Bước ra khỏi xe ngựa, Thiên Trạch có chút khó chịu lầm bầm làu bàu. Hắn nghiêng đầu nhìn về phía vương cung nói: “Có lẽ cũng là thời điểm chế ra mấy chiếc xe hơi. Nếu không cứ như vậy đi thực có chút không thoải mái. Cũng đẩy mạnh ra lò những sản phẩm mới.” Một tay ôm ngực, một tay sờ cằm: “Có lên chế tạo ra mấy phi thuyền bay không đây!?”
”Thiên Đế, thuộc hạ Lý Vô Địch có việc cầu kiến!”Một giọng nói vang lên làm Thiên Trạch có chút buồn bực. Thế nào vừa về tới vương cung không bao lâu thì đã có người cầu kiến rồi. Đến lúc này khoé miệng của hắn kéo lên.
Đến cuối cùng Thiên Trạch thở ra một hơi dài. Bước chân Thiên Trạch cũng nhanh hơn một chút, hắn cũng để cho Lý Vô Địch đến cầu kiến mình. Lý Vô Địch tên thật là Lý Khai song khi gia nhập Thiên Địa giáo đã đổi tên. Tên Lý Khai đương nhiên phải do Thiên Trạch đổi rồi, tất nhiên lúc trước hắn lấy thân phận là Long Ngạo Thiên đổi tên cho Lý Khai. Bây giờ Lý Khai cũng không biết thân phận thực sự của Thiên Trạch, chỉ biết rằng Thiên Trạch là hậu duệ còn sót lại của hoàng tộc Bách Việt sau khi Thiên Trạch chết ở Hàn quốc. Khuôn mặt hai người có bảy tám phần giống nhau.
Tên mới của Lý Khai là Lý Vô Địch, tự Cầu Bại. Lý Khai nhiều lần ý muốn bác bỏ cái tên này, ngay cả Hồ phu nhân cũng nhiều lần đề điểm nhưng bị Long Ngạo Thiên một mực từ chối. Từ đây Lý Khai ra nhập vào Thiên Địa giáo với cái tên Lý Vô Địch, tự Cầu Bại. Mọi người thường gọi hắn là Vô Địch đại tá. Chức vụ hiện nay của Vô Địch là chức vị đại tá.
Ban đầu Lý Khai còn lo lắng mình đổi tên như vậy có phải hay không quá bất bình thường. Một khi ra ngoài Lý Khai nói ra tên của mình sẽ lập tức bị người hành hung. Đến cuối cùng thì vào Thiên Địa giáo, Lý Khai cũng không có gặp phải quá nhiều phiền toái. Đến đây hắn mới thở ra một hơi.
Hiện tại, Lý Khai một bộ quân phục hơn nữa đã cạo râu cắt tóc khiến cho hình dáng và khí chất thay đổi hẳn. Hơn nữa ăn uống điều độ cùng với tu luyện nên cũng khôi phục hình dáng tuấn lãng trước kia. Mặc dù kém trước kia nhưng khí chất chín chắn và tang thương quả thực hấp dẫn nữ nhân vô cùng. Thảo nào, nhiều năm như vậy mà Hồ phu nhân vẫn chưa quên được Lý Khai.
Trong cấp bậc quân nhân Đại Việt có phân chia làm Đại Tướng, Thượng Tướng, Trung Tướng, Thiếu Tướng, Đại Tá, Thượng Tá, Trung Tá, Thiếu Tá, Đại Uý, Thượng Uý, Trung Uý, Thiếu Uý, Thượng Sĩ, Trung Sĩ, Hạ Sĩ, Binh Nhất và Binh Nhì.
Ở quân đội Đại Việt cấp bậc Tướng có quân quyền khá cao, họ nắm giữ điều binh khiển tướng như các tướng quân của sáu nước khác. Song để đảm bảo an toàn, các binh sĩ không được dạy dỗ dưới trướng các tướng. Họ được dạy dỗ dưới sự chỉ huy của huấn luyện viên. Huấn luyện viên chia làm hai loại, một loại truyền bá tư tưởng, một loại chính là chịu trách nhiệm rèn luyện tố chất các binh sĩ.
