Mộ Dung Nhược Hồng nhìn xuống đại điện hỗn loạn, giờ phút này, hắn thấy được tương lai tốt đẹp đangvẫy gọi hắn. Và hắn, rất nhanh có thể trở thành đại đế quân lâm thiên hạ.
Tất cả thiên hạ đều nằm trong tay hắn.
“Cung nỏ thủ chuẩn bị!” Mộ Dung Nhược Hồng quát lạnh một tiếng, cung nỏ thủ bên người hắn đồng loạt giơ cung lên, nhắm ngay những người trong điện.
Lúc này hai tên cầu thịt cũng ngừng công kích Quân Cơ Lạc, bọn hắn cấp tốc cuộn mình lại, chạy về bên người Mộ Dung Nhược Hồng.
Rốt cuộc Quân Cơ Lạc cũng thoát khỏi thủ đoạn công kích hạ lưu của hai tên cầu thịt kia.
Quân Cơ Lạc dùng một chiếc khăn tay không ngừng lau tay và cổ, vẻ mặt cực kì ghét bỏ.
Mộ Dung Quân Thương bật cười, “Cửu Thiên Tuế, không thể tưởng tượng được ngươi cũng có lúc bị người ta khi dễ như thế này nha.”
Quân Cơ Lạc âm trầm cười, chế nhạo, “Xem ra bản đốc thật sự quá cường đại, cường đại đến nỗi các vị hoàng tử chỉ có thể nhìn bóng lưng của ta. Ngẫu nhiên phạm chút sai sót đã có thể làm cho Nhiếp chính vương cười vui vẻ như vậy. A! Bản đốc thật sự là một tên đại phôi đản chính cống nha, mấy năm nay các vị hoàng tử nhất định rất không dễ chịu rồi.”
Đoạn chế giễu của hắn lập tức chọc đến ba vị chính chủ. Mộ Dung Nhược Hồng bén giọng mắng to, “Quân Cơ Lạc, ngươi là tên hoạn quan thối tha không biết xấu hổ, *** mới. Ngươi cho là phụ hoàng ta phong ngươi làm Cửu Thiên Tuế, thì ngươi thật sự là chủ tử sao? Ngươi cho là ngươi giúp trẫm được hoàng vị, thì vị thiên tử là trẫm đây lúc nào cũng phải xem sắc mặt của ngươi mà hành sự sao? Ngươi TMD chính là nô tài của nhà Mộ Dung chúng ta. Nô tài là gì? Nô tài nghĩa là khi nhìn thấy chủ tử thì phải như chó đến lấy lòng.”
Trong lòng Mộ Dung Nhược Hồng nhiều năm chất chứa bất mãn với Quân Cơ Lạc, một khi đã mở miệng, không dừng lại được, hắn lại tiếp tục phẫn nộ thảo phạt hành vi đắc tội của Quân Cơ Lạc đối với hắn.
“Tên hoạn quan không biết xấu hổ nhà ngươi khi nhìn thấy trẫm, đến bây giờ cũng không hành lễ quỳ; ngươi còn thường dùng hoàng muội trẫm để ép buộc trẫm; ác độc nhất là… ngươi vì lấy lòng Đường Tứ Tứ, đoạt đi bức hoạ mẫu phi trẫm… Quân Cơ Lạc, ngươi đáng giết ngàn đao, ngươi chỉ là một tên hoạn quan, ngươi dựa vào cái gì mà coi thường trẫm như vậy.”
trên mặt Mộ Dung Nhược Hồng đầy vẻ tức giận cùng không cam lòng, trong sóng mắt có tia phẫn nộ kịch điện lưu chuyển, linh hồn tự ti trốn tránh trong thân thể điên cuồng kêu gào.
“Trẫm nằm mơ cũng muốn giết tên hoạn quan hại nước hại dân nhà ngươi! Hơn nữa, ngươi cũng thậtđáng chết! Giang sơn của trẫm không cần bị tên hoạn quan như ngươi nắm trong tay!”
hiện nay, Quân Cơ Lạc đã là cá nằm trên thớt, lá gan của Mộ Dung Nhược Hồng cũng lớn lên, thoáng chốc đem những điều ngày thường bất mãn với Quân Cơ Lạc trút hết ra.
