Edit: Diệp Lưu Nhiên
Vấn đề là, hiện tại chim mỏi về tổ, các nàng đi đào tổ chim kiểu gì.
"Bầu trời đột nhiên tối xuống." Mộ Khinh Ca bỗng nhìn lên bầu trời xen kẽ giữa tán cây.
Khương Ly cũng nói :"Ta có thể cảm ứng ra, linh thú phi cầm nơi này chí ít đều ở Lam cảnh trở lên, phần lớn đều ở Tử cảnh." Nàng có huyết mạch thần thú thượng cổ, cảm ứng với linh thú rõ hơn người thường.
Đáp án này, khiến Triệu Nam Tinh và Phượng Vu Phi cách các nàng không xa nghe thấy đều hít ngụm khí lạnh, mím chặt môi.
Loài linh thú phi cầm che trời lấp đất, ít nhất không dưới một ngàn con. Hơn nữa cảnh giới đều cao như vậy. Bọn họ căn bản không phải là đối thủ!
"Chỉ có thể chờ." Mộ Khinh Ca nói: "Chờ sắc trời thay đổi, chúng nó rời khỏi, chúng ta nắm chặt thời gian đi tìm."
"Người Cảnh gia và Hoa gia vừa rời đi không lâu." Phượng Vu Phi đột nhiên nói.
Nàng nhắc nhở khiến mọi người nhớ tới, sắc trời thay đổi đúng vào lúc người Cảnh gia và Hoa gia vừa đi không lâu. Dựa theo tốc độ của bọn hắn, chắc chắn đang ở gần đội mình không xa.
Phượng Vu Phi đột nhiên nhắc tới họ, không phải lo lắng cho an nguy của họ.
Mà là nhắc nhở mấy người, vạn nhất người Cảnh gia và Hoa gia khiến loài linh thú phi cầm chú ý, sợ là sẽ liên lụy đến đội mình.
Mộ Khinh Ca nhíu mày, trầm giọng nói với Long Nha Vệ cách nàng gần nhất: "Truyền xuống, không có mệnh lệnh của ta, không ai được tự tiện hành động."
Long Nha Vệ nghe lệnh.
Mộ Khinh Ca nói với mấy người: "Nếu họ thông minh, gặp được nguy hiểm thật sự, bọn họ sẽ dùng truyền tống phù rời đi."
Mộ Khinh Ca nói, khiến nội tâm mấy người nhẹ nhàng thở ra.
Khương Ly ngẩng đầu nhìn lên không trung, lẩm bẩm: "Không biết phải chờ bao lâu thì sắc trời mới thay đổi."
Chờ đợi, là hành người nhất.
Đặc biệt là chờ đợi không biết thời gian trôi đi, càng gian nan hơn.
Không gian thí luyện này, dường như mỗi nơi đều có thời gian khác nhau. Hoàn toàn không có quy luật sao trời nhật nguyệt. Trong khu rừng Ngô Đồng, chớp mắt là trời quang vạn dặm, chớp mắt sau đã ban đêm phủ xuống.
Trong lúc im lặng chờ đợi, đại đa số người đều chọn đả tọa tu luyện.
Mộ Khinh Ca cũng không ngoại lệ. Trong lòng nàng yên lặng tính toán thời gian, lúc nàng dựa theo khung giờ bình thường tính đến canh thứ năm. Linh thú phi cầm trên tán cây kêu gào, khiến nàng chậm rãi mở mắt.
Trên tán cây, truyền đến tiếng vỗ cánh đinh tai nhức óc. Những loài chim lớn bắt đầu rời khỏi sào huyệt, bay đi phương xa. Không ít lá cây bị chấn động cho rụng xuống, trong rừng phảng phất rơi xuống mưa lá.
Dần dần, tiếng kêu trôi xa.
Mộ Khinh Ca ra lệnh một tiếng, mọi người ẩn núp đã lâu lập tức lao ra. Mỗi người chọn một gốc cổ thụ để trèo lên.
