Edit: Diệp Lưu Nhiên
_______________________
“…” Khoé miệng Mộ Khinh Ca nhẹ rút, trong lòng oán thầm: Ai đặt tên ghê tởm này vậy!
Ai ngờ, Manh Manh bằng ngón cái hình như nghe được nội tâm của nàng, cư nhiên trả lời: “Đương nhiên là chủ nhân tiền nhiệm đặt cho nha!” Trong thanh âm nhu mềm, nhiều thêm phần ỏn ẻn, càng khiến cho Mộ Khinh Ca toàn thân không thoải mái.
“Có thể nói chuyện tử tế không!” Mộ Khinh Ca nhăn chặt mày.
Manh Manh ủy khuất chớp mắt, đối với ngón tay nói: “Người ta nói chuyện tử tế mà!”
Không thể nhịn được nữa, Mộ Khinh Ca nhanh chóng duỗi tay, bắt lấy Manh Manh trên đầu vai, hung tợn nói: “Không muốn ta bóp chết ngươi, thì ngươi tốt nhất ngoan ngoãn trả lời vấn đề của ta.”
“Hu hu hu, chủ nhân thật bạo lực! Thật tàn nhẫn!” Manh Manh không hề có vẻ mặt sợ hãi, ngược lại giống như trêu chọc.
Sau đó nàng nhìn thấy vẻ mặt Mộ Khinh Ca càng thêm khó coi, mới nhăn mũi không tình nguyện nói: “Rồi rồi nha! Người ta đã lâu không có người nói chuyện, không thể nhân nhượng một chút sao? Chủ nhân xấu xa!”
Tiếp theo dưới ánh mắt lạnh lẽo của Mộ Khinh Ca, khai báo tất cả.
Nàng đích xác là một khí linh, điều khiển một phương không gian đúng là có liên hệ với vô tự lệnh bài.
Nghiêm túc mà nói, vô tự lệnh bài có khả năng mở ra phiến không gian kia, đã bị vứt bỏ ở thời viễn cổ. Sau lại gặp được một vị đại năng, cũng chính là chủ nhân tiền nhiệm của Manh Manh, đem luyện hoá trở thành một mảnh không gian độc lập, Manh Manh cũng liền sinh ra.
Về sau, chủ nhân tiền nhiệm vũ hoá, nàng liền lâm vào ngủ say.
Nếu không phải Mộ Khinh Ca đánh bậy đánh bạ đem thú hạch và linh thạch đặt cùng chỗ với vô tự lệnh bài, còn cả không gian của mình đều bị Manh Manh cắn nuốt, mới kích hoạt nàng, phỏng chừng nàng hiện tại vẫn còn ngủ say.
“Cho nên nói, ngươi nuốt không gian của ta?” Hai con ngươi Mộ Khinh Ca nguy hiểm híp mắt.
Manh Manh giật mình, lập tức xua tay giải thích: “Manh Manh hiện tại chính là không gian của chủ nhân! Manh Manh so với không gian cấp thấp chỉ có thể trữ vật lợi hại hơn nhiều! Chủ nhân phải thương người ta!”
Mộ Khinh Ca trầm mặc không nói, ánh mắt biến hoá, đã đoán được đại khái.
Có lẽ đúng bởi vì Manh Manh cắn nuốt không gian của nàng, khiến tinh thần lực của nàng thẩm thấu đến mảnh thiên địa này, mới trong lúc vô ý trở thành tân chủ nhân của nàng ấy đi.
Thấy Mộ Khinh Ca im lặng, Manh Manh lại tiếp tục lấy lòng nói: “Chủ nhân, ngài xem người ta còn đặc biệt vì ngài chuẩn bị phòng luyện đan, còn có Lôi Trì có thể luyện thể, thậm chí rèn luyện lôi linh căn. Còn có còn có, huyền phù giữa lôi trì kia là một kiện thần khí nha! Rất lợi hại, Manh Manh ngay cả phòng luyện khí sơ cấp đều chuẩn bị cho ngài, có phải rất tri kỷ hay không?”
Nói xong, nàng chớp chớp mắt tròn, thanh thuần đáng yêu.
Con ngươi Mộ Khinh Ca chậm rãi di động, rơi xuống trên người nàng.
Nuốt không gian của nàng, biết nàng có lôi hệ dị năng, nàng có thể lý giải. Biết nàng có đan thần truyền thừa, hiện giờ đang luyện đan, nàng cũng có thể hiểu được. Về phần thần khí, hừm, muốn chuẩn bị lễ gặp mặt với chủ nhân mới là khẳng định. Thế nhưng, phòng luyện khí sơ cấp là cái quỷ gì vậy?
Cảm giác được hàn ý trong mắt Mộ Khinh Ca, Manh Manh vội nói: “Sau khi chủ nhân và Manh Manh đạt thành quan hệ chủ tớ, Manh Manh cảm giác được trong cơ thể chủ nhân có huyết mạch luyện khí sư, cho nên cố ý chuẩn bị kinh hỉ cho chủ nhân.”
