Từ một nơi cao như vậy rơi xuống, La Nhược Hi chỉ sợ mới vừa sống lại không bao lâu liền bị tai nạn chết đi, còn là vì ăn vụn mà chết như vậy có phải là uất ức lắm không? Một nháy mắt trước khi ngất đi, nàng chính là thấy máu tươi từ trán mình chảy ra một mảng lớn...
Lúc La Nhược Hi tỉnh dậy đã là ba ngày sau, ánh mắt mơ màng mở ra, trong đầu đau như dùng thạch chùy bổ vào, khiến cho nàng không nhịn được có chút xây xẩm lại muốn ngất, chỉ là lí trí cho nàng biết khó khăn lắm mới có thể tỉnh nếu lại nhắm mắt thực sự có thể ngủ một giấc ngủ dài, sợ là không tỉnh lại, lấy hết khí lực tựa vào giường mà ngồi dậy, một tay chống, một tay vịn lại vô tình phát hiện tay phải thế nhưng bị băng bó, ẩn ẩn đau đớn, bàn tay sờ lên trán quả nhiên đã được người bó lại bằng băng vải quanh đầu, nhưng là chỉ cần động nhẹ vào cũng truyền đến trận trận đau qua. Ánh mắt nàng lại lơ đễnh liếc nhìn mọi thứ xung quanh.
Đây là đâu?
Nhìn chiếc giường nàng đang nằm, lớn đến độ 5 người ngủ cũng không chật, nệm được may bằng gấm Tô Châu, mền được thêu bằng Hải Tầm, gối được dệt bằng nhung Bắc Hàn thượng phẩm, màu vải lấy huyền thanh sắc làm chủ đạo, đường nét tỷ mỉ tinh tế được làm nên từ đôi bàn tay của trăm ngàn tú nương nổi danh đêm ngày thêu dệt, mà tranh thêu trên đó lại được may bằng chỉ vàng, hoa văn chính là Huyền Lân, vần vu tuyển tụ, sinh động linh hoạt như muốn bay ra ngoài. Lại nhìn về phía rèm lớn 5 mành cách giường chừng một bước chân, trên mỗi mành lần lượt là Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ năm loại lân với 5 màu sắc khác nhau. Từ đường kim mũi chỉ hài hòa tinh mỉ, đến mỗi nét sổ thăng cũng sống động như thật, mọi thứ đều toát lên vẻ sang quý, mà không phải kẻ thường dân hay quan chức bình thường có được.
Giờ là mùa đông nhưng trong này lại hết sức ấm áp là do hai bên trái phải giường là hai cái lò sửi, chất than mịn màng trong trẻo, từng khối rõ ràng, trên mỗi khối than lại có hai chữ Ngự dụng, khi than đốt lên không có khói lại thoang thoảng mùi hương Tùng bách, khi than tàn để lại tro bụi, tro cũng không bay đi mà tạo thành một lớp mỏng đóng bên dưới, mỗi lần thay than, chỉ cần gõ nhẹ lớp tro này sẽ rơi ra thành từng mảng, một chút cũng không lưu lại bên trong lò. Loại than này là loại tiến cống rất ít người có được.
Nghĩ đến La Nhược Hi không khỏi thất kinh, nếu không nhầm, người kia bắt gặp nàng trong vườn mai, sợ là đã phát hiện mình ăn vụng, chưa nói đến thân phận nàng mà lại làm ra loại chuyện bất chấp lễ tiết này, thì việc tự tiện đi khỏi nơi cấm túc của nàng đã phạm vào đại tội, xét gia quy có thể bị hưu, bây giờ phụ thân nàng vẫn chưa được giải oan, người khác liền chán ghét nàng cực điểm. Cũng vì chuyện này mà mấy ngày nay người ta không được cơm đến cho nàng nàng cũng không dám thông báo lên, thứ nhất sẽ không ai quan tâm hoặc đồng tình với nàng, thứ hai nếu bọn họ chẳng những không nhận còn nói nàng vu cáo họ, trong Đông cung này, nàng thân cô thế cô sợ là dễ dàng bị bọn họ áp đặt tội danh, sau đó thái tử cũng liền như thế hưu nàng.
