ộc.. Lại một con hồn thú trực tiếp há miệng ra, máu tươi từ miệng, mắt và mũi nó chảy ra bên ngoài. Người thiếu nữ cắn chặt hàm răng mở miệng nói: “Đáng chết!” Nguyệt Thần thấy cảnh tượng này thì chỉ có thể thở ra một hơi dài lắc lắc đầu. Nàng chưa bao giờ thấy được một người thiếu nữ có phần ngốc đến như vậy.
“Mọi người nghỉ tay ăn cơm trưa được rồi!” Tiểu Linh đi ra bên ngoài nhìn về phía đám người mỉm cười. Bộ dạng ôn nhu khiến cho mấy thiếu nữ cũng không khỏi nhìn về phía hắn một chút. Quả thực tuấn tiếu kết hợp với dáng vẻ hoà nhã làm cho Tiểu Linh có danh khí cực cao.
Trong tất cả đám người ở đây thì Đường Tam có vẻ là xấu trai nhất, Cát Tường coi như cũng có vài phần tuấn tiếu. Tiểu Linh thì cực kỳ đẹp trai nên đương nhiên hắn cũng bị mấy bé gái như Tiểu Vũ và Miêu Nữ chú ý tới rồi.
Tiểu Vũ nghe thấy vậy lớn tiếng nhảy nhót: “Tốt quá rồi... được ăn rồi!” Trong tay nàng chiếc hồn hoàn màu vàng đang lơ lửng cũng trực tiếp bị nàng bỏ quên luôn. Thức ăn của Tiểu Linh nấu đối với nàng chính là tuyệt nhất.
Đường Tam cũng theo đó khẽ mỉm cười. Bàn tay hắn đưa lên lau trên trán mồ hôi hột của mình. Toàn bộ hồn hoàn bị Đương Tam cất chứa lấy tại trong hồn bình. Riêng phân Miêu Nữ chỉ có buồn bực sau đó hoá thành thở dài. Dường như nàng không phải là cái loại hồn sư có thiên phú chóc cách hồn hoàn. Hồng Liên cũng đã phóng xuất ra võ hồn đem những con hồn thú bị thương đi trị liệu.
Mọi người bắt đầu dùng bữa ăn của mình, thiên phú nấu ăn của Tiểu Linh so với Hồ Mị Nhi kém một chút. Bất quá tay nghề Tiểu Linh vẫn thuộc hàng thượng thừa. Chỉ cần ăn một chút thức ăn của Tiểu Linh nấu, như vậy khi dùng bữa ở bất cứ nơi nào trên đại lục Đấu La này, ngươi cũng sẽ không cảm giác được ngon miệng nữa. Tất nhiên điều kiện đương nhiên là khẩu vị ngươi thuộc người bình thường mà không quái lạ.
Trong khi dùng bữa, Độc Cô Bác mở miệng nói: “Buồi chiều ta sẽ dẫn theo Cát Tường cùng với Miêu Nữ và Thiên Linh Hổ đi ra bên ngoài. Chúng ta cần tìm một con hồn thú khoảng trên chín vạn năm thích hợp với Cát Tường.”
“Việc này cần thiết!” Nguyệt Thần gật đầu đồng ý nói: “Cát Tường cần phải có một con hồn thú tiến hành khế ước trước. Tiền bối, ngươi đã có lựa chọn loại hồn thú nào hay chưa?”
“Cái này!?” Độc Cô Bác cũng nhất thời rơi vào trầm tư, hắn quay ra nhìn về phía Cát Tường: “Thằng nhóc, ngươi có lựa chọn loại hồn thú nào chưa?”
“Tiền bối...” Cát Tường ngượng ngùng gãi gãi đầu của mình. Hắn trong lúc này trông khá là ngố. Chỉ thấy hắn rơi vào trầm tư một chút nhìn về phía Nguyệt Thần. Trong những người ở đây thì Nguyệt Thần là người có kiến thức tốt nhất. Ngay cả Đường Tam và Tiểu Linh chưa chắc đã sánh bằng. Hồng Liên, ngươi đừng trông mong gì nàng. Hiểu Mộng, quá lãnh lãnh đến mức như không có tình cảm: “Tiền bối... ta...”
