TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Thê Của Hoạn Quan Có Thai
Chương 95: Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu

Mặc dù đã bị phế đi vị trí thái tử, nhưng do chưa được Mộ Dung Long Thịnh ra lệnh nên Mộ Dung Ôn Trạch vẫn không dám lui ra. Mộ Dung Long Thịnh nằm nghỉ một lúc, cơ thể bắt đầu có cảm giác không thoải mái. Hắn nhẹ vỗ ngực, nhưng vẫn cảm thấy đau đớn không dịu đi, hô hấp càng thêm dồn dập.

Quân Cơ Lạc tinh mắt nhìn thấy, hắn vội vàng ra lệnh cho người đến Thiên điện thỉnh Tiếc thần y đến. Khi Tiết thần y đến nơi, lúc đó sắc mặt Mộ Dung Long Thịnh đã đỏ bừng, hô hấp dồn dập, thân thể không ngừng run rẩy, nhìn bộ dáng hắn dường như là bất cứ lúc nào cũng có thể tắt thở.

Mộ Dung Ôn Trạch vừa bị phế đi vị trí thái tử, trong lòng hắn vô cùng oán hận Mộ Dung Long Thịnh, nhưng hắn lại không muốn Mộ Dung Long Thịnh chết. Mà Mộ Dung Nhược Hồng thầm mong sức khỏe Mộ Dung Long Thịnh sẽ khá lên, sắc phong hắn làm thái tử. Chính vì ôm giấc mộng được làm thái tử, nên hắn càng không muốn Mộ Dung Long Thịnh phải chết.

Trong lúc nhất thời, mặc dù trước đây Mộ Dung Ôn Trạch lẫn Mộ Dung Nhược Hồng trong lòng luôn mong Mộ Dung Long Thịnh nhanh chóng chết đi, bây giờ họ lại mong Mộ Dung Long Thịnh chuyển nguy thành an.

Tiết thần y châm cứu, hướng về mọi người nói: “ Giữa yết hầu của hoàng thượng có một khối nhiệt đàm, chỉ cần có người đồng ý hút nó ra, hoàng thượng có khả năng sẽ thoải mái hơn”

Tiết thần y chưa dứt lời, Mộ Dung Ôn Trạch và Mộ Dung Nhược Hồng đều tỏ vẻ nguyện ý vì Mộ Dung Long Thịnh hút nhiệt đàm. Tiết thần y đành phải để Quân Cơ Lạc quyết định.

Quân Cơ Lạc vuốt ve cái cằm bóng loáng của mình, im lặng, không nói gì. thật ra hắn đang chờ đợi, hắn đang đợi một người vẫn chưa xuất hiện.

Vào lúc này, đột nhiên, ngoài điện truyền đến thanh âm của thái giám bẩm báo: “ Tam hoàng tử đến”

Khóe miệng Quân Cơ Lạc cong lên nụ cười châm chọc, vị hoàng tử này luôn luôn xuất hiện đúng thời cơ tại tẩm điện, thật ra còn lợi hại hơn cả thần thánh bốn phương.

Mộ Dung Quân Thương đã được Yến Mặc đỡ đi vào trong điện

“ Tam hoàng tử, ngài đến rất đúng lúc. Bản đốc đang cùng với hai vị hoàng tử còn đang thương lượng xem ai sẽ giúp hoàng thượng hút nhiệt đàm” Quân Cơ Lạc tự nhiên chấp tay ôm ngực,thái độ thù địch hướng về phía Mộ Dung Quân Thương.

Con mẹ nó, đừng tưởng rằng hắn không biết. Trong lúc hắn đang ở trong cung chăm sóc cho Mộ Dung Long Thịnh, thì gã này lại đi gặp Tứ Tứ. May mắn là nương tử hắn giữ vững lập trường, trong lòng kiên định mới không bị gã này mê hoặc.

Bất quá, nữ nhân như quần áo mùa đông, nếu gã này đã dám mơ tưởng đến tiểu nương tử của hắn, vậy thì hắn sẽ làm cho tên đó xấu mặt.

Mộ Dung Quân Thương cũng cảm nhận được ánh mắt sáng rực vẻ thù địch của hắn, hắn nhìn lên, cũng dùng ánh mắt sắc bén đối với Quân Cơ Lạc, hai ánh mắt giao nhau như va chạm dữ dội.