Mộ Khinh Ca chọn một gốc cây. Nàng mơ hồ nhớ rõ, lúc ấy loài chim dừng trên gốc cây này cực kỳ lớn, hơn nữa màu sắc ở mào cũng rất sặc sỡ mỹ lệ.
Vận dụng linh lực đến lòng bàn chân, Mộ Khinh ca nhẹ nhàng thuận theo thân cây thẳng tắp, dần dần tiếp cận tán cây rậm rạp.
Khi nàng từ khe hở tán cây chui ra, nhìn thấy trời đất bao la, một cảm giác rộng lớn bỗng dâng lên trong lòng. Không nhịn được hít một hơi thật sâu, nàng mới đưa mắt nhìn tán cây trước mặt.
Tán cây rất lớn, giống như mảnh đất màu xanh.
Ở ngay vị trí trũng trung tâm, là một tổ chim.
Tổ chim rất lớn, giống như căn phòng.
Chính giữa tổ chim là một quả trứng. Trứng chim kia to bằng đầu người, mà bên dưới nó là một tấm lệnh bài bị đè chặn!
Mộ Khinh Ca không xa lạ lệnh bài này, lúc trước họ ở Huyết Ma cốc đã lấy được mấy tấm, cực kỳ giống với tấm trước mắt.
'Sẽ không may mắn vậy đi!' Mộ Khinh Ca hơi bất ngờ.
Hơn trăm ngàn gốc cây, lệnh bài lại chỉ có hai mươi cái. Vốn nàng tưởng mình phải trèo thêm mấy gốc nữa mới tìm được. Không ngờ, cây đầu tiên đã bị nàng tìm được rồi?
Đôi mắt thanh thấu của Mộ Khinh Ca hiện lên tia vui sướng.
Không biết linh thú phi cầm trở về khi nào, nàng đương nhiên phải tranh thủ thời gian.
Mộ Khinh Ca thả người nhảy vào trong tổ chim.
Đặt mình vào trong đó, nàng càng cảm nhận được tổ chim lớn.
Mộ Khinh Ca đi tới bên trứng chim, ngồi xổm xuống, rút lệnh bài từ dưới thân nó. Động tác của nàng khiến trứng chim trong suốt lập lòe lưu chuyển hồng quang mấy lần.
Cất kỹ lệnh bài, tầm mắt Mộ Khinh Ca dừng lên trứng chim.
Nàng nhìn chằm chằm quả trứng, ánh mắt hơi lập lòe. Tự lẩm bẩm: "Nếu đã có hai quả trứng, cũng không ngại có thêm một quả là ngươi đâu! Long Nha Vệ vừa vặn thiếu một con có thể làm tọa kỵ phi hành!"
Mộ Khinh Ca giương khóe miệng, vung tay lên cất quả trứng về, nhanh chóng rời khỏi tổ chim.
Chờ nàng đáp xuống đất, đã có không ít người mất công bò xuống, cũng có một hai người tìm được lệnh bài.
Lúc thấy nàng cầm quả trứng chim xuất hiện, Khương Ly chớp chớp mắt: "Mộ Khinh Ca ngươi còn rảnh rang đào tổ chim à?"
Mộ Khinh Ca không để ý tới nàng, mà nói với Long Nha Vệ: "Cho các ngươi thêm một nhiệm vụ. Mỗi người khi tìm kiếm lệnh bài, mang đi ba quả trứng chim. Long Nha Vệ chúng ta phải xây dựng không quân!"
"Vâng! Tiểu tước gia!"
Long Nha Vệ trung thành, tuy không nghe hiểu 'không quân' là gì, nhưng không ngại bọn họ nghiêm khắc chấp hành mệnh lệnh của Mộ Khinh Ca. Không phải chỉ là đào tổ chim, trộm trứng chim thôi sao?
