Tác giả: Luna Huang
Đoan Mộc Chiến Phàm nhìn thấy Diệp Cẩn Huyên hoảng gần như điên vậy liền cảm thấy hô hấp của mình có chút khó khăn, hắn vẫn nhẹ giọng nói:
"Huyên nhi, hắn cùng ta chỉ khác mỗi gương mặt. Vì sao hắn không dám chạm vào nàng trừ lúc bất đắc dĩ, vì sao hắn luôn giữ khuôn phép với nàng? Bởi vì ta muốn nàng biết nam nhân chạm vào nàng chỉ có ta, mặc dù hắn và ta vốn là một nhưng ta muốn khi chạm vào nàng, người nàng nhìn thấy là ta là Đoan Mộc Chiến Phàm ta, không phải Khương Văn."
"Nàng không cảm thấy khi ta cùng Khương Văn xuất hiện cùng một lúc hắn lại đối với nàng rất cung kính sao? Là bởi vì hắn là thuộc hạ của ta, tạm thời thay ta dùng thân phận kia." Thấy nàng vẫn không tin hắn tiếp tục giải thích: "Nàng đã từng thấy có người nào mặt lại không có biểu tình không? Đó là mặt nạ dịch dung nên mới có biểu tình kia."
Diệp Cẩn Huyên nghe xong hoàn toàn buông lỏng cả người, tuyệt vọng nuốt trọn nàng, cả tinh thần lẫn thể xác. Đây nghĩa là nàng vẫn tránh không được vẫn phải gả cho hắn sao? Vậy kết cục của nàng sẽ thê thảm như đời trước sao? Đời trước nàng còn dung mạo cũng giữ không được tim hắn, vậy thì đời này càng không có gì có thể bảo chứng. Tuy dung mạo hiện tại là giả nhưng nàng sẽ cũng không cùng hắn nói thật đâu.
Vậy nói ra nàng bị tạm thời mất đi thính lực cũng là do hắn làm đi. Nàng đem suy nghĩ trong lòng ra yếu ớt hỏi hắn. Quả nhiên hắn thừa nhận.
"Bởi vì nàng thà chọn gả cho Khương Văn cũng không gả cho ta. Hôm đó ta vốn muốn bức nàng nói ra chuyện nàng nguyện ý gả cho hắn để chặt đứt tư lòng của nàng không ngờ nàng không nói lại mang chuyện chiếu chỉ ra để dọa ta. Không thể thay đổi được nàng, ta bất đắc dĩ mới hạ dược với nàng, chỉ cần nàng không biết chuyện phụ hoàng tứ hôn nàng sẽ ngoan ngoãn lên kiệu hoa."
Hôm đó nàng xác định với hắn, nàng cùng hắn là không thể nào. Cho đến hiện tại hắn luôn bị ám ảnh chuyện đó trong lòng nên lúc đó quyết định dùng thân phận Khương Văn để ngỏ lời cùng nàng.
"Nhưng ta thực không ngờ khi đến ngự thư phòng xin chiếu chỉ tứ hôn mới biết chiếu chỉ của nàng không dùng được." Đoan Mộc Chiến Phàm cũng là bất đắc dĩ cười khổ, hắn cũng bị nàng gạt.
"Hôm đó phụ hoàng ban chiếu chỉ tứ hôn cho nàng, ta vốn sợ đến mức không nghĩ gì nhiều lập tức phản đối. Do sợ nàng đối với nam nhân khác động tâm viết tên người đó lên thánh chỉ. Vì chuyện đó ta cùng A Nhã gây nhau đến một trận to. Là ta không tốt không để ý đến cảm nhận của nàng."
Nếu không phải vì thái độ bài xích của nàng hắn cũng không cần là người đâu tiên phản đối rồi. Hắn thấy nàng bài xích hoàng tộc a, cứ như là muốn chạy trốn vậy.