“Có mấy loại hồn thú ngươi có thể thử lựa chọn!” Nguyệt Thần mở miệng nói: “Ngươi tu luyện là kim châm, học là y thuật. Ngươi có thể lựa chọn hai loại hồn thú liên quan tới phương diện này xem. Loại hồn thú có hồn kỹ có thể trị thương, loại hồn thú có hồn lực ôn hoà và tràn ngập sinh mệnh lực, loại hồn thú có thể hấp thu độc tố trị bách độc... Loại nào đối với ngươi cũng hữu ích. Tuỳ thuộc vào lựa chọn của ngươi mà thôi. Ngươi thấy được thế nào?”
“Đa tạ tiền bối!” Cát Tường hoà nhã kính cẩn đáp lại: “Ta sẽ tận lực dựa theo tiền bối đi làm!”
Mọi người dùng sau bữa trưa, Độc Cô Bác dẫn theo hai người một thú rời đi nơi này. Họ cần tiến vào sâu bên trong tìm ra một loại hồn thú có thể hữu ích với Cát Tường. Từ đó để Cát Tương tiến hành khế ước trực tiếp đem hồn thú liên kết với võ hồn Cát Tường.
Lúc này, sắc trời đã dần dần tối sầm xuống, không khí trong rừng có chút ướt át, mùi thực vật thơm nồng làm con người toàn thân sảng khoái, nếu không phải là chỗ có hồn thú, có lẽ nơi này đủ để trở thành nhân gian tiên cảnh.
Đặc biệt hương thơm do Tiểu Linh nấu nướng theo đó phiêu ra bên ngoài. Lúc này không có Độc Cô Bác càng không có Thiên Linh Hổ, đám người Nguyệt Thần cũng theo đó khẩn trương và cẩn thận hơn. Dù đã làm các loại phòng vệ nhưng không tránh khói có chút lo lắng.
Ở bên trong Tinh đấu đại sâm lâm không thể đốt lửa, mặc dù đại bộ phận hồn thú đều e ngại ánh lửa, nhưng cũng có một bộ phận không ít hồn thú cực kỳ thích lửa, mà trong cái phần nhỏ này đều là những hồn thú tồn tại chí mạng. Bất quá, đám người Tiểu Linh chưa bao giờ dùng lửa để nấu nướng nhưng mùi hương thì lại khó có thể che dấu được.
Mọi người ngồi chung với nhau và bắt đầu nói chuyện, Hồng Liên mở miệng nói: “Sư phụ cũng từng nói trước đây Tinh Đấu sâm lâm rất nhiều hồn thú. Khi đó, mặc dù ở phía bên ngoài sâm lâm, tuỳ ý có thể thấy được thiên niên hồn thú, nhưng bây giờ hồn thú ít đi nhiều, tác động này đều do con người mà ra.”
Đường Tam nói: "Sư phụ từng nói qua, hồn sư số lượng tuy ít, nhưng một gã hồn sư từ khi bắt đầu tu luyện đến khi trở thành cao thủ,thời gian bất quá cũng chỉ vài chục năm mà thôi. Mà trong thời gian vài chục năm này, một gã hồn sư cường đại ít nhất cũng phải thu được sáu cái hồn hoàn, nói cách khác, là phải giết sáu con hồn thú. Mà trong số đó hầu hết là hồn thú trăm năm, ngàn năm, thậm chí vạn năm. Hồn thú tu luyện so với loài người chúng ta còn khó khăn hơn nhiều, nếu không cũng sẽ không phân cấp dựa theo số năm tu luyện. Mặc dù bọn chúng số lượng đông đảo, nhưng cứ tiếp tục giết chóc như vậy, số lượng hồn thú tất phải không ngừng giảm bớt, nhất là những hồn thú cường đại, giết một con giảm một con. Sau nhiều năm nữa, sợ là khó có thể gặp được thiên niên hồn thú tồn tại."
Một bàn tay vỗ lên vai Đường Tam, Tiểu Linh mỉm cười gật đầu nói: “Đúng như sư đệ nói. Sư huynh cũng nhận ra sớm điều này. Một gã hồn sư trong cuộc đời thu hoạch hồn thú, nhiều nhất cũng chỉ bất quá có chín con, nhưng trong đời một gã hồn sư giết bao nhiêu hồn thú, số lượng tính làm sao đây? Không nói đến người khác, chính chúng ta chuyến này trên đường gặp phải một ít hồn thú mười năm, trăm năm hồn thú. Nếu không phải có tiền bối Độc Cô Bác và Thiên Linh Hổ, chúng đã sớm tấn công chúng ta. Nếu lấy việc giết hồn thú làm việc để sống, số lượng giết chóc càng sẽ tăng lên nhiều hơn nữa. Thời gian trôi đi, nghề nghiệp hồn sư sợ rằng có một ngày không có đất dụng võ.”