“Đại tá Lý Vô Địch tham kiến Thiên Đế!” Lý Khai trực tiếp chắp tay khom người đối với Thiên Trạch. Đại Việt cũng đem sửa đổi không cho phép các tướng sĩ quỳ lạy. Quỳ lạy chỉ có thiên địa mới có thể quỳ lạy. Thiên Đế chỉ là người phát ngôn của Thiên Địa, đem ý chí thiên địa truyền tới vạn dân, là người hiểu được dân ý, thuận theo dân ý mà hành đạo. Nếu như một ngày Thiên Đế mất đi dân ý cũng không còn là Thiên Đế nữa.
Lý Khai lập tức mở miệng nói: “Thiên Đế, đạo văn học viện cùng với Bảo An phường đều bị người tập kích. Hơn nữa những người này đều là cao thủ. Chúng thuộc hạ đã bắt được không ít người. Tuy nhiên họ đều phục độc tự sát!”
“Cái gì!?” Thiên Trạch nghe thấy vậy hơi ngẩn người, hắn giả vờ tức giận hỏi: “Bao nhiêu người bị bắt đi, hơn nữa đã xác định được dánh tính đám người này không?”Trong lòng Thiên Trạch cũng có chút bàng hoàng. Thế nào lại nhanh như vậy, hắn vừa về đến vương cung thì đã gặp lại tin tức này. Xem ra Nguyệt Thần, nàng ấy cũng không phải người trực tiếp tham gia vào kế hoạch này. Có hay không Nguyệt Thần thì đối với bọn họ không quá quan trọng.
“Bẩm Thiên Đế...” Lý Khai lại tiếp tục nói: “Đã có ba đạo văn sư bị bắt đi, hai người Đạo Văn Sư bị thương. Hơn nữa, ở Bảo An phường cũng có một vài người nhà các Đạo Văn Sư bị bắt đi! Chúng thuộc hạ đang kiểm kê số người thương vong và số người bị bắt đi!” nghe thấy những lời này thì Thiên Trạch thoáng thở ra một hơi vì không có Đạo Văn Sư nào bị giết sau hắn lại nhăn mày vì lý Lý Khai nói: “Danh tính đám người này đang được điều tra. Chứng cứ để lại hình như họ xuất phát từ Nguỵ Quốc...”
“Nguỵ Quốc sao, thú vị thật!” Thiên Trạch cười lạnh nói. Hắn đã biết được người nào bắt đi mấy người Đạo Văn Sư đó. Đối với việc này thì Thiên Trạch cũng đã chuẩn bị trước. Nói đến đây, ngay lập tức Thiên Trạch mở miệng nói: “Được rồi, việc này ta đã biết! Người đâu mời Khu Thi Ma đến đây, ta có việc giao cho hắn!”
“Vâng, thưa Thiên Đế!” Một người binh lính lập tức khom người lĩnh mệnh.
“Được rồi, Đại tá Vô Địch...” Thiên Trạch đưa tay phất phất. Dáng vẻ có chút mệt mỏi, nhìn về phía vương cung rồi nói: “Ngươi hãy trở về tiếp tục công việc của ngươi đi. Gia tăng cao đề phòng đảm bảo Đạo Văn Sư được an toàn. Đao Văn Sư chính là giường cột của nước nhà, chuyện này không có thất!”
“Vâng, thuộc hạ lĩnh mệnh!” Thấy được mình không bị trách phát, Lý Khai thở ra một hơi dài. Hắn vội vã lùi lại thần mình sau đó xoay người rời đi.
