Dương Khoa không hề biết rằng, buổi livestream đầu tiên của Ninja Studio vừa mới khơi dậy đấu chí của một đối thủ hùng mạnh trong làng trò chơi điện tử trong nước.
Cơ mà cho dù có biết đi chăng nữa thì hắn cũng chỉ để đấy thôi, cùng lắm là cười thêm một cái rồi cho qua chuyện chứ chẳng thể nào làm gì được. Buổi livestream đầu tiên này là một buổi livestream không kèn không trống đúng nghĩa vì Dương Khoa chỉ đạo mọi người thực hiện đột xuất nên không có thông báo trước trên trang chủ, chưa kể khu phát sóng cũng là nơi hẻo lánh ít khán giả lui tới. Dưới tình huống “bí mật” như vậy mà kênh stream vẫn bị người ta mò ra ngày giờ phát sóng để tìm đến thăm dò, bản lĩnh thông thiên đến mức ấy thì hắn chỉ còn nước chắp tay bái phục.
Với lại bị đối thủ hùng mạnh để mắt tới thì sao chứ? Làm nghề này chẳng sớm thì muộn bản thân cũng phải bước lên sân khấu chịu muôn vàn ánh mắt dõi theo, nhất là khi Dương Khoa hắn có trong tay cả một đống siêu phẩm đang chờ được khai phá. Còn về chuyện liệu có bị những đối thủ dạng này ngứa mắt tìm mọi cách kìm hãm sự quật khởi của hắn hay không thì kệ họ đi. Không nói đến chuyện có chiêu số gì cứ đem hết ra hắn sẵn sàng tiếp chiêu, bản thân những biện pháp nhắm vào hắn cũng cần phải có thời gian để thực thi chứ đâu thể diễn ra ngay trong một sớm một chiều? Thay vì lo lắng mấy vấn đề tương lai xa xôi ấy không bằng tập trung vào giải quyết công việc bộn bề trước mắt thì hơn.
“Đúng vậy, tôi là Dương Khoa, trưởng dự án chế tác “Fruit Ninja”…. Không có vấn đề, tôi rất sẵn lòng hợp tác với quý báo.”
“Bạn đừng lo, tất cả những chi tiết bên phía chị Lan đều do đích thân mình chuyển sang, chúng đều có thể tin cậy được.”
“Rồi chị Hương cứ yên tâm. Sang tuần số liệu ra lò em sẽ báo ngay cho chị mà, chỗ chị em mình có phải là người lạ nữa đâu mà phải rào trước đón sau?”
“Xin lỗi, trước mắt đó là tất cả những gì tôi có thể chia sẻ. Những vấn đề còn lại thì tôi không thể nói trước được bất cứ điều gì, mong anh thông cảm.”
“... Hôm qua tờ báo của anh đã có người liên hệ với em rồi anh ơi. Em đã cung cấp.... Anh muốn trao đổi lại trực tiếp với em?... Thôi được, thế anh cần nắm được những thông tin gì để em cung cấp?”
Những ngày tiếp theo, quả nhiên đúng như lời Thu Lan đã nhắc nhở trước đó báo chí trong nước bắt đầu đua nhau tìm đến Dương Khoa để khai thác thông tin. Mặc dù chỉ mới phải tiếp một vài cuộc điện thoại đến từ cánh phóng viên song chưa gì hắn đã cảm thấy mệt mỏi hơn cả đi đánh trận. Nhiều lúc hắn chỉ muốn ném chiếc điện thoại di động trong tay đi cho đỡ phải nghe tiếng chuông vang lên liên hồi.
Ôi, vô danh cũng khổ mà nổi danh cũng khổ.
“Làm gì mà mặt dài thuỗn ra thế hả Khoa?” Đi xuống dưới tầng, thấy Dương Khoa nằm ườn ra bàn làm việc Thu Lan bèn hỏi thăm ngay.
“Chị Lan. Em mệt quá chị ơi, đám phóng viên này dai như đỉa ấy. Đã bảo thông tin ở chỗ chị là do đích thân em gửi sang rồi mà họ vẫn cứ tìm đến em để xác nhận lại. Đối phó với đám này còn mệt hơn cả đối phó với mấy công ty trò chơi hôm trước.” Dương Khoa than vãn.
“Thấy khổ rồi à? Đấy là chị còn đỡ cho bao nhiêu rồi đấy. Thôi cố gắng lên đi em, nốt hôm nay với tuần sau nữa là nghỉ Tết rồi. Đến gần Tết thì chả ai làm phiền em nữa đâu.” Thu Lan đi tới bên cạnh Dương Khoa nói vài câu động viên rồi chìa cho hắn xem bản báo cáo tình hình tài chính mới nhất của Ninja Studio.