“Đó là thiên tính của phàm nhân!” Hiểu Mộng đang ngồi tu luyện từ từ mở ra đôi mắt của mình: “Vì cuộc sống giàu sang, vì hậu duệ mình trải qua tốt hơn, hồn sư không ngừng giết chết hồn thú đoạt lấy những gì từ hồn thú có được!”
“Giết hồn thú gì đó!” Hồng Liên mở miệng lẩm bẩm nói: “Có cần thiết sao? Ta chưa từng bao giờ giết chết một con hồn thú. Hồn hoàn của ta đều do Vô Cực hắn chóc cách hồn hoàn mà hấp thu.”
“Mọi việc bây giờ không phải đã khác rồi sao?” Tiểu Vũ cười hì hì nói: “Chúng ta đã có phương pháp chóc cách hồn hoàn. Chỉ cần chúng ta có phương pháp này, sau này hồn thú sẽ không bị giết chết nữa. Chẳng phải như vậy sẽ rất tốt!”
Mọi người đang ăn, Nguyệt Thần đột nhiên nheo mắt lại. Nàng giật mình trực tiếp mở ra võ hồn của mình. Tinh thần lực theo đó lập tức quét ra, miệng nàng quát lên: “Mọi người lập tức tiến vào Nguyệt Cung!” Bàn tay nàng vung lên, một chiếc Nguyệt Cung nháy mắt xuất hiện. Ngay sau đó nó lập tức biến lớn hoá thành khổng lồ.
Đồng thời một cỗ hấp lực khủng bố mạnh mẽ trực tiếp đem mọi người hút lấy. Tất cả mọi người không có chống cực trực tiếp bị hấp thu vào bên trong. Đồng thời Nguyệt Cung theo đó biến mờ ào và hoàn toàn biến mất vào trong không khí.
Bất quá khi mà họ bay lên không trung thì họ cũng thoáng thấy được một bóng ảnh. Sinh vật đó tồn tại giống như là một ngọn núi, ánh sáng yếu ớt tại Tinh đấu đại sâm lâm chiếu rọi xuống bộ lông ngăm đen phủ toàn thân tạo nên một thứ ánh sáng nhàn nhạt. Mặc dù bốn chân của nó chạm đất, nhưng bả vai tuyệt đối cao trên bảy thước, nếu đứng thẳng lên, sợ rằng sẽ cao trên mười lăm thước.
Nhìn bề ngoài, nó giống như viên hầu, hoặc hắc tinh tinh, ngoại trừ đôi mắt giống như hai cái đèn lồng lớn loé ra kim sắc quang mang,toàn thân còn lại đen nhánh, trong ban đêm nếu không phải do nó di động, thì thậm chí không thể nhìn thấy rõ thân thể của nó.
Tên gia hoả này thực sự thân thể quá hùng tráng, chẳng những thân thể to lớn không thể tư nghị, mà mỗi tấc trên cơ thể đều được che kín so với đá hoa cương còn muốn cường hãn hơn, nhìn như một ngọn núi nhỏ. Mà to lớn như vậy nhưng trong khi hành tẩu lại không phát ra một chút tiếng động nào, thậm chí ngay cả hô hấp cũng không nghe thấy tiếng.
Thấy được Nguyệt Cung theo đó dần dần ảm đạm lại, thân thể hồn thú khổng lồ này trực tiếp dẫm mạnh lên mặt đất. Oanh! Một tiếng nổ vang lên, thân thể nó nhảy lên không trung bắn về phía trước. Bàn tay vươn ra trực tiếp chộp mạnh vào trong không khí.
Phanh! Một âm thanh vang dội vang lên, bàn tay khổng lồ của nó giống như trực tiếp chộp vào trong một thứ gì đó. Vật cứng này làm cho tay hắn có cảm giác như đánh vào một quả núi nhỏ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đạo Chu
Chương 608: Mười vạn năm hồn thú
Chương 608: Mười vạn năm hồn thú