TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Tầm An
Chương 11: Bữa cơm đoàn tụ

Tác giả: Luna Huang

Mọi người quay quanh bài ăn ngồi theo thứ tự của mình. Không ai dám nhắc đến cái tay của Diệp Cẩn Huyên nữa. Mà nàng giờ đây cũng là cắn răng nhịn đau. Dù gì nữ tử cũng không được lộ tay ra ngoài chỉ có thể về phòng mới xử lý được vết thương thôi.

Các món thịt thịt cá cá trên bàn đối với Diệp Cẩn Huyên ở đời trước mà nói thì là một nỗi sỉ nhục vô cùng to lớn. Do nàng ở Trúc Huyền am từ nhỏ đều là ăn chay, hôm đến Thẩm gia tạ ơn cũng được họ mời món chay nên được đón về Diệp gia nhìn bàn ăn hoa lệ trước mặt kiềm nén không được.

Nàng còn nhớ rất rõ ngày hôm đó, nàng ăn không hề khách sáo chút nào khiến mặt của Diệp Nghêu đen lại không ít. Từ hôm đó hắn liền để Hồ thị dặn dỗ nàng cách ăn uống, còn bảo nếu không học được thì vĩnh viễn không được gặp khách nhân tránh làm xấu mặt Diệp gia.

Tả thị bên cạnh liên tục nói bên tai Diệp Nghêu, tuy là nói tốt cho nàng nhưng thực chất là chê nàng không thể đặt lên mặt bàn căn bản không xứng làm tiểu thư Diệp gia. Lúc đó nàng đâu hiểu được một lời nói có hai ba nghĩa nên chỉ ngây thơ ai nói gì nghe đó rồi cho rằng Tả thị là thật tâm với mình liền moi tim phổi ra đối đãi với mẫu nữ nàng ta.

Diệp Cẩn Ninh lại liên tục gấp thức ăn ngon cho vào bát của nàng để nàng cảm kích vô cùng. Chỉ là lúc đó nàng không biết nàng ta là muốn nàng ở trước mặt hạ nhân đến khất cái cũng không bằng, làm trò vui cho mọi người. Lúc sau Diệp Cẩn Liên cùng Diệp Cẩn Linh hảo tâm nhắc nhở nàng mới biết a.

"Dùng bữa." Diệp Nghêu lạnh nhạt cầm chén đũa lên bắt đầu ăn phần của mình.

Tả thị cười dịu dàng đưa đũa gắp một con tôm to vươn đến đặt vào chén nhỏ trước mặt Diệp Cẩn Huyên: "Tứ cô nương ở Trúc Huyền am ăn uống kham khổ, sau này trở về nhà sẽ không như vậy nữa."

"Đa tạ đại nương." Diệp Cẩn Huyên hai tay cầm lấy chén đỡ con tôm Tả thị đưa đến, khẽ khép môi.

Diệp Cẩn Huy nhìn com tôm to kia liền đưa đũa gắp lên nhíu mày nhìn rồi thản nhiên đặt vào trong chén của mình không để ý đến sắc mặt khó coi của Tả thị cùng Diệp Nghêu.

Hồ thị liền khẽ trách: "Đó là tỷ tỷ gắp cho muội muội ngươi, ngươi lấy của nàng làm gì? Muốn dùng thì bên kia vẫn còn mẫu thân gắp cho người, mau trả lại cho muội muội đi."

Diệp Cẩn Huy không trả lời mà chỉ đưa con tôm lên miệng cắn một miếng thông thả nhai, vẻ mặt đầy thưởng thức, nuốt xong rồi nói: "Muội muội vừa bị đánh tay vẫn còn chưa biết có bị trầy sướt hay không nếu nhỡ có mà dùng phải con tôm này khác nào sẽ làm vết thương mân mủ để lại sẹo đâu."

"Đại ca học bác uyên thâm, muội muội bái phục, bái phục." Diệp Cẩn Huyên học Diệp Cẩn Huy ôm quỳ hướng hắn gật nhẹ đầu. Thật ra nàng không có biết chuyện này đâu, đời trước toàn bị nội thương hoặc là tổn thương xương cốt căn bản không biết đến a.