“Ái chà! Doanh thu sau khi trử đi thuế phí đạt nửa tỷ, lãi to lãi to! Kiếm được từng này là em thu hồi được hết vốn đổ vào Ninja Studio rồi đấy chị Lan ạ.” Nhìn thấy số tiền thu được từ “Fruit Ninja” sau khi trừ đi toàn bộ thuế phí Dương Khoa vội vàng bật dậy cười nói vui vẻ, khuôn mặt chán chường vừa nãy không biết biến đi đâu mất.
“Ô thế tức là lợi nhuận bao nhiêu đút vào túi mình hết à Khoa? Công sức mọi người ngồi đây không được đồng nào à?” Thu Lan vừa dứt lời trêu chọc thì sáu con mắt hình viên đạn lập tức nhìn về phía hai người.
“Em ví von thế thôi chứ sao chị lại bảo là em đút túi?” Dương Khoa vội vã xua tay: “Mọi người ngồi đây đều là công thần cả, bạc đãi mọi người em mang tiếng chết! Lời hứa của em vẫn hữu hiệu như cũ nhé: ba anh em ngồi đây mỗi người hưởng 4% doanh thu của “Fruit Ninja”.”
“Tuyệt vời.”
“Cảm ơn chú Khoa nhé.”
“Ok, chú có lòng thì anh có dạ.” Nghe thấy Dương Khoa sảng khoái khẳng định lại một lần nữa sẽ không bạc đãi ai hết, vẻ mặt ba người Hoàng Lâm Hải ngồi gần đó lập tức bình thường trở lại, ai nấy tiếp tục làm công việc của mình.
“... Cơ mà phần của anh Hoàng thì em thanh toán bằng hiện vật nhé. Quy đổi ra hết thành bún riêu, mỗi ngày em đãi anh một bát bao giờ hết nợ thì thôi.” Chỉ chờ có thế Dương Khoa lập tức chọc ngoáy.
Thiếu Hoàng: ヽ( `д´*)ノ
Trọng Lâm và Duy Hải: “Ha ha ha!!! ( ´ ▽ `) ”
Thu Lan đứng bên cạnh nghe thấy vậy cũng cười ngặt nghẽo, cô vẫn còn rất ấn tượng chuyện người anh lập dị nhất Ninja Studio này một mực đòi dựa theo giá thóc để định giá cho trò chơi “Fruit Ninja”. Có điều sau khi bình tĩnh trở lại, cảm thấy tiền nong là chuyện tế nhị không thể nói ở chỗ đông người cô bèn ra hiệu Dương Khoa theo cô tới ghế sô pha bàn bạc.
“4% là hơi nhiều đấy Khoa, chị nghĩ là chỉ cần 2% hay 3% thôi là đủ rồi. Đừng tiêu hoang quá, phòng làm việc của mình cũng cần tích vốn để mở rộng quy mô.” Tự rót cho mình cốc nước lọc Thu Lan nhỏ giọng trò chuyện.
“Em biết rồi, nhưng mà cứ quyết định là 4% đi chị ạ, em cam đoan sau một khoảng thời gian nữa chị sẽ có đầy đủ tiền vốn trong quỹ để phát triển phòng làm việc. Mọi người mạo hiểm theo em gây dựng sự nghiệp thì cũng nên được hưởng thụ thành quả chứ em không nỡ ăn một mình.” Dương Khoa một mực duy trì ý kiến của bản thân: “Với cả em cũng muốn làm tròn số cho dễ tính, chia cho hết tất cả mọi người thì còn lại vừa tròn 50% doanh thu phát hành đổ vào quỹ vốn.”
“Ừm, thôi được rồi em đã quyết định th.... Ơ! Sao lại là 50%? Trừ đi thuế phí 35%, trừ đi hoa hồng cho ba anh kia 12% thì còn lại phải là 53% chứ sao lại là 50?” Phát hiện ra con số không khớp, Thu Lan dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Dương Khoa. Chỉ thấy hắn đột nhiên ra vẻ cao thâm nâng tách trà lên nhấp một ngụm rồi trả lời rành rọt:
“3% còn lại là của ba chị đấy, chị và chị Tú chị Ly mỗi người 1%.”
“1%? Bọn chị á?!” Thu Lan kinh ngạc kêu lên: “Nhưng bọn chị có đóng góp gì vào trò chơi đâu mà được hưởng hoa hồng hả Khoa? Như thế là nhiều quá!”
“Không nhiều, em còn thấy thế là quá ít ấy chứ.” Hạ chén xuống Dương Khoa khoát tay: “Em đã nói rồi, mọi người đã mạo hiểm theo em trồng cây thì đến ngày hái quả phải hưởng thụ cùng em. Các chị tuy không đóng góp trực tiếp vào công việc chế tác trò chơi, thế nhưng nếu không có các chị thì còn lâu cái văn phòng này mới có thể vận hành được. Nhờ các chị lo liệu mọi bề mà trò chơi mới có thể thuận lợi đưa ra thị trường, hơn nữa quá trình phát hành mấy ngày đầu còn tương đối suôn sẻ nữa.”
