Phía đông Lạc Dương.
Lục Thi Y cùng Thanh Hư Tông tông chủ Ninh Trường Hân dẫn theo một toán nhân mã hướng phía trước mà phi hành đến.
Lục Thi Y chân đạp phi kiếm dẫn đầu, bất cứ một con hải thú nào lảng vảng quanh nàng một dặm sẽ lập tức bị một đạo kiếm quanh hạ xuống liệp sát.
“Thi Y, thật sự là chuyện này có liên quan đến Độc Thành sao?” - Ninh Trường Hân truyền âm, một mặt khó tin nói.
Nàng bây giờ đang lẫn trong đám nhân mã, giả trang làm một trong số đó.
Ba tháng trước, Lục Thi Y dường như tra ra được cái gì đó, luôn làm bộ thần bí. Đến hôm nay mới hành động.
“Ừm, chính là Độc Thành.”
Lục Thi Y trả lời.
Độc Thành.
Danh tự này, hỏi qua phần lớn người tại Lạc Dương thì đều nhận được câu trả lời là không biết. Nhưng đối với bọn họ những cao tầng tông môn này, Độc Thành từ này cực kì để người khác kiêng kị.
Nguồn gốc của Độc Thành, muốn biết thì phải ngược về sâu hơn ba ngàn năm trước đại chiến Hải Vương. Khi đó, một bộ phận nhân tộc không dám ra mặt đối phó Hải Vương cùng hải thú quân đoàn, trốn ra Lạc Dương, lẻn vào Độc Yêu Hải. Độc Yêu Hải vùng biển này nằm phía đông Lạc Dương, diện tích cực kì khổng lồ, chỉ tính độ rộng của nó thôi đã so với Lạc Dương lớn hơn gấp mấy lần. Bất quá, nơi đó tràn ngập yêu độc, không ai biết yêu độc xuất hiện từ bao giờ, chỉ biết rằng, nó dày đặc đến nỗi một tu sĩ Luyện Khí cảnh nếu không chuẩn bị đầy đủ thì chỉ cần hành tẩu vài dặm đường cũng có thể trúng độc ngã xuống, hoặc là bị yêu độc xâm nhập thân thể, biến thành dị dạng người không ra người, yêu không ra yêu.
Nhóm người trốn thoát kia lại đặc biệt may mắn, tìm được một phương vị an toàn trong Độc Yêu Hải, kiến tạo một toà thành trì ở đó, lấy tên Độc Thành.
Thế lực thành lập hoàn tất, càng nhày càng mạnh lên. Sau khi Hải Vương chi chiến kết thúc, Độc Thành không những giúp đỡ xây dựng lại nhân tộc mà còn vô cùng đê tiện, thừa dịp thập đại tông môn đang suy yếu mà tiến hành đánh úp. Tuy nhiên, lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, thập đại tông môn nội tình không có cái nào kém. Bất quá vẫn phải hi sinh rất nhiều mới có thể đem Độc Thành trục xuất khỏi Lạc Dương.
Từ đó đến giờ, Độc Thành vẫn luôn tiềm phục bên trong Độc Yêu Hải, nếu có bước ra thì cũng chỉ là một số tiểu tôm cá nhỏ. Căn bản không lật lên bọt nước.
Ninh Trường Hân đang muốn hỏi tiếp, đột nhiên cảm nhận được có người bước vào phạm vi thần thức của nàng. Hơn nữa, trên người những kẻ này tràn ngập mùi huyết tinh, không có hảo ý hướng về phía đoàn đội.
Lục Thi Y dừng lại, toàn bộ đoàn đội cùng Ninh Trường Hân phía sau cũng nhất loạt dừng lại, tựa như yên tĩnh chờ đợi.
