Hàn quốc, Tân Trịnh, Tử Lan Hiên... Một đám bông tuyết rơi xuống phía dưới Tử Lan Hiên. Bầu trời bắt đầu chuyển tối. Khắp nơi đốt lên những chiếc đèn dầu khiến cho ánh sáng trong căn nhà trở nên sáng rõ hơn. Song Tử Lan Hiên chưa bao giờ vì cái giá rét mà trở nên vắng khách cả. Kể từ khi Hồng Liên công chúa trở thành Hàn Vương, Tử Lan Hiên càng thêm rực rỡ hẳn lên.
“Triệu vũ múa đúng là độc bộ thiên hạ!” Một người thanh niên không biết công tử của nhà nào mở miệng khen ngợi. Ánh mắt liếc nhìn về phía chiếc tivi sau đó tặc lưỡi khen ngợi.
Ở chính giữa Tử Lan hiên lúc này để một cái tivi với màn hình to tướng khủng bố đủ để mấy chục người dễ dàng xem. Không những thế ở đây còn thiết kế những hàng ghế sang trọng, phục vụ đầy đủ đồ ăn uống đảm bảo khách tận hứng.
Một vị thanh niên khác cũng ở bên cạnh khẽ nói: “Đúng vậy, nhanh như vậy đã hết rồi sao? Sao không thêm chút nữa nhỉ!”
Kể từ khi Hàn quốc cúi đầu xưng thần với Đại Việt, đám người này cũng trực tiếp thả mình. Vì đối với đám người bọn hắn, bọn hắn không bao giờ lo lắng sẽ bị Tần quốc hoặc các quốc gia khác thôn tính. Đặc biệt sau khi Hàn quốc trở thành trung tâm giao dịch đưa Hàn quốc càng trở nên giàu có hơn. Đám người ở đây phải nói hàng ngày sinh ca. Họ không biết được rằng một hồi biến pháp sắp được diễn ra từ chính tay vị Hàn Vương mới này, từ tay một vị nữ nhân mà người đứng sau là biểu ca nàng Hàn Phi.
“Thời sự hai mươi tư giờ!” Một hàng chữ gồm sáu loại chữ ẩn hiện ở trên mặt màn hình theo đó xuất hiện. Vì tivi mới ra hơn nữa công nghệ không hoàn chỉnh, cắt ghép và thêm âm thanh thường thường có tạp âm và hơi khó nghe. Song với đám người ở đây thì đã khá là tốt rồi. Đây là một thứ hoàn toàn mới lạ đối với đám người bọn họ. Chỉ có những người cao quý như họ hoặc những thương nhân giàu có mới được tiếp cận đến tivi. Dân chúng ăn còn không đủ no nói chi đến xem tivi.
Một thần hình uyển chuyển với mái tóc màu tím được buộc cẩn thận, mi mắt có xăm hình con bướm xinh đẹp. Đôi chân thon dài uyển chuyển bước vào bên trong. Mọi thiếu nữ thấy được nàng đều khẽ kêu một tiếng: “Tử Nữ Tỷ tỷ...”
Bàn tay Tử Nữ chỉ đưa ra phẩy phẩy nhẹ nhàng đối với mấy thiếu nữ. Lập tức các nàng hiểu ý lui thân trở lại. Bản thân Tử Nữ cũng hướng thẳng về phía hậu viện mà đi. Đi ngang qua một người thiếu nữ mặc y phục màu vàng không quá xinh đẹp nhưng có bộ ngực cao lớn. Nàng khẽ mở miệng hỏi: “Hồng Du muội muội, Lộng Ngọc muội muội, muội ấy vẫn ở trong phòng sao?”
“Vâng, Tử Nữ tỷ tỷ...” Hồng Du đan xen hai tay vào nhau sau đó gật đầu nhẹ nhàng một cái: “Lộng Ngọc, tỷ ấy vẫn ở trong phòng ạ! Tử Nữ tỷ tỷ, tỷ vừa từ chỗ Hàn Vương trở về sao?”
