Edit: Diệp Nhược Giai
Cao thần y đụng đầu như thế, với hình tượng hiền đức mà Mộ Dung Quân Thương vẫn luôn biểu hiện ra bên ngoài, có vẻ như hắn cần phải chứng minh cho mọi người thấy rằng hắn “trong sạch”. Vả lại, ánh mắt của mọi người trong sân đều đã rào rạt quét về phía Mộ Dung Quân Thương.
Đôi con ngươi trong trẻo lạnh lùng của Mộ Dung Quân Thương hơi nghiêng, mặt mày ngẩng cao lộ ra khí thế thờ ơ mà bất khuất.
"Bản vương đi thẳng ngồi ngay, sẽ không sợ mấy lời mắng chửi của hạng người xấu.”
hắn nói cực kỳ kiên quyết mà quang minh lỗi lạc, lập tức thu được rất nhiều ánh mắt khâm phục của những người trong sân.
Quân Cơ Lạc vỗ tay cười to, "Bản đốc thích chính là tính cách thẳng thắn vô tư này của Nhiếp chính vương. Trong chuyện của Cao thần y, bản đốc đứng về phía ngài.” Đối lập với Mộ Dung Quân Thương nghiêm trang, Quân Cơ Lạc biểu hiện khá cợt nhả.
"Chúng ta tạm thời đừng nhắc tới chuyện này, chờ Cao thần y tỉnh lại rồi bản đốc lại sai người hung hăng đánh hắn một chút, xả giận cho Nhiếp chính vương ngài.” Quân Cơ Lạc tỏ vẻ cực kỳ “hữu nghị”.
Mộ Dung Quân Thương không rõ lắm vì sao Quân Cơ Lạc không có thừa thắng xông lên, đuổi tận giết tuyệt hắn, mà lại đột nhiên thả cho hắn một con đường sống. Ánh mắt hắn hơi co lại, trên mặt vẫn bình tĩnh, cười nói, “Cửu Thiên Tuế đã nói thế, vậy thìbản vương nói câu cảm ơn trước.”
Hai nam nhân quyền cao chức trọng, dối trá ân cần chào hỏi nhau.
“không dám, không dám!” trên mặt Quân Cơ Lạc mang ý cười, ra lệnh cho nhạc cơ trong đại sảnh tiếp tục đàn hát. Trong tiếng nhạc róc rách reo vang, không khí như dịu lại, chuyện mà Cao thần y vừa mới làm hoàn toàn biến thành một khúc nhạc đệm nhonhỏ.
Tả Thương Minh liếc mắt nhìn Mộ Dung Quân Thương, trong tay áo hắn giấu một con dao bén, chỉ cần nhận được mệnh lệnh của Mộ Dung Quân Thương, hắn sẽ ra tay ngay lập tức.
Mộ Dung Quân Thương thật sự không hiểu trong hồ lô của Quân Cơ Lạc bán thuốc gì, liền lắc đầu với Tả Thương Minh, ý bảo hắn tạm thời đừng nên động thủ. Tả Thương Minh liếc nhìn xung quanh, bấy giờ mới chậm rãi rút tay ra khỏi ống tay áo chứa chủy thủ.
Đường Tứ Tứ cau mày, nhẹ giọng nói, "Cao thần y không sao chứ?”
Quân Cơ Lạc hoàn toàn không để ý xem đây là đâu, dán vào bên tai nàng ngay trước mặt mọi người, nhẹ giọng thì thầm, "Bản đốc mới không thèm nói cho nàng biết, Cao thần y còn hơn cả mấy hoàng tử phế vật của Mộ Dung Long Thịnh. Bản đốc lại càngkhông nói cho nàng biết, lúc trước là Cao thần y tự mình đến phủ ta, cầu ta giúp hắnbáo thù. Cuối cùng, đương nhiên bản đốc cũng sẽ không nói cho nàng biết, vừa rồi mới chỉ là món khai vị mà thôi.
Bản đốc là người thích làm đại sự, hạ thấp gì đó không phải là tính cách của ta. Khó có khi được chơi một bữa, đã chơi là phải chơi một vố to.”
Khi Quân Cơ Lạc nói chuyện, cánh môi mềm mại gần như chạm vào tai Đường Tứ Tứ, mà người ở bên ngoài nhìn thấy hành động như vậy, có cảm giác lỗ mãng vô sỉ đến tột cùng.
