“Vậy… đây là nơi cuối cùng?”
Vân Hoàng đứng ở một cái đại sảnh rộng lớn, đằng trước mặt hắn khoảng vài trăm trượng là một cái đại môn lớn.
Sau khi phá xong một chiêu cuối cùng kia, ý thức của Vân Hoàng liền trở nên mơ hồ, cũng may là hắn vẫn kịp bò lên bậc một trăm lẻ tám.
Và giờ đây, Vân Hoàng vẫn không có tiến lên, hắn lo sợ rằng trong cái đại sảnh này sẽ vọt ra hắc thủ gì đó, nếu không cẩn thận đến bước cuối có khả năng sẽ bị lật thuyền trong mương.
Đột nhiên, một cỗ hắc sắc chi khí từ các góc tường chui ra, những cỗ hắc sắc chi khí này quy tụ lại, hình thành nên một cái bóng mờ người.
Vân Hoàng không nhận biết bất cứ thứ gì trừ có vóc dáng giống con người trên cái thứ màu đen này. Hơn nữa, hắn cảm nhận được uy hiếp trí mạng đến từ bóng người này.
Vân Hoàng cẩn thận dò xét, đột ngột đồng tử của hắn co rút lại, trên trán chảy ra một giọt mồ hôi lạnh, linh lực, cương nguyên cùng hồn lực trong chốc lát luân chuyển.
Hắn cảm nhận được từ hắc nhân này luồng năng lượng kì dị giống hệt với Băng lang và Hoả sư, hơn nữa so với hai lần trước hắn đụng độ thì tuyệt đối nguy hiểm hơn gấp mười, gấp trăm lần.
Mà nguyên bản hắc nhân không có mặt mũi, giờ lại có thêm một cái miệng, nở nụ cười kinh dị đến tận mang tai làm cho hắn sởn gai ốc.
Ở đằng xa, bạch y lão nhân kích động vô cùng, lão cũng không ngờ rằng Vân Hoàng lại có thể hoàn thành Phương Tiên tháp, hơn nữa lại chỉ dùng có ba tháng tả hữu, đây tuyệt đối là lần đầu tiên lão thấy.
Trong sự kích động, lão nhân nhìn về phía xa, đột nhiên sắc mặt lão đại biến, đôi mắt huyết hồng, chạy tới hướng đỉnh Phương Tiên tháp, nhưng một gầy ốm nam tử lao ra chắn trước mặt lão.
”Đồ nhi, thấy sư phụ còn chưa lễ kính!”
Bạch y lão nhân cười gằn, toàn thân khí tức bộc phát.
”Cút!”
Gầy ốm nam tử nhẹ răng ra cười, nguyên bản giọng nói hiền hậu lúc trước biến mất, thay vào đó là một giọng nói điên khùng và tà ác tới cực điểm.
”Tất cả các ngươi sẽ chết.”
Nói rồi, trong tay y hắc khí bành trướng, dường như hủ mục tất cả mọi thứ, ẩn hiện bên trong hắc khí là một toà hắc sắc đạo đài.
Bạch y lão nhân hừ lạnh một tiếng, linh lực quần lôi loạn vũ. Lão cánh tay thoăn thoắt vẽ lên trên không gian một cái đồ án.
”Ngũ Hành Thiên Binh Bộ!”
Linh lực từ trên người lão giống như thủy triều dâng lên, bạch y lão nhân phất tay, vô tận ngũ hành kiếm quang mang theo ngập trời kiếm ý lao về phía nam tử.
Nam tử cười quỷ dị, đối với những đạo kiếm này vẫn không coi vào đâu. Hắc khí như làn sương mù bao trọn lấy y, hắc ám đạo đài tỏa ra kinh khủng hủy diệt khí tức, kiếm quang đụng vào đạo đài liền tan biến. Nam tử xông lên, màu đen lĩnh vực bao trọn cả trăm dặm xung quanh, bên trong màu đen lĩnh vực mọc ra vô số xúc tu kì dị. Ở trên đầu nam tử, ngay tại trung tâm lĩnh vực, chín toà hắc ám đạo đài xuất hiện.
Bạch y lão nhân khuôn mặt âm trầm, lão vẽ lên trong không gian một cái ngũ hành trận đồ, ngũ hành lĩnh vực điên cuồng lan tràn. Lão kết thủ ấn liên tục, linh lực chảy xuôi càng mãnh liệt.
”Thuỷ Thiên Binh! Khởi!”
