TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu
Chương 386: Khẩu chiến và lộ bài vở

Bị nhắc đến một cách bất ngờ, cùng với đó là cả một đống người bỗng dưng chuyển dời sự chú ý vào bản thân phản ứng đầu tiên của Dương Khoa là giật mình. Giống như bị bắt quả tang đang rình rập hay làm một điều gì đó mờ ám vậy, mà xác thực cái hành vi đứng một bên nghe ngóng thông tin hắn đang tiến hành cũng không được quang minh lỗi lạc cho lắm.

Lại còn ông chủ Ninja Studio…. Đối phương xem ra cũng để ý đến mình đấy chứ?

“Này….” Giữa lúc Dương Khoa còn chưa kịp mở miệng nói thành câu, một nửa số phóng viên tại khu vực lân cận bỗng dưng quay sang bu kín lấy hắn thay vì tiếp tục theo đuổi đối tượng mình đang tìm cách phỏng vấn. Trông bộ dạng ai nấy đều hoan hỉ vô cùng, cứ như là vừa vớ được vàng vậy.

“Xin hỏi ngài có thật là ông chủ của Ninja Studio không ạ?”

“Ngốc nghếch! Bên Hoasgame người ta đã nói vậy thì chắc chắn là vậy rồi, thêm nữa tuổi tác cũng phù hợp…. E hèm, xin được hỏi ngọn gió nào đã đưa ông chủ của Ninja Studio đến với lễ trao giải tranh tài GamExpo hôm nay vậy ạ?”

“Liệu ông chủ của Ninja Studio có thể “bật mí” lịch phát hành cụ thể của trò chơi “Angry Birds” đang được triển lãm tại gian hàng công ty?”

“Xin hỏi tại sao năm nay Ninja Studio lại không tham gia tranh tài GamExpo như năm ngoái nữa ạ. Phải chăng Ninja Studio đã thoả mãn chỉ với một chiếc cúp vàng quán quân?”

“Xin hỏi....”

“… Trời ạ, quên mất mình vẫn đang là đối tượng săn lùng của đám phóng viên.” Đối diện với một đám phóng viên nhao nhao đặt câu hỏi, ngoài mặt Dương Khoa cố gắng không biểu lộ vẻ khác thường nhưng trong lòng thì lại kêu khổ liên hồi. Hiển nhiên làm ông chủ của một công ty đang phát triển thần tốc trong khoảng thời gian gần đây, cộng thêm việc một mực duy trì thứ văn hoá “thần bí” khiến cho hắn trở thành một trong những đối tượng bị săn lùng ráo riết bởi cánh báo chí truyền thông. Mọi động tĩnh của cá nhân hoặc công ty dù là nhỏ nhất cũng đều có phóng viên chủ động để mắt tới, chỉ là chưa đến mức rầm rộ như người của mấy công ty lớn mà thôi.

Mấy ngày tham gia triển lãm trò chơi vừa rồi cũng không phải là ngoại lệ. Lúc nào gian hàng của Ninja Studio lẫn trụ sở chính tại cao ốc Pulse cũng có phóng viên tìm đến khai thác thông tin, đồng thời đưa ra thỉnh cầu nếu có thể phỏng vấn Dương Khoa một vài câu thì càng tốt. Thế nhưng quan điểm của hắn thì luôn trước sau như một: muốn có thông tin cứ tìm các thành viên trong công ty, còn muốn phỏng vấn hắn thì xin miễn. Chỉ cần hoàn cảnh không bắt buộc thì hắn cảm thấy né tránh cánh báo chí truyền thông chả có gì không ổn hết. Làm kẻ điệu thấp mới là khôn ngoan!

Ngoài ra, biết được cánh phóng viên sẽ không bảo giờ từ bỏ việc săn lùng bản thân nên Dương Khoa vẫn luôn tìm cách lánh mặt phía sau gian hàng trong suốt mấy ngày gần đây. Chưa kể nếu phải đến nơi đông người thì cũng ăn mặc kín đáo cùng đi đứng cẩn thận một chút cho dân tình khỏi nhận ra. Và đúng là chẳng có ai nhận ra hắn thật, suốt từ hôm khai mạc cho tới tận bây giờ.