Tươi cười trên mặt Đường Tứ Tứ hơi cứng lại, nàng không có thói quen biểu hiện thân mật với Quân Cơ Lạc trước mặt mọi người. Nhưng Quân Cơ Lạc lại không nghĩ thế, vớihắn mà nói, hắn đặt Đường Tứ Tứ lên đầu quả tim mà chiều chuộng. Nếu nói mộtcách đại nghịch bất đạo, chỉ cần nàng muốn, hắn có thể khiến cho Mộ Dung Nhược Hồng làm nô tài hầu hạ cho nàng.
Có thể nói, hắn xem tiểu nương tử của hắn như bảo bối vô giá mà thương yêu. đã là bảo bối, đương nhiên chỉ có thể thuộc về hắn. hắn bá đạo chuyên tình, hy vọng tất cả những nỗ lực của mình được nàng chấp nhận, hơn nữa cũng đặt hắn ở trong lòng.
Đúng lúc này quản gia vội vã chạy vào, bẩm báo với Quân Cơ Lạc, "Cửu Thiên Tuế, xe thánh của Hoàng thượng đã đến ngoài phủ.”
Vừa nghe thấy Mộ Dung Nhược Hồng cũng đến đây,mắt Mộ Dung Quân Thương lập tức rét lạnh, nhìn về hướng Tả Thương Minh đứng lẫn trong đám người, truyền chohắn ta một cái ánh mắt, ý bảo Tả Thương Minh có thể nhân cơ hội này hành động.
Tả Thương Minh nhận được ánh mắt của hắn, bàn tay lại chậm rãi luồn vào trong tay áo, ánh mắt lộ vẻ tàn ác, đi vài bước về phía Mộ Dung Quân Thương.
Nhưng Mạc Lương vác đại đao trên vai lại đột nhiên đi đến trước mặtMộ Dung Quân Thương, chen chúc đẩy Yến Mặc ra, giúp Mộ Dung Quân Thương đẩy xe lăn ra ngoài. Tả Thương Minh vội vàng dừng chân, chủy thủ lại được giấu kín trong tay áo.
hắn đi theo đám người ra ngoài Cửu Thiên Tuế phủ, nghênh đón Thịnh Nguyên hoàng đế Mộ Dung Nhược Hồng.
Mộ Dung Nhược Hồng từ xe liễn bước xuống, một thân quần áo màu vàng rạng rỡ tỏa sángdưới ánh mặt trời, không biết làm thương tổn đến bao nhiêu đôi mắt trong sân.
hắn nhìn Quân Cơ Lạc, hết sức khách khí cười nói, "Trẫm biết hôm nay Cửu Thiên Tuế ngươi tổ chứ tiệc thưởng cúc, trẫm ở trong cung cũng nhàm chán, nên mới lại đây tham gia náo nhiệt, hy vọng Cửu Thiên Tuế ngươi đừng đuổi trẫm đi.”
Sau khi Mộ Dung Nhược Hồng trải qua nhiều ngày vùng vẫy, giờ đây cũng đã chấp nhận số phận. Có lẽ Quân Cơ Lạc chính là một tên đoạt quyền, nhưng nếu không cóhắn ta, vậy thì một kẻ “ngu như chó” như hắn chưa chắc đã được lên làm hoàng đế. Thôi thôi, với tư chất của hắn mà có thể mò được ngôi vị hoàng đế tôn quý này, hưởng thụ vinh hoa phú quý,không biết là đã tốt hơn mấy huynh đệ khác bao nhiêu rồi, không có gì để tiếc nuối.
Quân Cơ Lạc cũng nói vài câu hàn huyên, sau đó nghênh đón Mộ Dung Nhược Hồng vào trong. Trở lại đại sảnh, Mộ Dung Nhược Hồng ngồi trên ghế cao nhất. Sau khi mọi người đã ngồi vào chỗ của mình, ánh mắt đầu tiên của hắn là hướng về Nhiếp chính vương Mộ Dung Quân Thương, trong đôi mắt hiện lên một ít vui sướng khi người gặp họakhó có thể che giấu.
Tằng hắng vài tiếng, Mộ Dung Nhược Hồng cao giọng nói, “Hôm nay trẫm không mời mà tới, nhất định là đã quấy rầy nhã hứng của các vị. Nhưng hôm nay trẫm cũng mang theo một phần quà đến, trẫm muốn…”
Lời của Mộ Dung Nhược Hồng còn chưa dứt, Cao thần y vừa rồi mới đụng cột hôn mê, bây giờ không biết sao lại đột nhiên tỉnh táo, hơn nữa còn vật lộn với thị vệ canh giữ, chạy đi ra ngoài. hắn quỳ xuống trước mặt Mộ Dung Nhược Hồng kêu oan, “Xin Hoàng thượng làm chủ cho thảo dân!”