Bảo An phường là nơi mà để an trí người nhà của những Đạo Văn Sư. Những người này đều được giám sát chặt chẽ vừa để bảo vệ họ vừa dùng họ đảm bảo các Đạo Văn Sư không phản bội. Đạo Văn học viện là nơi các Đạo Văn Sư ở lại nơi đó vừa tu luyện vừa học tập vừa chế tạo ra các sản phẩm cho Đại Việt. Nơi đó được gọi là thành đồng vách sắt cũng không quá. Đều là quân đội trang bị những vũ khí tiên tiến nhất. Hơn nữa trên tay họ còn có một loại ấn chú dùng nội lực kích hoạt một khi bị giết lập tức ấn ký sẽ biến mất đồng thời cảnh báo sẽ truyền đến người cầm đầu. Muốn giả mạo trà trộn vào đoàn binh lính này gần như không thể. Trừ khi ngươi nắm giữ kỹ thuật đạo văn và tạo ra được loại ấn ký nhận diện đặc biệt này. Bằng không ngươi chính là kẻ giả mạo đột nhập vào nơi này.
Mặc dù là như vậy nhưng không nghĩ tới đám người đó vẫn bắt được ba đạo văn sư thực sự làm cho Thiên Trạch kinh ngạc về phía lực lượng của La Võng. Trên người mỗi người La Võng đều có ấn ký hình con nhện. Thiên Trạch không cần đoán cũng biết đám người đó đã xoá đi dấu ấn La Võng. Tần quốc còn chưa dám trực diện đối với với Đại Việt khi họ phá giải được vũ khí của Đại Việt. Song chúng quá coi thường Đại Việt rồi, đến lúc này Thiên Trạch không tự nhịn được mà quỷ dị nở một nụ cười khoái trá.
Ngồi ở đại điện không bao lâu thì Khu Thi Ma đã đến, hắn nhìn về phía Thiên Trạch toạ hạ ở chiếc ghế chí cao vô thượng kia. Hai tay Khu Thi Ma lập tức chắp lại đối với Thiên Trạch nói: “Khu Thi Ma cầu kiến Thiên Đế!”
“Khu Thi Ma, ngươi cuối cùng cũng đến!” Thiên Trạch khẽ mỉm cười lên tiếng nói: “Muộn thế này gọi ngươi đến nơi này cũng là có việc dành cho người!” Dứt lời, Thiên Trạch hất tay, một chiếc hộp bay ra trực lơ lửng trong không trung bay xuống trước mặt Khu Thi Ma. Nó lơ lửng trước mặt Khu Thi Ma làm cho Khu Thi Ma không khỏi cảm thán một lần lực lượng của chủ nhân hắn Thiên Trạch. Chỉ nghe thấy Thiên Trạch nói: “Ngày mai, ngươi lên đường đến Hàn quốc một chuyến. Sử dụng cơ quan Chu Tước mà ta đã cải tạo. Đến đó gặp Hàn Vương mượn Hàn Phi. Sau đó đem Hàn Phi cùng đi đến Tần quốc. Ta sẽ phái người đưa thư đến với Tần quốc đến lúc đó các ngươi sẽ phải đi sử Tần quốc một chuyến. Trong chiếc hộp này để lại mật thư của ta, ngươi chỉ cần đưa cho Hàn Phi, hắn hiểu sẽ phải làm gì!”
“Thuộc hạ đã rõ!” Khu Thi Ma vội vã chắp tay một chuyến. Sau khi Thiên Trạch phẩy phẩy tay, Khu Thi Ma bắt lấy chiếc hộp rồi lập tức xoay người rời đi. Đến đây, Thiên Trạch ngồi trên ghế ngửa đầu ra sau. Ngày hôm nay hắn có chút mệt mỏi. Có lẽ thời gian vừa rồi làm việc quá sức đi.
Đột nhiên Thiên Trạch hơi nhíu mày sau đó lẩm bẩm nói: “Nàng ấy làm gì mà bị thương nặng thế này! Thật sự là ngốc mà... Có nên đi đến đó một chuyến không?” Dường như Thiên Trạch rơi vào trạng thái trầm tư. Hắn không biết nên đi còn là ở lại đây?