Hưu nàng sao...
Nghĩ đến đó trái tim trong lồng ngực nàng bất giác run lên đau đớn, thình thịch từng nhịp chậm rãi, đau hơn cả vết thương trên đầu nàng, đặt tay lên ngực mình, nàng bất giác phát hiện bản thân chỉ đang mặc một chiếc yếm mỏng, yếm dệt bằng Thiên Tầm, mình vải bóng loáng trong trẻo, nhưng trong trời đông lạnh lại có cảm giác ấm áp, nửa dưới chỉ mặc một chiếc váy lụa, bên trong còn không có tiết khố, cả người bị bọc trong một lớp áo choàng Xích hồ ly, rồi được thả lên giường đắp chăn cẩn thận.
Như vậy nàng bây giờ làm sao có thể trốn đi? Nhưng nếu nàng không rời đi thì điều có thể chờ nàng chỉ là một lá hưu thư...
Bọc kín bản thân trong áo choàng hồ ly, dưới đất cũng không có giày, nàng cũng chỉ có thể đi bằng chân trần, vừa đặt hai chân xuống đất vừa nhóm người định đứng lên, cơ thể nàng liền có chút không vững mà mất trọng tâm ngã về phía trước, mành Kim Long vừa đó vén lên, một nam nhân bước vào, hai cánh vội vươn ra vừa vặn đón được người nàng, rồi sau đó bế nàng lên, giọng nói lạnh nhạt không nghe ra vui giận, liền từ trên đỉnh đầu nàng truyền xuống. " Nàng mới tỉnh dậy liền muốn đi đâu?" Vừa nói hắn vừa đặt nàng lại giường, tấn gối để nàng nửa nằm nửa ngồi đối diện với mình.
Hai bên tai nàng vì choáng váng mà bị ù rất khó chịu, lại bị hoa mắt, nghe loáng thoáng người đó hỏi mình gì đó, giọng nói rất quen, mắt lại nhòa không nhìn rõ người trước mắt, chỉ đáp lại bâng quơ. " Ta... khụ... muốn về..." Vừa mở miệng nàng liền phát hiện thế nhưng cổ họng lại khô khốc, khó nói ra rõ ràng, hơn nữa bên trong như có ngàn vạn con kiến bò, vừa ngứa vừa nóng, nàng hồ nghi nhìn sang nam nhân kia.
Giống như hiểu được nàng định hỏi gì, hắn liền đáp lời. " Nàng bị phong hàn, hàn khí tụ thanh quản, Tề Thái y đã xem qua cho nàng, liền không có gì đáng ngại." Thấy dáng vẻ nàng nhu thuận lắng nghe hắn nói, bộ dạng có chút mềm yếu, lại không giống như mấy ngạc nhiên, hắn liền nhướng mày. Trong Hoàng cung này, Tề Thái Sênh - Thề Thái Y là viện trưởng thái y viện, trước giờ chỉ chuẩn mạch cho cửu ngũ chí tôn, Hoàng Thượng Hoàng Hậu, ngoài ra chỉ có vài vị phi tần thân phận cực cao, thái tử hoàng tử, công chúa được sủng ái. Y thuật của hắn không những cao thâm siêu quần, hơn nữa còn là một người cực kì kiêu ngạo, lại có mắt nhìn người. Nhớ đến ba ngày trước đột nhiên hắn lại đứng trước cửa phòng của mình, vừa thấy mình mang tiểu cô nương này về liền muốn chữa trị cho nàng, làm bản thân không khỏi ngạc nhiên đi.
