Bộ ngực Lộng Ngọc rõ ràng không to như những nữ nhân khác. Nếu có thì kích cỡ của nàng cũng chỉ bằng với Tiểu Y đang trong trạng thái dậy thì. Tuy nhiên Lộng Ngọc cũng có chỗ mà các nữ nhân khác không có. Nàng đặc biệt ngoan ngoãn và đôi mắt hơi ưu thương làm cho người ta có cảm giác muốn đem nỗi buồn trong tim nàng lấp đầy.
Động tác lần này Thiên Trạch thực sự ôn nhu. Bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve khắp cơ thể Lộng Ngọc trong lúc giao hoan. Lộng Ngọc có đôi chân thon dài nhưng không xinh đẹp như đôi chân của Tuyết Nữ, Diễm Linh Cơ và Hồng Liên, không có chiếc eo thon săn chắc như Tuyết Nữ cũng chẳng có nét dễ thương như Tiểu Y. Song nàng lại có đủ sự tập hợp của những yếu tố này, bộ ngực không lớn nhưng cũng không nhỏ và khá mềm, làn da trắng mịn và hồng hào, chiếc eo thon nhưng không quá săn chắc, cặp mông vểnh không đủ cao tròn, đôi chân thẳng dài nhưng không quá bắt mắt.
Tất cả chúng đều đẹp cả nhưng không nổi bật so với bất cứ người nào như Tuyết Nữ, Hồng Liên, Diễm Linh Cơ hay Tiểu Y. Song nàng lại có nổi bật riêng, sự tập hợp mỗi người một ít kết hợp với vẻ hiền thục làm cho Lộng Ngọc thực sự làm cho người không thể bỏ qua lơ đi sự tồn tại của mình. Đặc biệt tiếng rên rỉ nàng mang theo cảm giác người vợ hiền từ hiền thục ngoan ngoãn biến thành dâm đãng thực làm cho người ta mê say vào cái loại cảm giác này.
“Ha...” Đem tinh nguyên bản thân mình bắn vào trong bụng Lộng Ngọc, Thiên Trạch thở ra một hơi thật dài. Hắn nhìn thân mình Lộng Ngọc đỏ hồng, cả người nàng ướt đẫm mồ hồi. Những giọt mồ hôi khiến cho mái tóc nàng bết lại, trên trán nàng đang lăn tăn xuống giọt mồ hôi. Thiên Trạch nhìn thân thể đang phập phồng của nàng, hắn cười nhè nhẹ sau đó hôn lên môi nàng một nụ hôn.
“Phù...” Tiếng thở dài từ miệng Thiên Trạch phát ra, hắn đem một chiếc khăn lau sạch sẽ đi vết dịch lỏng và máu bám lên cây d*ơng vật và cơ thể mình. Thân mình hắn cũng theo đó vận động một chút vươn ra bàn tay trực tiếp cầm lên quần áo mặc lên cơ thể mình.
Đôi mắt màu xanh xinh đẹp từ từ nhẹ nhàng mở ra, Tuyết Nữ hơi nhăn lại hàng lông mày, cằm nàng cũng theo đó di chuyển nhẹ nhàng: “Ngươi muốn rời đi!?” Trong giọng nói rõ ràng mang theo vài phần oán trách và khó chịu.
“Ân!” Không có phủ nhận mà gật đầu một cái, đôi môi Thiên Trạch hơi nhoẻn cười. Trên mặt hắn xuất hiện sự thoả mãn, hắn đem chiếc áo khoác lên mình rồi bắt đầu đứng dậy: “Hai nàng đi ngủ sớm đi! Ta còn cần trở về. Ngày mai nếu hai nàng rảnh rỗi, chúng ta đi đăng ký giấy thành thân!”
Con mắt Tuyết Nữ mở to nhìn về phía Thiên Trạch, nàng không nghĩ tới Thiên Trạch nhanh như vậy. Hắn thực sự nguyện ý cưới hai nàng làm thê tử. Lộng Ngọc cũng từ cơn đê mê tỉnh dậy. Thân mình hơi dậy một chút, cảm giác đau nhói làm cho nàng hơi nhăn mày một cái. Song Lộng Ngọc lại đem chiếc chăn kéo lấy che đi thân thể trần truồng của nàng. Khuôn mặt nàng xuất hiện hạnh phục và nụ cười với đôi môi hơi kéo lên: “Mọi việc, thiếp nghe chàng!” Dường như ngay cả cách xưng hô, Lộng Ngọc cũng bắt đầu thay đổi.
