TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi
Chương 820: Hình mẫu Mộ công tử phong lưu (3)

Edit: Diệp Lưu Nhiên

Mộ Khinh Ca không ch3t, Mộ Khinh Ca sống rất tốt.

Tin tức như mọc cánh, nhanh chóng truyền khắp Nhật Mộ thảo nguyên.

Bay vào doanh địa Doanh gia, cũng bay vào doanh địa Hàn gia...

Chỉ là đáng tiếc, có người tới cửa bái kiến nhưng cửa lớn đều không mở ra.

Tang Tuyết Vũ thu được tin tức, thương nghị với Tang Dực Trần, quyết định ban đêm đi gặp Mộ Khinh Ca. Mặc kệ có gặp được hay không, bọn họ nhất định phải thử một lần.

Màn đêm lại buông xuống, Tang Tuyết Vũ và Tang Dực Trần chờ người Tang gia đều nghỉ ngơi, sau đó khoác áo choàng đen che chắn dung mạo thân hình, lặng yên lên đồi.

Khi bọn họ đi vào doanh địa Long Nha, dưới bóng đêm có không ít thế lực theo dõi âm thầm. Những người này tiếp tục ngồi canh, hiển nhiên muốn chứng thực xem tin tức hôm nay có đáng tin cậy không.

"Hai vị, doanh địa Long Nha đóng cửa không tiếp khách, mời về cho." Long Nha Vệ đứng trên vọng đài nói Tang Tuyết Vũ và Tang Dực Trần.

"Chúng ta muốn gặp chủ tử nhà ngươi, có chuyện quan trọng, phiền thông báo một chút."

Nhưng Long Nha Vệ lại không có chút phản ứng.

Tang Tuyết Vũ cắn môi, đôi mắt dấy tia quyết tâm, nói với Long Nha Vệ: "Xin bẩm báo một tiếng, nói cho Mộ công tử ba chữ. Nếu người đó vẫn không muốn gặp, chúng ta sẽ tự rời đi."

Long Nha Vệ trầm mặc, hỏi: "Là chữ gì?"

"Tang Lam Nhược." Tang Tuyết Vũ nói thẳng.

Long Nha Vệ xoay người rời đi.

Tang Tuyết Vũ và Tang Dực Trần chỉ có thể khẩn trương thấp thỏm chờ ngoài cửa, chờ mong Mộ Khinh Ca nghe thấy tên này, bằng lòng gặp bọn họ.

"Báo!"

Long Nha Vệ quỳ một gối ngoài chủ trướng.

"Vào đi."

Trong trướng truyền ra thanh âm nhàn nhạt.

Sau khi Long Nha Vệ tiến vào, thấy Mộ Khinh Ca đang ngồi ở chủ tọa xem thư tín, mà Tư Mạch thì ngồi bên cạnh, trong tay cầm quyển trục, nhưng đôi mắt lại ngắm Mộ Khinh Ca.

"Tiểu tước gia, đại nhân." Long Nha Vệ xưng hô hai tiếng, mới nói với Mộ Khinh Ca: "Tiểu tước gia, ngoài cửa có một nam một nữ, bọn họ muốn cầu kiến, nhờ thuộc hạ chuyển cáo Tiểu tước gia một câu."

"Nói cái gì?" Mộ Khinh Ca buông sách xuống, nâng mắt lên.

"Tang Lam Nhược." Long Nha Vệ nói.

Tròng mắt Mộ Khinh Ca bỗng chốc co rụt lại, đôi mắt thanh thấu dấy lên biến hóa phong vân. Thậm chí hơi thở cũng thay đổi.

Ánh mắt Tư Mạch rốt cuộc dừng lên người Long Nha Vệ, nhàn nhạt nói: "Người Tang gia."

Mộ Khinh Ca đứng lên, im lặng một hồi, mới nói: "Cho họ vào." Sau khi Long Nha Vệ rời khỏi, nàng lại nói với Tư Mạch: "Chàng tránh đi một lát."

Tư Mạch đi đến trước mặt nàng, có chút lo lắng: "Tiểu Ca nhi."