Vì Mộ Dung Quân Thương xuất hiện, Mộ Dung Ôn Trạch càng nóng lòng lấy công chuộc tội hơn. không để ý đến những người khác đang ngăn cản, hắn trực tiếp cúi người, mở miệng của Mộ Dung Long Thịnh, tiếp theo liền…

không lâu sau,vẻ đỏ bừng trên mặt Mộ Dung Long Thịnh dần dần dịu xuống, Mộ Dung Long Thịnh u oán mở to mắt. trên gương mặt Mộ Dung Ôn Trạch toát ra vẻ vui vẻ, vội vã nói: “ Phụ hoàng, yết hầu của người đã thoải mái chưa? Nếu chưa nhi thần lại tiếp tục hút nhiệt đàm ra”

trên mặt Mộ Dung Long Thịnh không hề tỏ vẻ cảm kích, hắn khó khăn đảo mắt một vòng tìm kiếm, nhìn thấy Mộ Dung Quân Thương đang im lặng ngồi trên xe lăn.

“ Quân Thương, hoàng nhi…” hắn thì thầm gọi, sau đó lại nói với những người khác: “Các ngươi lui ra đi, trẫm có chuyện muốn nói với Quân Thương.”

“ Phụ hoàng, long thể bất an, có chuyện gì, thỉnh người đợi khi nào cảm thấy tốt hơn rồi hãy nói tiếp” Mộ Dung Ôn Trạch và Mộ Dung Nhược Hồng vội vã lên tiếng, vào thời điểm mấu chốt như thế này, làm sao có thể vắng mặt bọn họ.

Mộ Dung Long Thịnh dường như cực kì tức giận, nhìn thẳng vào mặt hai người bọn họ quát lên: “ Các ngươi cút đi, cút đi…Trẫm muốn nói chuyện với một mình Quân Thương.”nói xong hắn lại ho khan mãnh liệt.

Quân Cơ Lạc buộc phải ra mặt đem hai người bọn họ ra ngoài,trước lúc rời khỏi tẩm điện, hắn quay đầu liếc nhìn về phía long sàng, …hai phụ tử…đôi mắt hắn lóe lên một tia sáng.

“Phụ hoàng…” Sau khi mọi người đã ra ngoài, Mộ Dung Quân Thương nhẹ giọng kêu lên.

Mộ Dung Long Thịnh với vẻ mặt già nua, mệt mỏi, đôi mắt đục ngầu với ánh mắt như sương mù, hắn ho khan mãnh liệt vài tiếng, cuối cùng đem hết sức lực dằn lại tiếng ho nơi yết hầu.

“Thương nhi, con chính là hoàng nhi mà trẫm yêu thích nhất. Con lanh lợi, hiếu thuận, nhìn xa trông rộng, thông minh…Con làm cho trẫm cảm thấy tự hào hơn tất cả người khác, diện mạo lại rất giống trẫm khi còn niên thiếu. Chỉ tiếc, hai chân của con …”

Nói đến đây, Mộ Dung Long Thịnh lặng lẽ thở dài. Mộ Dung Quân Thương cúi đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm lên đôi chân của mình, trầm mặc không nói gì.

“ Trẫm đã từng nghĩ mình có thể trường sinh bất lão, quyền khuynh thiên hạ,vĩnh viễn ngồi yên trên ngôi vị hoàng đế Tiêu quốc. Nhưng lúc này đây, khi trẫm hôn mê, trẫm mơ thấy hoàng gia gia của con. Trong mộng, ông chỉ trích, lên án những tội ác của trẫm. Ông nói trẫm là nỗi sỉ nhục của gia tộc Mộ Dung, là đế vương mất nước.” Mộ Dung Long Thịnh nói đến đây, lại hướng về phía Mộ Dung Quân Thương cười, trong nụ cười đầy vẻ áy náy và hối lỗi.

Mộ Dung Quân Thương vẫn cúi đầu, im lặng không nói.

Mộ Dung Long Thịnh lại ho khan vài tiếng, sau đó hắn hạ giọng: “ Trẫm cả đời hưởng lạc, cảm thấy rất đáng giá. Chỉ có điều, nếu trẫm chết đi, trẫm thật không an tâm con và Tiêu quốc. Các huynh đệ của con …bọn nó thật không ra gì… Con lại không thể đứng lên… Nhưng Tiêu quốc lại không thể không có vua…Trẫm rất lo lắng, quyết định phá lệ, lập hoàng đệ của con là lục hoàng tử lên làm tân đế, còn con chính là nhiếp chính vương.”