Mấy năm nay phải sống luồng cúi, hắn chịu đựng đủ rồi. Đêm nay là thời khắc hắn xoay người!
Ánh mắt Quân Cơ Lạc dừng lại trên người hai con mãnh thú kia một lát, sau đó mới nở nụ cười lưu manh, đưa tay sơ sờ cái cằm bóng loáng, vẻ mặt bất đắc dĩ, “Bệ hạ, thành thật mà nói, lần tốt cáo đầy huyết lệ này của ngài, nhất thời làm cho bản đốc thật nở ruột nở gan nha. thì ra bản đốc đã gây ra tội ác tày trời đến mức này. Bệ hạ ngài cứ yên tâm, có lời khẳng định của ngươi hôm nay, trong cuộc sống sau này bản đốc nhất định sẽ càng nỗ lực, biến bệ hạ thành tên hôn quân khổ tình, bi tráng.”
Quân Cơ Lạc vừa nói lời này vừa chọn một cái ghế, dùng tư thế nhanh nhẹn ngồi xuống, biểu cảm trênmặt cực độ cuồng vọng kiêu ngạo, bộ dạng như muốn nói ngươi có thể làm gì ta.
Con sư tử cuồng bạo kia sau khi Quân Cơ Lạc ngồi xuống, liền hưng phấn run run cái bờm, hai chân trước khẽ mài trên đất, tựa hồ đang chờ đợi cơ hội tấn công Quân Cơ Lạc.
Hiển nhiên, thái độ cuồng vọng của Quân Cơ Lạc đã hoàn toàn chọc giận Mộ Dung Nhược Hồng, khuôn mặt tuấn tú của Mộ Dung Nhược Hồng hơi vặn vẹo, trong mắt hiện lên sát ý lạnh lẽo. hắn giơ tay lên, chuẩn bị hạ lệnh cho cung thủ bắn Quân Cơ Lạc.
Lúc này giọng nói trong trong trẻo nhưng lạnh lùng của Mộ Dung Quân Thương truyền đến, “Mình đúng là chó, đừng trách người ta xem mình như chó!”
Mộ Dung Ôn Trạch cũng ngẩng đầu nhìn qua Mộ Dung Nhược Hồng, sâu trong mắt cũng chỉ còn lại sựhà khắc lạnh lùng. hắn nói giọng châm chọc, “thật ra ngươi nên cảm thấy may mắn vì ngươi là chó. Nếu ngươi không phải là chó, ngươi cho rằng Quân Cơ Lạc sẽ để ngươi ngồi lên ngôi vị hoàng đế sao? Xem ra ngươi thật đúng là con chó ngu xuẩn đang ở trong phúc mà không biết phúc! Chó điên như vậy mà có thể làm hoàng đế, thật sự là ông trời không có mắt.”
Khi Mộ Dung Ôn Trạch nói chuyện biểu cảm trên mặt cũng càng thêm hà khắc lạnh lẽo.
Lời nói hàm chứa vũ nhục của ba người làm cho vẻ mặt Mộ Dung Nhược Hồng càng thêm vặn vẹo dữ tợn, trong mắt hắn đã có tơ máu đỏ tươi, nổi giận quát, “Đáng chết! Đêm nay ai trong các ngươi cũng đừng nghĩ thoát khỏi tay trẫm! Trẫm sẽ cho các ngươi biết đam coi thường trẫm thì sẽ có kết cục gì!”
Quân Cơ Lạc khẽ cười, trong ánh mắt thâm u mang theo khinh miệt, đưa tay ngoáy lỗ tai. Sau đó lười biếng duỗi lưng một cái, không kiên nhẫn nói, “Hoàng thượng, ngài trăm ngàn lần đừng chỉ biết dùng miệng nói. Ra lệnh cho cung thủ của ngươi bắn chúng ta nhanh một chút đi. Chúng ta đều chờ khôngkịp muốn đi gặp Diêm vương gia rồi.”