“Cạch!” Thiên Trạch hơi nghiêng đầu nhìn về phía hai người Tuyết Nữ và Lộng Ngọc một chút rồi gật đầu cười. Cánh cửa mở ra, Thiên Trạch trực tiếp tiến ra bên ngoài.
Trời cũng trở về tối, Thiên Trạch nhìn thời gian, hiện giờ cũng đã có khoảng gần nửa đêm. Thời gian giao hợp với Tuyết Nữ cùng với Lộng ngọc chiếm mất cả gần một canh giờ. Hăn chỉ có thể hướng về phía mục tiêu tiếp theo. Bản thân đi về phía căn nhà ở cách đó không xa, Thiên Trạch đưa ra nhẹ nhàng gõ gõ cửa.
Cạch! Vậy mà vừa gõ cửa không bao lâu, Phi Yên mặc một thân quần áo Âm Dương gia. Bộ quần áo này nàng vừa mới chút đi vài món đồ mà thôi. Điều này làm cho Thiên Trạch hơi ngạc nhiên, xem ra nàng chưa có ngủ. Đôi mắt xinh đẹp Phi Yên biến thành hơi đỏ đỏ và mang theo oán trách nhìn về phía Thiên Trạch hỏi: “Long Thiên Đế đại nhân, không biết đa muộn như vậy ngài còn tìm đến ta có việc!?”
“Ở ngoài này lạnh như vậy...” Thiên Trạch khẽ cười nhìn về phía Phi Yên nói. Xem ra khoảng cách không xa như vậy với thính lực Phi Yên hẳn không thể nào không nghe được tiếng rên của Tuyết Nữ và Lộng Ngọc. Nghĩ đến đây Thiên Trạch cảm giác có chút chột dạ và xấu hổ. Ngón tay theo bản năng sờ sờ mũi của mình nói: “Nàng không mời ta vào bên trong uống ly trà sao?”
“...” Đôi mắt Phi Yên mở to hết cỡ, đầu theo đó hơi cúi xuống. Giống như nàng suy nghĩ điều gì đó rồi đến cuối cùng đầu nàng hơi gật xuống: “Thiên Đế đại nhân, ngài vào đi!”
“Được!” Thiên Trạch tiến vào bên trong, Phi Yên cũng hít một hơi thật sâu sau đó đem cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại. Vậy mà nàng vừa đóng lại thì đã thấy ánh mắt Thiên Trạch thâm tình nhìn về phía nàng. Ngay lập tực một sự bất ngờ xảy ra, Thiên Trạch trực tiếp dùng tay kéo lấy eo thon của Phi Yên vào sát người mình. Miệng hắn trực tiếp áp lên miệng Phi Yên rồi hôn một nụ hôn thật sâu.
“...” Con mắt Phi Yên mở to hết cỡ nhìn về phía Thiên Trạch. Nàng cảm nhận được đôi môi mềm Thiên Trạch, chiếc lưỡi hắn cố gắng cạy ra hàm răng trắng xinh của nàng rồi tiến vào bên trong. Nó nhanh chóng cuốn lấy chiếc lưỡi trong miệng Phi Yên làm cho nàng cảm giác được chút tê dại đê mê. Hai mắt nàng theo đó nhắm lại, bàn tay vươn ra bá lấy cổ Thiên Trạch bắt đầu đáp lại nụ hôn Thiên Trạch.
Hai người hôn nhau được một lúc rồi mới tách ra, miệng hai người vẫn còn dính một chút nước bọt tạo thành tuyến dài rồi mới đứt ra. Trên môi hai người vẫn lưu trữ chút nước bọt. Đập vào mắt Thiên Trạch là hai má hồng hào của Phi Yên và dáng vẻ hơi ngượng ngùng của nàng. Thiên Trạch cười nói: “Ta cứ nghĩ sẽ bị nàng cho một phát tát kia...”
“Chàng rất muốn ta tát chàng sao?” Phi Yên nhẹ giọng nhướng mày đáp trả: “Ta không giống như những nữ nhân khác. Chàng là người mà ta yêu nhất trong đời. Ta nguyện ý ở bên chàng cho đến hết đời, sẽ không thay đổi. Chỉ cần chàng chấp nhận ta ở bên chàng.”