"Vậy đại ca không hề trở về Nghi Thủy viên cũng là do ngươi?" Nếu hắn đã chuẩn bị chu đáo như vậy không lý nào bỏ sót Diệp Cẩn Huy. Nói ra sáng hôm này biểu tình trên mặt Diệp Cẩn Huy chính là lo lắng cho nàng, sợ nàng gả cho hoàng thất sẽ bị ủy khuất?
"Đúng vậy, ta cố ý tạo một ít sức ép cho Mỹ Vị Thiêm Hương để hắn không có thời gian trở về phá hoại kế hoạch của ta." Không hề từ chối mà thẳng thắn thừa nhận. Cũng may là hắn sớm biết được Mỹ Vị Thiêm Hương có đến hai lão bản nên mới thuận lợi như vậy.
Tay Diệp Cẩn Huyên che lên mặt, bật khóc thật to, nàng không muốn, nàng không muốn gả cho hắn. Nếu nàng sớm phát hiện hai người là một nàng sẽ không đồng ý gả. Hắn tính kế từng người bên người nàng, hắn lấy lòng mẫu thân nàng, cản trở đại ca nàng, hạ dược nàng, ngay cả Nghê Thường bên cạnh nàng cũng là người của hắn.
Đoan Mộc Chiến Phàm yêu thương ôm lấy nàng vỗ về: "Đừng khóc, là ta sai, là ta gạt nàng." Hắn cũng là bất đắc dĩ mà thôi, vì nghĩ lấy tính cách của nàng sẽ rất nhanh tha thứ cho hắn. Giờ đây thấy nàng khóc lóc đau lòng như vậy tâm hắn cũng chịu không nỗi, nhưng hắn tuyệt không hối hận về hành động của mình.
Hồi lâu Diệp Cẩn Huyên khóc đến cạn nước mắt chỉ có thể sụt sịt mũi ấm ức trong lòng. Đoan Mộc Chiến Phàm nhẹ buông nàng ra bước đến lấy bình rượu hợp cẩn lại ngồi xuống bên cạnh nàng.
"Ta cùng nàng uống rượu hợp cẩn được không?"
Diệp Cẩn Huyên thấy hắn đưa ly rượu đến trước mặt mình không hề do dự đưa tay hất đổ. Ly rượu cứ như vậy hoa hoa lệ lệ rơi xuống đất vỡ tan, rượu đổ đầy ra đất. Tiếng vỡ kia khiến nàng thanh tỉnh hơn không ít bất giác nâng đôi mắt sợ hãi nhìn Đoan Mộc Chiến Phàm. Làm hắn mất hứng hắn có thể hay không ra tay đánh nàng? Nàng không phải cố ý a, nàng chỉ muốn đẩy ra mà thôi.
Đoan Mộc Chiến Phàm nín thở nhìn theo ly rượt vỡ tan tâm cũng vỡ theo. Hắn quay sang nhìn Diệp Cẩn Huyên trùng hợp nàng cũng nhìn hắn. Thấy được nỗi sợ trong mắt nàng, cả thân thể nhỏ của nàng co rúm run rẩy, hắn hít một hơi sâu đặt bình rượu cùng chiếc ly nhỏ còn lại lên bàn nhỏ bên cạnh giường, nắm lấy tay nàng khẽ vỗ trấn an:
"Đừng sợ đừng sợ, ta không giận không giận." Hắn lừa nàng nên nàng mới phản ứng như thế vài ngày nữa sẽ ổn thôi.
Diệp Cẩn Huyên run một cái rút tay về đầy nhìn hắn cảnh giác rồi lùi về phía sau. Sau khi cảm thấy hắn không có nộ khí nàng mới thở ra một hơi, tim cũng đập chậm lại không ít. Nàng cúi thấp đầu không nói một lời, vì sao hai kiếp làm người nàng vẫn là ngu ngốc dễ bị lừa như vậy?