Mộ Dung Quân Thương cười lạnh phản bác lời của Quân Cơ Lạc, “Cửu Thiên Tuế, ngươi thật sự rất tàn nhẫn. Tên chó điên này bị áp lực lâu lắm rồi, dù sao ngươi cũng nên để cho hắn sủa vài tiếng trước khi chết chứ.”
Mộ Dung Ôn Trạch cũng hùa theo lời Mộ Dung Quân Thương, “Nhiếp chính vương nói không sai, hắnkhông nhân lúc này sủa vài tiếng, đến lúc chết, nhất định sẽ chết không nhắm mắt.”
Ba người này kẻ xướng người hoạ một loạt, biểu hiện vô cùng ăn ý.
Ngay cả Quân Cơ Lạc cũng nở nụ cười, “Hôm nay thật sự là khó có. Vậy mà cũng có lúc bản đốc cùng Nhiếp chính vương, Hiền vương ở cùng một phe.”
Mộ Dung Ôn Trạch dùng giọng điệu hà khắc lạnh lẽo như cũ trả lời, “Súc sinh chính là súc sinh. Đối mặt một con chó điên sủa bậy, ba người chúng ta đương nhiên là cùng chiến tuyến.” Chờ sau khi trừ bỏ Mộ Dung Nhược Hồng, cuộc chém giết tàn khốc nhất cũng chính thức bắt đầu.
Khoé miệng Mộ Dung Quân Thương giương lên nụ cười châm biếm, đôi mắt cực kì trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn qua Mộ Dung Nhược Hồng. Lần này, hắn không nói gì nữa. Nhưng ánh mắt của hắn đãđem suy nghĩ trong nội tâm hắn lộ ra ngoài.
Liên tục bị ba người này mắng là chó, Mộ Dung Nhược Hồng chỉ cảm thấy trong đầu vang lên âm thanh “ong ong”, một cảm giác oán hận cùng không cam lòng trào lên từ chân hắn, sau đó như một ngọn lửa thiêu đốt khắp thân thể hắn. Luồng hận ý không ngừng lại được, vì thế hắn dùng thanh âm bén nhọn điên cuồng gào thét.
“Tốt! Tốt! Các ngươi đều mắng trẫm là chó. Vậy hôm nay trẫm sẽ cho bọn người các ngươi chết trong tay ‘chó điên’ này!”
Mộ Dung Nhược Hồng rống xong liền quay đầu sang các cung nỏ thủ, hắn cướp lấy một cái cung nỏ to nhất, nhắm vào mục tiêu, hắn di chuyển cơ quan trên cung nỏ thủ.
Kiếm nỏ rời dây cung, bắn trúng con sư tử trong điện.
Phần bụng sư tử bị mũi tên bắn trúng, nó đau đớn há mồm kêu, sau đó tấn công bọn người Quân Cơ Lạc. Mộ Dung Nhược Hồng thấy một màn như vậy, khoé miệng lập tức giương lên độ cong đẹp mắt, tiếp theo hắn lại di động cơ quan trên cung nỏ, bắn vào con hổ.
Trong lúc nhất thời, con hổ và con sử tử đều dường như phát điên liều mạng tấn công ba người bọn họ.
Lúc này Mộ Dung Nhược Hồng mới buông cung nỏ trong tay ra, hắn cực kỳ thoả mãn nhìn mọi việc phát sinh trước mắt. Đường Vân Nhiễm cũng đứng lên từ chỗ ngồi mềm mại, hai người đứng kề vai, khoé mắt Đường Vân Nhiễm sinh ra vô hạn lẳng lơ, môi anh đào đỏ tươi phun ra những lời nũng nịu, “Bệ hạ, đề phòng sự tình có biến, vẫn nên trực tiếp hạ lệnh cho cung nỏ thủ bắn bọn họ đi.”
Mộ Dung Nhược Hồng bị sự lẳng lơ trong ánh mắt nàng ta làm mê đảo, gật đầu, vẻ mặt sủng nịch, “Nhiễm Nhi, mọi thứ trẫm đều nghe theo nàng!”
Cung nỏ thủ đã chuẩn bị tốt, Mộ Dung Nhược Hồng nắm tay Đường Vân Nhiễm, ngạo nghễ nhìn về phía ba người đang đấu với sư tử và hổ, “Ba vị, xin lỗi rồi! Trẫm không muốn cùng các người tiếp tục chơi đùa nữa. Các ngươi nên đi chết đi!”