Hiện giờ Tử Nữ có một thân phận khác, nàng là sư phụ dạy võ cho Hồng Liên. Xích Luyện Kiếm cũng được nàng tặng cho Hồng Liên làm vũ khí coi như lễ vật bái sư. Hồng Liên không bây giờ phải gọi Hàn Vương, nàng ấy có một lượng công lực cực kỳ khủng bố. Nội lực Hàn Vương còn hơn xa so với Quỷ Cốc Tử Vệ Trang, nàng chưa bao giờ thấy được nguồn công lực khủng bố như vậy. Những người có công lực sánh ngang Hồng Liên cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Tử Nữ thắc mắc một điều với nguồn nội lực như vậy mà Long Ngạo Thiên lại chết trong tay Đông Quân, nàng thực sự cần đánh giá vị Đông Quân này lại một lần nữa.
Roạt!
Cánh cửa gỗ mở ra, Lộng Ngọc lúc này ngồi ở trên đệm hương bồ nhìn về phía chiếc tivi. Khi mà Tử Nữ xuất hiện, Lộng Ngọc khẽ nói: “Tỷ tỷ, tỷ đã trở về rồi sao?”
“...” Đầu Tử Nữ hơi gật xuống một cái đồng thời nàng nhìn về phía tivi vẫn đang mở ra, nàng lập tức hỏi: “Muội muội, muội vẫn xem tivi sao?” Đột nhiên con mắt Tử Nữ theo đó hơi mở to nhìn về phía tivi, vẻ mặt có chút bàng hoàng: “Hữu tư mã Lý Khai!”
“Đại tá Lý Vô Địch!” Một người nam phóng viên cầm gậy ghi âm kề miệng của mình hỏi: “Theo những tin tức chúng tôi mới nhận được thì Đạo Văn học viện cùng với Bảo An phương đã bị người tấn công. Đã có không ít Đạo Văn Sư bị bắt đi và không ít Đạo Văn Sư bị giết chết, ngay cả người nhà của Bảo An phường cũng bị bắt và giết rất nhiều. Không biết, ngài có gì để nói về những điều này?”
Đầu Lý Khai to như cái đầu, trên trán bắt đầu xuất hiện những tuyến màu đen. Theo luật pháp, Lý Khai hoàn toàn không thể xử lý đám nhà báo này vì họ không phạm pháp. Bất quá Lý Khai vẫn có thể từ chối không trả lời song một khi không trả lời, Lý Khai cá rằng đám nhà báo sẽ viết nổ phá trời cao. Lý Khai chỉ có thể thở ra một hơi trong lòng. Bàn tay hơi đưa lên, vài tên nhà báo lập tức yên nặng.
Vẻ mặt Lý Khai cố gắng giữ gìn vẻ tường hoà: “Ta cùng với các vị đồng liêu cũng đã tiếp tục điều tra vụ việc có người tấn công Bảo An phường và Đạo Văn học viện. Mặc dù có thương vong song số lượng cũng không lớn như các vị nghĩ. Chúng ta chỉ mất đi có ba người của học viện bị bắt đi, sáu người bị thương. Song nhân số đối phương tập kích vào Đạo Văn học viện và Bảo An phường đã trả giá thảm trọng. Số lượng thống kê là có hơn hai trăm cao thủ tập kích học viện và chết dưới tay đội bảo an.”
“Mặc dù lần này tập kích Đạo Văn học viện và Bảo An phường, thương vong con số khá thấp. Song đạo văn sư vốn là giường cột của Đại Việt đế quốc. Hành động này chẳng khác nào khiêu khích Đại Việt đế quốc cả. Cho dù bất cứ ai đi nữa, cho dù kẻ đứng sau có chạy đến đâu, Long Thiên Đế cũng có mệnh lệnh tất tru. Bằng bất cứ giá nào, chúng ta sẽ đảm bảo người đứng sau vụ tấn công này sẽ phải trả giá thảm trọng...”
Đô thành Tần Quốc tại trong vương cung, một người thanh niên ngồi ở vương vị. Hắn có khuôn mặt không tính tuấn lãng nhưng cũng coi là ưa nhìn với nước da sáng. Đầu đội một chiếc mũ và mái tóc đen được bó thành chỏm. Hàng lông mày đậm sắc bén với trán cao, mũi cao, môi mỏng. Đặc biệt con mắt thì sắc bén như mắt ưng. Bên ngoài mặc một chiếc áo tối màu với những hoa văn đặc biệt. Viền cổ áo có màu vàng. Hồng buộc một cái khăn lưng to bản màu đỏ cam và lưới đen thì ở giữa chiếc đai lưng.
