TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi
Chương 852: Cảm giác có người chống lưng thật tốt! Hống gia lên sàn (2)

Edit: Diệp Lưu Nhiên

Quang ảnh trong tay nàng ta chợt lóe, lấy vũ khí mình ra tấn công Tang Dực Trần, chiêu thức hung ác mang theo sát ý nồng đậm.

Tang Dực Trần nhẹ nhàng tránh đi, vẫn lấy tay trần ứng đối.

Một cái nghiêng người, hắn bắt được cổ tay Cung Mi Phương vặn một cái, nghe nàng ta hét thảm.

"A!!!"

Tiếng kêu thảm thiết, vũ khí rơi xuống loảng xoảng. Mất đi vũ khí, nàng ta càng không phải là đối thủ của Tang Dực Trần.

Quả thực chính là bị ngược!

"Phế vật! Phế vật! Dám mắng ta là phế vật!" Tang Dực Trần vừa đánh Cung Mi Phương tơi bời, vừa phát ti3t oán khí.

Bách Luyện xem đến kinh hồn táng đảm, gã dẫn đầu còn nhận ra Tang Dực Trần chẳng thèm vận dụng linh lực khi đối phó Cung Mi Phương.

"Hắn đúng là phế vật sao? Có lẽ... chỉ là không chuyên về luyện khí..." Gã dẫn đầu Bách Luyện vô tình nhận ra chân tướng.

"A!!!"

"A A!!!"

Cung Mi Phương bị đánh đến mức không ngừng kêu thảm, thân thể như bị bao cát văng vật.

Hình ảnh này, nếu hai bên đều là nam tử thì còn tốt, nhưng nữ tử bị đánh thành ra thế kia, khiến nhóm Lưu Khách nhìn đều không đành lòng.

Ngoại trừ Long Nha Vệ vô cảm xúc thì chỉ có Tư Mạch sung sướng, nhìn Tang Dực Trần cũng thuận mắt hơn.

"Mộ công tử, đủ rồi." Dẫn đầu Bách Luyện thật sự không nhìn được, mở miệng.

Mộ Khinh Ca cười nhạt, nhìn hắn: "Ta không nghe thấy Cung tiểu thư nhận thua, chứng minh nàng ta có thể thừa nhận. Nói không chừng thêm một lát nữa, nàng ta sẽ bùng nổ phản công đấy?"

"Nàng ta đã vậy rồi còn bùng nổ được hả? Còn phản công được hả? Mộ công tử ngươi đang dỗ đứa trẻ ba tuổi đấy à?" Dẫn đầu Bách Luyện chửi thầm.

Phúc hắc! Quá phúc hắc!

"A!!!" Cung Mi Phương kêu thảm thiết, ngã phịch xuống đất, miệng phun máu tươi.

Mặt nàng ta bị đánh thành đầu heo, thấy không rõ ngũ quan ban đầu. Cơ thể bị y phục bao quanh nên không thấy rõ bị thương thế nào. Nhưng lấy thủ đoạn không hề lưu tình của Tang Dực Trần mà nói, sợ là không tốt hơn đi.

"Cung tiểu thư!" Dẫn đầu Bách Luyện thầm hô "không ổn!", mang theo người Bách Luyện muốn xông lên.

Bách Luyện vừa động, Long Nha Vệ lập tức bao vây ngăn cản họ tiếp tục đi lên.

Thanh âm Mộ Khinh Ca xuyên qua Long Nha Vê lạnh lùng bay tới: "Muốn phá quy củ? Muốn đánh nhau, vậy Long Nha phụng bồi."

Gã dẫn đầu Bách Luyện vừa tức vừa gấp, Long Nha chắn phía trước khiến gã không thấy rõ thảm trạng của Cung Mi Phương, chỉ có thể nghe tiếng kêu thảm thiết liên tục.

Bất đắc dĩ, gã đành hô lên: "Cung tiểu thư, còn không mau nhận thua!"

Được gã nhắc nhở, Cung Mi Phương mới suy yếu hô: "Ta... ta thua... ta thua..."

Khi nàng ta hô lên, nắm đấm Tang Dực Trần ngừng ngay trước mũi nàng ta khiến nàng ta sợ tới mức suýt ngất.

Tang Dực Trần quay đầu nhìn về phía Mộ Khinh Ca. Người sau nhẹ gật đầu, hắn mới thu hồi nắm tay, lui về sau một bước chỉnh trang lại y phục.

Tỷ thí kết thúc, Long Nha Vệ nhanh chóng tản ra lui về sau Mộ Khinh Ca.

Cũng khiến người Bách Luyện nhìn thấy rõ bộ dáng Cung Mi Phương.

Ôi...

Một người trong Bách Luyện không nhịn được hít sâu một hơi. Thầm bội phục: "Tiểu tử Tang gia đúng là lạt thủ tồi hoa! Cung tiểu thư tuy không phải quốc sắc thiên hương gì, nhưng cũng là tiểu nữ tử nũng nịu. Cư nhiên thật sự nhẫn tâm đánh người ta thành đầu heo."

