Edit: Diệp Lưu Nhiên
Chùm sáng màu tím xám phóng lên cao, màu sắc thần bí mà tôn quý nhuộm đẫm bầu trời Đô Nhạc đảo.
Chùm sáng vừa ra, lập tức hấp dẫn chú ý mọi người trên đảo.
Tộc vương và vương hậu đứng dưới cửa hiên, nhìn lên hoa quang kia. Đại Tư Tế đứng phía sau bọn họ, trong đôi mắt cơ trí tràn đầy kích động.
Những người khác trao đổi ánh mắt lẫn nhau, cũng đều mang theo quang mang vui sướng.
Đô Nhạc đảo, người không rõ nội tình đều dừng động tác trên tay, tốp năm tốp ba tụ tập lại nhìn lên chùm sáng trên bầu trời, chỉ chỉ trỏ trỏ suy đoán.
"Đây là có ai đột phá sao?"
"Lực lượng thật hùng hồn, linh lực thật tinh túy!"
"Là ai? Cư nhiên ở trên Khổ Hải có động tĩnh đột phá lớn như vậy?"
"Phương hướng hình như là bên hoàng cung. Chẳng lẽ là Tuyết Gia công chúa?"
Ngân Trần kéo Nguyên Nguyên đứng ngoài cửa viện. Một lớn một nhỏ như pho tượng, đứng ở cửa như chờ người về nhà.
Nguyên Nguyên ngẩng đầu nhìn về phía hắn: "Ta cảm nhận được hơi thở của mẫu thân lão đại."
"Khinh Ca lại đột phá." Ngân Trần gật đầu trả lời, khóe miệng cong lên nụ cười nhợt nhạt suиɠ sướиɠ.
Mặc Dương trầm mặc đứng dưới hiên phía sau bọn họ, nghe họ đối thoại. Hắn hơi mím môi, ánh mắt càng thêm kiên định: 'Tiểu tước gia càng ngày càng lợi hại, bọn họ cũng phải tăng mạnh tu luyện. Nếu không sao có thể đuổi kịp bước chân Tiểu tước gia!'
Ánh mắt Mặc Dương khẽ đảo qua từng khuôn mặt cương nghị, trầm giọng hô: "Bắt đầu huấn luyện!"
Bốn chữ đơn giản, lập tức khiến Long Nha Vệ đều di chuyển.
Mặc Dương hiểu, bọn họ cũng hiểu. Nếu bản thân không nỗ lực, tương lai không xa sẽ bị bỏ lại. Không phải Mộ Khinh Ca không cần bọn họ, mà là bọn họ không theo kịp bước chân nàng.
Cho nên bọn họ cần phải trả giá càng nhiều, càng phải nghiêm khắc hoàn thành mục tiêu kế hoạch. Thậm chí không ngừng vượt xa, chỉ có như vậy, bọn họ mới có tư cách theo sát Mộ Khinh Ca đạp bụi gai mà lên!
Phanh!
Một tiếng vang lớn nổ trên bầu trời.
Chùm tia sáng ngút trời nổ trên không trung, phóng ra bốn phía. Tựa như lọng che màu tím xám vô cùng lớn. Những nơi bị quang mang tiếp xúc đến đều xuất hiện vết rách nhè nhẹ.
Tộc vương ngẩn ra, theo bản năng nhìn Đại Tư Tế.
Trong mắt Đại Tư Tế khó nén khϊếp sợ, nhưng khi đón nhận vẻ mặt của Tộc vương, lại bắn ra kinh hỉ.
Mộ Khinh Ca càng mạnh, càng vượt qua dự kiến bọn họ, cũng đồng nghĩa với phần thắng tương lai càng lớn!
Tuyết Gia đứng ở bậc thang trước cửa phòng mình, nhìn lên pháo hoa nở rộ trên bầu trời. Vạt áo phiêu phiêu, giống như muốn tùy thời theo gió bay đi.
Thanh Phù đứng bên cạnh nàng, yên lặng nhìn.