Mộ Dung Nhược Hồng giơ tay lên, cung nỏ thủ trong sân đồng loạt bấm nút, mũi tên nhọn như mưa phùn, ào ạt bắn về phía ba người trong điện. Quân Cơ Lạc khẽ lui lại mấy bước, rút trường tiên bên hông, thân ảnh cao lớn dễ dàng di chuyển trong mưa tên hỗn độn.
Về phần Mộ Dung Quân Thương, hắn bấm vào cơ quan trên xe lăn, xe lăn sau khi trải qua cải tạo đặc biết có thể nhẹ nhàng thay đổi phương hướng, tránh né những mũi tên bắn về phía hắn. Ngân châm giấu trong tay áo của hắn cũng phát huy tác dụng.
Sau khi vận nội công, Mộ Dung Quân Thương mượn lực phóng ra vũ khí của hắn. Vô hạn ngân châm bắn về chỗ cung nỏ thủ đứng.
Còn Mộ Dung Ôn Trạch, trong hắn cầm một thanh trường kiếm, thân ảnh như gió như sương, chiêu thức cũng thanh thoát linh hoạt. Trường kiếm của hắn quét qua, những mũi tên bắn về phía hắn đều bị văng ra.
“Mau! Bắn chết bọn chúng cho trẫm! Hôm nay chỉ cần giết được ba người bọn chúng, trẫm nhất định sẽtrọng thưởng các ngươi.” Mộ Dung Nhược Hồng ầm ỹ một bên. Bất luận như thế nào, hôm nay hắn nhất định phải diệt trừ ba người bọn chúng…
Trong Thanh Phong Điện. Tiết thần y một bên miệng đầy oán giận, một bên kêu gào đòi bắt mạch cho Đường Tứ Tứ. Đường Tứ Tứ đâu dám cho hắn bắt mạch, vội vàng từ chối.
Tiết thần y nhìn kỹ gương mặt trắng bệt của Đường Tứ Tứ, mắt lộ ra tia sáng nhạy bén, “Đường nha đầu, vẫn nên để ta bắt mạch cho cô đi. Sắc mặt của cô thật không tốt nha. cô nói cho ta biết, có phải quỷ thiếu đạo đức khi dễ cô hay không?”
“Tiết thần y, không cần đâu. Gần đây ta thật sự tốt lắm. hắn đâu dám đánh ta!” Đường Tứ Tứ nhanh chóng cười gượng, vừa rồi trên đường đến Thanh Phong Điện nàng thấy nhiều hình ảnh máu me, bụng cực kỳ khó chịu mới nôn mửa. Vừa lúc bị Tiết thần y thấy được.
Ánh mắt Tiết thần y đầy thâm ý nhìn chằm chằm Đường Tứ Tứ, sau khi trên mặt nàng hiện ra hai vệt đỏ, hắn mới cười nói, “Là ta nghĩ nhiều, quỷ thiết đạo đức thương cô còn không kíp. Làm sao có thể khi dễ cô.”
Đường Tứ Tứ nhẹ nhàng thở ra, nhưng Tiết thần y đột nhiên lại làm một đòn hồi mã thương, “Nhưng mà, sắc mặt cô thật sự không ổn. Vẫn nên để cho lão phu bắt mạch đi. Bằng không, trong lòng ta thậtkhó chịu nha.”
Đường Tứ Tứ rút khăn tay nhẹ lau mồ hôi trên trán, nhếch miệng cười xấu hổ, “Tiết thần y, thật sựkhông cần.”
Tiết thần y đột nhiên cười xấu xa, hỏi đùa Đường Tứ Tứ, “Đường nha đầu, cô gả cho quỷ thiếu đạo đức cả đời này cũng không thể có đứa nhỏ. Ngươi không nghĩ đến về sau cô già đi thì phải làm sao? Người của Quân gia bọn họ đều đã chết. Ngày nó đó quỷ thiếu đạo đức cũng đi sẽ không còn ai chiếu cố cô. không bằng cô nghe lời ta, cho quỷ đạo đức đội nón xanh, trộm sinh một đứa nhỏ đi?”