Cao thần y kể đầu đuôi ngọn ngành chuyện mình chữa trị chân của Mộ Dung Quân Thương một lần, cuối cùng vẫn kiên trì nóinhư trước, "Trong mấy ngày khi thảo dân chữa chân cho Nhiếp chính vương, phát hiện tật ở chân Nhiếp chính vương căn bảnkhông nghiêm trọng như người ta nói, chân Nhiếp chính vương hoàn toàn có thể chữa khỏi. Thảo dân dám khẳng định, hiện tại hai chân của Nhiếp chính vương đã đủ khỏe để chống đỡ cho ngài ấy đi đường, nhưng không biết xuất phát từ nguyên nhângì, Nhiếp chính vương vẫn không chịu đứng dậy.”
Quân Cơ Lạc sục sôi căm phẫn, mắng to, “thật đúng là vô liêm sỉ, ngươi vẫn còn muốn vu hãm cho Nhiếp chính vương à.”
hắn quay đầu lại, vẻ mặt ôn hòa nói với Mộ Dung Quân Thương, “Chẳng qua, nói đicũng phải nói lại, Cao thần y đã chết đến nơi mà vẫn không biết hối cải. Nhiếp chính vương, chúng ta cùng chứng minh cho Cao thần y xem, hắn chính là một tên lang băm y thuật không tinh, để cho hắn chết cũng được nhắm mắt.”
Mạc Lương từ đằng sau vác đại đao bước một bước về phía trước, vẻ mặt Quân Cơ Lạc cực kỳ hứng thú, “Hồi trước vị huynh đệ này của bản đốc từng diễn xiếc trên phố, am hiểu nhất chính là đập vỡ đá lớn bằng ngực này nọ. Nhiếp chính vương, không thì bảo người ta để một tảng đá lớn lên hai chân của Nhiếp chính vương ngài, rồi cho huynh đệ này của bản đốc đến biểu diễn đập vỡ đá lớn bằng ngực. Bản đốc biết như thế có thể sẽ phải khiến ngài ủy khuất, nhưng dù sao hai chân này của ngài cũng không có cảm giác gì, nên không có vấn đề gì đâu nhỉ. Vì bảo vệ cho danh dự của ngài, bản đốc cảm thấy làm vậy là đáng giá! Nhiếp chính vương, bản đốc muốn nói một câu cuối cùng, bản đốc hoàn toàn đứng về phía ngài! Ngài nhất thiết đừng để bản đốc phải thất vọng đó nha!”
Cao thần y thừa dịp Mộ Dung Quân Thương còn chưa kịp trả lời, vội vàng nói, "Cửu Thiên Tuế, không cần phiền phức như vậy, ngài để thảo dân châm cứu cho Nhiếp chính vương một lần cuối cùng đi. Thảo dân cam đoan nhất định sẽ làm cho Nhiếp chính vương đứng lên.”
“Vậy nếu tam ca của trẫm vẫn không đứng dậy được thì sao? Ngươi phải tạ tội thế nào đây?” Mộ Dung Nhược Hồng tiếp lời, so với Quân Cơ Lạc, hắn càng thích được nhìn thấy bộ dạng xúi quẩy của Mộ Dung Quân Thương hơn.
Cao thần y thẳng lưng, giọng nói leng keng như sắt thép, "Thảo dân sẵn lòng tự kết liễu."
Quân Cơ Lạc mím môi, sâu kín liếc Mộ Dung Nhược Hồng một cái, ý bảo là kế tiếp đều phải dựa vào hắn rồi.
Mộ Dung Nhược Hồng vẫn luôn bị Quân Cơ Lạc áp bách, vậy mà bây giờ lại có thể tự tay đối phó Mộ Dung Quân Thương, trong lòng hắn đã vui sướng đến mức nở hoa.
hắn thanh thanh cổ họng, cất cao giọng nói, “Cao thần y, ngươi chính là do Cửu Thiên Tuế tìm đến, lại tự tin với y thuật của mình như vậy. Thế thì trẫm cũng tạm thời tin ngươi một lần. Tam ca, ủy khuất huynh rồi, nhưng mà nói không chừng, có khi ngựa chết lại chữa thành ngựa sống thật ấy chứ.”
một bên là Quân Cơ Lạc tà ác trêu chọc, một bên là Mộ Dung Nhược Hồng lấy quyền áp bách. Mộ Dung Quân Thương thân là Nhiếp chính vương, bên ngoài vẫn luôn xây dựng hình tượng hiền đức, có vẻ lúc này hắn muốn cự tuyệt cũng không mở miệng được.