“Hô...” Thiên Trạch vươn ra trực tiếp đem Phi Yên bế lên kiểu công chúa. Hắn vừa bế lên Phi Yên vừa mở miệng nói: “Vậy ngày hôm nay ta đáp ứng nàng rồi. Phi Yên, ta thích nàng. Ta muốn nàng hãy luôn ở bên cạnh ta, luôn trông coi ta được không?”
“Chờ chút...” Phi Yên thẹn thùng lập tức mở miệng nói. Đáng tiếc bước chân Thiên Trạch quá nhanh dường như hắn đã không có chờ đợi được muốn cùng nàng giao hoan. Đặc biệt dù bế lên Phi Yên nhưng Phi Yên vẫn cảm nhận được cây d*ơng vật ở phía dưới đang chọc vào mông của mình. Phi Yên cảm nhận được sự sốt sắng Thiên Trạch, nàng có chút hoảng hốt vội vã nói: “Nơi đó có...”
“Ân...” D*ơng vật Thiên Trạch có chút héo lại khi thấy thân ảnh một người với mái tóc màu tím dài đang ngồi ở trên giường nhắm mắt tu luyện. Nàng từ từ mở ra, đôi mắt được che bởi miếng vải mỏng trực diện với Thiên Trạch. Chúng làm cho Thiên Trạch cảm giác được xấu hổ, hắn vội vã hỏi: “Tử Nguyệt, nàng làm sao ở nơi này?”
“Tại sao, ta lại không được ở nơi này?” Đôi môi màu tím ướt át khẽ mấp máy phát ra âm thanh nho nhỏ. Ánh mắt nàng cũng sắc lạnh nhìn về phía Thiên Trạch hỏi: “Còn là nói chỉ có Long Thiên Đế đại nhân mới có thể đến được phòng tỷ tỷ ta. Ta nhớ được Thiên Đế đại nhân đang trong đêm tân hôn đi. Ngài không phải đang ở trong phòng cùng hai vị tân nương sao? Vậy ta đang nhìn thấy cái gì ở đây thế này? Thiên Đế đại nhân lại đến phòng tỷ tỷ ta vào đêm khuya khoắt như vậy!?”
Phi Yên có chút xấu hổ, nàng đặt lên giường với tư thế bị Thiên Trạch bế kiểu công chúa. Đặc biệt thấy được ánh mắt sắc lạnh của Nguyệt Thần thì nàng cũng có chút chột dạ. Nàng chỉ có thể thở ra một hơi dài: “Tử...” Lập tức ánh mắt Nguyệt Thân nhíu mày nhìn về phía nàng, sắc mặt Nguyệt Thần cũng không tốt. Phi Yên lại phải đổi cách xưng hô: “Nguyệt Thần, chàng ấy là người mà ta yêu nhất. Nếu như có thể ở bên cạnh chàng ấy, ta cũng đã hạnh phúc rất nhiều. Ta không cần bất cứ dạnh vọng gì cả!?”
“Thế nào mà hôm nay các nàng lại đều muốn ở cùng với nhau vậy? Chẳng lẽ có sở thích đặc biệt gì sao? Tính...” Thiên Trạch một tay ôm ngực, một tay sờ cằm. Bất quá hắn nghĩ không ra thì không nghĩ ra đi. Đôi mắt trực tiếp nhìn về phía Nguyệt Thần thấy được ánh mắt lạnh lẽo của nàng đang nhìn về phía Phi Yên. Lập tức Thiên Trạch hít một hơi thât sâu, hắn làm ra quyết định cực kỳ lớn mật.
“...” Nguyệt Thần đang muốn đáp trả lời Phi Yên thì bàn tay Thiên Trạch nhanh nhơ chớp kéo lấy bàn tay Nguyệt Thần lại. Chưa cho nàng phản ứng, Thiên Trạch đã trực tiếp dán môi lên môi Nguyệt Thần. Bàn tay Nguyệt Thần đưa ra chân khí giơ lên cao thì đột nhiên cứng lại. Chân khí trong tay nàng tan đi và con mắt mở lớn.
