Tiếng thét chói tai trong tưởng tượng vẫn chưa xuất hiện, hai hàng lông mày của Tiểu Nhu bị giấu dưới hàng tóc mai đã nhăn lại, không rõ là sai ở đâu.
Dưới tình huống bình thường nếu một cô gái nhìn thấy một màn như vậy, nhất định sẽ sợ hãi thậm chí còn ngã xuống cầu thang cũng không có gì ngạc nhiên.
Chỉ là chờ một lúc sau ngẩng đầu lên, cô ta lại chỉ nhìn thấy một gương mặt xinh đpẹ với nụ mỉm cười mỉm, nụ cười kia rõ ràng rất dỗi dịu dàng đáng yêu, nhưng dưới ánh đèn mờ nhạt khuếch đại có chút âm trầm khiến cho người ta khiếp sợ, giờ phút này cô gái đó vẫn không nhúc nhích nhìn cô ta, ánh mắt kia phảng phất như đang nhìn một người rất quen thuốc, khiến cho cô ta lập tức sợ hãi phát ra tiếng.
Thanh âm bén nhọn của cô gái gần như xuyên thủng nóc nhà, tự nhiên sẽ dẫn tới không ít người, ngay cả cha mẹ Tiết vừa mới chuẩn bị đi ngủ cũng không thể không rời giường đi kiểm tra.
Cái này vốn là kế hoạch của cô ta, chính là cố ý dẫn bọn họ tới, nhưng mục đích là để khiến cho bọn họ phản cảm với Tiết Tuyết, lại không nghĩ tới người bị dọa sợ lại là chính mình.
Tiểu Nhu chăm chú nhìn gương mặt tươi cười của Tiết Tuyết, nào có nửa phần quỷ dị, chỉ có sự quan tâm thuần khiết cùng nghi hoặc.
“Làm sao vậy? Ngoài cửa xảy ra chuyện gì.”
“Không, không có gì……”
Lỗ tai nghe thấy âm thanh cửa phòng ngủ cách đó không xa bị đẩy ra, Tiểu Nhu bắt đầu luống cuống, nếu chính mình nửa đêm vô duyên vô cớ thét chói tai, những hảo cảm tích trữ trước đó chỉ sợ sẽ tan thành mây khói, nói không chừng bản thân cô ta còn bị đuổi đi.
Không, không được, thật vất vả mới rời khỏi nơi đó, làm sao có thể cam tâm quay trở lại.
Đều là tại cô ta, người bình thường nhìn thấy sao lại không sợ chứ?
Nhìn ánh mắt kích động của cô gái trước mặt, Tiết Tuyết lại một lần nữa bày ra vẻ mặt quỷ dị vừa rồi, im hơi lặng tiếng nở nụ cười.
Ôi, thật là, một người sống suốt một năm dưới tầng hầm như cô, mỗi ngày đều làm bạn với chuột dữ và bóng tối, cô ta sao có thể hy vọng cô sẽ có phản ứng như người bình thường đây, lúc trước nếu thực sự có quỷ, nhìn thấy dáng vẻ thê thảm kia của chính mình, chỉ sợ cô cũng chỉ có thể cảm thấy buồn cười cùng thương cảm thôi.
“Chị, chị... có phải chị rất chán ghét em đúng không.”
Lời nói buột miệng thốt ra làm cửa phòng ngủ sắp bị đẩy ra đột nhiên ngừng lại, trong lòng Tiểu Nhu nhẹ nhàng thở hắt ra, rất sợ bị trách cứ, chỉ có chuyển dời trọng tâm câu chuyện sang một hướng khác cô ta mới có thể an tâm được.
“Chán ghét ư, làm sao có thể chứ?”
Ánh mắt Tiết Tuyết lộ ra nghi hoặc khó hiểu, Tiểu Nhu lại càng cảm thấy không thoải mái.
“Dù sao em cũng là đứa trẻ lớn lên từ trong cô nhi viện, nếu không phải dì có lòng tốt, chỉ sợ căn bản em cũng không có biện pháp đứng chung dưới một mái nhà với chị.”
Tiểu Nhu cố gắng giả vờ bản thân thành đáng thương như thế, dưới tình huống bình thường thế này, nếu Tiết Tuyết chán ghét cô ta, chẳng phải là cũng sẽ chán ghét người liên đới chính là mẹ của cô sao?
“Đứa trẻ ngốc.”
Tiết Tuyết nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đẹp của Tiểu Nhu quả thực không giống như lớn lên ở cô nhi viện, lòng bàn tay chậm rãi chạm vào xương bả vai của cô ta, lực đạo nhẹ nhàng, đầy trìu mến.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Giám Đốc Cường Sủng: Đọc Thế Khó Thuần Phục
Chương 7-1: Buổi tối hoảng hồn (1)
Chương 7-1: Buổi tối hoảng hồn (1)