Từ phía xa hải dương, xuất hiện một chấm nhỏ, rồi dần dần đông như đàn châu chấu xuất hiện. Một đoàn người đông nghịt không dưới trăm tên tu sĩ, quanh thân uy áp ba động yếu nhất cũng là Thông Linh cảnh. Thậm chí lượn lờ phía sau mây mù còn có mười vị Chân Đan cảnh tồn tại!
Cỗ lực lượng lượng này, hoàn toàn đủ để quét sạch một toà trung cấp Hải Thành!
Từ trên cao hạ xuống là một trung niên nhân đội đấu bồng đen, một bộ dáng cao cao tại thượng phách lối. Hắn không hạ xuống cùng một độ cao với Lục Thi Y, căn bản không xem nàng là thế nào.
“Một trăm Thông Linh cảnh, bảy Hư Đan kì, ba Hoá Đan kì. Đây là chỗ dựa của ngươi?”
Trung niên nhân đội đấu bồng quanh thân linh lực cuộn trào, uy áp toả ra. Luồng khí tức này, so với một số Hoá Đan viên mãn còn muốn đáng sợ.
“Sắp tiếp cận Mệnh Đan kì.”
Lục Thi Y không cảm xúc phun ra một câu.
Nàng đồng thời trong lòng cũng thầm nhủ, đối phương không thể nào không biết được sự kiện nàng kích bại Bát Phủ Chủ. Mà Bát Phủ Chủ tu vi lúc đó đã là Mệnh Đan kì. Mang một cái tiếp cận Mệnh Đan kì gia hoả cùng đắp thêm quân lính, thật sự nghĩ rằng có thể ăn được nàng?
Lục Thi Y cũng sẽ không cho rằng Độc Thành là tới đưa cơm miễn phí, nàng tuy rằng mặt ngoài có chút không để tâm, nhưng thực chất đã tuỳ thời động thủ tình trạng.
Trung niên đội đấu bồng khuôn mặt lộ ra tiếu dung, nhẹ nhõm phun ra một câu.
“Tìm hiểu đến ngươi trình độ này, tro cốt đều đã lạnh.”
Lời của trung niên đội đấu bồng vừa dứt, xung quanh mười tên Chân Đan cảnh cùng một trăm Thông Linh cảnh nhanh chóng sắp xếp vị trí, từ điểm sáng bàng bạc kết nối với nhau như tinh không sao trời đồ án. Khí thế của hơn một trăm tu sĩ dần hoà hợp lại, một cỗ mãnh mẽ ba động mạnh mẽ đánh tới hất bay vài người phía sau Lục Thi Y, một số còn lại gắng giượng chống đỡ. Duy chỉ có Ninh Trường Hân và Lục Thi Y vẫn đứng vững.
“Kết trận!”
Trung niên đội đấu bồng quát lớn, hắn hoá thành tâm trận, cùng sức mạnh của những tu sĩ kết trận hoà vào làm một. Khí tức điên cuồng dâng cao, trong chớp mắt vượt qua Mệnh Đan sơ kì. Hắn một tay chắp sau lưng, bộ dáng cao cao tại thượng nhìn xuống đoàn người Lục Thi Y một cách khinh miệt.
Sóng linh lực toả ra, trong hư không xuất hiện một đầu màu đen cổ cầm, cổ cầm toàn thân đen bóng, dây cầm mỏng như mạng nhện, khí tức thập phần âm u.
“Cho các ngươi lãnh giáo ta ma cầm!”
Trung niên đội đấu bồng điểm nhẹ trên cổ cầm, ma âm giống như những làn sóng đánh ra. Những ma âm này có tính quấy nhiễu vô cùng cao, cộng hưởng cùng thiên địa chi ý đánh gãy người khác niệm thuật pháp. Những người đằng sau Lục Thi Y thuật pháp đang hoàn thành lập tức bị tan biến, những âm thanh ma quỷ liên tục trong đầu họ kêu gào, vờn quanh hồn hải của họ.
âm đ*o người tu hành.