"Ta không sao, nếu đã tới thì hỏi rõ ràng, cũng coi như giải quyết tâm sự." Mộ Khinh Ca nói.

Tư Mạch gật đầu, thân hình biến mất trước mặt Mộ Khinh Ca.

Doanh địa Long Nha vẫn luôn đóng cửa, lại mở ra. Một ngày mở ra hai lần, khiến người canh bên ngoài đều kinh ngạc.

"Tước gia cho mời." Long Nha Vệ mời Tang Tuyết Vũ và Tang Dực Trần vào.

Mà lúc Tang Tuyết Vũ đi vào, gió đêm thổi qua vén một góc áo choàng, để lộ góc váy bên trong.

Hai người đi vào, cửa lớn lại đóng.

Bên ngoài lập tức bùng nổ!

"Trời má! Lại là một nữ nhân?"

"Chẳng lẽ chỉ có nữ nhân cầu kiến mới vào được thật?"

"Trọng thương còn không quên sắc đẹp. Các ngươi còn nhớ ngày đó có mấy vị mỹ nhân ai nấy đều tuyệt sắc không, bây giờ nghĩ lại, chắc chắn đều là nữ nhân của Mộ công tử. Mộ công tử này thật phong lưu, quả đúng là hình mẫu lý tưởng của chúng ta!"

"Khi nào ta mới có thể như Mộ công tử, hưởng thụ phúc tề nhân?"

"Thôi đi, ngươi nhìn diện mạo ngươi xem, rồi nghĩ lại Mộ công tử người ta xem? Người ta có mỹ nữ đến cửa, chúng ta ngay cả đuổi theo cũng chẳng ai phản ứng."

"Nhưng mà có vẻ như, Mộ công tử thật sự khỏi hẳn?"

"Có thể vui vẻ với mỹ nhân, chẳng lẽ còn trọng thương sao?"

"Thế tức là Mộ công tử thật sự đỡ được ba chiêu của Doanh thiếu chủ!"

Hít!

Mọi người hít sâu một hơi.

"Mau, nhanh chóng truyền tin ra."

Mọi người bừng tỉnh.

Trong lúc nhất thời, tin tức về Mộ Khinh Ca lại truyền ra lần hai. Thật ra chỉ là nối tiếp với tin tức ban đầu. Thứ nhất là nói Mộ Khinh Ca phong lưu đa tình, mỹ nhân vờn quanh. Thứ hai là nói Mộ Khinh Ca không ch3t, đích xác gánh được ba chiêu của đệ tứ Thanh Anh Bảng Doanh Trạch, thực lực sâu không lường được.

"Nơi này thật lớn, thật uy nghiêm!" Tang Dực Trần vừa vào doanh địa Long Nha, đã bị chấn trụ bởi cảnh tượng trước mắt.

Hắn còn chưa bao giờ thấy qua doanh địa ngay ngắn trật tự như vậy. Doanh địa xung quanh bọn họ đều là Lưu Khách bá vai bá cổ cạn rượu ầm ĩ, nào có an tĩnh như trước mắt?

"Đừng nhìn loạn." Tang Tuyết Vũ thấp giọng cảnh cáo.

Long Nha Vệ đưa họ tới hướng chủ trướng. Quy mô chủ trướng lại khiến hai người ngẩn ra. Người vào Nhật Mộ thảo nguyên còn ở đến nhàn nhã như thế, chắc chỉ có Mộ Khinh Ca.

Ở bục cao trong trướng có đặt hai chậu than hai bên cửa chiếu sáng.

Long Nha Vệ vén rèm lên, dẫn họ vào.

"Tiểu tước gia, đã đưa người tới." Hắn cung kính hướng tới bóng lưng.

Tang Tuyết Vũ và Tang Dực Trần đứng sau hắn, nhìn bóng lưng kia. Nội tâm không rõ là thấp thỏm hay kích động.

"Ngươi đi xuống đi." Mộ Khinh Ca đáp lại.