Tay của Đoan Mộc Chiến Phàm vẫn giữ tư thế kia ở không trung chinh lăng nhìn nàng rất lâu. Hắn nghĩ mãi không ra đời trước nàng đối với hắn chân tình một mảnh đời này lại hoàn toàn ngược lại. Là lão thiên gia để hắn chịu đựng những thứ nàng chịu đựng lúc trước?
Hắn vừa nghe theo lời của Hình Trùng Xuyên cười nhiều một chút, vô lại một chút nhưng nàng vẫn là thích tính cách lạnh nhạt của Khương Văn. Khi hắn giữ lại vẻ lạnh nhạt của mình nàng chính là bộ dáng hy vọng tránh hắn càng xa càng tốt. Đây hết thảy là vì sao?
Hắn đã từng nghĩ nàng cũng trọng sinh như mình rồi lại lập tức bị ý nghĩ của dọa cho một phen. Hắn vạn phần không hy vọng điều này xảy ra. Sau khi nhìn cách nàng đối nhân xử thế hắn liền loại bỏ ý nghĩ này.
Lúc trước Diệp Cẩn Ninh đối với nàng rất tệ nàng tuy có biểu hiện bài xích Diệp Cẩn Ninh nhưng hai tỷ tỷ kia của nàng cũng là không thích nàng ta. Nói nàng không thích hắn nhưng hắn thấy nàng cũng gần như bài xích đám người hoàng thất. Ngay cả khi A Nhã muốn cùng nàng thân cận, nàng cũng có chút tránh né nhưng sau đó mới dần dần thân cận.
"Huyên nhi, hôm nay là đại hôn của chúng ta không nên có vẻ mặt này."
Đời này hắn muốn hảo hảo bồi thượng lại tổn thương cho nàng, hảo hảo hướng nàng chuộc lại sai lầm của mình. Tuy là khi hắn trọng sinh có một số chuyện phát sinh ngoài ý muốn của hắn nhưng hắn vẫn cố hết sức để mọi chuyện nằm trong lòng bàn tay mình, để nàng sống tốt nhất có thể.
Diệp Cẩn Huyên cắn chặt môi dưới không ngẩng đầu lên, nếu là chạy không thoát nàng vẫn là đối với hắn cung kính bảo toàn bản thân trước, sau từ từ nghĩ cách an toàn thoát thân: "Thiếp thân so với Vương gia tuyệt đối không tương xứng thỉnh Vương gia nhanh chóng rời đi tránh làm bẩn mắt người."
Hắn làm sao không nhớ câu này chứ. Lúc trước mỗi lần nàng tìm đến hắn, hắn đều là mắng nàng câu này. Giờ đây nghe chính miệng nàng tự nói mình như vậy hắn lại cảm thấy rất khó chịu, vạn lần không muốn nghe. Đời trước hắn hành động không hề nghĩ đến cảm xúc của nàng, hắn muốn dùng tất cả bù đắp lại thương tổn cho nàng.
Đoan Mộc Chiến Phàm nhích thân thể đến gần vòng tay ra trước đỡ lấy eo nàng kéo đến gần mình, tay còn lại nắm lấy cằm của nàng nâng lên, mắt nhìn thẳng lên gương mặt của nàng. Trong ánh mắt chứa đầy thưởng thức cùng đau xót: "Trong mắt ta Huyên nhi vĩnh viễn là đẹp nhất." Sau đó hắn hạ một nụ hôn xuống vết sẹo trên mặt nàng.
Diệp Cẩn Huyên lại kiềm chế không được nước mắt lại trào ra. Đây chính là lúc nghe tin Diệp Cẩn Ninh được tứ hôn cho Đoan Mộc Chiến Khôi hắn trở về phủ liền ở tiền thính đập hết đồ, cả mặt nạ trên mặt hắn cũng tháo xuống ném đi. Hạ nhân trong phủ vô cùng sợ hãi không một người dám đến gần. Bọn họ đồng loạt quỳ hết trước tiền thính đầu cũng không dám ngẩng lên.