Số người tụ họp bên cạnh Mộ Khinh Ca chưa đến hai trăm. Tiểu tước gia bảo mỗi người phải mang đi ba quả trứng chim, tức là đã tính cả phần những huynh đệ Long Nha Vệ khác đang phân tán không ở Thiên Đô.
"Tốt, nắm chặt thời gian." Mộ Khinh Ca cất trứng đi, lại trèo lên cây khác.
Mấy trăm người như châu chấu vận chuyển, càn quét mỗi một gốc cổ thụ.
Long Nha Vệ nghiêm khắc chấp hành mệnh lệnh của Mộ Khinh Ca. Phàm là tổ chim có trứng, bọn họ đều sẽ chọn một con lớn nhất xinh đẹp nhất, mang đi.
Ba cái là đủ, bọn họ sẽ không lấy thêm trứng nữa, một cái cũng không.
Trùng trùng điệp điệp trèo qua lại. Chỉ chốc lát đã sưu tầm được bảy tám cái lệnh bài.
Khi bọn họ đã rời xa khu vực ban đầu, sắc trời đột nhiên tối sầm xuống lần hai. Tiếng vỗ cánh chấn động từ nơi xa truyền đến như tiếng sấm.
Mộ Khinh Ca lập tức hạ lệnh tất cả mọi người ẩn nấp, thu liễm hơi thở.
Chỉ chốc lát, có không ít loài chim phẫn nộ rít gào, tựa hồ đã phát hiện trứng của mình bị đánh cắp.
Cũng may, số lượng loài chim khổng lồ, tổ chim có trứng cũng không ít. Nhóm Long Nha Vệ đều không ngốc, hiểu được đạo lý một ổ chỉ lấy một con.
Cho nên dù nhóm chim chóc phẫn nộ vì mất trứng, nhưng không biểu hiện quá mức kịch liệt.
Non nửa canh giờ sau, những tiếng kêu to phẫn nộ dần bình tĩnh lại.
Khi sắc trời trên rừng Ngô Đồng lại bừng sáng, chim bay rời đi, đám người Mộ Khinh Ca lại hành động lần hai.
Có vài người noi theo Long Nha Vệ của Mộ Khinh Ca, trộm trứng chim. Nhưng phần lớn người không có tham dự hành vi lớn mật này.
Phải biết rằng, một khi bị loài chim phi cầm đó phát hiện, sẽ dẫn tới kết cục cực kỳ khủng bố!
Mộ Khinh Ca trộm đi những quả trứng đó, đều để vào không gian mình để ngăn cách hơi thở. Nếu không, nàng cũng không dám bảo đảm sẽ bị đàn chim phát cuồng tới tìm nàng tính sổ.
Lại một ngày 'lao động' cần cù vất vả qua đi, Long Nha Vệ thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ Mộ Khinh Ca giao. Đồng thời số lệnh bài tìm được trong rừng Ngô Đồng đã bay lên tới mười hai cái.
Mơ hồ có thể thấy mảnh đất giáp ranh biên giới rừng Ngô Đồng. Triệu Nam Tinh kiểm kê xong số lượng lệnh bài, đi tới bên cạnh Mộ Khinh Ca nói: "Một trăm tấm lệnh bài, bây giờ chúng ta tìm được mười sáu tấm. Huyết ma cốc có năm tấm, chúng ta tìm được bốn tấm. Rừng Ngô Đồng có hai mươi tấm, chúng ta lục soát được mười hai tấm. Hiện tại nên rời đi, hay là tiếp tục tìm tám cái còn lại?"
Mộ Khinh Ca mím môi suy tư, quyết định nói: "Không cần tiếp tục lãng phí thời gian. Chúng ta đổi nơi khác tìm xem. Bây giờ còn bảy mươi lăm tấm lệnh bài không ở khu rừng Ngô Đồng, mục tiêu càng lớn hơn."
Mọi người đều tán thành lời nàng nói.
Vì thế, đám người sôi nổi đi tới bìa rừng Ngô Đồng.