Hiền vương Mộ Dung Ôn Trạch nãy giờ vẫn luôn im lặng, lúc này như phát hiện ra được gì đó, cũng liền cắm thêm một đao vào Mộ Dung Quân Thương.
"Tam đệ, trước đó đệ cũng đã nói, đệ là cây ngay không sợ chết đứng, đệ đã chắc chắn hai chân của đệ vĩnh viễn cũng không khỏi được, vậy thì bây giờ cứ để cho Cao thần y châm cứu lại cho đệ thử xem. Dù sao kết quả cuối cùng cũng đâu thể nào kém hơn được nữa.”
Sắc mặt Mộ Dung Quân Thương trắng bệch, lòng bàn tay để trên xe lăn đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, ánh mắt hắn tuần tra một vòng trong đám người, trừng mắt nhìn Tả Thương Minh, ý bảo hắn nên hành động đi.
Tả Thương Minh cũng không phải là người có thể dựa vào. hắn xảo quyệt như vậy, biết rõ nếu mình lao ra lúc này, e là còn chưa kịp đến gần Mộ Dung Quân Thương thìđã bị Mạc Lương xách đại đao chém thành hai mảnh rồi. Cho nên, hắn lắc lắc đầu với Mộ Dung Quân Thương.
Mộ Dung Quân Thương cụp mi, hơi trầm mặc một lát, từ chối nói, “Hoàng thượng, hai chân này của bản vương thật sự là không tốt lên nổi, không muốn gây phiền hà cho Hoàng thượng nữa."
“Ơ kìa, sao có thể nói như vậy chứ. Huynh chính là tam ca của trẫm, chúng ta là huynh đệ với nhau, có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, sao trẫm có thể ngoảnh mặt làm ngơ đây. Cao thần y, ngươi mau mau đến châm cứu cho Nhiếp chính vương một lầnđi."
Xưa có Tỷ Can bị hôn quân bức ép phải móc tim (1), nay có Mộ Dung Quân Thương bị hôn quân bức ép phải châm cứu. Đám người bên dưới tuy khinh thường Mộ Dung Quân Thương, nhưng có thể thay đổi được gì đâu? Mộ Dung Nhược Hồng là hoàng đế, Quân Cơ Lạc làCửu Thiên Tuếquyền khuynh thiên hạ, còn thêm cả một Hiền vươngẩn núp phía sau, trò chơi lần này hầu như do mấy người này khống chế cả. Chỉ cần Mộ Dung Quân Thương vẫn còn muốn xây dựng hình tượng “hiền đức”, vậy thì hắn sẽkhông thể kháng chỉ.
(1) Đây là một chi tiết trong Bảng Phong Thần. Tỷ Can là hoàng thúc của Trụ Vương, Đát Kỷ bày mưu hại trung thần, Trụ Vương vì nghe theo Đát Kỷ mà bắt Tỷ Can phải moi tim ông ra để xem nó như thế nào.
Vào lúc này, một khi hắn kháng chỉ, chính là cho Mộ Dung Nhược Hồng cái cớ để giếthắn. Cuối cùng Mộ Dung Quân Thương chỉ có thể cắn răng nếm mùi đau khổ.
Nửa chén trà nhỏ trôi qua, trên tay Cao thần y đã cầm ngân châm, lộ ra một nụ cười quỷ quyệt với Mộ Dung Quân Thương ở nơi mà mọi người không thể thấy. Ngay sau đó, ngân châm trên tay hắn không chút do dự đâm vào huyệt khoan cốt, huyệthạc đỉnh, huyệt lan vĩ, huyệt nội tất nhãn… Dây thần kinh xung quanh mấy huyệt vị này chi phối việc đi đứng của hai chân, đang cuộn mình chờ hành động…
Trước kia Cao thần y còn nương tay với Mộ Dung Quân Thương, nhưng giờ đây, hắnđang dùng mạng của mình để đổi lấy cặp giò của Mộ Dung Quân Thương. hắn đã bôi độc lên trên ngân châm, độc sẽ đi theo ngân châm tiến vào mấy đại huyệt trên chân Mộ Dung Quân Thương, e là Mộ Dung Quân Thương thật sự sẽ bị Cao thần y chơi đến tàn phế.
PS: Tên chương này ta đặt là để đại biểu cho kết cục của ba người. Hừ hừ, còn có mộtTả Thương Minh đang muốn phản công kìa.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Thê Của Hoạn Quan Có Thai
Chương 149: Cái gì gọi là muốn phế trong muốn chết muốn phế muốn mang thai!
Chương 149: Cái gì gọi là muốn phế trong muốn chết muốn phế muốn mang thai!