Lúc đó nàng nghĩ hắn là vì dung mạo và tài lực của bản thân hoàng thượng mới không tứ hôn Diệp Cẩn Ninh cho hắn nên hắn mới như vậy. Hắn ở tiền thính rất lâu chỉ có tiểu Thuận tử được hắn sai mang rượu vào mới dám bước vào sau đó nhanh chóng trở ra vì bị đuổi.
Nàng cũng đứng ngoài cửa đến tối mới bước vào, thấy hắn say khước cả người tựa ở chân ghế ngồi dưới đất, y phục tóc tai loạn lên cả. Nàng mang đèn lồng đến ngồi xổm trước mặt hắn đưa tay giúp hắn vén lên lọn tóc rũ trước mặt hắn.
Lúc đó mắt hắn đầy đau thương chậm rãi nâng lên nhìn nàng hỏi: "Bổn vương rất khó coi?"
Nàng lắc đầu hôn lên bớt đen kia nhẹ giọng nói ra lời nội tâm: "Trong mắt thiếp thân vương gia vĩnh viễn là anh tuấn tiêu sái nhất." Nàng không xem trọng dung mạo nhưng từ ánh mắt đầu tiên nàng biết mình phải lòng hắn. Lần đầu nàng được diện kiến dung mạo của hắn trong lòng hoàn toàn không có bài xích cũng không có sợ hãi mà lại yêu thương, vì hắn mà đau lòng.
Hắn ngửa đầu cuồng tiếu một trận rồi nhìn nàng đầy mỉa mai: "Đáng tiếc ngươi không phải nàng, ngươi vĩnh viễn không thể sánh được với nàng." Dứt lời tay hắn một chưởng đánh tới cả thân người của nàng bay đến đập lên bức tường xa ở đối diện, lại rơi lên những mảnh vỡ đầy đất rồi nôn ra một ít máu. Sau đó nàng hôn mê đến mấy ngày.
Hiện nay hắn lại dùng lời lẽ này với nàng khiến nàng cảm thấy còn đau hơn so với bị khổ hình ở lãnh cung nữa. Thà rằng hắn một đao đâm chết nàng, cứ dùng dao cùn cắt lên da thịt nàng như vậy nàng chịu không nỗi.
Đoan Mộc Chiến Phàm thấy nàng khóc lại một trận thương tâm giúp nàng nhẹ nhàng lau nước mắt: "Đừng khóc, đừng khóc." Hắn đưa tay tháo trâm cài trên tóc của nàng xuống nhẹ nhàng đỡ nàng xuống giường: "Ngủ một giấc là tốt rồi." Hắn vốn muốn cùng nàng dùng xong rượu hợp cẩn sẽ cùng nhau dùng bữa. Đây chỉ là huyễn mộng trong lòng của hắn mà thôi.
Tay định giúp nàng cởi y phục, Diệp Cẩn Huyên lập tức ngồi dậy giữ lại vạt áo trước ngực lùi vào trong: "Không phiền vương gia bận tâm, thiếp thân tự mình làm được."
"Được."
Hắn cũng tự cởi y phục nằm kế bên nàng. Hắn vốn định bù lại cho nàng một hôn lễ thật đẹp nhưng không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy. Nếu không phải e ngại cái chiếu chỉ tứ hôn vô thực của nàng, nếu không phải là do nàng cố ý tránh hắn thậm chí là ghét bỏ hắn, hắn cũng sẽ không sử dụng hạ sách này để giờ đây mọi chuyện nằm ngoài dự liệu của hắn.
Diệp Cẩn Huyên không cởi y phục mà chậm rãi nằm rút vào bên trong, đưa lưng về phía hắn, mắt nặng trĩu từ từ nhắm lại. Có lẽ do khóc nhiều mệt mỏi rất nhanh nàng đã vào giấc, trạng thái khi nàng ngủ chính là cực kỳ say.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Tầm An
Chương 95: Ác mộng tiền kiếp
Chương 95: Ác mộng tiền kiếp