Editor: Sakura Trang
Phu lang nhà mình đem tay trái đặt ở trên bụng không nói, còn nhíu mi nữa.
Vi Sinh Lan hồi tưởng tối hôm qua, rõ ràng nàng cái gì cũng không làm… Chỉ ôm người ở trong ngực, liền nửa điểm động tác vượt qua đều không có.
Không nghĩ ra nguyên nhân cũng không ảnh hưởng Vi Sinh Lan nắm tay che ở trên tay trái của Kỳ Yến, nơi đó nhiệt độ vẫn thấp lạnh như cũ.
Lòng bàn tay ấm áp mềm mại của người đang ngồi kia che trên mu bàn tay của y, Kỳ Yến đột nhiên cảm giác được phần nhiệt độ này đối với y mà nói có chút hơi nóng.
Hài tử... Của y và người này.
Khao khát với người ngồi trên kia đã là vô độ, nhưng hiện tại Kỳ Yến phát hiện y lại còn không thể thoả mãn.
“Muốn cái gì?” Tâm tư Nam nhi gia là không thể đoán được, chẳng qua ánh mắt rõ ràng khát vọng lúc này của phu lang nhà mình nàng cũng không thể không đọc ra.
Kỳ Yến bị câu hỏi này dẫn đến ngẩn ra, người này nói như vậy… Giống như cho dù y muốn cái gì người này cũng sẽ cho vậy.
Sự thật cũng không khác là mấy, chỉ trừ những thứ không cho được, Vi Sinh Lan đều nguyện ý thỏa mãn đầy đủ yêu cầu của y.
Vi Sinh Lan cứ nhìn phu lang nhà mình sau khi nghe thấy câu hỏi, hơi giật giật bờ môi mỏng từng bị nàng thưởng thức qua nhiều lần kia, cuối cùng nhưng mím chặt môi không nói một lời.
Muốn một hài tử... Lời này đối với nam tử mà nói không khỏi quá khó chút để mở miệng.
Người ngồi trên kia yêu thích y, cũng nguyện ý đau cưng chìu y, nhưng người này sẽ muốn cho người nam tử có tật ở chân sinh hạ con nối dõi của nàng sao… Mặc dù có phần yêu thích cùng đau cưng chìu này, Kỳ Yến cũng không tự tin nói ra.
“Trước thê chủ nói qua… Đợi kết thúc chuyện này, muốn nói rõ một ít chuyện với ta.” Đã không nói ra miệng, Kỳ Yến yên lặng hồi lâu cũng chỉ có thể chọn cách nói sang chuyện khác.
Chuyện của Duyên Sở đã xong, chuyện cổ độc cũng đã giải quyết, quả thật không sai biệt lắm có thể coi như là kết thúc mấy chuyện này.
Người ngồi trên kia đối với lần này chỉ đáp lại một tiếng, đợi lúc Kỳ Yến kịp phản ứng, y đã ngồi ở trên đùi người này, được người đó thân mật vòng ở trong ngực.
“Là liên quan đến Dung Cảnh.” Vi Sinh Lan quyết định vẫn là thuận theo ý nghĩ của phu lang nhà mình, theo y nói sang chuyện khác, vấn đề lúc nãy đợi đến lúc đặc biệt nào đó gặng hỏi cũng là không muộn.
“Không được.” Dựa lưng vào trong ngực người đang ngồi, Kỳ Yến không thấy được biểu tình của người đang ngồi, lời của y đã bật thốt lên, nhưng y cũng không định thu hồi.
Mới vừa nói hết, Kỳ Yến quay đầu nhìn thẳng nữ tử ôm y vào trong ngực, gằn từng chữ nói: “Ta không đồng ý.”
Vi Sinh Lan vẫn còn kinh ngạc vì hiếm thấy phu lang nhà mình có thái độ cương quyết như vậy đối với nàng, nhất thời có chút khẽ run.
“Ta không đồng ý.” Có lẽ là bởi vì nàng trầm mặc không tỏ thái độ, người trong ngực lại đem lời vừa rồi lặp lại một lần.
