Thanh Hư Tông quả thật cũng ra đại thủ bút, không chỉ cung cấp cho bọn hắn một cái thuộc loại rộng lớn Huyền Giai Hạ Phẩm phi hành pháp khí, mà còn cho hai loại Huyền Giai Hạ Phẩm đan dược là Huyền Linh Đan và Sinh Cơ Tố Thể Đan.
Huyền Linh Đan đẳng cấp cao nhất có thể lên tới Huyền Giai Cực Phẩm, của bọn hắn nhận được chỉ là Huyền Giai Hạ Phẩm kém xa típ tắp, bất quá với một Thông Linh cảnh, thậm chí là đã đến cực hạn Thông Linh cảnh đi chăng nữa, một viên Huyền Linh Đan này cũng đủ để bổ sung bảy, tám phần linh lực trong cơ thể, chả khác nào hồi phục gần như đỉnh phong chiến lực, là một lá bài tẩy quan trọng. Còn Sinh Cơ Tố Thể Đan cũng là Huyền Giai Hạ Phẩm, nhưng là bên trong Huyền Giai Hạ Phẩm thuộc về quý giá nhất. Sinh Cơ Tố Thể Đan đúng như tên gọi, đối với những thương thế như cắt chân, cắt tay, thậm chí là thương tổn đến nội tạng, trái tim. Sinh Cơ Tố Thể Đan lập tức có thể bổ sung sinh mệnh trôi đu, trọng sinh lại những bộ phận bị tổn thương, đặc biệt là độc dược.
Huyền Linh Đan, Sinh Cơ Tố Thể Đan kết hợp với nhau có thể biến mpotj tu sĩ tàn tạ khô khiệt trong chớp mắt lấy lại đỉnh phong sức chiến đấu. Chả khác nào cung cấp cho bọn họ mỗi người thêm một cái mạng nữa.
Cứ mỗi một canh giờ trôi qua sẽ có người thay phiên ra khống chế phi hành pháp khí. Còn những người còn lại phân biệt ở tại mình gian phòng.
Vân Hoàng chăm chú trước mặt đan đỉnh, chân hoả đốt lên, trong đỉnh đan hương truyền đến càng nồng đậm.
Linh lực bốn phía hội tụ lại bên đỉnh, Vân Hoàng ánh mắt sáng quắc, càng là chuyên chú thực hiện thủ pháp, khốc chế những loại dược dịch ngưng đan.
Nhưng tưởng chừng như sắp thành công thời điểm, dược dịch đang trong quá trình dung hợp đột nhiên mất khống chế mà bạo phát, từng loại dược liệu, không thể hoà nhập thì sẽ giống như chất xúc tác kích nổ lẫn nhau. Dẫn thành phản ứng dây chuyền, đem toàn bộ lò đan đều hỏng.
“Không được! Ngưng cho ta!”
Vân Hoàng một vỗ lên đan đỉnh, trấn áp chi ý phủ xuống, sắp như quả bom phát nổ đan đỉnh yên tĩnh xuống.
Từ trong đan đỉnh bay ra một viên màu sắc vẩn đục đan dược. Vân Hoàng không thể không than nhẹ lắc đầu.
“Phế đan.”
Hắn vừa chạm vào đan dược này thời điểm, nó giống như bụi bặm tan vỡ, tan biến trong hư không.
“Xem ra ta vẫn cần thời gian lắng đọng mới có thể luyện chế ra Huyền Giai đan dược.”
Hắn dù đã có khả năng khống chế lực lượng viễn siêu cùng giai, cùng với ngộ tính không tệ. Nhưng thiếu mất một loại kinh nghiệm, một loại trải nghiệm.
Vân Hoàng không tiếp tục luyện đan, kế tiếp thu lại đan đỉnh. Tiến vào trạng thái tu luyện.
Hắn bây giờ cấp thiết phải có thực lực. Bây giờ đã là trong thế hệ trẻ thiên tài, nhưng vào giây phút quan trọng, thiên phú cỡ nào cũng trở nên vô nghĩa. Hắn muốn, chính là trở nên mạnh hơn, ít nhất có thể tự bảo vệ mình. Bây giờ còn có Lục Thi Y che chở chính mình, nhưng Vân Hoàng tuyệt nhiên không muốn trở thành gánh nặng của người khác.
Đồng thời, ba năm đối với Nguyệt Nha ước hẹn, hắn cũng không quên, đối với Nguyệt Nha an nguy cũng lo lắng.
Vấn đề nghiêm trọng nhất, Lạc Dương địa danh này, hắn chưa từng nghe thấy. Không thuộc bất cứ một khu vực nào trong Vĩnh Lạc đại lục. Có thể là Lạc Dương không nổi danh nên hắn chưa từng chứng kiến qua, nhưng nghịch lí là thế lực tại đây tuyệt đối không yếu, nhưng cũng không đủ mạnh để thoát khỏi ánh mắt của giới tu sĩ. Vân Hoàng cũng từng nhìn qua Lạc Dương lịch sử cùng sử sách, ngoài hải dương và hải đảo, bọn họ chưa từng có ghi chép gì về bất cứ vùng lục địa, hay những thế lực lớn trên Vĩnh Lạc đại lục.
Vân Hoàng đã phân biệt ra hai cái khả năng, bất quá cần thêm bằng chứng mới có thể chắc chắn là khả năng nào.
...
Bây giờ là đến phiên Vân Hoàng khống chế phi hành khí.