Bất cẩn quá, sớm biết đối phương nhận ra mình thì đã không chủ quan tiến lại gần nghe ngóng rồi. Mà dáng dấp của mình có hơi khác so với mọi ngày thế này mà vẫn bị thanh niên xấc xược khi xưa nhận ra, cộng thêm lời lẽ vừa rồi cũng chẳng có tý thiện ý nào…. Rốt cuộc là thù hằn lớn đến đâu mới ghi tạc trong lòng thế? Tài không bằng người thì thôi đi chứ, đúng là nhỏ mọn.

“… Chậc, lộ rồi thì thôi vậy. Dù sao thì mấy ngày vừa rồi thu hoạch cũng khá, không cần phải tiếp tục công việc ở đây nữa. Giờ có lẽ nên nói một hai câu rồi chuồn cho gấp, sắc thái thần bí quý tộc cần phải được giữ gìn.” Vài giây qua đi, Dương Khoa trấn định trở lại hít sâu một hơi. Sau đó hắn giơ hai tay từ từ đẩy ra đủ các thứ công cụ đang chĩa về phía mình rồi chậm rãi tuyên bố:

“Bình tĩnh, xin tất cả mọi người hết sức bình tĩnh. Thứ lỗi, ngày hôm nay tôi sẽ không tiếp thu bất kỳ cuộc phỏng vấn nào hết. Nếu muốn biết thông tin liên quan tới Ninja Studio và các sản phẩm có liên quan thì xin hãy liên hệ với bộ môn truyền thông của công ty, ở đó sẽ có người cung cấp thông tin cho các vị. Cảm ơn.”

Đám phóng viên nghe thấy Dương Khoa từ chối trả lời phỏng vấn bèn quay ra nhìn nhau trong một giây. Sau đó không ai bảo ai bọn họ lập tức trở về vị trí cũ tiếp tục đua nhau hỏi những câu hỏi khó nhằn. Chuyện giỡn, làm sao mà bọn họ có thể buông tha cơ hội phỏng vấn ông chủ trẻ tuổi thiên tài của Ninja Studio chỉ bằng vào mấy câu nói vẩn vơ vừa rồi chứ. Ở nhà sếp mà biết chuyện này lại chẳng mắng bọn họ té tát ấy à?

Trái ngược với cánh phóng viên tỏ vẻ hớn hở trước sự xuất hiện của Dương Khoa, sắc mặt của các thành viên vốn là tâm điểm của những cuộc phỏng vấn trước đó, nhất là các thành viên đoàn đội Hoasgame lại không dễ nhìn chút nào. Đương nhiên rồi, làm gì có ai vui vẻ khi bị người khác “cướp sô” chứ? Cho đến thanh niên Đạt thì càng khỏi phải bàn, nhìn qua thôi là biết người này hiện đang cực kỳ khó chịu cực kỳ.

“… Thật sự đấy. Ngày hôm nay tôi chỉ tới đây để xem kết quả trao giải như thế nào thôi. Không có ý định trả lời phỏng vấn đâu, mọi người cứ coi tôi như một du khách bình thường đi.”

“Ông chủ của Ninja Studio cứ quá lời.” Bực bội, Đạt lập tức cắt ngang bằng vài câu nói mát: “Như tôi vừa nói, ban nãy có vẻ như ông không tán thành mấy câu nói của tôi thì phải. Có ý kiến gì xin đừng ngại nói ra để mọi người cùng biết.”

“Ai da, thế này là khiêu khích rồi.”

“Chuẩn đấy, xem vẻ mặt thế kia chắc là hai bên có thù oán với nhau.”

“Yên nào, nghe xem hai bên nói gì.”

Đánh hơi thấy mùi thuốc súng, cánh phóng viên khu vực lân cận lập tức bảo nhau bình tĩnh lại để nghe ngóng. Mà Dương Khoa thì sau khi chắc chắn 100% đối phương cố ý nhắm vào mình cũng thu hồi vẻ tươi tỉnh trên khuôn mặt. Đối phương đã khiêu khích đến nước này mà mình còn nhún nhường nữa thì mang tiếng nhu nhược mất, hắng giọng một cái hắn lựa lời đáp trả:

“… Nếu vị đối diện đã nói vậy thì tôi xin mạn phép nói vài lời. Về tuyên bố ban nãy rằng “Trường học ma pháp” sẽ trở thành một hiện tượng trong những năm tới tôi cho rằng nó có chút phóng đại. Ngay cả một trò chơi đơn tầm vóc siêu phẩm như “Dòng cát thời gian” vừa xuất thế mà tác giả của nó còn không dám đặt mục tiêu cao xa như vậy, thế thì một trò chơi mô phỏng có chất lượng chỉ dừng lại ở mức vừa phải như “Trường học ma pháp” càng không cần phải bàn.”