Thân mình bị áp sát vào Thiên Trạch, Nguyệt Thần cũng cảm giác được d*ơng vật hắn đang phồng to và cọ sát vào *m đạo của nàng thông qua quần áo. Điều này làm cho nàng cảm giác cực kỳ phức tạp. Nàng không biết phải làm gì bây giờ mới phải. Khi môi Thiên Trạch rời đi để lại tuyến nước bọt trên miệng nàng thì Nguyệt Thần mới hoảng hồn. Nàng nghe được Thiên Trạch nói: “Nguyệt Thần, đôi môi nàng thật ngọt ngào. Thật muốn ngày nào cũng có thể hôn được nàng như vậy?”
“Hừ...” Mắt Nguyệt Thần biến thành lạnh lẽo, ánh mắt tràn ngập sát khí: “Ngươi coi ta là gì?”
“Thê tử!” Thiên Trạch bình tĩnh mặt không gợn sóng trả lời. Một lời giống như hết sức bình thường, nó giống như một sự thật hiển nhiên. Lời này không những làm cho Nguyệt Thần mà còn Đông Quân cũng bị hắn làm cho ngạc nhiên. Thiên Trạch lại thở dài và bộ mặt tỏ ra bất đắc dĩ: “Ta đã phụ quá nhiều nữ nhân rồi. Các nàng vì ta màu đau khổ, ta không muốn các nàng vì ta mà lỡ dở cuộc đời mình. Tử Nguyệt, Phi Yên, các nàng nói ta vô lại cũng được, háo sắc cũng được, bá đạo cũng không sai. Nhưng đêm nay, ta nhất định phải đem các nàng... biến thành nữ nhân của ta. Nói đơn giản và thô tục dễ hiểu ta muốn đem hai nàng ngủ, âm dương giao hợp...”
“Ngươi...” Nguyệt Thần nghe thấy vậy vừa thẹn lại có chút vừa giận. Bộ ngực cao vút của nàng hơi rung rinh vì sự tức giận. Đáng tiếc Thiên Trạch nhanh hơn trực tiếp ôm lấy đem nàng đè xuống giường. Trong cơn bàng hoàng, Nguyệt Thần đưa tay lên, chân khí tràn ngập bàn tay của nàng.
“Nàng thực sự bỏ được đánh ta sao?” Giọng nói Thiên Trạch nhẹ nhàng rót vào trong tai Nguyệt Thần. Bàn tay nàng cũng theo đó khựng lại. Đến cuối cùng nàng từ từ đem cánh tay bỏ xuống và đôi môi màu tím khẽ thở dài. Đôi mắt với thần sắc phức tạp nhìn về phía Thiên Trạch. Song hắn lúc này nào thèm nhìn đến nàng. Việc hắn thích thú nhất lúc này và vùi đầu vào trong bộ ngực cao vút của nàng.
Sự thật là Thiên Trạch còn đang vội vã nựng mặt hắn trên bộ ngực cao vút ngẩng cao của Nguyệt Thần. Đồng thời đôi tay nhanh thoăn thoắt muốn đem quần áo của nàng cởi bỏ. Chỉ thoảng cởi bỏ để lộ ra đầu ti Nguyệt Thần một chút thôi thì Thiên Trạch đã không nhịn được nhào lên há miệng ngầm lấy. Đôi tay thì không quên nhanh chóng tìm cách cởi bỏ quần áo của nàng.
Nguyệt Thần và Đông Quân, hai nàng sắc đẹp tuyệt đối không gọi là tuyệt sắc. Thiên Trạch cho đánh giá kém hơn so với Diễm Linh Cơ. Nếu so với sự đáng yêu và xinh đẹp Hồng Liên vẫn kém hơn chút. Hai nàng dường như sắc đẹp cũng chỉ cỡ trung trung trong những nữ nhân của Thiên Trạch. Bất quá, hai nàng cũng có vẻ đẹp tiềm ẩn. Phi Yên có một vẻ đẹp cao quý, đôi mắt hơi chút lạnh lùng nhưng toàn thân toả ra ánh sáng rực rỡ. Nguyệt Thần thì có vẻ đẹp cao quý, đôi mắt lại mang theo hấp dẫn đặc biệt huyền bí, toàn thân toả ra ánh sáng mát lạnh hơi có chút lạnh lẽo.
Cả hai đều làm cho Thiên Trạch có cảm giác mê say muốn đem cả hai nàng chinh phúc. Nhìn từng chiếc y phục cũng như nội khổ bị Thiên Trạch kéo xuống, hắn nhìn thân thể loã lồ của hai người, Thiên Trạch có chút miệng lưỡi khô khốc. D*ơng vật cũng theo đó cẩng lên hết cỡ.