Tang Dực Trần trở lại đứng phía sau Mộ Khinh Ca. Hơi thở hắn có chút dồn dập, bởi vì do chiến đấu vừa rồi... Ách, do đơn phương bạo lực tạo thành.

Hắn không nói gì, chỉ mím chặt môi, ánh mắt sáng quắc nhìn Mộ Khinh Ca.

Tầm mắt thấu triệt của Mộ Khinh Ca nhìn xuống Cung Mi Phương, châm chọc mở miệng: "Ngay cả phế vật còn không đánh lại, đúng là không bằng một phế vật."

Cung Mi Phương nghe thấy, trước mắt tối sầm trực tiếp giận đến ngất đi.

Dẫn đầu Bách Luyện biến sắc, ngữ khí hơi lạnh: "Mộ công tử, tuy nói là so đấu công bằng, nhưng Tang thiếu gia đánh Cung tiểu thư thành như vậy, chúng ta không thể cho Cung gia công đạo."

Tang Tuyết Vũ nghe vậy lo lắng nhìn về phía Tang Dực Trần.

Tang Dực Trần tức giận nhìn chằm chằm gã.

Mộ Khinh Ca câu môi cười lạnh: "Bách Luyện là đoàn đội Thiên cấp Lưu Khách, cư nhiên không quản nổi một gia tộc vô danh. Truyền ra ngoài không sợ ném mặt mũi Đại thống lĩnh các ngươi đi sao? Càng đừng nói là do nàng ta khơi mào trước. Nếu Bách Luyện các ngươi nhát gan sợ phiền phức, vậy có thể bảo Cung gia tới Long Nha tìm ta. Ta chỉ đang dàn xếp chuyện tiểu thư tính tình nhà họ cướp đoạt chiến lợi phẩm của Long Nha thôi."

Lời này hoàn toàn chế nhạo Bách Luyện, hưng sư vấn tội khiến lời nói của Bách Luyện trở nên kém cỏi.

"Còn không mang nàng ta đi? Bách Luyện cũng có hứng thú ở đây nhặt linh thú sao?" Mộ Khinh Ca nghiền ngẫm nói.

Nàng tới đây từ sớm rồi, vẫn luôn núp chỗ tối quan sát. Thẳng đến khi Tang Dực Trần bị chế nhạo là phế vật, mới đi ra.

Dẫn đầu Bách Luyện rùng mình, cắn răng phân phó thủ hạ mang Cung Mi Phương hôn mê đi.

Lúc sắp đi, gã nói với Mộ Khinh Ca: "Mộ công tử, núi xanh còn đó, chúng ta sau này gặp lại."

"Đại vây săn còn chưa kết thúc, nói tới cái gì mà sau này gặp lại." Mộ Khinh Ca trêu chọc.

Sắc mặt gã dẫn đầu Bách Luyện trầm xuống, phân phó Bách Luyện: "Chúng ta đi."

Bách Luyện vội vàng đến, vội vàng đi.

Chuyện này như khúc nhạc đệm, không khiến bất kỳ ai đặt vào lòng. Ngoại trừ Tang Dực Trần và Tang Tuyết Vũ.

Mãi đến khi rời khỏi Thương Lan sơn mạch, trong lòng bọn họ đều quẩn quanh cảm giác không vứt đi được: "Có người chống lưng thật tốt!"

...

Mười ngày trôi qua, rời khỏi Thương Lan sơn mạch, Mộ Khinh Ca ra lệnh đuổi khách bảo Tang Dực Trần và Tang Tuyết Vũ trở về doanh địa Tang gia. Mà nàng thì mang theo Long Nha Vệ trở về doanh địa Long Nha.

Các đoàn đội Lưu Khách đều lục tục trở về từ Thương Lan sơn mạch, thu hoạch khác nhau.

Năm ngày nghỉ ngơi kế tiếp. mọi người đều mở chợ lâm thời tại Nhật Mộ thảo nguyên. Đều bán da thú, thú hạch, hoặc dược liệu khoáng vật mang đến từ Thương Lan sơn mạch.

Giao dịch không chỉ có Lưu Khách, còn có rất nhiều người thuộc gia tộc.

Mượn cơn gió này, Mộ Khinh Ca cũng bảo Long Nha Vệ bày quầy hàng. Chủ quầy là Ấu Hà và Huyễn Nhã.

Ai bảo Long Nha Vệ đều là nam nhân thô kệch, không phải con buôn?

Bảo họ đi mua bán, chắc Mộ Khinh Ca sẽ mệt đến hộc máu!

Ngày thứ hai sau khi trở về, Cung gia tìm tới cửa. Họ không tới hưng sư vấn tội, mà tới nhận lỗi.

Mộ Khinh Ca tiếp đãi họ trong chủ trướng.

Người tới là một vị chấp sự của Cung gia, địa vị không thấp, là người dẫn đầu trong chuyến hành trình tới Nhật Mộ thảo nguyên.

Hắn vừa gặp Mộ Khinh Ca, lập tức bày thấp tư thái, dâng lên trăm linh thạch cấp thấp, cộng thêm một ít dược liệu tươi mới chọn lựa từ chợ lâm thời.