Trời đã chuyển sắc, đêm đen bao trùm hết thảy vạn vật, chỉ có yếu ớt nguyệt quang còn trong vô tận hắc ám chống cự.
Vân Hoàng nhất tâm nhị dụng, một bên khống chế phi hành khí, một bên xem xét hành trình của bọn họ.
Địa điểm đầu tiên mà bọn hắn quyết định đến là hòn đảo nhỏ có ngôi làng tìm được viên ngọc giản kia. Lấy đó làm điểm mốc truy tìm Mê Vụ Hải.
Bởi vì Thanh Hư Tông toạ lạc vị trí là phía bắc, nên quãng đường đến vùng tây bắc trở nên ngắn hơn rất nhiều. Sau Vân Hoàng, thêm hai lượt đổi người, cả nhóm thành công tiến nhập tây bắc Lạc Dương.
Hòn đảo địa điểm cần đến cũng không xa lắm. Thời điểm mà bọn Vân Hoàng đến, bình minh cũng đã lên tới nơi.
Hạ xuống trên cồn cát, mọi người bắt đầu phân phó.
“Vậy ai giữ phi hành khí?”
Người khởi xướng là Vân Hoàng.
Phi hành khí này là đồ vật của tông môn, không ai có dũng khí chiếm làm của riêng. Nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, vì vậy cần thương lượng kĩ về việc ai sẽ là người giữ.
Thanh Diên, Bạch Ảnh đối với thương lượng này không hứng thú, Trần Chính để ý chỉ là nghiên cứu của hắn, Tư Hạo con hàng này càng không thể tin. Nam Cung Tự bởi vì biểu hiện lúc trước mà không quá được tín nhiệm. Văn Phú, Lăng Tuến vẫn đang miệt mài rèn rũa, một tí mảy may cũng không quan tâm. Chỉ còn lại ba người Vân Hoàng, Long Thiên, Lạc Vô Ngọc.
Vân Hoàng không yên tâm Long Thiên, Long Thiên đồng dạng không tin tưởng Vân Hoàng. Cuối cùng, nhiệm vụ giữ phi hành khí đưa cho Lạc Vô Ngọc.
“Trước đi hỏi các thôn dân tại đây đã.”
Những thôn dân ở đây tuy cũng có người bình thường, nhưng chủ yếu là tu sĩ, tu vi thường thường là Luyện Khí cảnh, một số người càng đạt đến Thông Linh cảnh. Cao nhất là trưởng làng, một thân tu vi đã đạt đến Thông Linh cảnh tam cấp.
Làng sống chủ yếu bằng nghề chài lưới, nhưng không phải đánh bắt cá thông thường, bọn họ đánh bắt là hải thú dạng ngư. Dùng một tấm lưới rộng được tạo ra từ nhiều loại sợi cứng rắn cùng dẻo dai. Sau đó đem bán cho những thương nhân hoặc đi các hải thành để bán.
Trưởng làng là một người đàn ông trung niên, đối với bọn Vân Hoàng tới cũng kinh ngạc không dứt. Một đám người tuổi trẻ mà đã có được thực lực bực này, thân phận tuyệt đối không phải bình thường.
Cẩn thân tiếp đón, trưởng làng cũng biết được mục đích của bọn họ tới đây.
“Các hạ muốn biết về viên ngọc giản kia.”
Trưởng làng đứng dậy, dẫn mọi người vào làng.
“Để ta dẫn mọi người đi gặp hài tử đó.”
Đó là một nam hài tầm năm sáu tuổi, nhìn thấy bọn họ con mắt đều mở lớn ra. Nhiều người như vậy đến tìm nó, làm nó tưởng rằng đã làm sai chuyện gì.
Vân Hoàng ngồi xuống, đối với hài tử mỉm cười nói.
“Không cần sợ hãi, chỉ cần kể cho ca ca biết những gì liên quan đến... thứ này.”
Vân Hoàng đem ngọc giản lấy ra. Nam hài cũng ngừng lại run sợ, bắt đầu kể về nó tao ngộ.
Nam hài nói rằng khi đó trời đã lờ mờ tối, nó đang chơi ở cồn cát gần biển thì bất chợt nhìn thấy có một vật gì đó trôi nổi trên biển. Thằng bé đi ra đó nhặt, vật trôi nổi đó đúng là miếng ngọc giản kia.
“Là hướng bắc. Thằng bé nhăt được đồ vật là từ phương bắc trôi xuống.”
Vân Hoàng đem kết quả nói cho mọi người.
Trần Chính đem chính mình nghiên cứu kết quả nói qua.
“Ta vừa nãy cũng thử tra xét xem, phương bắc đích thật cũng cũng có một dòng hải lưu mạnh luân chuyển đến hòn đảo này. Bây giờ manh mối duy nhất, chính là lần theo dòng hải lưu này, tìm ra Mê Vụ Hải, hoặc ít nhất là có một vùng khoanh vùng.”
Hải lưu kiến thức này đối với tu sĩ thì không cần thiết cho lắm, bởi vì bọn họ có thể phi hành, nhưng trong trường hợp này quả thật phát huy ra tác dụng.
“Các vị tiểu hữu, hãy cẩn thận người gầy.”
Đó là câu cuối mà trưởng làng nói cho bọn hắn trước khi lên đường.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vô Song Chi Chủ
Chương 149: Điều tra
Chương 149: Điều tra