“Theo thiển ý của tôi…. Đừng nói trở thành hiện tượng được săn đón trong những năm tới, trò chơi của các vị có thể sống tốt đến GamExpo sang năm đã là may mắn lắm rồi.”

Câu chốt của Dương Khoa khiến đám người xung quanh ồ lên, cánh phóng viên thì mừng rỡ hơn cả bố đẻ em bé vì kiếm được chủ đề gây tranh cãi. Về phần Đạt thì ngay lập tức người này vặc lại, giọng điệu dần dần trở nên gay gắt:

“Xin hỏi, căn cứ vào đâu mà ông lại coi thường trò chơi của chúng tôi như vậy? Nên nhớ rằng nó đã được công nhận là sản phẩm có chất lượng cao nhất tại tranh tài năm nay đấy, chả nhẽ những lời đánh giá và khen ngợi của giám khảo lẫn đoàn thể nhân viên đều không là cái gì trong mắt ông?”

Á à, chụp mũ cơ đấy. Cơ mà còn non lắm!

“Xin hỏi, trò chơi của quý vị có chế độ thế giới mở hoặc tự do phi tuyến tính?”

“Ông nói gì vậy? Tôi mới là người đang đặt câu hỏi cơ mà?”

“Câu hỏi đó của tôi có liên quan đến câu hỏi vừa rồi đấy. Xin hãy trả lời câu đó trước rồi tôi sẽ trả lời câu hỏi của anh.”

“…”

“Tôi sẽ coi sự im lặng đó là không có. Thế còn những kết cục khác nhau mà người chơi có thể đạt được trong suốt quá trình chơi thì sao? Đừng nói với tôi “Trường học ma pháp” chỉ có mỗi một kết cục duy nhất là đưa trường học lên đỉnh vinh quang nhé.”

“…”

“Hả? Không có cả những kết cục khác nhau? Vậy thì ít nhất trò chơi cũng phải có một nội dung nào đó thực sự mới mẻ để người chơi có động lực gắn bó với trò chơi sau khi đã chinh phục trò chơi thành công một lần chứ?”

“Độ khó khác nhau có được tính không?” Một thanh âm yếu ớt vang lên từ phía đội ngũ Hoasgame. Đảo mắt nhìn chủ nhân của câu nói một cái lấy lệ Dương Khoa cười khẩy:

“Có thể, nhưng nó không thể coi là nội dung thực sự đem lại cảm giác mới mẻ đến cho người chơi. Cái tôi muốn nói đến ở đây đó là, những thứ không hề xuất hiện trong lần chơi đầu tiên. Tôi sẽ lấy một ví dụ đơn giản nhất trong trường hợp trò chơi của các vị, đó là thứ tự xếp hạng khởi điểm của các ngôi trường ma pháp còn lại trong vương quốc được sắp đặt ngẫu nhiên. Điều này sẽ dẫn đến hạng mục thi thố giữa các trường với nhau có sự khác biệt rõ rệt và không dễ dàng trùng lặp giữa các lần chơi. Được chưa?... Giờ thì xin hãy quay trở lại vấn đề tôi vừa đặt ra. Rốt cuộc là có nội dung thực sự mới mẻ hay không?”

Im phăng phắc.

Lần này thì không những tất cả các đoàn đội chế tác trò chơi không bàn tán nói năng gì mà ngay cả cánh phóng viên cũng rơi vào trầm tư. Cảm thấy lộ ra từng ấy “bài vở” là đã đủ, Dương Khoa đủng đỉnh kết luận: “Từ phản ứng của vị đối diện và những thành viên còn lại trong đội ngũ trước ba câu hỏi của tôi thì có thể dễ dàng thấy được trò chơi “Trường học ma pháp” của quý vị không có bất kỳ giá trị chơi lại nào đáng kể. Hay nói cách khác, ngoài độ khó khác nhau ra thì lần chơi nào cũng giống lần chơi nào.”

“Tôi không biết tiêu chuẩn đánh giá của giám khảo GamExpo là gì, thế nhưng đối với riêng bản thân tôi thì một trò chơi mô phỏng sở hữu khuyết điểm như vậy sẽ không thể có chất lượng quá cao, cũng như khả năng thu hút người chơi gắn bó trong một thời gian dài là rất thấp. Không biết câu trả lời của tôi như vậy đã được chưa?”