Tuyết Gia công chúa cực đẹp, đẹp đến không giống phàm nhân, lại có thể khiến phàm nhân dễ dàng động tâm.
Nàng đại biểu cho sự thánh khiết trong thiên địa, sạch sẽ đến vậy.
Mặc dù, hắn biết mình vĩnh viễn không có khả năng có được nàng, nhưng vẫn không kiềm được say mê trong đó. Chẳng sợ đời đời kiếp kiếp cũng chỉ có thể yên lặng nhìn, thủ, bồi...
Bầu trời rực rỡ, cuối cùng hạ màn.
Những ánh sáng hoa lệ màu tím xám đó dần biến mất, giống như chưa từng xuất hiện. Đô Nhạc đảo lại khôi phục yên tĩnh, chỉ là không ít người vẫn nghị luận như cũ.
Tuyết Gia thu hồi tầm mắt, nhìn Thanh Phù cách đó không xa.
Cặp mắt sáng ngời thấu triệt của nàng tìm tới đây, khiến Thanh Phù giật mình tỉnh lại.
Thanh Phù thu liễm ánh mắt, hơi cúi đầu hành lễ Tuyết Gia.
"Có việc gì thế?" Tuyết Gia hỏi.
Ngữ khí nàng bình tĩnh, thanh âm linh hoạt kỳ ảo, giống như tiếng nhạc trên trời.
Thanh Phù chậm rãi ngẩng đầu nhìn nàng, chăm chú vào dung nhan tuyệt mỹ thoát tục ấy, rốt cuộc mở miệng hỏi: "Công chúa sắp phải rời khỏi Đô Nhạc đảo sao?"
Tầm mắt Tuyết Gia nhìn hắn thêm mấy phần suy tư.
Nàng nhìn chăm chú, khiến tâm Thanh Phù như nổi trống. Tựa hồ sợ hãi phần 'tà niệm' mình cất giấu trong lòng bị bại lộ dưới cặp mắt sáng ngời kia.
"Đúng vậy, phải rời khỏi."
Khi Thanh Phù suýt nữa không chống đỡ được, Tuyết Gia mở miệng.
Nàng thu hồi ánh mắt tìm tòi, dời khỏi người hắn.
Đáp án khiến Thanh Phù đau xót. Cho dù hắn đã sớm biết đáp án này, nhưng khi chính tai nghe được, vẫn khiến hắn khó tiếp thu như cũ.
"Vậy... công chúa sẽ trở về không?" Thanh Phù miễn cưỡng kéo ra nụ cười, nhẹ giọng hỏi.
Câu hỏi này khiến Tuyết Gia im lặng.
Bởi vì nàng không biết, cho nên không thể đưa ra đáp án. Chỉ cần bước ra khỏi Đô Nhạc đảo, mọi thứ của nàng đều thuộc về Mộ Khinh Ca, bản thân nàng không còn tồn tại nữa.
"Vậy công chúa có thể mang ta đi cùng không?" Thanh Phù kích động, buột miệng thốt ra hy vọng xa vời trong lòng.
Lời vừa ra khỏi miệng, hắn hối hận.
Hắn không nên hy vọng xa vời thứ ít hơn bản thân mình.
Nhưng nếu đã nói ra, vậy hắn cũng ôm một tia hy vọng.
Hắn nhìn Tuyết Gia, chờ mong nàng trả lời.
Nhưng Tuyết Gia sau khi im lặng, lại lắc đầu: "Không thể." Nàng chỉ là một người phụ thuộc, sao có thể mang người khác đồng hành?
Mấy ngày nay, nàng đã nhận rõ thân phận mình.
Chuyện nàng không nên làm, không thể làm, nàng tuyệt không làm!
Bởi vì nàng biết rõ ràng, bản thân đối với Mộ Khinh Ca mà nói, chỉ là một tấm bản đồ mà thôi.
Huống chi tấm bản đồ còn không hoàn thiện, cần phải chờ một tấm bản đồ khác xuất hiện mới có thể phát huy tác dụng.
