TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đạo Chu
Chương 631: Phòng đấu giá Thiên Đấu

“Nè, nè...” Diễm Linh Cơ ở trong phòng đối với Vũ Vô Cực khiêu khích vẫy vẫy tay. Ánh mắt khẽ chớp một cái, liếc mắt đưa tình nhìn về phía Vũ Vô Cực hỏi: “Chồng yêu, anh có muốn đi tăm cùng em và Tiểu Y không?” Câu hỏi trắng trợn làm cho hai má Tiểu Y theo đó hơi hồng hồng. Bàn tay nàng đặt sau lưng lắc lắc thân mình vài cái. Mặc dù đã là vợ chồng nhiều năm nhưng Tiểu Y nhớ đến hình như đã lâu lắm không cùng Vũ Vô Cực tắm chung rồi. Nàng thực sự cũng phi thường chờ mong nhìn về phía Vũ Vô Cực.

“Khụ, khụ...” Đang ngồi thư gián cầm lá sinh mệnh nghe được lời này, Vũ Vô Cực chỉ có thể ho khan vài tiếng. Hắn cũng muốn lắm nhưng không chịu nổi như thế. Hắn còn muốn đem lần đầu cho Thiên Thủ Cương Thủ. Nếu không e rằng sau này muốn cùng Cương Thủ giao lưu gì đó cơ bản không thể nào xảy ra.

Cốp, cốp... Bất chợt âm thanh vang lên ở phía dưới cửa, Vũ Vô Cực ho khan vài tiếng nói: “Diễm Diễm, Thiếu Thiếu, có người đến. Anh ra ngoài xem là ai!?” Vừa nói hắn tăng nhanh tốc độ bước chân hơn. Sau một ngày căng thẳng từ Tinh Đấu sâm lâm, tắm nước nóng quả thực chính là thư gián tốt nhất đồng thời cũng là tinh thần cảnh giác thả lỏng nhất. Đến lúc đó, hắn cũng dễ bị Diễm Linh Cơ dụ dỗ nhất.

“Thiết, túng nam nhân!” Diễm Linh Cơ khẽ mở miệng châm chọc. Rồi nàng quay ra nhìn Tiểu Y khẽ cười: “Em gái, chúng ta vào tắm thôi. Mặc kệ hắn đi!” Tiểu Y thấy vậy hơi hơi gật đầu nhưng trong mắt nàng cũng có vài phần tiếc nuối. Nàng thực sự có chút chờ mong với Vũ Vô Cực.

Vừa xuống nhà mở ra cửa thì thấy được thân ảnh Áo Tư Tạp, Vũ Vô Cực lập tức nhăn mày mở miệng hỏi: “Áo Tư Tạp, ngươi chưa đi nghỉ ngơi sao? Tại sao lại đến nơi này tìm chúng ta. Có chuyện gì hay sao?”

Trở lại túc xá, Tiểu Áo vẫn chưa có nghỉ ngơi mà trực tiếp tiến tới tìm Vũ Vô Cực. Vũ Vô Cực thấy được bộ dạng quẫn bách của Áo Tư Tạo, lại nghe được Áo Tư Tạp hỏi: “Vô Cực, chúng ta tìm chỗ nói chuyện riêng được chứ? Ta không làm phiền ngươi bao lâu đâu!”

Bộ dạng quẫn bách này làm cho Vũ Vô Cực khó mà từ chối. Hắn theo đó đồng ý gật đầu: “Được rồi, vậy chúng ta tìm một chỗ vắng người và đất trống đi!”

Hai người mới tìm một nơi khá ít người qua lại, Áo Tư Tạp hơi chần chờ một chút nhưng đến cuối cùng hắn vẫn nói ra: “Vô Cực, quan hệ của ngươi cùng với Vinh Vinh là như thế nào?”

“Quan hệ!?” Vũ Vô Cực nhăn mày mở miệng nói chuyện: “Quan hệ gì kia!? Vinh Vinh là bạn của chúng ta. Ngươi biết đấy, Tiểu Áo... Thiên Địa tông cùng với Thất Bảo Lưu Ly tông có làm ăn và qua lại. Từ nhỏ thì ta cùng với Vinh Vinh có biết lẫn nhau rồi. Nàng cũng thường đến nơi đó chơi với chúng ta. Chúng ta coi như bạn từ thửa nhỏ. Ngươi hỏi điều này để làm gì vậy, Tiểu Áo.”