“Phụ hoàng, người sẽ không có việc gì.” Cuối cùng Mộ Dung Quân Thương ôn nhu lên tiếng an ủi.

Mộ Dung Long Thịnh lắc lắc đầu: “ Không còn kịp rồi, trẫm nhìn thấy hoàng gia gia con đến đón trẫm. Trẫm muốn đem tất cả mọi chuyện xử lý cho xong, nếu không, sau này sẽ không kịp.”

Mộ Dung Long Thịnh cảm thấy mệt mỏi, tạm nhắm hai mắt lại, Mộ Dung Quân Thương không nói gì, trầm mặc. một khắc sau, Mộ Dung Long Thịnh mới mở mắt, vẻ âm u trong ánh mắt đã mất, đôi mắt đã sáng lên rất nhiều.

“Thương nhi, mài mực. Trẫm muốn viết mật chỉ” Mộ Dung Long Thịnh nhẹ giọng yêu cầu. Mộ Dung Quân Thương nhướng mày, khuyên hắn đợi long thể ổn định rồi nói tiếp nhưng lại bị Mộ Dung Long Thịnh ngăn lại.

Mộ Dung Quân Thương bất đắc dĩ phải đẩy xe lăn đến bên án thư, mang văn phòng tứ bảo đến trước long sàng, lại đem nghiên mực đến cho Mộ Dung Long Thịnh. Mộ Dung Long Thịnh cố hết sức cầm bút lông, trên thánh chỉ cố gắng múa bút thành văn. Mộ Dung Quân Thương liếc sơ qua, hắn vốn là người trầm ổn, đột nhiên mi mắt lại nháy vài lần.

Hắn không nghĩ đến, bình thường phụ hoàng của hắn ngu ngốc, trước lúc lâm chung lại đem vận mệnh của tất cả mọi người sắp xếp an bài thỏa đáng.

Chờ đến khi Mộ Dung Long Thịnh buông cây bút lông sói trong tay ra, hắn mệt mỏi thở mạnh từng hơi, từng hơi.Mộ Dung Quân Thương vội vã nghiêng người đỡ hắn, hắn lắc lắc đầu, trên mặt đầy vẻ tử vong làm cho người khác nhìn sẽ sợ hãi. Hắn đem ngọc tỷ đóng dấu thật mạnh lên thánh chỉ, cả thân người buông lỏng như đã trút được gánh nặng, lại hổn hển thở.

“Thương nhi, trẫm thật có lỗi với liệt tổ liệt tông Mộ Dung gia, hiện tại trẫm phải đi, không thể đem cục diện rối rắm này giao cho con.Cho nên chờ đến khi trẫm băng hà, con hãy cầm mật chỉ này đem Quân Cơ Lạc diệt trừ đi. hắn là người trẫm nâng lên, trẫm còn sống thì còn có thể trấn trụ được hắn, nhưng chỉ cần trẫm vừa đi, hắn nhất định sẽ trở thành một mối tai họa”

Trong cung này, không ai có thể rõ ràng lai lịch của Quân Cơ Lạc hơn hắn. Năm đó chính hắn lệnh cho Trầm Hoài Cẩn ( phụ thân Thục phi Trầm Tĩnh Nghi) tố giác Quân gia thông đồng với địch quốc, cũng chính vì vậy mà hơn một trăm hai mươi nhân khẩu của Quân gia, chỉ trong một đêm, toàn gia chết hết. Chỉ duy nhất một mình Quân Cơ Lạc chạy thoát. May mắn chuyện này được làm một cách bí ẩn, không ai biết hắn chính là người đứng sau màn ra lệnh.

Sau này hắn lại gặp Quân Cơ Lạc trong cung, khi đó hắn đã quên tất cả mọi chuyện, lần đầu tiên gặp hắn, Cơ Lạc vì hắn cản kiếm. Có một…hai, ba, bốn,…rất nhiều lần Quân Cơ Lạc đã thay hắn nhận rất nhiều kiếm của thích khách. Tim mỗi người đều là thịt, sau vài lần từ cõi chết tìm được đường sống trong gang tấc, hắn càng thêm ưu ái Quân Cơ Lạc.

