Editor: Sakura Trang
Từ khi Kiều Hành nghiên cứu ra phương thuốc hoàn chỉnh, bách tính nhiễm bệnh ở thành đông đều dần dần chuyển biến tốt, hiện nay trừ người bị nặng còn cần tiếp tục uống thuốc, còn lại đã khỏi hơn nửa.
Mà không quá một tháng, cảnh tượng tiêu điều trong thành liền có cải thiện cực lớn, thương nghiệp trong thành đã vận hành bình thường trở lại, lại cũng sẽ không còn cảnh yên tĩnh vắng vẻ như trước.
“Thê chủ... Hôm nay chúng ta sẽ về vương phủ sao?” Lúc này Kỳ Yến đang nhìn qua cửa sổ, bên ngoài Vân Sanh đang chỉ huy người hầu khiêng mấy cái rương và bọc đồ đạc lại đưa lên một chiếc xe ngựa nhỏ.
Vi Sinh Lan nghe vậy hơi nhíu mày, đùa giỡn đáp lại: “Làm sao, Yến nhi còn không bỏ được Ký châu này sao.”
Thế cục đều đã rõ ràng ổn định lại, cất nhắc mấy quan viên tài đức vẹn toàn, mấy công việc cuối cùng này cũng không cần nàng phải làm… Thời gian này nàng phải ứng phó với bách tính nhiệt tình trong thành, Vi Sinh Lan cũng đã mất một phen công phu rồi.
“Ta chỉ biết không bỏ được thê chủ.” Người trên xe lăn đáp đến cực nhanh, hoàn toàn là không chút nghĩ ngợi, không chút nào do dự lên tiếng.
Người y để ý trừ nữ tử trước mắt này, liền chỉ còn có Ngu Kỳ... Đại khái Ngu Thư Ngôn cũng có thể coi là. Trừ những người này ra, sống chết đi hay ở, có quan hệ gì với y.
“Không sai biệt lắm, chúng ta nên đi xuống.” Lời còn chưa dứt, động tác của Vi Sinh Lan đã là ôm lấy người từ trên xe lăn, nhân tiện rất là tự nhiên cúi đầu hôn một cái lên đôi môi ấm áp mềm mại của người trong ngực.
Phu lang nhà mình mới vừa nghiêm trang nói ra cái loại lời tỏ tình đó, hiện nghĩ đến... Vi Sinh Lan bỗng nhiên có chút hiểu vì sao phần lớn nam tử thích nghe lời ngon tiếng ngọt, lời này nghe đúng là trong lòng vui sướng.
Ảnh Thất ở lúc xe lăn không người liền tự giác hiện thân cầm nó lên, yên lặng đi theo sau lưng nữ tử vận y phục huyền mặc.
“Quân sĩ đi theo đều đã đến đủ, mời Chiêu vương chỉ thị.” Tay phải Lăng Tần chạm vào bội kiếm bên eo, cúi đầu xin phép.
“Thế tử phủ Thương Tĩnh hầu… Người đang ở đâu?” Tầm mắt Vi Sinh Lan quét qua một vòng cũng không có thấy trừ phu lang nhà mình ra, có nam tử thứ hai tồn tại.
Đây cũng không phải nàng để ý Thương Chỉ, chẳng qua là nói về tình, đối phương phí tâm chăm sóc nàng ở lúc nàng hôn mê, lại vì tràng dịch bệnh này cũng ra không ít tâm lực. Về lý, lúc tới Ký châu này là bao nhiêu người, lúc về hoàng thành cũng nên là bao nhiêu người.
Nếu là để người lại Ký châu, Vi Sinh Lan không nghi ngờ chút nào Thương Tĩnh hầu sẽ đích thân đến trong phủ nàng muốn một lời giải thích.
Người trên xe lăn vừa nghe nữ tử bên cạnh nói ra hai câu này liền liếc mắt một chút, tầm mắt chậm rãi đảo một vòng trên mặt nghiên lệ của nữ tử, ngay sau đó khẽ rũ mắt xuống, an tĩnh khẽ tựa vào trên lưng ghế.
Từ hôm đó... Y dường như liền không hề thấy mặt người nọ, lơ đãng chạm mặt đối phương cũng giống thấy nước lũ mãnh thú mà tránh đi.
Chẳng qua là lấy góc độ của y, là chuyện tốt.
“Thế tử đã ở trên xe ngựa rồi.” Lăng Tần lời ít ý nhiều trả lời.
Vi Sinh Lan gật đầu một cái, quay lại nói với Kiều Hành: “Sau khi Kiều đại phu đến hoàng thành, không bằng làm khách ngay trong vương phủ của bổn vương, lúc chữa trị cho vương quân cũng có thể dễ dàng hơn chút.”
Vật đối phương yêu cầu, thực tế nàng cũng không mười phần nắm chắc có thể lấy. Nhưng người, là có thể trước để trong phạm vi tầm mắt.
Kiều Hành từ trên vẻ mặt mang theo nụ cười của nữ tử không nhìn ra bất kỳ tin tức nào, liền cũng mỉm cười giống vậy nói: “Kia Kiều mỗ liền cung kính không bằng tòng mệnh.”
Nhưng không nghĩ đến bách tính Ký châu nghe tin đã tụ đầy ven đường tiễn biệt, khiến xe ngựa đi trong thành cũng chỉ có thể đi chậm rãi, thẳng đến ra khỏi cửa thành mới có thể đi nhanh.