Diệp Nghêu nghe vậy sắp mặt liền hòa hõa một chút quay sang một nữ tỳ phía sau phân phó: "Còn không mau đổi bộ chén đũa khác cho tứ tiểu thư."

Nữ tỳ nghe vậy liền tiến lên thu dọn bộ chén đũa của Diệp Cẩn Huyên rồi hoán lại cho nàng một bộ chén đũa mới.

Tả thị vội vàng cười chữa ngượng nói: "Vẫn là Huy nhi nói có lý, là ta thiếu sót, vậy liền dùng gà đi." Dứt lời Tạ thị lại gắp một miếng thịt gà định mang đến trước mặt Diệp Cẩn Huyên.

Diệp Cẩn Huy đưa chén đến đỡ lấy miếng gà sắp được hạ vào chén của Diệp Cẩn Huyên: "Đại nương, gà chẳng phải cũng có tác dụng như trên sao, chi bằng để ta dùng thay muội muội."

Tả thị mỉm cười nhưng trong lòng nuốt cả bụng nộ khí. Tất cả đều tại tên phá đám này, Diệp Cẩn Huyên có sẹo hay không thì hắn cũng chẳng có nhìn được vậy thì lo lắng làm gì? Nàng là muốn thấy được thái độ lần đầu được ăn mặn của Diệp Cẩn Huyên.

Diệp Cẩn Huyên vội nói: "Cẩn Huyên nhận được tâm ý của đại nương đối với mình, tạ qua hảo ý của đại nương."

Tả thị đáp qua loa rồi dùng chén cơm của mình. Diệp Cẩn Ninh gấp một ít rau cho Diệp Cẩn Huyên: "Nếu vậy thì phải ủy khuất tứ muội muội đạm bạc vài bữa rồi."

"Đa tạ tam tỷ tỷ." Diệp Cẩn Huyên đưa chén đỡ lấy ít rau do Diệp Cẩn Ninh gắp: "Muội ở Trúc Huyền am đạm bạc đã quen vẫn là như trước thôi, không có gì là ủy khuất cả."

Lúc này Diệp Cẩn Huy lại vươn tay cướp luôn cái chén trong tay của Diệp Cẩn Huyên: "Rau muống cũng không được."

Hạ nhân thấy được lại lấy thêm một bộ chén đũa mới cho Diệp Cẩn Huyên. Mẫu nữ Diệp Cẩn Ninh tức anh ách nhưng không làm được gì chỉ biết cúi đầu dùng cơm.

Diệp Cẩn Liên ngồi bên cạnh cũng gắp cho Diệp Cẩn Huyên một ít rau củ: "Trước đến này đại ca chỉ quan tâm mỗi mình tứ muội muội thôi đấy."

Diệp Cẩn Huyên cũng là gật đầu mỉm cười chăm chú ăn chén cơm của mình. Hồ thị thấy nữ nhi trở về trong lòng ấm áp hẳn lên cho dù là ăn cháo với trứng muối cũng xem đó là sơn hào hải vị.

Nàng nhỏ nhẹ nhai từng miếng cực kỳ vất vả nhưng mặt vẫn không có biểu hiện như bị bức ép. Đời trước vì Đoan Mộc Chính Phàm mà giả đoan trang, hiện lại vì bản thân, vì địa vị của mẫu thân cùng đại ca mà giả đoan trang. Đây đối với nàng cũng là một dạng cực hình a.

Mọi người đều sửng sốt nhìn cách dùng bữa của Diệp Cẩn Huyên. Một người ở am ni cô lớn lên làm sao có được biệu hiện nho nhã như vậy? Diệp Nghêu cùng Hồ thị trái lại rất hài lòng.

Diệp Cẩn Huy liếc mắt nhìn biểu hiện của mọi người xung quanh môi nhếch lên rồi mới nói: "Phụ thân, nhi tử muốn để muội muội cùng viện với mình. Huynh muội chúng ta vừa mới gặp mặt không lâu lại không biết có được nhà nào nhìn trúng rồi gả đi không nên nhân cơ hội này gia tình cảm một chút."