“Nhưng mà em chỉ cần thưởng cho bọn chị một khoản là được rồi, không cần....”
“Thôi chị đừng từ chối nữa. Thường ngày cái gì em cũng nghe theo chị hết rồi, duy có một lần này thôi chị để cho em được làm một người sếp đúng nghĩa đi.” Dương Khoa chân thành khuyên bảo Thu Lan.
“... Thế còn em thì sao? Em không định lấy một xu lợi nhuận nào à?”
“Hì hì, chị trông em đây giống kẻ thiếu tiền lắm hả?” Dương Khoa phì cười rồi dùng giọng điệu nửa đùa nửa thật hỏi lại. Xác thực bây giờ hắn không phải lo nghĩ về vấn đề tiền bạc nữa, bởi vì Ninja Studio đã không còn cần hắn phải bơm tiền vào duy trì hoạt động. Nghĩa là lợi nhuận kiếm được từ những trò chơi trước đó của hắn hiện tại có thể tha hồ dùng để ăn tiêu!
Cứ việc “Bejeweled” đã không còn đem lại cho Dương Khoa được mấy đồng, nhưng đừng quên “Slither” hiện tại chỉ vừa mới đi vào giai đoạn đỉnh cao. Số người chơi ngày càng gia tăng đáng kể, độ phủ sóng của trò chơi ngày càng dày đặc, sẽ không có gì khó hiểu khi tiền bạc đổ vào túi của hắn ngày một nhiều lên. Mà đấy là Dương Khoa còn sử dụng phương thức thu lợi thân thiện với người chơi đấy, chứ nếu hắn quyết định bê nguyên phương thức chèn quảng cáo kiểu cũ của Địa cầu 1.0 tới đây thì có lẽ hắn đã trở thành tỷ phú từ lâu rồi.
“... Giống.” Vốn đang cảm động dạt dào vì những lời lẽ hùng hồn vừa rồi của Dương Khoa, nhưng sau khi thấy nụ cười kiêu ngạo của hắn Thu Lan nhanh chóng mất hết cảm tình. Cô trợn mắt lên nhìn hắn từ trên xuống dưới, đánh giá từ kiểu đầu giản dị cho tới bộ quần áo xuề xòa rồi buông một câu gỏn lọn.
Dương Khoa: ( ̄д ̄;)
“... Mà thôi em quyết định thế nào cũng được¸ dù sao thì chả có ai chê tiền cả. Hơn nữa chị nghĩ là hai đứa kia nếu mà biết được vụ này lại chả gật đầu gấp ấy chứ, có mình chị phản đối thì phản đối làm gì cho mất công.”
“Nhắc tới mới nhớ, em cũng đang muốn giữ chân hai bà chị ấy ở lại Ninja Studio, vì qua quan sát của em thì hai người hòa nhập khá là nhanh và hoàn thành công việc được giao đâu ra đấy. Cho nên khoản hoa hồng của em cũng là một mũi tên bắn hai con chim, chị thấy sao?”
‘Chị thì đồng ý, nhưng mà nếu em muốn dùng khoản hoa hồng này để giữ chân hai đứa Ly với Tú thì không cần thiết lắm. Bởi vì đãi ngộ của phòng mình dành cho nhân viên như thế đã là tốt lắm rồi¸ hai đứa ấy sẽ không nhảy sang chỗ khác để làm việc đâu.”
“... Có phải ý chị là chị Ly và chị Tú sẽ ở lại đây khi kỳ thực tập kết thúc?”
“Không phải sẽ mà là chắc chắn. Lịch học của hai đứa nó trên lớp sắp sửa kết thúc rồi, bài luận văn thực tập chị cũng giúp làm cho xong gần hết nữa. Chắc chỉ độ tháng ba hay cùng lắm là đầu tháng tư hai đứa sẽ xin em làm chính thức ở đây đấy.”
“Vậy thì càng phải chia hoa hồng. Như thế để cho ai nấy đều yên tâm khỏi phải lăn tăn.”
“Tùy em. Thôi đã chốt thế rồi thì ta bàn chuyện khác đi. Hiện tại trong quỹ cũng gọi là có một chút tiền, cho nên dịp gần Tết chị muốn triển khai một chiến dịch quảng bá nho nhỏ có được không Khoa?”
“Tất nhiên là được. Chị cứ làm bản kế hoạch đi rồi em thông qua cho, chỉ cần kinh phí hợp lý là được."