“Chủ nhân...” Không chờ hắn suy nghĩ được hết thì một giọng nói nhỏ vang lên. Diễm Linh Cơ đã uyển chuyển đi về phía trước. Nàng tiến về phía Thiên Trạch rồi nói: “Chàng đã trở lại rồi. Thiếp cũng đã chuẩn bị một chén canh gừng cho chàng giải rượu.” Đến đây, Diễm Linh Cơ trong tay xuất hiện một chén canh bốc ra khí nóng nghi ngút đưa về phía Thiên Trạch.
“Linh Cơ, nàng thật ngốc!” Thiên Trạch cười mở miệng đồng thời lắc lắc đầu: “Nàng quên ta có võ công trong người sao. Trực tiếp dùng nội lực giải rượu là được!” Song Thiên Trạch vẫn cầm bát canh gừng nhẹ nhàng húp lấy. Cảm nhận được hơi ấm của canh gừng và ở bên mùi hương Diễm Linh Cơ toả ra, Thiên Trạch cảm giác được trái tim ấm lại.
Diễm Linh Cơ lúc này có vài phần lo lắng hỏi: “Thiếp nghe có người muốn tấn công Đạo Văn học viện!?”
“Ừm...” Thiên Trạch cũng khẽ gật đầu nói: “Nhưng nàng đừng lo! Nơi đó không phải người nào cũng có thể muốn đến thì đến muốn đi thì đi.” Khoé miệng Thiên Trạch nhếch lên một cách tự tin: “Hơn nữa, đám người đó thực sự tự cho mình thông minh. Chẳng qua chỉ là làm việc tốn công vô ích, không những không đạt được gì chỉ tổn hại binh tướng còn tổn hại một thứ khác. So với vài vị đạo văn sư, lần này ta nhưng kiếm lớn.”
“Chàng thật không thú vị gì cả!” Diễm Linh Cơ buồn bực nhìn về phía hắn, giọng nói mang theo vài phần trách móc: “Nói chuyện lúc nào cũng thần thần bí bí như vậy! Chọc người tò mò...”
“Nếu như nàng muốn biết...” Thiên Trạch cười nhẹ nhàng rồi thổi vào tai Diễm Linh Cơ một hơi nóng nhẹ: “Nàng hôm nay nhảy múa với ta một bản cuồng dã như thế nào!” Vừa nói thì hắn đã nhẹ nhàng đem Diễm Linh Cơ ôm vào ngực.
“Chủ nhân...” Diễm Linh Cơ khẽ nói: “Hôm nay đến ngày của thiếp. Nơi đó có chút không sạch sẽ. Nếu như chàng muốn, ta có thể dùng nơi khác thoả mãn chàng.”
“Vậy sao?” Thiên Trạch hơi ngạc nhiên đáp lời: “Ta vô ý quá. Ta quên mất hôm nay là ngày mà nàng đến ngày đó. Tính... Vẫn là chờ vài ngày nàng hết hẳn đi. Đến lúc đó nàng bù cho ta là được!” Vừa nói hắn đem Diễm Linh Cơ ôm trong lòng hôn nhẹ vào má nàng một cái rồi nói: “Vậy nàng đi ngủ trước đi! Ta có vài việc cần xử lý sau đó sẽ trở về ngủ cùng nàng. Đúng rồi, nhớ giữ ấm cơ thể!”
Một nơi khác trong thành đô Đại Việt, trong một gian phòng nhỏ, người thiếu nữ xinh đẹp với mái tóc màu tím run rẩy nằm ở trên giường. Những tấm vải màu trắng thấm đầy máu, khuôn mặt nàng tái nhợt và hơi thở nhỏ yếu và mệt mỏi. Trong phòng với ánh sáng lờ mờ khó mà nhìn rõ. Đột nhiên thiếu nữ quát lên: “Ai...”
Cạnh! Cánh cửa sổ được mở ra, một thân ảnh tiến vào bên trong. Giọng nói hắn phát ra: “Nàng đó... làm sao bị thương nặng như thế này!?”
Tặng đậu
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đạo Chu
Chương 422: La Võng tập kích
Chương 422: La Võng tập kích