Long Nha Vệ lập tức rời khỏi chủ trướng. Lúc này bên trong trướng chỉ còn ba người Mộ Khinh Ca, Tang Tuyết Vũ và Tang Dực Trần.

Bố trí trong chủ trướng, hoàn toàn dựa theo quân trướng.

Hai bên đều bày binh khí, lưỡi binh phiếm hàn quang khiến trong trướng có nhiều thêm phần túc sát. Sau lưng chủ vị là lá cờ Long Nha, thiết huyết khí phách.

Mộ Khinh Ca quay lại nhìn hai người.

Đôi mắt thấu triệt bình tĩnh không gợn sóng, cũng không chủ động mở miệng.

Tang Tuyết Vũ phản ứng lại, kéo mũ áo choàng xuống lộ ra khuôn mặt.

Nhận ra Tang Tuyết Vũ, ánh mắt Mộ Khinh Ca khẽ nhúc nhích, vẫn không nói gì.

Tang Dực Trần cũng kéo mũ áo choàng xuống, lộ ra khuôn mặt cực kỳ tương tự với Tang Tuyết Vũ.

"Ngươi quả thực không sao." Tang Tuyết Vũ nhìn thấy Mộ Khinh Ca, rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra.

Ánh mắt Mộ Khinh Ca thanh lãnh nhìn họ: "Có thể nói ra ba chữ Tang Lam Nhược, để ta gặp các ngươi. Nói rõ các ngươi hiểu rõ lai lịch của ta. Các ngươi là ai? Có quan hệ gì với Tang Lam Nhược?"

"Tỷ tỷ, chúng ta là..."

"Ngươi gọi ta là gì?" Mộ Khinh Ca nheo mắt, đánh gãy Tang Dực Trần kích động.

"Tỷ tỷ!" Tang Dực Trần ngốc ngốc nói.

Tâm Mộ Khinh Ca trầm xuống, biết rõ giới tính thật của nàng, xem ra bất kỳ ngụy trang gì đều vô nghĩa. Nàng nâng tay gỡ xuống khuyên tai màu tím của mình.

Ngay sau đó dưới con mắt khiếp sợ của Tang Tuyết Vũ và Tang Dực Trần, nàng khôi phục thân nữ nhi phong hoa tuyệt đại, khuynh quốc khuynh thành.

Nếu nói Mộ Khinh Ca nam trang là soái khí bức người, đẹp đến khó phân nam nữ. Vậy khi nàng là nữ tử, chính là đẹp đến kinh tâm, đẹp đến người hít thở không thông, tình nguyện ch3t chìm dưới sắc đẹp.

Tang Tuyết Vũ là đệ nhất mỹ nhân Tây châu, đã rất đẹp. Nhưng không theo kịp nàng.

Mộ Khinh Ca đặt khuyên tai tím lên bàn, nhìn hai người đang phát ngốc: "Tang Lam Nhược quả nhiên không ch3t, còn quay trở về Trung Cổ Giới."

"Nương có nỗi khổ riêng." Tang Tuyết Vũ nói.

"Nương?" Mộ Khinh Ca lại nheo mắt, hơi thở nguy hiểm nhìn về phía Tang Tuyết Vũ: "Bà ta tái giá?"

"Không phải. Tỷ tỷ, tỷ nghe muội nói." Tang Tuyết Vũ vội kể: "Muội hẳn nên gọi là Mộ Tuyết Vũ, hắn là Mộ Dực Trần mới đúng. Phụ thân chúng ta chính là phụ thân tỷ, Mộ Liên Thành. Mẫu thân chúng ta đều cùng một người, Tang Lam Nhược."

Tròng mắt Mộ Khinh Ca đột nhiên co rụt lại, khiếp sợ nhìn về phía họ.

Hai người Tang gia này đột nhiên nhảy ra, nói là muội muội ruột, đệ đệ ruột của nàng?

Không phải Mộ Liên Thành đã ch3t rồi sao? Sao có thể cùng Tang Lam Nhược sinh hài tử?

"Chuyện này không có khả năng." Sắc mặt Mộ Khinh Ca âm trầm.