“Thê chủ.” Bên trong buồng xe rộng rãi chỉ có hai người, Vân Sanh coi như thiếp thân thị tử cũng bị Kỳ Yến tùy tiện tìm cái lý do đẩy sang một chiếc xe ngựa khác.
Vi Sinh Lan chỉ nhẹ ‘Ừ’ nữa một tiếng coi như đáp lại, nàng vẫn đang trầm tư như thế nào mới có thể lấy được Già La Xá Lợi bị đặt cúng tế trong cung điện.
“... Hai chân này chữa trị hay không, đối với ta thật ra thì không hề quan trọng.” Tóc đen dài như mực đến thắt lưng tùy tiện xõa tung sau lưng, Kỳ Yến bình tĩnh trần thuật, trên khuôn mặt tuấn mỹ trong trẻo lạnh lùng cũng không có chút nào vẻ miễn cưỡng.
Nếu là muốn cho nữ tử trước mắt khó xử, chân liền không muốn cũng được. Dù sao chưa từng có… nên không nói đến việc mất đi.
Vi Sinh Lan sau khi nghe hơi dời ánh mắt xuống, chống lại đôi con ngươi đen như mực của Kỳ Yến, yên lặng một lát sau mới hơi nhíu mày, không nhanh không chậm nói với y: “Tiếp tục.”
Kỳ Yến sửng sốt một chút, dường như không nghĩ đến Vi Sinh Lan sẽ là cái phản ứng này.
“Mười chín năm mỗi ngày đều là vượt qua như vậy, sớm cũng thành thói quen, không cần...” Dĩ nhiên lời còn chưa dứt liền bị Vi Sinh Lan lấy hành động thực tế cắt đứt, đợi lúc Kỳ Yến kịp phản ứng, y đã là ngồi ở trên đùi đối phương, bị ôm vào trong ngực.
“Thê... Thê chủ...” Kỳ Yến sợ run hô nhỏ, chóp mũi chạm vào nhau, dung nhan nghiên lệ của người trong lòng phóng đại phơi bày ở trước mắt y.
“Muốn nhìn bộ dáng Yến nhi khi đứng thẳng là ý riêng của ta, không hỏi ý nguyện của Yến nhi… Đúng là ta sơ sót.” Vừa nói Vi Sinh Lan lại đến gần một chút, đã là có thể ngửi được mùi hương hoa hòe thoang thoảng của người trong ngực.
“Cũng không phải là...” Vẻ thất vọng trong mắt của nữ tử trước mắt rõ ràng đến như vậy, cho dù chỉ là ngắn ngủi một cái chớp mắt, cũng đủ để đem suy nghĩ mạch lạc tỉnh táo của Kỳ Yến tùy tiện cuộn thành một cuộn.
“Thê chủ không có sơ sót, ta cũng, ta cũng không phải không đồng ý.” Dung nhan bởi vì bệnh yếu mà hơi có vẻ tái nhợt của Kỳ Yến dưới sự chập chờn của xe ngựa dính vào mấy phần ngượng ngùng, ước chừng là chỉ kém giao tim bưng bằng hai tay ra bày tỏ chân thành.
“Những lời này nhưng là lời thật lòng của Yến nhi?” Cái gì thần sắc thất vọng trong đôi mắt đen như mực rõ ràng đã sớm biến mất sạch sẽ, ngược lại là mang theo mấy phần ý cười nhẹ, người biết quan sát không khó phát hiện.
Chỉ tiếc...
“Là thật lòng.” Kỳ Yến đáp đến cực nhanh, gần như là ở lúc Vi Sinh Lan vừa dứt lời liền đáp, lại cuối cùng vẫn chưa yên tâm thấp giọng lập lại mấy lần.
Chỉ tiếc con mèo này quá dễ dàng trêu đùa bắt nạt... Mỗi lần nàng hơi dùng kỹ xảo nhẹ gãi cằm hoặc bóp bóp móng. Con mèo này liền không chút nghĩ ngợi lộ ra cái bụng với nàng.
Vi Sinh Lan hơi cúi đầu xuống hôn lên gò má người ở trong ngực, lại hôn đến bờ môi mềm mại ấm áp. Lần mò cạy ra răng dò lưỡi vào, dây dưa hôn cho đến khi phát hiện người trong ngực có chút hít thở không thông mới lùi lại bỏ qua y.
Bị tứ ngược một phen bờ môi hơi có chút sưng lên, Kỳ Yến lúc này đang khẽ nhếch môi nhẹ thở dốc.
“Đây là thưởng cho sự thành thực của Yến nhi.” Vi Sinh Lan hơi cong mắt, nụ cười trên mặt ôn nhã không chút giao động, trợn tròn mắt nói dối cũng giống như thật.
Bắt nạt trêu đùa phu lang nhà mình, Vi Sinh Lan luôn là không có nửa điểm ý thẹn, lại không nói đối phương còn luôn chủ động xin tha… Chẳng qua liền nhìn trước mắt, nàng cùng phu lang nhà mình vẫn là chung đụng được hết sức ‘hòa hợp’.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bàn Về Cách Nuôi Dưỡng Một Con Trung Khuyển Biến Đen
Chương 46
Chương 46