Người tu hành thường thường tu luyện kiếm đạo, đao đạo. Nhưng tam thiên đại đạo, âm đ*o cũng nằm trong số đó.
Âm đạp người tu hành lấy thần âm cùng ma âm là chủ tu. Loại thứ nhất thần âm, chính là vắn tắt của thần lai chi âm. Giúp cho tu sĩ cảm giác thanh thần khí sảng, tinh thần tràn đầy, tinh khí thần đạt được trạng thái sung mãn nhất. Còn loại thứ hai ma âm, chính là ma quỷ chi âm. Nếu thần lai chi âm là âm đ*o hỗ trợ một đường thì ma quỷ chi âm chính là âm đ*o công kích. Ma âm chín là hội thông qua những tâm tình tiêu cực của đối phương mà không ngừng phóng đại nó ra, khiến cho tinh thần của đối phương sơ hở ngày càng lớn, cuối cùng sụp đổ. Một tu sĩ tinh thần sụp đổ thì cùng với phế đi không khác gì nhau. Nhiều âm đ*o tu sĩ tu hành dùng chính mình tiêu cực tâm tình, luyện thành ma âm, khiến cho người khác chỉ cần lắng nghe chính mình ma âm cũng có thể trở nên tiêu cực như vậy.
Ninh Trường Hân trên mặt ngưng trọng, lấy tu vi của nàng cũng nhận được một chút quấy nhiễu, chứng tỏ âm đ*o tu hành của trung niên đội đấu bồng cũng không sai. Bất quá nhìn sang Lục Thi Y, thấy nàng vẫn một mặt thuỷ chung không thay đổi. Trong lòng không kìm nổi mà giơ ngón tay cái, Lục Thi Y không hổ là Lục Thi Y, điểm ấy ma âm cũng không bị ảnh hưởng chút nào, ngưu bức a.
“Kiếm đến!”
Lục Thi Y lạnh giọng quát, phi kiếm dưới chân nàng hoá thành tàn ảnh, lượn một vòng rồi rơi vào trong tay nàng. Trên người nàng không hề toả ra bất cứ uy áp nào hết, tựa như một người bình thường giống nhau. Nhưng cảnh giới của Ninh Trường Hân có thể thấy được, thiên địa chi lực đang vì nàng cầm kiếm mà run rẩy.
“Đây là ngươi thực lực?”
Lục Thi Y một kiếm cắt ngang, nhanh đến mức âm thanh còn bị cắt ra, một kiếm này phản phác quy chân. Lặng lẽ đem xung quanh ma âm đánh tan.
Trung niên đội đấy bồng trong lòng run rẩy, kiếm đạo của nữ nhân này vậy mà lại hoàn toàn áp chế âm đ*o của hắn!
Tu đạo, chỉ khi đạo của đối phương đối với chính mình mạnh hơn quá nhiều, mới có thể dễ dàng áp chế như vậy.
Những người bên phía Lục Thi Y sau khi được giải thoát khỏi ma âm cũng kinh ngạc không dứt. Bọn họ là tâm phúc mà Ninh Trường Hân bồi dưỡng, không thiếu người tu vi cũng là Hoá Đan kì viên mãn, nhưng bọn họ dám chắc là trúng một kiếm kia, dù là bọn họ cùng tiến lên cũng chỉ có thể thân tử đạo tiêu.
Trung niên đội đấy bổng tuy rằng kinh hãi, nhưng thời điểm này không cho phép hắn hoảng loạn. Hắn lập tức điều động càng nhiều lực lượng, cổ cầm bay lên, từ trên người trung niên nhân bay ra rất nhiều linh lực hoá tia, những tia linh lực này như những ngón tay tinh xảo, hướng dây cầm đàn một đoạn ma âm.
“Ma quỷ chi âm! Nhiễu Loạn Tâm Thần!”
