" Phập." Chủy thủy sắc bén mạnh mẽ lao đến xuyên qua tầng tầng lớp lớp y phục mà găm vào da thịt mềm mại, hung hăng khoét sâu, máu tươi tràn ra như nước.
Bàng hoàng, La Nhược Hi nhìn xuống ngực mình, một mảng đỏ thẫm như sắc mẫu đơn kiêu sa diễm lệ, đang nở rộ trên nền vải trắng vàng, chất vải thượng phẩm nhanh chóng thấm đượm máu đỏ, nàng thấy cơ hồ trước ngực dường như rất đau đớn, chủy thủ đâm sâu vào ngực nàng, lực đạo mạnh đến nỗi chỉ còn thấy được cán ngọc phía bên kia, dường như một kích này chỉ muốn đẩy nàng vào chỗ chết. Nhưng vì sao nàng lại không thấy một chút cảm giác nào, một khắc đó khi nhìn thấy cung nữ kia gần trong gan tất rút ra vũ khí sắc bén xông đến phía Trạch đế một đường xé gió, không một chút năng trở lao đến, nàng chỉ bất ngờ phản ứng, chỉ là nàng đứng gần nhất...
Bây giờ nàng thật muốn cười, nhưng lại chẳng cười nổi, nhìn gương mặt của Trạch đế đang tràn đầy kinh hoàng nhìn nàng, nàng thấy trong mắt hắn chỉ có bóng dáng của nàng, lớn mật nghĩ giá như phút giây hắn nào cũng như thế thì thật tốt, môi đỏ như son mấp máy. " Hoàng Thượng không sao chứ?..." Giọng nàng thều thào khí tức lại thập phần bình tĩnh, thập phần dịu dàng, khẩu khí khác hẳn với lời lẽ ổn trực mà bình thường nàng vẫn dùng với hắn cho đúng đạo quân thần, nàng là phi tần, hắn là hoàng đế, thân phận chính là như thế. Chưa một lần nào nàng như thế ôn nhu nói với hắn, nhưng này ôn nhu khiến cho người khác cảm thấy khó diễn tả nên lời...
Hô hấp của Dạ Trạch Tông dường như vào thời khắc chủy thủy đâm vào người nàng đã đình trệ, giống như đâm vào người hắn, hắn cảm thấy máu thịt trước ngực như đầm đìa, đau đớn như ai dùng dao khoét đi trái tim trong ngực, thân thể nàng ngã xuống, hắn cẩn trọng đón lấy, nhưng lại dường như tức giận quát lên với nàng. " Nàng đừng nói nữa!!! Mau gọi ngự y...." Hoàng đế dường như run rẩy hô lên, mọi người lúc này mới bàng hoàng tỉnh lại.
Đại tổng quản vội vàng hô hoán thái giám mau gọi đến Thái Y, cung nữ thích khách kia vào thời khắc bị thị vệ chế trụ đã cắn nan độc trong miệng tự sát...
Bị Hoàng đế ôm trong ngực La Nhược Hi có chút lạnh nhạt, có tiếc nuối, lại có thỏa mãn, trước ngực bị đâm mà nàng không một chút để ý tới, khóe môi lại nâng lên nụ cười, giờ nàng đã biết rồi, thì ra nàng trốn tránh trăm đường lại không trốn được tâm tư lên người đế vương, bao nhiêu năm qua nàng tự cho mình thông minh có thể giữ vững được chính mình, nhưng một khắc sinh tử lại khiến nàng nhận rõ, nàng yêu nam nhân này, rất yêu, đến mức không màng tính mạng. Bàn tay nàng cẩn thận giơ lên vuốt ve sườn gương mặt nam tính quen thuộc, trong lòng là vô vạn tư vị cảm xúc, bàn tay lại bị nắm lấy. Giống như tức giận nhìn nàng, Trạch đế nặng lời. " Không phải nàng nói không yêu ta sao??? Không phải là nàng nói không yêu trẫm sao?!! Hà cớ..." Hắn quên cả xưng trẫm với nàng.
Thì ra hắn nhớ, nàng thế nhưng lại sớm quên. Đáp lại hắn chỉ là nụ cười nhẹ nhàng như gió xuân. " Ta là phi tử của chàng, chàng là quân ta là thầ..."
Nụ cười của nàng quá chói mắt trong khoảnh khắc như biến thành bàn tay bóp chặt lấy tim hắn, hắn đánh gãy câu nói của nàng, lại giống như cầu xin. " Nàng đừng nói nữa được không!!! Rất nhanh ngự y sẽ tới, rất nhanh họ sẽ tới, nàng sẽ không sao cả..." Rõ ràng hắn hỏi nàng lại không để nàng đáp, rõ ràng hắn không muốn nghe câu trả lời vì sao lại còn cố hỏi nàng? Giọng nói của Trạch đế càng lúc càng run rẩy, hơi thở phả lên người hắn cũng càng lúc càng yếu dần...
Trước mắt dần dần trở thành màu xám xịt, nàng cười không nổi nữa trong mắt đều là thê lương, nâng tầm mắt mơ hồ lên nhìn Trạch đế, nàng biết nàng sắp không trụ được nữa rồi, giá như nàng biết rõ tình cảm của mình sớm hơn, đã không phải đi đến nước này, không phải đến lúc không còn bao nhiêu thời gian được nữa mới nói ra, nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của hắn, ánh mắt của hắn giống như tức giận lại giống như oán trách lại giống như đau đớn nhìn nàng, trong đó có bao nhiêu giãy dụa, nàng cảm thấy bây giờ mình thật độc ác, nhưng lời này nếu bây giờ không nói ra sợ là không kịp nữa rồi. " Hình như ta sai rồi... hình như... ta yêu chàng..." dường như nàng dùng hết hơi sức cuối cùng để nói, miệng nàng vừa khép lại, trước mắt nàng cũng chỉ còn một mảng tối đen, bàn tay mềm mại bị Trạch đế nắm lấy cũng buông thỏng, khóe mắt xinh đẹp như thể chảy ra một dòng lệ dài.
Ý thức cuối cùng sót lại của nàng, chỉ là cảm thấy dường như có thứ gì đó ấm áp rơi lên mặt nàng, mềm như nước...
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Si Mê Đế Vương Phi
Chương 1: Mở đầu
Chương 1: Mở đầu