” Trước tiên Yến nhi hãy mở tay ra…” Trong lúc nói chuyện Vi Sinh Lan đồng thời lấy tay mở bàn tay dưới ống tay áo đang nắm chặt của người trong ngực, may mà nàng phát hiện sớm, nếu không người này sợ rằng không chỉ là lưu lại mấy cái dấu vết ở lòng bàn tay đơn giản như vậy.
Sớm có ngờ tới nói tới Dung Cảnh, phu lang nhà mình sẽ không vui, nàng đặc biệt ôm người vào trong ngực chính là vì dễ làm động tác trấn an… Nhưng hiển nhiên cái phản ứng này của phu lang nhà mình dùng “không vui” là không đủ để hình dung.
Tách ra ngón tay đang nắm chặt của người trong ngực, Vi Sinh Lan dứt khoát liền nắm lấy tay này, để tránh đối phương lại làm ra hành động tự thương.
Người trong ngực đối với quan hệ của nàng và Dung Cảnh có sự hiểu lầm, sẽ ở lúc nàng nói tới Dung Cảnh có phản ứng lớn như vậy ngược lại cũng không kỳ quái, dẫu sao nàng đã biết sự thật phu lang nhà mình chính là một bình giấm.
Nhưng quyết định muốn nói chuyện rõ ràng với phu lang nhà mình, nàng cũng sẽ không kéo dài tiếp.
Vi Sinh Lan hơi cúi đầu xuống đối mặt cùng Kỳ Yến, giọng rất là nghiêm túc: “Dung Cảnh hắn...”
Đáng tiếc là vừa mới nói ra khỏi miệng, nàng chỉ thấy sắc mặt mỹ nhân trong ngực lập tức lạnh hơn xuống một phần.
Tồn tại của Dung Cảnh ở phủ Chiêu vương vốn là như một cây xương dài đâm sâu vào trong lòng Kỳ Yến, không phải chưa từng nghĩ động thủ trừ bỏ, trên thực tế cái ý nghĩ này có sức dụ dỗ to lớn đối với Kỳ Yến.
Người y ao ước càng quan tâm người nam tử này, hắn liền càng nghĩ xóa bỏ hoàn toàn nam tử này, nhưng sự quan tâm của người này nhưng cũng là lý do kiềm chế y đến nay.
Vi Sinh Lan vốn là nhìn chăm chú người trong ngực, tự nhiên không có bỏ qua một chút thần sắc biến hóa này.
Chợt nhận ra được người trong ngực muốn cựa ra tay đang bị nắm, Vi Sinh Lan hơi thắc mắc chốc lát cũng liền do y.
Một khắc sau khi bàn tay ôn lạnh thoát khỏi cái nắm tay, Vi Sinh Lan liền bất ngờ không kịp đề phòng chợt thấy trên môi đau xót, tầm nhìn trước mắt bị khuôn mặt trong trẻo của người trong ngực chiếm cứ.
Tay của người trong ngực đã bám ở trên vai của nàng, phút chốc lại gần liền dựa gần vào người nàng. Chóp mũi chạm vào nhau, mùi hương hoa hòe thoang thoảng quanh quẩn.
Vi Sinh Lan còn không có từ sự thật “Phu lang nhà nàng cắn nàng” này kịp phản ứng, trong lúc ngơ ngác, trên môi bị cắn qua lại truyền tới xúc cảm cẩn thận liếm liếm khẽ hôn.
Khí tức Ấm áp giao hòa, nàng nghe được lời nói không che giấu chút độc chiếm nào của người trong ngực: “Trắc quân không thể nào, coi như là thị, cũng không khả năng.”
Nghe vậy cuối cùng Vi Sinh Lan cũng hiểu rõ… Bình giấm mà nàng tự cho là ôm chắc trong ngực cuối cùng đã đổ từ lúc nào.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bàn Về Cách Nuôi Dưỡng Một Con Trung Khuyển Biến Đen
Chương 27: Vô độ
Chương 27: Vô độ