Hồ thị nghe vậy cũng cảm thấy có lý nhưng cũng biết được nam nữ là khác biệt: "Huy nhi, người ăn nói hồ đồ cái gì, nàng là nữ nhi sẽ phải gả đi làm sao có thể ở cùng ngươi một viện, để người truyền ra ngoài không biết còn phải thế nào đây."

Diệp Cẩn Huyên kinh ngạc không thôi, ngậm một ngụm cơm trong miệng nhưng lại quên luôn cách nhai nuốt. Đời trước cũng không có ai nói như vậy đâu. Vì sao đột nhiên lại vậy?

Tả thị cũng nói: "Mẫu thân ngươi nói rất đúng, nếu ngươi là thương yêu muội muội thì nên ở nhà bồi nàng nhiều một chút."

Diệp Cẩn Huyên nhếch mép thầm khinh bỉ. Đúng là thâm sâu khó lường, nói thế vừa thể hiện được bản thân là đương gia chủ mẫu trong ngoài minh bạch nhưng cũng là vuốt bộ ria mép của Diệp Nghêu.

"Ở với đại ca sao? Cũng tốt a, muội cũng muốn ở cùng đại ca một viện." Nàng cười híp mắt nói.

Diệp Nghêu tuy rằng thấy Tả thị cùng Hồ thị nói có lý nhưng nhìn đến tay của Diệp Cẩn Huyên lại cảm thấy có lỗi nên không phản đối khi nàng mở miệng đáp ứng: "Được rồi, quyết định như vậy đi."

Hắn phân phó Tả thị cùng Hồ thị: "Ngày mai hai ngươi cho người đến may cho nàng vài kiện y phục rồi mua thêm một số trang sức."

Cả hai cũng đồng thanh đám: "Vâng."

Huynh muội Diệp Cẩn Huyên không có phản ứng gì chỉ là cúi Diệp Cẩn Huy lại đưa ra lời đề nghị này nhưng hắn là đại ca nàng ắt sẽ không hại nàng. Nếu hắn có hại nàng, nàng cam tâm tình nguyện gánh chịu.

Diệp Cẩn Ninh lúc này liền lên tiếng: "Phụ thân, như vậy rất không hợp lễ nghi, nếu có người truyền ra ngoài..."

Không để nàng ta nói hết câu Diệp Cẩn Huy mang theo âm thanh đùa giỡn nói: "Dùng loạn côn đánh chết." Hắn nói vậy một để răn đe kẻ bép xép mồm mép không biết giữ, hai là không để Diệp Cẩn Ninh nói hết.

"Phụ thân sẽ không phải là muốn thay đổi chủ ý chứ?" Thấy đôi mày rậm của Diệp Nghêu khẽ động, Diệp Cẩn Huyên liền mở miệng chặn đường lui của hắn.

"Lời đã nói làm sao có thể rút lại được, cứ quyết định như vậy đi."

Diệp Cẩn Linh cùng Diệp Cẩn Liên chỉ cúi đầu không dám có ý kiến. Các nàng chỉ là thứ nữ lại không có người chống lưng nếu là lỡ lời nhất định không chỉ bản thân gặp họa mà thân nương của các nàng cũng sẽ gặp họa.

Diệp Cẩn Huy thấy chuyện đã chắc như bàn thách liền nói: "Vậy lát nữa ta cho người đến giúp muội muội dọn đồ."

"Ừm." Diệp Nghêu đáp một tiếng lại phân phó Tả thi: "Mai nàng tuyển thêm vài hạ nhân vào phủ để hầu hạ Huyên nhi. Còn nữa, xem ngày để nàng nhận tổ quy tông, Diệp phủ mở tiệc lớn."

Tả thị ứng tiếng rồi trên bàn ăn mọi người lại im lặng. Chỉ có miệng của Diệp Cẩn Huy ba hoa chích chèo kể chuyện hắn cùng đám trư bằng cẩu hữu đi đâu đó chơi, trêu ghẹo cô nương nhà nào, kỹ nữ nào hầu hạ tốt, nơi nào tiêu bạc nhiều...

Diệp Nghêu nhíu mày không hài lòng nhưng cũng là không có ý kiến. Những người khác thấy vậy cũng không nói gì nữa.

Đọc truyện chữ Full