Hơn nữa Quân Cơ Lạc vẫn tưởng là Trầm Hoài Cẩn tố giác Quân gia, xem Trầm Hoài Cẩn chính là kẻ thù diệt môn cần phải diệt trừ. Còn đối với hắn,kẻ đứng phía sau ban ra mệnh lệnh, lại tỏ ra trung thành, thuận theo.

Cho nên hắn dần dần yên tâm Quân Cơ Lạc. Mấy năm nay hắn đã để cho một tiểu thái giám từng bước trở thành Cửu Thiên Tuế quyền khuynh thiên hạ. Hiện nay nếu không diệt trừ, hắn sẽ trở thành mối họa mất nước.

Mộ Dung Quân Thương, tay cầm hoàng thánh chỉ, đôi mắt sắc lạnh gợn lên vẻ khát máu

“ Phụ hoàng an tâm, nhi thần nhất định sẽ thay người hoàn thành đại sự này”

Mộ Dung Long Thịnh gật gật đầu, chậm rãi nói tiếp: “ Chờ trẫm chết đi, hãy cho Thục phi bồi tang, nàng cũng không phải người lương thiện, nếu nàng còn sống, nhất định sẽ buông rèm chấp chính. sẽ ảnh hưởng đến con” Trong hoàng cung này cần phải thanh trừng thêm một lần nữa.

Mộ Dung Long Thịnh dường như chợt nhớ ra điều gì, âm thầm liếc nhìn về Mộ Dung Quân Thương một cái: “ Trì Lệ Dập là một đại tướng có tài, đối với người này con tuyệt đối không thể giết, hãy chậm rãi đem hắn vào giữa thị phi. Làm cho thanh danh hắn càng ngày càng thối, uy tín càng ngày càng thấp, sau đó con hãy tìm sai lầm của hắn mà giáng chức. Sau này nếu địch quốc mang đại quân xâm phạm biên cương, con lại phục chức cho hắn.”

Mộ Dung Quân Thương ngoác miệng: “ Nhi thần sẽ tận tâm suy nghĩ”

Quân Cơ Lạc? Trì Lệ Dập?

Hai người đó chẳng phải có chung một điểm yếu sao?

Chỉ cần có một Đường Tứ Tứ, hắn sẽ dễ dàng đem cả hai xử lý sạch sẽ mà không phải phí sức.

Mộ Dung Long Thịnh đem tất cả những chuyện cần làm nói hết cho hắn biết, khi đã nói xong hết, tảng đá trong lòng cuối cùng đã rơi xuống, liền lệnh cho Mộ Dung Quân Thương gọi những người khác.

Mộ Dung Ôn Trạch cùng Mộ Dung Nhược Hồng quỳ trước long sàng, cả hai không biết Mộ Dung Long Thịnh đã nói gì với Mộ Dung Quân Thương. Nhưng trong lòng hai người đều rất sợ hãi, sợ Mộ Dung Long Thịnh ra mật chỉ cho Mộ Dung Quân Thương làm chuyện gì không tốt đối với bọn họ.

Trên mặt Mộ Dung Long Thịnh già nua đầy các nếp nhăn, hắn lệnh cho người truyền vài vị đại thần đức cao vọng trọng trong triều vào đây. Sau đó, cao giọng tuyên bố: “Khi trẫm đi theo tổ tông, ngôi hoàng đế truyền cho…” Ngừng một lúc nhìn Mộ Dung Ôn Trạch và Mộ Dung Nhược Hồng, hắn cảm thấy rất vui với cảm giác người khác gặp họa: “Truyền ngôi cho lục hoàng tử, tam hoàng tử sẽ lên làm Nhiếp chính vương.”

Kết quả đúng như Quân Cơ Lạc đã dự đoán, hắn bĩu môi, trong lòng đã hiểu rõ. Khẳng định Mộ Dung Long Thịnh có mật chỉ cho tam hoàng tử giết hắn.

Ha ha, nếu đã vậy, hắn cũng sẽ lập một tân đế.

Tiêu quốc này, quyền khuynh thiên hạ thật sự như mọi người thường nói không chỉ có gia tộc nhà Mộ Dung.