“Ngươi có thể biết suy nghĩ trong lòng ta?” Thanh âm Mộ Khinh Ca trở nên âm trầm.
Manh Manh vội vàng che miệng nhỏ của mình, chỉ cảm thấy thân hình nhỏ bé của mình bị bao phủ trong bóng ma khủng bố.
Ánh mắt Mộ Khinh Ca càng thêm lạnh lẽo, Manh Manh mới nói: “Manh Manh thân là không gian của chủ nhân, tự nhiên cùng chủ nhân tâm ý tương thông. Nhưng chủ nhân yên tâm, ngài không muốn Manh Manh biết chuyện gì, Manh Manh tuyệt sẽ không biết được.”
Nói xong còn giơ tay làm ra tư thái thề.
Manh Manh trả lời, làm cho Mộ Khinh Ca hơi chút an tâm. Nếu không, nàng thật sự cảm thấy trong người mình có một tiểu gián điệp.
“Cái gì gọi là trong cơ thể ta có huyết mạch luyện khí sư?” Mộ Khinh Ca trầm giọng hỏi.
Vẻ mặt Manh Manh biểu lộ ‘ngài thế mà không biết’, mới đối với Mộ Khinh Ca xụ mặt nói: “Từ thời kỳ viễn cổ, có rất nhiều gia tộc cổ xưa đều có chút năng lực đặc thù, bị giấu trong huyết mạch, nhiều đời truyền thừa xuống. Qua ngàn đời sau, đám người con cháu thừa hưởng, số thì huyết mạch đậm, số thì huyết mạch nhạt. Trong cơ thể chủ nhân chính là có huyết mạch luyện khí sư, hơn nữa rất đậm, chẳng qua còn chưa kích phát, trước mắt vẫn đang ẩn mà thôi.”
“Mộ gia ở viễn cổ cư nhiên là luyện khí sư?” Mộ Khinh Ca đã đọc thuộc lòng đại lục chí, tự nhiên có thể rõ ràng nghề luyện khí sư này so với luyện đan sư thì trân quý hơn nhiều.
Có lẽ phải nói thế này, khắp Lâm Xuyên đại lục đều không có một luyện khí sư chân chính.
Vì vậy, vũ khí trên phiến đại lục này, cũng không mạnh hơn bao nhiêu so với kiếp trước của Mộ Khinh Ca.
Cho dù có chút binh khí lợi hại, cũng không biết là đã trải qua bao nhiêu truyền thừa có được.
“Không phải đến từ phụ tộc của chủ nhân nha!” Manh Manh nhắc nhở.
Trong lòng Mộ Khinh Ca khẽ giật mình, ánh mắt chuyển một cái rơi vào trên người Manh Manh, mím môi không nói. Huyết mạch không tới từ phụ thân, vậy thì chỉ có thể tới từ mẫu thân.
Chẳng lẽ, mẫu thân lai lịch thần bí của nàng, cư nhiên xuất thân từ gia tộc luyện khí sư?
Cái này tựa hồ có thể giải thích, vì cái gì như huyễn khí đặc thù tồn tại, mẫu thân nàng có thể dễ dàng lấy ra.
Thế nhưng, Lâm Xuyên đại lục có gia tộc luyện khí sư sao?
Trong lòng nghi ngờ phức tạp làm Mộ Khinh Ca nhíu mày.
‘Xem ra, trên người thê tử Mộ Liên Thành còn có rất nhiều bí mật! Nàng ta thật đã chết rồi sao?’ Mộ Khinh Ca ở trong lòng tự hỏi, đáng tiếc không ai cho nàng đáp án.
Thu liễm tâm tình, lực đạo trong tay nàng đối với Manh Manh đã nới lỏng, nhưng vẫn không buông tay.
Nàng hỏi: “Vì sao cảnh sắc chung quanh này, ta có thể nhìn được, nhưng không tới gần được?”
Manh Manh quay đầu, trả lời đương nhiên: “Đó là bởi vì thực lực hiện tại của chủ nhân không đủ, chỉ có thể miễn cưỡng mở ra khu vực này.” Vừa nói, nàng vừa đưa tay chỉ sương trắng sau nhà tranh: “Đợi thực lực chủ nhân đến tử cảnh rồi, liền có thể đi vào trong dược điền kia trồng thảo dược. Bất quá thảo dược trân quý hơn, phải đợi chủ nhân lợi hại hơn, mới có thể hái. Chủ nhân ở bên ngoài nếu như có được thảo dược trân quý, có thể đem vào đây trồng, sẽ lớn lên rất nhanh nha!”
Tin tức này, làm Mộ Khinh Ca cả kinh nhíu hai mắt lại.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi
Chương 133: Không gian tặc ăn vụng (3)
Chương 133: Không gian tặc ăn vụng (3)