Phi Yên một thần cao gầy, mái tóc dài thẳng mượt mà, làn da trắng nõn nà. Nước da nàng đậm hơn so với của Hồng Liên và Tuyết Nữ, trông chúng khá khoẻ mạnh. Hàng hông mày như lá liễu và chiếc trán hơi cao, mũi cao, con mắt đen và đôi môi màu hồng. Chiếc eo thon thả và đôi chân dài cao cao. Bàn tay nàng đang đưa lên che đi bộ ngực cao vút và hạ thể của mình. Đôi mắt ướt át và hơi run run nhìn về phía Thiên Trạch. Thi thoảng nàng có chút xẩu hổ lén nhìn về phía cây d*ơng vật to tướng đang ngẩng cao đầu của hắn.
Nguyệt Thần với thân thể nàng không kém chút nào Phi Yên. Làn da nàng so với Phi Yên trắng hơn một chút giống như cư trú nhiều trong nhà thiếu đi ra ngoài nên mới có màu trắng như vậy. Song đôi tay nàng với những ngón tay cực kỳ tiêm tế. Năm ngón tay Thiên Trạch đan xen vào năm ngón tay nàng đều cảm giác yêu thích như không muốn rời xa. Nàng cực kỳ xấu hổ đem ánh mắt liếc sang một bên không giám đối mặt với Thiên Trạch khi mà Thiên Trạch nhìn về phía nàng.
“A...” Tiếng rên đau đớn của một nữ nhân sau đó phát ra. Sau đó bắt đầu vang lên tiếng thở dốc của nam nhân cùng tiếng rên rỉ khe khẽ của nữ nhân.
“A...” Lại một tiếng rên đau đớn của một nữ nhân phát ra nhưng lần này có vẻ nhở hơn một chút. Tiếng thở dốc nam nhân cũng trở nên thô và trầm hơn.
“Hô...” Mở ra cửa phòng, Thiên Trạch với sắc mặt mệt mỏi. Hắn thở ra một hơi thật dài. Thân hình có chút lảo đảo lắc lư đê về phía vương cung: “Còn hai người nữa? Ân... hai nàng ấy nữa là xong!” Giọng nói lẩm bẩm rất khẽ, Thiên Trạch cũng nhanh hơn bước chân và ổn định thân thể của mình.
Đối với Thiên Trạch thì sự mọi mệt về cơ thể là không có khả năng. Vì với thể chất cơ thể hắn, hắn có thể điều tiết ngay cả ADN hắn cũng có thể khống chế nói chi đến sự mệt mỏi của các cơ quan. Chỉ cho hắn vài phút hắn có thể khôi phục cơ thể đến đỉnh chẳng qua cần đó là bổ sung năng lượng hoặc tiêu hoá năng lượng đã tích luỹ trong cơ thể. Hắn mệt mỏi là về mặt tinh thần. Tinh thần liên tục đạt đến cực sướng trong giao hoan làm cho Thiên Trạch kích thích quá độ, dương như khá mệt nhọc.
Minh Châu cung...
Dưới ánh sáng lờ mờ xuyên suốt qua khe hở chiếu vào trong vương cung. Ở trên giường lớn, hai người nữ nhân nằm ở nơi đó. Đôi mắt của các nàng đã nhắm nghiền lại và hơi thở đều đều. Trong không khí vẫn lưu chút hương vị tanh tưởi của hải sản. Nằm trên mặt đất là la liệt những đồ có hình thù quái dị như d*ơng vật giả, gậy rung...
Không một tiếng động, Thiên Trạch lẻn vào trong phòng. Ánh sáng lờ mờ nhưng với thị lực Thiên Trạch lại có thể nhìn rõ hai người nằm ở trên giường. Khoé miệng Thiên Trạch có chút co quắp, hắn mở miệng nói: “A Châu cùng Tiểu Hồ Ly, hai nàng thế nào ở cùng trong cung. Còn mấy thứ này...” Thiên Trạch cầm lên một cái d*ơng vật kỳ quái với hai đầu đều là hình d*ơng vật. Thứ này hắn biết, chỉ cần hai nữ nhân bằng thứ này có thể cùng với nhau làm việc đó.