Đôi mắt hắn nhìn chằm chằm về phía một chiếc tivi màn hình cỡ lớn: “Cái tiên sinh, quả nhân tự hỏi không biết lần này mình làm đúng còn là làm sai?”
“Đại vương, thần không dám vọng ngôn!” Một người thanh niên khá đẹp trai với mái tóc màu đen được rẽ sang hai bên. Nước da sáng màu với lông mày như hoạ. Con mắt sáng ngợi với mũi cao và miệng rộng và cằm thon. Bên ngoài mặc một chiếc áo màu trắng và khăn choàng cổ màu tối. Bên hông đeo một chiếc kiếm đứng ở bên Doanh Chính nhìn về phía màn hình tivi nói: “Nhưng đây là cách duy nhất mà Đại Tần có thể nhanh chóng bắt kịp bước chân Đại Việt!”
“Cái tiên sinh, khanh nói đúng!” Doanh Chính thở ra một hơi dài. Vẻ mặt mang theo lo âu khó nói lên lời: “Đại Việt sở hữu những thứ mà Đại Tần ta hoàn toàn không có. Long Thiên Đế, hắn chẳng lẽ thực sự là thần nhân giáng thế sao? Chẳng lẽ hắn mới là người được Thiên Mệnh lựa chọn muốn thống nhất đại địa Trung Nguyên này!?” Giọng nói có vài phần mê mang.
Cái Nhiếp không biết nói gì cho phải. Trong lòng chính hắn cũng mê mang, từ trước đến nay Tung Hoành Quỷ Cốc phái lấy hai người đệ tử dạy dỗ vào đời. Đời đệ tử này chính là Vệ Trang và Cái Nhiếp. Vệ Trang lựa chọn Hàn quốc, nước yếu nhất mà Cái Nhiếp thì lựa chọn Tần quốc, nước mạnh nhất. Cái Nhiếp tin tưởng Tần quốc nhất định sẽ thống nhất lục quốc từ đây dân chúng hưởng thái bình.
Bất quá dường như hai vị Quỷ Cốc Tử đều chọn lầm. Họ chưa từng tính tới biến số đến từ Bách Việt. Hiện giờ Đại Việt như mặt trời ban chưa khiến sáu nước đều kiêng kị. Chưa đầy một năm diệt Sở quốc đem binh lính Sở quốc ép phải vượt biên lên tuyến bắc tiến vào Triệu quốc nhờ cậy. Hiện giờ càng là trong một năm lấy được toàn bộ lòng dân chúng Sở quốc. Nhất là tôn chỉ dân ý tức thiên ý càng được người dân hưởng ứng. Đó mới chính là điều Cái Nhiếp hy vọng một bậc quân vương nên có. Hắn chẳng lẽ sai rồi sao?
“Canh bạc lần này, quả nhân đặt hết vào Âm Dương gia cùng với La Võng!” Bàn tay Doanh Chính siết chặt lại, đôi mắt bắn ra hàn quang lạnh lẽo: “Thời gian không nhiều, quả nhân tin tưởng Long Thiên Đế sẽ không để cho Đại Tần có nhiều thời gian phát triển. Nếu như lần này, sự việc này bị bại lộ, Đại Tần chắc chắn sẽ gặp diệt vong. Đến lúc đó quả nhân chỉ có thể trở thành tội nhân, nào dám mặt mũi đi gặp lịch đại các vị tiên vương.”
“Đại vương, ngài lo lắng nhiều!” Cái Nhiếp ở bên khuyên nhủ: “Lần này La Võng và Âm Dương gia xuất động tinh nhuệ nhất. Hơn nữa, họ cũng đem thân phận tận lực che dấu lại làm nguỵ trang. Mặc dù Khu Thi Ma cũng không có cách nào đạt được tin tức gì. Thần tin tưởng sẽ không xảy ra bất cứ vấn đề gì!”
“Mượn cát ngôn của Cái tiên sinh!” Tần Thuỷ Hoàng Doanh Chính tiếp tục nhìn về phía tivi, đôi mắt hắn tràn ngập mê mang: “Hy vọng như Cái tiên sinh nói!” Đáng tiếc Tần Thuỷ Hoàng không biết những thứ như Tivi có lẽ cũng có máy quay lén.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đạo Chu
Chương 426: Phản ứng mỗi nước
Chương 426: Phản ứng mỗi nước