Lại thấy nàng im lặng, ánh mắt nhìn hắn tựa hồ lại như không phải nhìn hắn mà lại nhìn một người nào đó khác, cũng giống như là nhận ra hắn đi. " Nàng biết ta." Câu này không phải một câu hỏi mà là một câu khẳng định.
Nàng gật đầu.
Choáng váng hoa mắt một chốc La Nhược Hi liền nhìn rõ nam nhân trước mắt này, nàng có thể đoán được thân phận hắn từ cách bày bố mọi vật, thân phận địa vị nào liền biết rõ ràng, chỉ là đến lúc gặp được hắn nàng lại không nhịn được kinh ngạc, là hắn Dạ Trạch Tông - Đương Triều Thái tử. Từ lúc nàng sống lại đến nay nàng đã từng nghĩ về về chuyện sẽ gặp lại hắn như thế nào trăm ngàn lần, chỉ là không ngờ lại gặp hắn trong tình trạng như thế này, cơ bản là hắn không cho nàng một chút dự bị, cứ như thế một lần nữa hắn tiến vào cuộc đời nàng.
Nhớ đến đời trước thời điểm phụ thân vừa được giải oan cũng là lúc hắn đã trở lại chiến trường, nàng trở về trắc phi điện muộn mấy ngày nên cũng không có thời gian gặp hắn, mãi đến khi chiến thắng khải hoàn trở về thì Phụ Hoàng của hắn cũng lâm trọng bệnh, gấp rút viết chiếu thư truyền ngôi cho hắn rồi cũng vội vã băng hà. Ngày hắn trở về nàng chỉ vừa được Cảnh Thiến Phiêu giới thiệu là Trắc phi của hắn, ánh mắt hắn cũng chỉ liếc qua nàng một lần, liền phải vội vã vào Càng Thanh cung vì Hoàng đế đã hấp hối, nên ấn tượng cũng không có. Cũng do thế lúc tiến cung hắn liền dễ dàng quăng thân phận nàng qua một bên mà đáp ứng bản phong phi của Cảnh Thiến Phiêu dâng lên, nàng là trắc phi thái tử, nhưng khi vào cung phân vị cũng chỉ là một cái tiệp dư nhỏ bé.
Lại trải qua mấy ngày, đến lúc hoàng thất nội bộ cùng với lớp lớp quan viên cùng tiến hành đến núi Thái Sơn tế Thái Miếu đưa thi hài của Hoàng đế mà bấy giờ đã là Tiên đế nhập tịch thì hắn mới để ý đến nàng, còn cùng nàng nói qua vài câu. Chỉ là hắn còn không nhớ rõ nàng từng là trắc phi của mình đi, dù sao thân phận của nàng lúc ấy cũng chỉ là tiệp dư.
Trãi qua nhiều năm nhìn lại, thì ra ngày xưa nàng muốn gặp hắn một lần lại khó khăn đến thế, bây giờ đổi lại suýt mất mạng lại được nhìn thấy hắn sớm một năm, trong lòng không rõ tư vị. Bất giác trên mặt có chút ướt át nàng vừa định nhất tay lau qua loa thì đột nhiên trên mặt có chút lành lạnh, ngón tay thon dài có chút thô ráp do đã quen dùng tên, dùng kiếm lướt qua mặt nàng, cơ thể nàng liền nhịn không được run lên vội vàng tránh đi, đầu nàng cúi gằm để lộ ra đôi tai ngọc ngà đã đỏ ửng, nàng thẹn thùng.
Không phải bằng ánh mắt, bằng hành động, mà bằng đôi tay, nàng hận nhất là đôi tay dường như có chứa ma lực của hắn, mỗi lần chạm vào người nàng liền không nhịn được run rẫy, hắn biết điểm yếu của nàng nên đời trước không ít lần lấy nó ra trêu chọc, khiến cho nàng vừa nghẹn uất vừa lúng túng, may mắn là chưa một lần nào hắn lấy đó ra làm trò đùa trước mặt kẻ khác, ở một mặt nào đó kì thực hắn chính là một chính nhân quân tử đi.