Con mắt mang theo nét kỳ quái nhìn về phía Minh Châu và tiểu Hồ đang nằm ở trên giường. Hai nàng nhắm nghiền mắt lại và hơi thở đều đều. Dáng vẻ giường như có chút mệt mỏi. Hai nàng đều nằm ngang, mặt đối mặt với nhau. Chẳng lẽ trong thời gian Hàn Vương An chết đi, tinh cảm hai nàng đã phát triển biến thành một loại hoàn toàn mới.
Đầu Thiên Trạch vội vã lắc lắc, hắn đem ý nghĩ này xua tan đi khỏi trong đầu. Hắn mới không tin hai nàng phát triển tình cảm đến mức này. Bất quá, hai nàng ngủ rồi cũng tốt tiện đà cho Thiên Trạch hoạt động hơn. Hắn len lén tiến vào bên trong.
Minh Châu đang ngủ say lúc này thì hơi run mi mắt, nàng cảm giác được kỳ quái. Nàng cảm giác được sương sướng đặc biệt *m đạo nàng chưa bao giờ gặp phải kích cỡ to như vậy. Chúng làm cho nàng sương sướng nhưng nàng cũng cảm giác được kỳ quái. Chẳng lẽ Hồ thái hậu lại tiếp tục làm nàng trong lúc nàng ngủ.
Đôi mắt mang theo buồn ngủ nhìn về phía trước mặt nàng thấy được Hồ thái hậu vẫn ngủ ngon lành. Phía sau nàng có người đang chuyển động. Cái thứ d*ơng vật to tướng đó đang ra vào *m đạo của nàng. Điều này làm cho Minh Chậu giật mình hoảng hốt. Có người tiếp cận nàng gần như vậy còn cùng nàng giao hợp vậy mà giờ nàng mới tỉnh. Không biết nàng mất cảnh giác còn là đối phương võ công quá cao.
Đầu nàng hơi chuyển qua, Thiên Trạch cũng nhận thấy Minh Châu đã tỉnh, hắn khẽ nói: “A Châu, là ta!”
“Chàng...” Minh Châu kinh ngạc há miệng phát ra một câu. Đôi mắt mang theo mê mang, giọng nói mang theo tò mò: “Chàng như thế nào ở nơi này? Ư...” Tiếng nói cũng biến thành gấp gáp và hơi thở cũng dồn dập và nóng bỏng. *m đạo nàng đang bị cây d*ơng vật mở rộng rút ra rút vào.
“Thế nào...” Thiên Trạch cười nhẹ nói, bàn tay vươn ra trực tiếp túm lấy vú Minh Châu từ phía sau xoa lắn: “Nàng không muốn ta ở nơi này sao? Ân... Thật lớn... A Châu... nó lớn hơn so với trước kia ta gặp nàng đúng không?”
“Chàng...” Minh Châu nghe thấy vậy khẽ hô lên một tiếng. Sau đó khoé miệng nàng nhoẻn cười, thân thể cũng di chuyển khiến cho Thiên Trạch phải dừng việc giao hợp lại. Nàng quay ra nhìn về phía Thiên Trạch thấy được ánh mắt kỳ quái của hắn đang nhìn mình. Minh Châu chỉ cười, nàng trực tiếp xoay người cưỡi lên người Thiên Trạch. Bàn tay không cố kỵ cầm lấy d*ơng vật to tướng hắn đặt vào lỗ *m đạo của mình sau đó ngồi xuống.
“Ư...” Miệng nàng phát ra tiếng rên khoái cảm khe khẽ, đồng thời đôi mắt mang theo mị ý nhìn về phía Thiên Trạch hỏi: “Chàng không chê ta không sạch sẽ sao?” Vừa chống tay trên eo Thiên Trạch vừa cúi đầu xuống dùng ánh mắt khiêu khích Thiên Trạch.
“Nàng nói xem!” Thiên Trạch cười khẽ đáp lại, hắn cũng cử động mông để cho d*ơng vật ra vào *m đạo Minh Châu. Minh Châu cũng chỉ kịp cúi đầu hôn lên môi Thiên Trạch một lần nữ. Cặp mông của nàng cũng bắt đầu phối hợp lên lên xuống xuống với Thiên Trạch
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đạo Chu
Chương 471: Đông Quân và Nguyệt Thần
Chương 471: Đông Quân và Nguyệt Thần