Ngũ hành lĩnh vực nguyên bản đang bị màu đen lĩnh vực chèn ép bỗng trong hư không xé ra một cây trường thương lam sắc. Từng đạo tinh xảo linh văn trên trường thương phát ra ánh lam rực rỡ. Bạch y lão nhân kết ấn hoàn thành, trường thương Thuỷ Thiên Binh xoay tròn trên hư không.
”Cuồng Long Nộ Hải!”
Lam sắc chi Long mang theo nặng nề khí tức đánh ra, màu đen lĩnh vực rạn nứt, những xúc tu màu đen muốn cuốn lấy Lam sắc chi Long bị nó một đòn đem tiêu diệt hết. Nam tử cười gằn, giọng nói không giấu nổi châm chọc cùng khinh miệt.
”Bổn cũ soạn lại mà thôi. Tuy năm đó ngươi thật sự đã đánh lui ta, nhưng lão thất phu ngươi nghĩ rằng ta không có chuẩn bị ư?”
Khô gầy nam tử trên mặt cong lên một nụ cười tếu ý, hắc ám đạo đài bay ra phát tán vô số hắc ám chi khí bao trùm lấy Lam sắc chi Long.
Bên trong đại điện, Vân Hoàng và hắc nhân vẫn chỉ nhìn chằm chằm vào nhau. Vân Hoàng ngoài mặt vẫn trấn tĩnh nhưng trong lòng đã ngưng trọng vạn phần. Hắn với hắc nhân này chưa có giao thủ qua, nhưng hắn cảm giác được một cỗ khí tức liên tục vờn qua người, vô cùng khó chịu.
Đột nhiên, hắc nhân mở miệng nói, xé tan bầu không khí câm lặng bên trong đại điện.
”Ngươi… sẽ chết… khặc khặc khặc…”
Một giọng cười quái dị vang lên, hắc nhân biến thành một đạo tàn ảnh lao đến chỗ Vân Hoàng, hắn tuy bị bất ngờ nhưng không có bị dọa sợ. Linh lực cùng cương nguyên cường đại trong cơ thể hắn sôi sục, Vân Hoàng không hề chút nào lưu thủ đánh ra.
Oanh một tiếng thật lớn, Vân Hoàng chỉ cảm thấy một lực đạo cực mạnh trùng kích vào bên trong thể nội bị hắn đè ép xuống tán đi. Vân Hoàng bị bức xa mười mấy thước.
”Thể tu?”
Vân Hoàng minh ngộ, khó trách đối phương trên phương diện cứng cáp còn vượt qua hắn.
Phải biết rằng chỉ bằng hắn nhục thể, dù là Hư Linh cảnh đỉnh phong toàn lực ra tay cũng phá không nổi. Vậy mà hắc nhân này dưới một quyền toàn lực của hắn có thể ngang nhiên phá hắn phòng ngự, xác thực là vô cùng cường đại. ít nhất lực phá hoại cũng mạnh cỡ Thông Linh cảnh nhị cấp, tam cấp đi.
Vân Hoàng biết rằng chạy trốn cũng không phải là thượng sách, liên tiếp quyền đánh ra, quyền phong nổ vang, bàng bạc khí thế cùng hắc sắc cương nguyên liên tục đụng độ nhau.
Bang!
Một quyền phá Vân Hoàng thế phòng ngự đánh lên ngực hắn, Vân Hoàng một ngụm máu phun ra, thân hình lùi xa mấy bước. Hắn lùi ra đằng sau liền cực nhanh vọt tới hắc nhân lần nữa.
”Lăng Phong thức!”
Phong Quyển nổi lên, bao lấy hắc nhân làm trung tâm, thân hình của Vân Hoàng mờ ảo dần, rất nhanh triệt để biến mất trong phong quyển.
Hắc nhân liên tục nhìn xung quanh, nhưng tuyệt nhiên không có bắt được Vân Hoàng thân ảnh.
Bên trong phong quyển, Vân Hoàng liên tục tấn công hắc nhân, nhưng thực lực cùng khả năng chiến đấu của hắc nhân quả thật so với hắn nghĩ còn bá đạo hơn.
Hắc nhân cười khẳng khặc quỷ dị, đọt nhiên trên đầu y rơi xuống một toà hắc sắc đạo đài.
Đạo đài cao hơn hai thước, xung quanh toả ra âm lãnh cùng máu tanh vô cùng khía tức. Hắc khí hoá thành từng đợt sóng phá tan phong quyển, chân thân của Vân Hoàng bị bại lộ.
Hắn cũng biết đòn đánh của mình không có làm gì nổi đối phương, thối lui về phía sau. Song phương lại trở về thế ban đầu.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vô Song Chi Chủ
Chương 57: Bị tính kế
Chương 57: Bị tính kế