Âm thanh Áo Tư Tạp trở nên quái dị: “Chỉ đơn giản như vậy thôi sao? Chẳng lẽ không có gì khác? Ta nhìn vào mắt Vinh Vinh thấy được cô ấy hay nhìn về phía ngươi? Ngươi là người đã có vợ chưa cưới rồi! ngươi không định tranh dành Vinh Vinh với ta đấy chứ?”

Vũ Vô Cực cảm giác có chút kỳ quái nhìn Áo Tư Tạp, có chút cân nhắc: "Không phải ngươi đã quyết định buông rồi sao?"

Áo Tư Tạp có chút xấu hổ nói: "Nhưng lần này chúng ta đi Tinh Đấu đại sâm lâm, ngươi không có cảm giác rằng Vinh Vinh đã thay đổi một chút hay sao? Tựa hồ không khiến cho người ta chán ghét nữa, hơn nữa, tuổi nàng còn nhỏ. Ta tin tưởng rằng tính cách của nàng sẽ trở nên tốt hơn."

“Cái này sao?” Vũ Vô Cực nghe vậy hơi hơi gật đầu: “Ta cũng sẽ không ủng hộ nhưng cũng không phản đối ngươi theo đuổi Ninh Vinh Vinh. Nhưng ta biết một vài điều về Thất Bảo Lưu Ly tông, các trực hệ truyền nhân Thất Bảo Lưu Ly tông đồng thời có được võ hồn Thất Bảo Lưu Ly tháp. Cơ bản ngươi cũng hiểu phụ trợ hệ là không có sức chiến đấu. Chính vì vậy mà họ luôn cần phải có một hồn sư có thể bảo vệ được bọn họ. Luật lệ Thất Bảo Lưu Ly tông cấm hồn sư có võ hồn thất bảo lưu ly tháp kết hôn với hồn sư hệ phụ trợ. Nếu như ngươi muốn truy cầu Vinh Vinh, cơ bản sẽ gặp phải áp lực rất lớn. Ngươi vẫn nguyện ý sao?”

Áo Tư Tạp hơi có vài phần lo lắng nhưng hắn vẫn kiên định mở miệng nói: “Ta không sợ. Chỉ cần ngươi không tranh dành cùng ta. Ta sẽ tận lực theo đuổi Vinh Vinh, ta tin tưởng một ngày ta sẽ làm nàng cảm động! Ta cũng không sợ luật lệ của Thất Bảo Lưu Ly tông, ta tin tưởng với tiềm lực của ta, ta có thể thuyết phục được bọn họ.”

Nhắm hai mắt lại, trong đầu Vũ Vô Cực không ngừng hiện lên thân ảnh đồng bọn trong Sử Lại Khắc học viện. Những người này có thể nói từng người đều là thiên tài quái vật, ngay cả tâm trí so với đứa nhỏ cùng tuổi cũng thành thục hơn rất nhiều. Vừa nghĩ tới Mã Hồng Tuấn mới mười hai tuổi đã bắt đầu biết câu gái, còn Đái Mộc Bạch kia cũng có đôi tỷ muội song sinh, hắn có cảm giác không thể tư nghị, chẳng lẽ thành thục chuyện ấy lại sớm như vậy sao? Đám người Vũ Vô Cực không tính, nguyên nhân vì tuổi tác họ không phải theo hình dáng mà định.

“Đúng rồi...” Áo Tư Tạp tò mò mở miệng hỏi: “Tiểu Y và Diễm Linh Cơ đều là vợ chưa cưới của ngươi đi, Vô Cực!?” Vô Cực hơi gật đầu thì nghe được Áo Tư Tạp hỏi tiếp: “Vậy ngươi có hai vợ chưa cưới đi? Ta thực sự là hâm mộ với người!”

“Không phải!” Vũ Vô Cực lắc đầu mở miệng nói: “Ta có tổng cộng xem nào! Diễm Linh Cơ, Tiểu Y, Hồng Liên, Lộng Ngọc, Tuyết Nữ, Hồ Mị Nhi, Minh Châu, Phi Yên và Tử Nguyệt. Không nhiều nắm chín người. Nếu tính cả võ hồn của Linh Cơ và Tiểu Y, ta có tổng cộng mười một người vợ mà thôi!”

“Cái gì!?” Áo Tư Tạp trợn tròn mắt nhìn về phía Vũ Vô Cực.

