TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi
Chương 173: Nợ ta đều phải trả (1)

Edit: Diệp Lưu Nhiên


Tần Thương tỉnh lại sau hôn mê, đập vào mắt là tình cảnh khiến hắn lạ lẫm.

Đây không phải là tẩm cung hắn quen thuộc.

Người bên cạnh long sàng, cũng làm hắn ngoài ý muốn.

“Là ngươi?” Hắn vừa thốt lên, mới phát hiện thanh âm của mình rất khàn. Hơn nữa toàn thân vô lực, ngay cả khí lực nâng tay cũng không có.

Ánh sáng ngọn nến bao phủ quanh thân Mộ Khinh Ca, phụ trợ cho khuôn mặt tinh xảo của nàng.

Khoé miệng nàng chứa đựng ý cười không rõ, lười biếng nói: “Chúc mừng bệ hạ đã tỉnh.”

“Tại sao ngươi ở đây? Trẫm… Trẫm bị sao vậy? Trẫm đang ở đâu?” Tần Thương cố sức nói ra, lại thở hổn hển vài tiếng.

Hắn rất bất mãn thấy bản thân suy yếu thế này.

Mộ Khinh Ca cười càng sâu.

Nàng cố ý muốn Tần Cẩn Hạo cho chút thời gian riêng, chính là muốn hỏi Tần Thương mấy vấn đề.

Cho nên đối với nghi hoặc của Tần Thương, nàng đơn giản giải thích: “À, đơn giản mà nói chính là bệ hạ đột nhiên bệnh nặng hôn mê. Hoàng hậu và Thái tử muốn mượn cơ hội lấy mạng ngươi. Xong được Duệ vương chúng ta dẫn đầu xông cung, giết Hoàng hậu và Thái tử cứu bệ hạ.” Nàng sẽ không nói độc là nàng hạ, cũng là nàng giải.

“Cái gì!” Hai con ngươi Tần Thương trợn to: “Trẫm bị bệnh? Hoàng hậu và Thái tử muốn làm phản? Các ngươi giết bọn chúng?” Tần Thương cảm giác mình chỉ mới ngủ một giấc. Thế nào lúc tỉnh lại, mọi chuyện đã thay đổi?

Nhưng Mộ Khinh Ca không có tâm tình chờ Tần Thương tiếp nhận sự thật. Thân thể nàng nghiêng về phía trước, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt khô gầy của Tần Thương hỏi: “Bệ hạ, ta có vài vấn đề. Không biết ngài có thể thay ta giải thích nghi hoặc hay không.”

Tần Thương hoàn hồn khỏi khiếp sợ, hai mắt tuy rằng suy yếu vẫn không làm giảm sắc bén nhìn về phía nàng.

Làm lơ cái sắc bén này, bây giờ Tần Thương trong mắt Mộ Khinh Ca chỉ là con hổ không có nanh vuốt. Nàng hỏi: “Tổ mẫu và thúc thúc ta chết, có liên quan đến ngươi không? Phụ thân ta chết trong tay đám sơn tặc, ngay cả thi cốt đều không tìm thấy? Mẫu thân ta đi tìm phụ thân đến nay chưa về, sinh tử không rõ. Ngươi có biết vì sao?”

Ba vấn đề này, vẫn luôn là khúc mắc của Mộ gia.

Đáp án kia bọn họ có thể tự đoán, lại không nguyện tin tưởng.

Lúc này Mộ Khinh Ca chỉ muốn chứng minh tất cả là đúng, có như bọn họ nghĩ hay không.

“Trẫm, dựa vào cái gì trả lời ngươi.” Ánh mắt Tần Thương sắc bén quét về phía nàng.

Tươi cười bên khoé miệng Mộ Khinh Ca chợt tắt, đột nhiên đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống nói: “Nếu ngươi còn muốn Tần quốc tồn tại, tốt nhất nên trả lời vấn đề của ta.”

Tần Thương co rụt mắt lại: “Ngươi uy hiếp trẫm? Mộ Hùng biết ngươi làm như vậy?”

“Ta có thể xuất hiện ở chỗ này, ngươi nên hiểu lời ta nói không phải là nói suông. Bệ hạ, kiên nhẫn của ta có hạn.” Con mắt Mộ Khinh Ca lạnh lùng.

Trong mắt Tần Thương xuất hiện giãy giụa.

Hắn bây giờ vô lực, hắn biết Mộ Khinh Ca nếu muốn giết hắn rất dễ dàng.

Nếu trả lời mấy vấn đề có thể giữ được mạng. Chờ hắn khôi phục lại, diệt Mộ gia cũng không muộn!

Suy tư một lúc, Tần Thương rốt cuộc thoả hiệp: “Được. Ngươi đã muốn biết, trẫm sẽ trả lời ngươi. Tổ mẫu và thúc thúc ngươi, còn có phụ thân ngươi, chính xác có liên quan đến trẫm. Nhưng chuyện mẫu thân ngươi, trẫm không liên quan.”

Không liên quan sao?

Trong lòng Mộ Khinh Ca có chút thất vọng.

Nàng thấy vị mẫu thân kia của mình xuất hiện đã thần bí, rời đi cũng thật thần bí.

Có được đáp án, Mộ Khinh Ca xoay người chuẩn bị rời đi.

“Khoan đã.” Tần Thương đột nhiên lên tiếng gọi nàng.

Bước chân Mộ Khinh Ca dừng lại, nghe được Tần Thương từ phía sau truyền đến: “Ngươi không hận trẫm, không muốn giết trẫm báo thù cho tổ mẫu phụ thân và thúc thúc ngươi?”