Đối diện với thái độ trầm ổn như núi của Quân Cơ Lạc, Mộ Dung Ôn Trạch cùng Mộ Dung Nhược Hồng cũng không chấp nhận kết quả như vậy. Mấy năm nay, vì đế vị, hai người bọn họ đã trả giá rất nhiều. Nhưng hiện tại, đi miệt mài một vòng lớn, cuối cùng hoàng đế lại là một thằng nhóc con. Nhiếp chính vương lại là tam hoàng tử, một tên què, hai chân không thể đi lại được.

Kết quả đầy bi thương đối với bọ họ như một loại sỉ nhục, khinh thường.

“ Phụ hoàng, lục đệ hãy còn nhỏ…” Mộ Dung Nhược Hồng bị kích động, vừa dập đầu vừa nói với Mộ Dung Long Thịnh: “Phụ hoàng, lục đệ còn nhỏ, người đem ngôi vị hoàng đế truyền cho một tiểu hài tử, chỉ sợ không ổn…”

“ Ý trẫm đã quyết, ngươi không cần nhiều lời.” Mộ Dung Long Thịnh run rẩy cầm lấy nghiên mực để trên giường, ném lên đầu Mộ Dung Nhược Hồng. Mộ Dung Nhược Hồng bị ném trúng đầu thủng đầy máu, nhưng không dám kêu lên đau đớn, hắn chỉ có thể cuộn người nằm một đống.

Mộ Dung Ôn Trạch thấy vậy, cho dù trong lòng cảm thấy phẫn hận, ấm ức, cũng chỉ có thể ẩn nhẫn, im lặng không lên tiếng. Bất quá, tận sâu trong lòng hắn đối với Đường Vân Nhiễm không còn tình cảm yêu thương ái mộ, chỉ còn lại hận ý.

Nếu không phải tại ả, hắn sẽ không bị truất ngôi thái tử.

Mộ Dung Long Thịnh bắt đầu lâm vào hôn mê sâu, miệng hắn lẩm bẩm những lời nói mơ hồ, khi thì gọi phụ hoàng, lúc lại gọi tên các huynh đệ của hắn. Nhìn thấy bộ dáng hắn lúc này, cho dù Tiết thần y không nói, mọi người cũng biết hắn là đèn đã cạn dầu, sắp tắt.

Cung nhân, thái giám lui ra chuẩn bị.

Khi Quân Cơ Lạc cùng Tiết thần y đang nghỉ ngơi ở Thiên điện, Tiết thần y nhìn hắn ngồi chéo chân, bộ dáng cà lơ phất phơ, liền đến gần hắn, vì hắn mà sốt ruột nói: “ Đồ quỷ thiếu đạo đức kia, sao ngươi không lo nghĩ cách đi? Một khi lão hoàng đế kia băng hà, ngươi sẽ không có ngày lành đâu.”

Ngón tay Quân Cơ Lạc thon dài nâng cằm Tiết thần y, hắn cười, nụ cười khinh mạn: “Ai ôi, trong cung này thật phiền chán, không biết tiểu nương tử của nhà ta hiện giờ đang làm gì nữa.”

Tiết thần y trợn to đôi mắt nhìn hắn: “Ngươi đừng nghĩ đến tiểu nương tử của ngươi làm gì nữa, ta dám cam đoan, khi ngươi bị chém đầu, ba ngày sau, nàng sẽ lập tức tái giá ngay”

Quân Cơ Lạc đứng lên rời khỏi ghế, đôi mắt hắn tối tăm, cười nham nhở: “ Nghe ngươi nói vậy, ta quyết định phải về thăm nàng một lần, không khéo lúc cái đầu ta chuyển nhà, vẫn không thể nhìn nàng lần cuối.”

Quân Cơ Lạc vừa dứt lời, liền nhanh chóng rảo bước rời khỏi thiên điện, Tiết thần y giơ chân lên sau lưng hắn, giận dữ nói với hắn: “ Ngươi điên, ngươi phát điên nặng lắm rồi. Đến lúc quỷ thiếu đạo đức như ngươi chết đi, ta sẽ đến tửu lâu tốt nhất của hoàng thành tổ chức yến tiệc rượu thịt ba ngày ba đêm chúc mừng diêm vương thu thập được kẻ chuyên gây tai họa như ngươi.”

Đọc truyện chữ Full