“Được *** ***! Ninja Studio muôn năm!”

Lại có tiếng hét ở đâu đó vang lên ngay khi Dương Khoa dứt lời, chắc là của một fan hâm mộ muốn trợ uy. Chỉ chờ có thế đám đông lập tức bùng nổ, khuôn mặt từng thành viên thuộc đội ngũ Hoasgame triệt để trở nên khó coi còn thanh niên Đạt thì cố gắng chống chế để vớt vát lại mặt mũi:

“Chỉ là góc nhìn phiến diện một chiều mà thôi. Đem so với những lời bình luận đánh giá của ban giám khảo GamExpo thì chẳng có bao nhiêu sức thuyết phục.”

“Đúng đấy, toàn là những ý tưởng thô thiển thừa thãi. Đưa nó vào trò chơi của Hoasgame mới là phá hỏng sự hoàn mỹ của trò chơi. Không biết gì cứ đòi dạy khôn người khác.” Một thành viên đến từ một đoàn đội chế tác trò chơi gần đó đột ngột nhảy ra nói đỡ cho Đạt, chắc cũng là một kẻ không ưa gì Ninja Studio. Nhìn thấy logo công ty in trên đồng phục của đoàn đội này Dương Khoa chớp ngay thời cơ phản pháo:

“Ồ, nếu vậy thì hy vọng đoàn đội TOBO các vị sau này đừng có nhặt nhạnh ý tưởng của những “kẻ dạy khôn” chúng tôi nữa là được. Tôi vẫn chưa quên phi vụ “Củ khoai thần kỳ” hay “Rainbow Cat” của mấy người năm ngoái đâu.”

Quào!

Giờ lại còn lôi vụ sao chép trò chơi “chim xệ cánh” gây bão của Ninja Studio để “móc máy” nhau nữa hả? Quả này đau hơn hoạn luôn, chưa kể hai trò chơi ông chủ Ninja Studio vừa “chỉ mặt đặt tên” ấy còn bị Hiệp hội bắt đơn vị phát hành phải thu hồi khỏi thị trường do vấn đề bản quyền nữa chứ. Hết quả bom nặng ký này đến quả bom nặng ký khác, cánh phóng viên ai nấy đều ngất ngây sung sướng tựa như đang ở trên thiên đàng.

Quãng thời gian tới, tuyệt không lo chết đói!

“Thôi đủ rồi đấy.” Thấy Đạt còn muốn nói nữa, một thành viên lớn tuổi trong đoàn đội Hoasgame chợt đứng ra can ngăn. Kế đó người này hướng về phía Dương Khoa lên tiếng: “Cảm ơn lời vàng ý ngọc của ông chủ Ninja Studio. Hôm nay đoàn đội chúng tôi còn có chút việc nên không thể tiếp tục trò chuyện với ông được nữa, mong ông thông cảm.”

“Không thành vấn đề, vừa đúng với ý muốn của tôi.” Dương Khoa nhún vai đáp lại. Là đám các người muốn dây dưa chứ hắn đã muốn chuồn đi từ lâu rồi: “Nếu không còn gì nữa thì tôi xin phép, hy vọng các vị phóng viên có thể nhường đường.”

“Chờ đã. Thế ông chủ Ninja Studio có gan đánh cược không? Đánh cược “Trường học ma pháp” sẽ không sống lay lắt như ông vừa mới nói mà sẽ thành công rực rỡ trong nhiều năm. Ai thua cuộc sẽ phải lên tiếng xin lỗi công khai trên báo chí, thế nào?” Gạt tay người đàn anh ra Đạt nói vài lời thách thức sau cùng.

“Đạt!”

“... Xin thứ lỗi, tôi không có hứng thú với mấy trò đánh cược vô nghĩa như vậy.” Dương Khoa thẳng thừng từ chối trước khi khoan thai rời đi: “Không nói đến chuyện đoàn đội các anh có thể quay về thay đổi hiện trạng của trò chơi để chất lượng của nó tốt lên, chính các anh cũng không thể đại diện cho toàn bộ công ty để mà làm một ván cá cược với tôi.”

“Tôi là ai chứ? Tốt xấu gì cũng là ông chủ của một công ty, trong khi anh chỉ là một nhân viên. Muốn cá cược? Vậy thì hãy để ông chủ của Hoasgame đích thân nói ra điều đó, chứ người như anh còn chưa đủ tư cách.”

Đọc truyện chữ Full