“Hôm nay thứ sáu rồi làm kế hoạch chị sợ không kịp. Hay là để thứ hai đi, thứ hai chị sẽ cho em xem kế hoạch rồi triển khai luôn cho kịp. Kinh phí thì chị dự trù trong khoảng 50 triệu đổ lại thôi, vẫn nên tiết kiệm một chút.”
“Xời ôi, chị cứ bạo chi một chút cũng được không sao đâu. Có quảng bá mạnh tay thì người ta mới tìm đến trò chơi được, chứ cứ im lìm như hồi đầu “Slither” phát hành là em hơi bị sợ đấy.... Mà này, ta bàn chuyện thưởng Tết luôn chứ chị Lan nhỉ? Còn một tuần nữa thôi là nghỉ rồi, theo ý em mỗi người nhận thưởng một tháng lương có được không?”
“Một tháng lương hơi ít đấy.”
“! Ui dời ôi, anh Hoàng làm em hết cả hồn! Công việc đã xong chưa mà anh ra đây ngồi vậy?” Dương Khoa giật mình quay sang thì thấy Thiếu Hoàng đã ngồi vắt vẻo bên cạnh hắn từ lúc nào không biết.
“Xong rồi, đoạn livestream hôm qua cắt ghép thì nhanh không ấy mà.”
“Thế thì anh xem còn việc gì chưa làm thì làm cho em đi, đã đến giờ nghỉ đâu mà anh ra đây làm gì?”
“Ra để xem hai sếp tổ chức đại hội chia của ra làm sao mà cứ lén lút thì thầm với nhau. Hải ơi Lâm ơi, ra đây mà nghe sếp Khoa giấu diếm anh em chuyện thưởng Tết này!”
“Anh Hoàng vô duyên!”
“Giấu diếm cái gì thế anh Hoàng? Mọi người đang thảo luận gì à?” Nghe thấy Thiếu Hoàng gọi Duy Hải và Trọng Lâm lục tục kéo nhau đến bàn uống nước ngồi xuống.
“Đại hội chia của. Muốn tiền thưởng Tết năm nay như thế nào thì vào mà kiến nghị với các sếp.”
“Uầy! Thật vậy hả Lan?”
“Ừ thì, em với cả Khoa đang bàn tính với nhau anh Lâm ạ.”
“Ôi này, thế thì anh Hoàng ơi Tết năm nay anh em mình gom tiền tậu con xe máy mới đi. Em nghĩ là gần đủ tiền rồi đấy.”
“Xe cũ đi vẫn ngon có sao đâu mà phải thay? Không bằng để tiền đấy anh với mày làm một chuyến du xuân khắp đất nước hay hơn.”
“Có hoa hồng rồi giờ có cả thưởng Tết nữa hả chú Khoa? Xem ra Tết năm nay ấm rồi. (cười)”
“Ấm quá đi chứ anh Hải. Cơ mà thưởng Tết năm nay của riêng anh Hoàng em nhất định phải quy ra gạo!”
“Quy ra đi rồi anh mang đến đổ hết trước cửa nhà chú, hơn nữa còn đúng mùng 1 luôn!”
“Chị Lan ơi¸ có một tờ báo vừa gửi đề nghị.... Các anh các chị đang bàn chuyện gì mà vui thế?” Đúng lúc Thiếu Hoàng và Dương Khoa lại chuẩn bị nổ ra một trận xung đột thì Hương Ly đi xuống tầng một với một tờ giấy trong tay.
“A Ly em ơi, lên gác gọi em Tú xuống đây nhanh lên! Sếp Khoa đang tổ chức đại hội chia của!”
“Chia của gì thế anh Hoàng!”
“Tiền thưởng Tết! Nhanh lên Ly, bọn anh đang xin sếp Khoa đừng cắt tiền thưởng Tết đấy!”
“TÚ ƠI! XUỐNG ĐÂY NHANH TÚ KHÔNG MẤT TIỀN THƯỞNG TẾT NÀY!” Hương Ly vừa dứt lời, tiếng động rầm rầm trên tầng hai lập tức vang lên. Sau đó, thân ảnh của Cẩm Tú phi thẳng xuống dưới chân cầu thang rồi cùng với Hương Ly chạy tới trước mặt Dương Khoa liến thoắng một tràng: “Sếp Khoa ơi thưởng Tết đi mà sếp Khoa! Cả năm mới có một lần thôi với cả phòng mình đang có tiền nữa không thưởng bọn chị buồn đấy! Với cả có thưởng thì thưởng nhiều vào nhé để bọn chị còn sắm Tết cho cả gia đình nữa! Tết năm nay với bọn chị có ý nghĩa lắm!”
Dương Khoa: ┐( ´ д `)┌
Ôi, đã đến Tết đâu mà chưa gì mọi người đã cuồng hết cả lên thế này. Có nên cho phòng làm việc giải tán sớm không ta?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu
Chương 127: Đại hội chia của
Chương 127: Đại hội chia của