Hành động nhỏ này của nàng tức thời khiến cho hắn cảm thấy vô hạn hứng thú. " Thì ra là một tiểu bạch thỏ nhạy cảm." Vừa nói hắn vừa tiến gần về phía nàng, chỉ cần nhẹ nhàng kéo một cái nàng đã nằm gọn trong sự kìm hãm của hắn, bàn tay to lớn, thô ráp len lõi dưới lớp áo choàng hồ ly, mà dán lên ngay trên mối nối chiếc yếm mà nàng đang mặc, tay còn lại nắm hờ lấy cằm nàng nâng lên để nàng nhìn thẳng vào mắt mình, rồi vuốt ve gương mặt nàng, giọng điệu có chút ngã ngớn. " Ngoài kia bây giờ đang rất lạnh, nàng muốn về đâu? Còn định lén về? Hửm?" Bàn tay đặt sau lưng nàng chậm rãi kéo ra mối nối.
Nàng hoảng hốt cắn môi, ngón tay của Dạ Trạch Tông lại nhu nhu đi không để nàng làm vậy, cơ thể nàng cự quậy khó khăn muốn tránh đi bàn tay đang vọng động trên lưng mình nhưng lại khiến cho mối nối càng lúc càng lơi ra, gương mặt nàng càng lúc càng hồng, bỏ đi lớp băng gạt trên trán, gương mặt nàng đúng là kiều diễm vô song, gò má ửng hồng, cánh môi hồng nộn mê người chậm rãi thở ra từng luồng khí dốc, ánh mắt như đầm sâu trũng nước mê man gợi tình, trên người đã tươm ra một lớp mồ hôi mỏng, hòa với mùi hương cơ thể nàng liền có chút ý nhị xuân tình, miệng mấp máy, nhưng giọng nói nàng khàn khàn không nghe rõ.
Thấy dáng vẻ quẫn uất của nàng, nội tâm Dạ Trạch Tông tức thời nhộn nhạo, được nước làm tới, một tay đỡ lấy gáy nàng, cố ý kéo lấy mối nối phía trên của áo yếm, lại đem gương mặt anh tuấn hướng đến sườn gương mặt của nàng, phân tán sự chú ý, môi miệng ngậm lấy vành tai của nàng thổi khí. " Nàng ăn mặc như vậy còn muốn đi đâu." Dứt lời yếm mỏng trên người nàng rơi xuống, gương mặt nàng liền đỏ bừng, mà không chỉ mặt nàng đỏ, mà sắc hồng liền lan khắp người nàng, khiến nàng giống như con tôm luộc, chỉ khiến cho nam nhân nhìn thấy hận không thể ăn ngay.
Vốn chỉ muốn trêu đùa nàng chút thôi, nào ngờ nàng lại phản ứng đáng yêu như vậy, mà hắn dẫn lửa thêu thân, tự mình không nhịn được có cảm hứng, nàng nhìn giống như muốn khóc đến nơi, biết mình đùa hơi quá trớn, hắn liền lúng túng cười, lấy yếm vội vã lau phía sau lưng nàng, giả vờ nói. " Tề thái y nói nàng bị bệnh này ra nhiều mồ hôi mới tốt, ừm là ta không nên làm nàng sợ..." Vừa nói vừa cẩn thận lau, chỉ là bàn tay muốn dời về phía trước lau người nàng, tay nàng liền vội vàng che lại, nhưng ánh mắt hắn lại quá nhanh chỉ một khắc liếc qua địa phương kia hắn liền cảm thấy hạ thân giương cao.
Bây giờ tới lượt hắn thực muốn chạy, liền cất tiếng hô lớn gọi đến 2 đại nha hoàn chăm sóc cho nàng, còn bản thân giống như bôi mỡ trên chân, nhanh chóng rời đi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Si Mê Đế Vương Phi
Chương 2
Chương 2