Nhiễu Thần ma âm vừa ra, những tu sĩ vừa được giải thoát lại ôm đầu, một số người còn khoa trương hơn, huyết nhục từ hốc mắt, lỗ mũi, lỗ tai điên cuồng chảy xuống. Nếu đoạn đầu tiên ma âm chỉ đánh gãy bọn hắn thi pháp cùng tâm thần có chút ong ong mà thôi. Thì Nhiễu Loạn Tâm Thần trực tiếp đối với hồn hải công kích, những công kích vô hình này như những con giòi bọ hướng đầu họ đục khoét.
Hoá Đan kì dưới những cái này nhiễu loạn tâm thần ma âm, căn bản là miểu sát.
Xoát! Xoát! Xoát! Xoát! Xoát!
Từ trên người Lục Thi Y kiếm quang phát ra mầy ngàn đạo, kiếm quang tụ hợp lại thành một hạt giống nhỏ như đầu ngón tay.
“Cửu Cửu Kiếm Liên! Nở Rộ!”
Chín chín tám mốt kiếm chi hạt giống xếp thành một vòng tròn trôi nổi lấy Lục Thi Y làm trung tâm. Kiếm ý kinh thiên quét sạch ma âm, xung quanh hư không cũng vì nó mà run rẩy.
Trung niên đội đấu bồng rốt cuộc không giữ nổi bình tĩnh nữa, da mặt co rút liên hồi. Kể cả bên cạnh hắn mấy vị Chân Đan cảnh kia cũng hoảng hốt vô cùng.
Không gian ba động! Là không gian ba động!
Hắn từ lúc tu luyện đến giờ chỉ từng thấy được những siêu cấp cường giả Thần Đan kì xuất thủ mới có thể tạo ra không gian ba động. Mà nữ nhân trước mắt hắn mới có tu vi nào?
Thần Đan kì là bước cuối cùng của Chân Đan cảnh, cơ hồ đã có thể sờ tới ngưỡng cửa của cảnh giới kia. Nhờ vào lực lượng lớn mới có thể đem không gian ba động, mà Lục Thi Y tuy không có uy lực như vậy, nhưng bởi vì nàng kiếm đạo quá mức cao siêu, bắt đầu có dấu hiệu vượt qua không gian này có thể chịu đựng, vì vậy mới có thể miễn cưỡng khiến không gian ba động!
“Chặn lại! Chặn nó lại!”
Những tu sĩ bên trong chiến trận tế xuất ra chính mình pháp bảo, điên cuồng ghi triển thuật pháp, hơn trăm luồng quang mang đánh ra, uy lực dưới chiến trận thao tác như hợp lại thành một.
“Ma quỷ chi âm! Khiêu Dẫn Tâm Ma!”
Trung niên đội đấu bồng không ngần ngại phun ra một ngụm bản mệnh tiên huyết lên chiếc cổ cầm, đục ngầu khí tức từ nó phát ra ngày càng mãnh liệt, phảng phất như lâm vào vũng bùn đồng dạng. Trung niên nhân sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng vẫn cười gằn một tiếng, hàng ngàn tia linh lực như tinh xảo ngón tay đàn liên tiếp vào cổ cầm.
Nhũng ma âm thậm chí ngưng thành thực chất, như những đợt sóng tạo nên từ huyết nhục. Ma âm này vừa ra, một số người bắt đầu ôm đầu, thậm chí không tự chủ được mà nói năng loạn xạ, còn không thể phi hành nổi mà rớt xuống biển.
Tâm ma.
Một đời tu sĩ, sợ hãi nhất chính là tâm ma.
Bên phe Lục Thi Y đã có hơn phân nửa rớt xuống biển rồi, những người còn lại hoặc là có ý chí lực mạnh mẽ, hoặc là tâm ma so với người khác thì yếu hơn một chút. Bất quá trạng thái cũng cực kì yếu nhược, ít nhất giảm sút bốn phần thực lực.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vô Song Chi Chủ
Chương 134: Đông Lạc Dương biến
Chương 134: Đông Lạc Dương biến