Tại thành Thiên Đấu, Nguyệt Thần mặc một thân quần áo xinh đẹp rời xuống chiếc xe hồn đạo khí sang trọng và xinh đẹp. Nàng dừng xe trước cửa một toà nhà lớn. Tòa kiến trúc trông rất kỳ lạ, là một cái lồng bạc hình bán nguyệt, giống như là nửa hình tròn chụp trên mặt đất, trước mặt không có bất kỳ cái tiêu bài gì, chỉ có một cái đồ án hình cái búa.

Hai người đằng sau nàng là Tiểu Linh và Tiểu Vũ. Cả hai người cũng theo đó xuống xe. Con mắt Tiểu Vũ sáng lên nhìn về phía kiến trúc này hỏi: “Đây chính là phòng đấu giá Thiên Đấu sao? Khá là lớn! Nghe nói nơi này bán cả hồn cốt nữa đấy!”

Chiếc xe biến mất, nó được cất vào trong hồn đạo trữ vật trong tay Nguyệt Thần. Nàng khẽ liếc nhìn về phía hai người mà ra lệnh: “Được rồi, vào đi!”

Hồn cốt vốn đã ít mà nó lại là đề tài cấm kỵ trong giới hồn sư, bất kỳ kẻ nào mang hồn cốt trên người đều hết sức che dấu, tránh bị người khác phát hiện. Những chuyện bởi vì hồn cốt mà phát sinh đầu rơi máu chảy nhiều không kể xiết. Cho dù chỉ là một khối hồn cốt bình thường nhất cũng có thể bán với giá trên trời.

Mặc dù vũ hồn điện đã phát lệnh cấm hồn sư liên thủ liệp sát hồn thú trên diện rộng để thu hoạch hồn cốt nhưng vẫn có không ít các hồn sư dựa vào thực lực mạo hiểm. Đương nhiên, cũng không có nhiều hồn sư đem bán hồn cốt mà đại đa số đều là trao đổi với nhau.

Chủ yếu là cố đổi lấy hồn cốt thích hợp với mình hoặc là lấy vật phẩm trân quý khác. Hai người lẳng lặng đi theo sau lưng của Nguyệt Thần tiến vào bên trong.

Căn cứ theo quan sát của Tiểu Vũ, đường kính của nhà vòm bán nguyệt này ít nhất cũng có đến gần năm trăm thước, chỗ cao nhất cũng có ngoài tám mươi thước, mặc dù hắn cũng đã từng thấy qua đại đấu hồn tràng còn lớn hơn, nhưng cũng nên nhớ rằng nơi này chỉ là phòng đấu giá, căn bản cũng không có nhiều người tới xem như đấu hồn tràng.

Hơn nữa, Thiên đấu thành chính là thủ đô của Thiên đấu đế quốc, có thể dùng từ tấc đất tấc vàng đế hình dung sự đắt đỏ của cái vị trí đắc địa này, từ đó có thể thấy được, phòng đấu giá tại thiên đấu thành này địa vị trọng yếu ra sao, bối cảnh thâm sâu khôn lường cỡ nào.

Đại môn của phòng đấu giá cũng được kiến tạo theo hình bán nguyệt, theo cùng một chỉnh thể kiến trúc với phòng đấu giá, đều được sơn phủ một mầu trắng. Ở ngoài cửa có bốn cô gái cao ráo đang đứng.

Các cô gái này rõ rang đều phải trải qua tuyển chọn kỹ càng, chẳng những thân cao trên một thước bảy mươi lăm mà hơn nữa vóc người đều cực kỳ cân xứng, mặc dù không thể nói là tuyệt sắc, nhưng là dung mạo rất hấp dẫn, tất cả nhìn qua, nhiều nhất cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi đổ lại.

Thân mặc quần dài chấm đất, cách tay cũng đều ẩn giấu trong tay áo dài, không có lộ ra nhiều da thịt, nhưng là quần áo lao bó chặt lấy người, lồ lộ ẩn hiện những đường cong mỹ miều uyển chuyển.

Trên bộ quần áo trắng như tuyết thêu đính những viền hoa văn màu bạc, hoa văn mơ hồ ẩn hiện thành chữ, nhưng Tiểu Linh và Tiểu vũ đều không thê nhìn ra là chữ gì. Động tác của bốn gã cô gái là hoàn toàn giống nhau, hai tay chắp trước người, cùng mỉm cười chào khách, mặc dù đây chỉ là nụ cười mang tính chất nghề nghiệp nhưng vẫn rất dễ dàng khiến cho người khác phát sinh hảo cảm.

Đọc truyện chữ Full