Tim Đường Tứ Tứ đập “thình thịch”, không dám nhìn thẳng Tiết thần y, nàng cúi mắt, nhìn chằm chằm chén trà trong tay, ảm đạm nói, “Ta còn có đệ đệ và biểu ca… Về sau bọn họ sẽ chiếu cố ta.”
Ánh mắt Tiết thần y dừng ở cái bụng bằng phẳng của nàng, khoé miệng hiện ý cười, nói, “Được rồi, côđã không muốn ta bắt mạch thì ta đây cũng không cưỡng cầu. Trước tiên cô cứ nghỉ ngơi ở chỗ này mộtlát, ta ra ngoài xem tình hình thế nào, nói không chừng có rất nhiều người cần ta hỗ trợ đó.”
Tiết thân y đeo hòm thuốc lên lưng, lập tức ra khỏi Thanh Phong Điện. Sau khi hắn rời đi, ngoài Thanh Phong Điện có một thái giám tay bưng khay đến, sau khi được thị vệ soát người thì vào trong điện.
“Quân phu nhân, đây là canh an thần do Mạt phó tư chủ sai nô tài chuẩn bị cho người. Nhân lúc còn nóng, người uống đi.” Thái giám cúi đầu cực thấp, tiếng nói cũng rất khàn khàn khó nghe.
Đường Tứ Tứ nhìn bát canh kia, không có ý muốn uống.
Thám giám kia đợi một lát, có chút nóng nảy, lại nhẹ giọng nói, “Quân phu nhân, canh an thần nên uống lúc còn nóng, nguội sẽ không còn tác dụng…”
“Ta sẽ uống, ngươi ra ngoài trước đi.” Đường Tứ Tứ nói với thái giám kia một tiếng, ra lệnh hắn ra ngoài. Thái giám vẫn cúi đầu kia không cam lòng lui ra, khi đi đến cửa, hắn ngửa đầu, ánh mắt độc ác dừng trên bát canh an thần…
Lúc này Mạt Lương đã xử lí tốt sự tình bên ngoài, khi hắn từ ngoài điện đi vào, nhìn thấy có tên thái giám lén lút nhìn Đường Tứ Tứ trong điện.
Sắc mặt hắn bỗng chốc tối lại, rống to với tên thái giám kia, “Ngươi là thái giám của cung nào hả?”
Thái giám kia nhìn thấy Mạt Lương, nhanh quỳ xuống, đầu cúi càng thấp. Mạt Lương nhấc chân, trực tiếp đá vào ngực hắn ta. Tên thái giám ấy lập tức mang thương tích đi ra ngoài.
Mạt Lương vừa vào trong, Đường Tứ Tứ liền quan tâm hỏi, “Cửu Thiên Tuế hắn ra rồi sao?”
“Tẩu tử, trước kia Cửu Thiên Tuế cho mình là mèo, muốn chơi đùa tới cùng với mấy tên hoàng tử kia. không biết vì sao gần đây, huynh ấy đổi chủ ý, nói nhất định phải giải quyết bọn chúng. Đêm nay tẩu tử không cần chờ huynh ấy. Cửu Thiên Tuế sẽ xử lí tốt.”
Ánh mắt Mạt Lương nhanh chóng nhìn đến bát canh an thần trên bàn, hắn nhanh tay lẹ chân lấy ra mộtcây nhân châm, thử canh an thần, ngân châm cũng không có biến đổi gì.
“Tẩu tử, tỷ uống bát canh an thần này trước đi, sau đó ta sẽ tìm vài thị đến hầu hạ tỷ. Ta cam đoan sau khi tỷ tỉnh lại, có thể nhìn thấy Cửu Thiên Tuế.” Mạt Lương là nam nhân thô kệch, không chú ý nhiều đến lễ nghi. hắn đưa bát canh đến trước mặt Đường Tứ Tứ, tựa hồ là muốn chính mắt nhìn nàng uống xong mới có thể rời đi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Thê Của Hoạn Quan Có Thai
Chương 131: Cái giá nặng nề nhất (4)
Chương 131: Cái giá nặng nề nhất (4)