Ha...” Khoé miệng hắn nhếch lên, hai vai theo thói quen nhún nhún nói: “Giống như ta đã từng vô lễ với cô vậy. Thực ra lúc cô trần truồng ta quả thực suýt chút nữa đã không nhịn được. Nếu như không có Diễm Linh Cơ ở đó, ta không biết sẽ làm gì nữa. Chắc trực tiếp nhét nó vào luôn khỏi suy nghĩ gì nữa. Cứ sướng trước đã rồi chuyện sau này sẽ tính sau!”
Mặt Phi Yên lập tức cứng lại, ngay sau đó mặt nàng biến thành lạnh như băng. Giọng nói nàng cũng theo đó biến thành tràn ngập chán ghét: “Ta rút lại những lời vừa nói. Người không chỉ làm người chán ghét mà còn cực kỳ vô lại!”
“Ta có thể coi như đó là lời khen ngợi sao?” Thiên Trạch không vì thế mà tức giận chỉ nở nụ cười nhàn nhạt. Phi Yên cạn lời vì những lời này. Hắn hô ra một hơi sau đó mở miệng trêu chọc nói: “Ta cũng là một nam nhân chân thật thôi mà. Cô xinh đẹp như vậy hơn nữa nam nhân vốn là háo sắc. Ta đâu có phải thái giám hay xu hướng có vấn đề đâu. Lúc đó, bản năng trong người quấy phá thôi mà. Có không nên tức giận như vậy đối với thai nhi không tốt.”
Nghe được đến thai nhi, Phi Yên nhớ đến được trong bụng mình là hài tử của hắn. Không hiểu sao trong lòng nàng lại nghĩ nếu như trong bụng nàng là hài tử của nàng và hắn thì tốt biết bao. Ngay sau đó có ý nghĩ này thì Phi Yên lập tức lắc lắc đầu đem ý nghĩ kỳ quái này xua tan. Không khí cũng trở nên có chút im lặng. Bất chợt, Thiên Trạch nói: “Thế nào, cô giận ta sao? Được rồi, ta vì những lời đó mà xin lỗi được chứ?”
“Không, không có gì...” Phi Yên nghe vậy lắc lắc đầu nói.
“Chà chà... xem ra cô vẫn giận ta!” Thiên Trạch cười mở miệng nói: “Nếu như cô vẫn còn giận như vậy thì để ta kể chuyện cười cho cô nhé. Đảm bảo cô hết giận dữ.” Vừa nghe được thế xong thì Phi Yên lập tức quay lại trừng mắt nhìn về phía Thiên Trạch một cái. Mặc dù chuyện cười hắn quá buồn cười nhưng căn bản là những chuyện vô cùng vô sỉ. Nàng nghe thập phần khó chịu vì sự vô sỉ và vô lại của những câu chuyện. Bất quá dường như Thiên Trạch cũng không thèm quan tâm ánh mắt nàng bắt đầu kể chuyện.
Ở một bộ lạc xa xăm, người cầm đầu một bộ tộc man rợ bắt được ba người từ Trung Nguyên. Theo thủ tục lâu đời của bộ lạc này thì khi bắt được kẻ xâm phạm lãnh thổ tù binh sẽ phải nhận một trong hai hình phạt sau. Người cầm đầu bộ lạc hỏi tù binh thứ nhất: “Ngươi thích Chết hay thích nhận hình phạt Búng Chim???”
Tù binh bập bẹ trả lời: “Dạ thưa! Tôi nhận búng Chim ạ!”
Người cầm đầu bộ lạc sai: “Người đâu búng Chim thằng này 100 cái cho ta!”
Sau khi bị búng Chim, tù binh này đau đớn khôn tả, phải nhờ một người dìu mới có thể đi được. Đối mặt với tù binh thứ hai, người cầm đầu bộ lạc vẫn hỏi: “Ngươi thích chết hay thích bị búng Chim?” Tù binh thứ hai cũng trả lời “búng Chim” Người cầm đầu bộ lạc liền sai: “Người đâu búng Chim thằng này 200 cái cho ta!!!” Sau khi bị búng Chim, tù binh thứ hai phải nằm cáng luôn. Đau đớn đến tột cùng.
Đến tù binh thứ ba, người cầm đầu bộ lạc cũng hỏi y như vậy. Sau một hồi suy nghĩ chàng ta quyết định chọn cái chết thay vì sự đau đớn… “Hừ… ta… muốn chết!” Hắn anh dũng trả lời.