Tuyết Gia trả lời, khiến Thanh Phù thất vọng.
Hắn nhìn Tuyết Gia thật sâu, cuối cùng xoay người rời đi.
Sau khi Thanh Phù rời khỏi, Tuyết Gia vẫn đứng trên bậc thang như cũ, trông về bầu trời nơi xa. Nàng tự hỏi trong lòng: "Thế giới bên ngoài Đô Nhạc đảo, thế giới bên ngoài Khổ Hải, sẽ là dạng gì?"
...
Bên giường, từng tầng màn lụa chậm rãi an tĩnh lại.
Cơn gió khiến chúng nó múa may lay động đã biến mất.
Trên giường, một người ngồi khoanh chân, đôi tay nàng bưng lấy một nắm tro.
Nàng chậm rãi mở mắt. Con ngươi thanh thấu chiết xạ hai quang mang sắc bén sáng ngời, như thực chất bắn về phía trước.
Nháy mắt, màn lụa trước mặt nàng đã hóa thành tro tàn, rơi xuống đất.
Sau đó, quang mang trong mắt nàng thu liễm lại, dần dần đạm đi.
Mộ Khinh Ca cúi đầu nhìn nắm tro trong tay mình. Thú hạch Cù Dục đã biến mất, chỉ để lại nắm tro.
Thú hạch Cù Dục ẩn chứa linh lực đã bị nàng hấp thu toàn bộ, chuyển hóa thành linh lực mình tràn vào khắp người và tất cả kinh mạch. Trong đan điền nàng cũng áp súc mấy trăm lần.
Mộ Khinh Ca mơ hồ đã đụng chạm đến ranh giới đột phá, nhưng vô luận nàng lao tới thế nào, đều không thể đột phá lá chắn cuối cùng kia.
"Xem ra không rời khỏi Khổ Hải, đúng là không thể đột phá." Mộ Khinh Ca nghiêng tay, nắm tro rơi xuống.
Khi Mộ Khinh Ca đẩy cửa đi ra, nhìn thấy Ấu Hà và Hoa Nguyệt vẫn luôn canh giữ ngoài cửa.
Hai nàng chia nhau khoanh chân ngồi ở hai bên sườn, nhắm mắt tu luyện.
Xem ra mặc dù khoảng thời gian này các nàng vẫn luôn canh giữ ở đây, nhưng cũng không chậm trễ việc tu luyện.
Mộ Khinh Ca hơi mỉm cười, không quấy rầy các nàng tu luyện, mà là bảo hộ cho các nàng.
Đợi Ấu Hà và Hoa Nguyệt tỉnh lại, đối diện với ánh mắt mang ý cười của Mộ Khinh Ca, hai người đều kinh hỉ đứng dậy. Một trái một phải vây quanh bên cạnh Mộ Khinh Ca, hô: "Tiểu tước gia!"
Mộ Khinh Ca nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt đảo qua hai người, khen ngợi khẳng định: "Ừm, không tồi! Lại tiến bộ!"
"Tạ Tiểu tước gia khen!" Hoa Nguyệt nghịch ngợm cúi người với Mộ Khinh Ca.
Ấu Hà nội liễm hơn nhiều, chỉ là theo thói quen hỏi: "Tiểu tước gia đói bụng không, nô tỳ chuẩn bị chút thức ăn cho ngài."
"Không vội. Ta bế quan bao lâu rồi?" Mộ Khinh Ca hỏi.
"Khoảng chừng hai tháng." Ấu Hà nói.
Lâu vậy sao!
Mộ Khinh Ca hơi kinh ngạc. Ngay sau đó cảm khái 'Đúng là tu luyện không năm tháng!' Nàng chỉ cảm giác mình mới tu luyện một đêm, không ngờ lúc tỉnh lại đã qua đi hai tháng rồi.
Nàng trầm ngâm, trì hoãn ở Đô Nhạc đảo đã lâu, cần phải lập tức khởi hành.