Mộ Khinh Ca không quay đầu nhìn lại, chỉ là khoé miệng giương lên một mạt cười lạnh châm chọc, đáp: “Không cần.” Sẽ có người ra tay thay ta.

Thu liễm sát ý nơi khoé mắt, Mộ Khinh Ca không quay đầu ra khỏi tẩm điện.

Nàng rời khỏi, làm trong lòng Tần Thương buông lỏng.

Đột nhiên lại có người đi tới, hắn nghiêng đầu liền thấy được thân ảnh cao lớn của Tần Cẩn Hạo.

“Hạo nhi, con tới vừa lúc.” Nhìn thấy nhi tử yêu thích xuất hiện, trong lòng Tần Thương rốt cuộc có chút vui sướng. Hắn căn bản không để trong lòng việc một đứa con trai khác bị giết dưới tay người trước mắt này.

“Phụ hoàng.” Tần Cẩn Hạo đi tới trước, mạnh mẽ đỡ thân thể Tần Thương.

Để hắn dựa trên người mình, Tần Cẩn Hạo nói: “Phụ hoàng, nhi thần tới chậm khiến người chịu tội. Nhưng mà nhi thần đã báo thù cho người.”

“Tốt tốt tốt! Giết rất tốt! Nghiệt tử kia cư nhiên muốn hại trẫm! Cả độc phụ kia, đều không phải thứ gì tốt! Trẫm muốn hạ chỉ, diệt toàn tộc Hàn gia. Kẻ có quan hệ Hàn thị, một cái đều trốn không thoát!” Thanh âm Tần Thương hung ác nói.

“Vâng.” Tần Cẩn Hạo rũ mắt phụ hoạ.

Tần Thương nương theo lực của Tần Cẩn Hạo, miễn cưỡng ngồi thẳng thân mình. Đối với Tần Cẩn Hạo nói: “Nghiệt tử kia chết, vị trí Thái tử chính là của con. Theo trẫm trăm năm sau, sẽ đem giang sơn này giao vào tay con.”

Nhưng hắn vừa nói xong câu đó, lại thật lâu không thấy Tần Cẩn Hạo đáp lại.

Hắn (Tần Thương) không hiểu nhìn về phía hắn (Tần Cẩn Hạo), hỏi: “Hạo nhi, con sao vậy?”

Tần Cẩn Hạo chậm rãi ngẩng đầu, hai mắt lãnh khốc vô tình nhìn về phía cha mình: “Phụ hoàng, quá lâu. Nhi thần không có cái kiên nhẫn kia. Không bằng, ngài bây giờ thành toàn cho nhi thần?”

“Ngươi nói cái gì!” Hai con ngươi Tần Thương phút chốc co rụt lại, khuôn mặt khô gầy đầy khiếp sợ.

Đột nhiên, hắn cảm thấy ngực đau xót.

Cúi đầu nhìn, một con dao găm thẳng tắp đâm vào trái tim hắn. Mà cán dao nắm trong tay Tần Cẩn Hạo.

“Ngươi…” Tần Thương khó tin nhìn về phía Tần Cẩn Hạo, phảng phất đang không ngừng hỏi ‘vì sao’.

Ngoài điện, Mộ Khinh Ca đứng trên bậc thang. Nhìn lên ánh trăng giao hội một đường cùng mặt trời, trong lòng bình tĩnh. Lúc Tần Thương giết người Mộ gia, có từng nghĩ qua sẽ có một ngày mình bị chết dưới tay nhi tử yêu thương nhất?

Kẻ thù Mộ gia, nàng báo!

Mà Tần quốc thiếu nợ Mộ gia, còn chưa xong.

Hàn hậu, Thái tử, Tần hoàng, cả đám đều đã giải quyết. Kế tiếp nên là…

Ánh mắt Mộ Khinh Ca lạnh lẽo, quay người gõ cửa tẩm điện.



Rất nhanh, cửa điện mở ra.

Tần Cẩn Hạo nhếch môi đi ra, không nhìn ra biểu tình khác thường.

Ngay cả Mộ Khinh Ca cũng không thể không bội phục tố chất tâm lý của hắn, cư nhiên sau khi giết cha còn có thể bình tĩnh như thế.

“Đi thôi.” Tần Cẩn Hạo đối với Mộ Khinh Ca nói.

Người sau nhẹ gật đầu, cùng hắn rời khỏi.

Bọn họ muốn tới ngự thư phòng, tìm ngọc tỷ truyền quốc. Chỉ có như vậy, hắn mới không chút lo lắng leo lên đại vị.

Khương quý phi đã quay trở về Phượng Nghi cung, chờ đợi khoảnh khắc được vinh dự trở thành Thái hậu. Lúc nàng ta rời đi, Mộ Khinh Ca liền phái một tổ Long Nha Vệ âm thầm đi theo.

Trong hoàng cung Tần quốc, trải qua huyết lễ rửa tội, toàn bộ thâm cung đều mang theo vị máu.

Không nhìn thấy cung nữ thái giám, chỉ có một đội thị vệ mang đao đang không ngừng tìm kiếm…

Thắng làm vua, thua làm giặc.

Tần Cẩn Hạo rất hưởng thụ những lời này, hắn giống như quân vương mang theo Mộ Khinh Ca nghênh ngang vào ngự thư phòng. Nhìn vị trí cao cao tại thượng kia, trong lòng kích động không cần nói cũng biết.

Đọc truyện chữ Full