"Không có gì là không có khả năng." Tang Tuyết Vũ chậm rãi lắc đầu: "Muội và Dực Trần là long phượng thai. Khi nương rời khỏi Mộ gia tìm thi cốt của phụ thân, đã có thai hơn một tháng."

"..." Mộ Khinh Ca bị đáp án này làm cho váng đầu.

Lão gia tử và cô cô vẫn luôn đều cho rằng nàng là độc đinh Mộ gia, không ngờ ở Trung Cổ Giới vậy mà có thêm hai huyết mạch Mộ gia?

Mộ Khinh Ca im lặng, cho Tang Tuyết Vũ cơ hội giải thích.

Nàng nói: "Tỷ tỷ, lúc trước mẫu thân thu được tin tức phụ thân ch3t trận, bi thống không thôi. Nàng không muốn tin phụ thân đã tử vong, một mình rời khỏi Mộ gia tìm di hài phụ thân. Nhưng khi nàng vừa mới tìm được cha, người Tang gia lại đột nhiên xuất hiện muốn mang nương về Tang gia. Nương không theo, Tang gia lại nói cho nương, phụ thân có thể cứu chữa về. Cho nên..."

"Cho nên, bà ta vội vã về Trung Cổ Giứi, thậm chí không để lại một chút tin tức." Mộ Khinh Ca lạnh lùng nói tiếp.

Nội tâm nàng có giận, không phải vì mình, mà là giận Mộ Khinh Ca chân chính.

"Tỷ tỷ, nương cũng không muốn như vậy. Nhưng nàng căn bản không có cơ hội để lại tin tức, trực tiếp bị người Tang gia mang đi. Nhiều năm qua trong lòng nàng vẫn luôn canh cánh tỷ, sau khi sinh chúng ta, nàng không ngừng kể chuyện cho chúng ta nghe về tỷ, về Mộ gia, về gia gia, về cô cô." Tang Dực Trần nói.

Mộ Khinh Ca cười lạnh, nàng chẳng buồn nói, nhớ nhung có ích lợi gì? Mộ Khinh Ca chân chính khát vọng tình quan tâm của mẫu thân, Tang Lam Nhược ở đâu? Mộ Khinh Ca chân chính đến ch3t vẫn mang theo lời nói dối của Tang Lam Nhược mà ch3t.

Bà ta đi luôn, để lại hài tử vô tội gánh chịu mọi thứ.

"Mộ Liên Thành ở đâu?" Mộ Khinh Ca hỏi. Nếu thật sự Mộ Liên Thành được cứu sống, hắn cũng không có nghĩ cách trở về Lâm Xuyên giới. Vậy nàng thật sự thay Mộ Hùng, Mộ Liên Dung không đáng giá.

"Cha không tỉnh." Tang Tuyết Vũ mất mát: "Vốn nương có kế hoạch sau khi cha được cứu tỉnh, sẽ cùng cha trở về Mộ gia Lâm Xuyên. Nhưng mười chín năm qua đi, cha vẫn không tỉnh. Nương hao tổn tâm cơ, thử mọi phương pháp, chỉ có thể giữ thân thể cha bất hủ."

"Vọng tưởng khởi tử hồi sinh, vốn chính là lời nói vô căn cứ." Mộ Khinh Ca châm chọc không chút lưu tình.

"Tỷ tỷ, muội biết trong lòng tỷ có hận, có oán. Nhưng tỷ không nên trách nương. Muội và Dực Trần vẫn luôn biết ngôi nhà chân chính của chúng ta là Mộ phủ Lâm Xuyên, biết chúng ta có một tỷ tỷ gồng mình gánh vác. Mỗi lần nương nhắc tới tỷ đều sẽ rơi lệ, nói hối hận đã để tỷ lại, hối hận để tỷ giả nam trang gặp người, hối hận..."

"Đủ rồi." Mộ Khinh Ca đánh gãy lời Tang Tuyết Vũ, nói: "Các ngươi có thể rời đi."

Đọc truyện chữ Full