Người cầm đầu bộ lạc lập tức cười lớn: “Ha ha! Ngươi đúng ý ta lắm, người đâu…………. Búng Chim thằng này đến Chết cho ta!!!”
“Miệng chó không mọc được ngà voi!” Phi Yên trực tiếp cho Thiên Trạch một câu. Tuy nhiên khi nhìn xuống phía dưới nàng trực tiếp nhoẻn miệng cười. Nàng không dám cười vì nếu như để hắn nghe thấy vậy chẳng phải được như ý hắn. Chỉ là nàng nghẹn cười cực kỳ khó khăn. Câu chuyện nào từ trước đến nay từ miệng hắn đều vô sỉ như vậy nhưng cực kỳ buồn cười.
“...” Đôi mắt Phi Yên chớp chớp nàng nhìn về phía một đám người đang đứng ở trên sông họ cầm hũ tro bắt đầu hất đi những đám tro từ chiếc hũ. Một đám tro phiêu tán theo dòng nước chảy đi. Điều này làm Phi Yên cảm giác kỳ quái hỏi: “Họ làm gì vậy?”
“Những người đó đang mai táng người chết!” Thiên Trạch bình tĩnh đáp lời. Dường như Phi Yên còn không hiểu thì Thiên Trạch bắt đầu giải đáp: “Đó là tục lệ của Thiên Địa giáo. Họ cho rằng tất cả chúng ta lớn lên khoẻ mạnh được đều là từ Thiên Đạo ban ân. Khi chết đi, linh hồn chúng ta rời thể xác và bắt đầu một vòng luân hồi đầu thai trở thành một đứa trẻ và bắt đầu cuộc sống mới. Còn thể xác chúng ta sẽ dần dần hư thối theo thời gian và trở về với đất mẹ. Họ cho rằng sự tồn tại của thân xác đã chết sẽ níu kéo linh hồn này khiến họ không được đi đầu thai. Chính vì vậy mới đem thể xác đốt cháy để giải thoát cho lình hồn. Đồng thời dùng tro giải xuống sông suối để chụng chảy ra biên cả, đem thân thể đã chết của mình trả lại cho thiên địa. Từ đó trả một phần công lao mà Thiên Địa đã nuôi dưỡng mình. Chỉ có như vậy thì kiếp sau của họ mới có thể tốt hơn.”
“Đây là ý nghĩa vì sao những người đi theo Thiên Địa giáo đều sẽ lựa chọn mai táng thân thể mình sau khi chết.” Thiên Trạch thở ra một hơi nói: “Họ thờ phụng Thiên Địa đại đạo. Cho rằng nhân quả thực sự tồn tại. Đồng thời Thiên địa thù cần. Thiên Địa sẽ trả lại cho ta vì những gì ta cố gắng. Kiếp này chưa thấy vì kiếp trước thiếu nợ hoặc nó sẽ đến với kiếp sau.”
“Thiên Địa giáo...” Phi Yên trầm mặc một chút sau đó lẩm bẩm với đôi môi đỏ xinh đẹp. Dường như nàng trầm ngâm và suy tư. Đối với giáo phái Thiên Địa giáo, nàng từng cho rằng nó xuất thân từ tạp gia. Xem ra cũng không phải như vậy. Giáo pháp này làm cho nàng cực kỳ tò mò. Đặc biệt khi biết Thiên Trạch xuất thân từ Thiên Địa giáo.
“Tính... dù sao cô xuất thân từ Âm Dương gia, đâu cần biết đến Thiên Địa giáo đâu!” Thiên Trạch phù ra một hơi cười nói: “Chúng ta cứ đến địa điểm gặp Diễm Linh Cơ và những thủ hạ của ta. Cẩn thận chút, ta bắt đầu tăng tốc...” Nói xong thì Thiên Trạch bắt đầu gia tăng tốc độ. Một cơn gió thốc thẳng vào mặt của Phi Yên làm cho nàng có chút hơi sợ.
Một thứ gì đó rất nhanh xẹt qua bầu trời. Những đám mây dường như bị biến dạng bởi thứ này. Không ít người vì thế mà ngẩng đầu lên nhìn bầu trời. Họ cứ nghĩ rằng một viên sao băng vừa bay qua nơi này.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đạo Chu
Chương 404: Rời đi Hàn quốc
Chương 404: Rời đi Hàn quốc