"Ha hả, Mộ công tử, ta đã nghe Bách Luyện nói về chuyện của Mi Phương. Chuyện này đúng là do Mi Phương sai, nàng không nên ém chiến lợi phẩm của Long Nha làm của mình, bị giáo huấn là phải. Lễ mọn nho nhỏ, xem như bồi tội Mộ công tử và Long Nha, hy vọng Mộ công tử đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với hài tử." Vị chủ sự Cung gia này hoàn toàn mang thái độ một điều nhịn chín điều lành.

Mộ Khinh Ca nheo mắt đăm chiêu.

Người này tránh không nhắc đến Tang Dực Trần, là có tính toán khác, hay là cảm thấy quy chuyện này là đắc tội Long Nha sẽ có mặt mũi hơn là chuyện bị bại bởi một phế vật?

"Đây cũng là một con cáo già." Vừa gặp mặt, Mộ Khinh Ca đã cho đánh giá.

Nàng rũ mắt, thần sắc không rõ: "Chỉ là một con Độc Dực thú quèn thôi, lễ mọn của Cung chấp sự không tính là mỏng nhỉ." Một con Độc Dực thú, giá cả trên thị trường cùng lắm chỉ ba mươi linh thạch cấp thấp.

Cung chấp sự cười làm lành: "Không liên quan đến Độc Dực thú, là do Mi Phương phá hỏng quy củ." Ý tứ đây là bồi tội, không phải giá cả của Độc Dực thú.

Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu, cười như không cười: "Thương thế Cung tiểu thư sao rồi?"

"À, chỉ bị thương ngoài da, ăn đan dược nên tốt hơn nhiều rồi. Tin tưởng trải qua lần giáo huấn này, Mi Phương có thể thu liễm thay đổi tính tình." Cung chấp sự lập tức nói.

"Tỷ thí công bằng giữa Cung tiểu thư và Tang Dực Trần..."

Mộ Khinh Ca cố ý nhấn mạnh hai chữ công bằng.

Cơ bắp trên mặt Cung chấp sự hơi co, miễn cưỡng cười nói: "Mộ công tử nói đúng, không thể ngờ Tang thiếu gia thực lực phi phàm, xem ra lời đồn không thể tin hoàn toàn. Mi Phương tài không bằng người, thua không phải do người. Đợi ngày sau nỗ lực, luyện ra bản lĩnh, nếu nàng muốn tìm Tang thiếu gia luận bàn, vậy Cung gia ta sẽ không can thiệp vào chuyện tiểu bối bọn họ."

Hắn nói ra đáp án Mộ Khinh Ca muốn, chính là sẽ không truy cứu Tang gia. Nhưng cũng không cam lòng biểu lộ, lần này Cung Mi Phương thua, nhưng lần sau sẽ đòi về.

Mộ Khinh Ca tỏ vẻ không sao cả.

Tang Dực Trần có bản lĩnh, không sợ Cung Mi Phương lại đến khiêu chiến. Nếu không có bản lĩnh, thua bởi bại tướng, vậy chỉ có thể nói rằng hắn vô dụng.

"Cung gia quả nhiên là gia tộc thấu hiểu lý lẽ, biết phân biệt đúng sai." Có được đáp án hài lòng, Mộ Khinh Ca hào phóng khen tặng một câu.

Câu nói này quả nhiên khiến đuôi mắt Cung chấp sự nhiễm ý cười, eo lưng cũng thẳng hơn.

Hắn chớp thời cơ bày tỏ: "Nếu hiểu lầm được giải trừ, vậy ta đây mặt dày hỏi Mộ công tử một câu. Sau này Cung gia và Long Nha có cơ hội hợp tác không?"

Mộ Khinh Ca cười càng sâu, hứa hẹn: "Chỉ cần là việc tốt, đôi bên cùng có lợi. Long Nha sẽ không bao giờ từ chối hợp tác."

"Tốt! Có được lời này của Mộ công tử, ta an tâm rồi." Cung chấp sự đứng dậy khỏi ghế, nói với Mộ Khinh Ca: "Hôm nay ta cáo từ trước. Ngày khác có cơ hội hợp tác, lại đến bái phỏng."

Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu, phân phó Long Nha Vệ đang canh giữ ngoài cửa: "Tiễn khách."

Ra khỏi trận doanh Long Nha, người hầu bên Cung chấp sự khó hiểu hỏi: "Chấp sự, vì sao Cung gia chúng ta phải ăn nói nhún nhường trước Long Nha?"

Cung chấp sự trừng mắt nhìn hắn, sửa lại: "Cái gì mà ăn nói nhún nhường? Không biết nói thì đừng nói."

"Dạ dạ dạ, tiểu nhân biết sai." Người hầu vội nói.

Không biết có phải do tâm tình Cung chấp sự không tồi hay không, sau khi răn dạy người hầu, hắn mới đắc ý giải thích: "Long Nha là con hắc mã, không chỉ có mỗi Cung gia chúng ta muốn bám lên. Trước đó ta còn đang u sầu không có cơ hội tiếp xúc Long Nha, không ngờ nha đầu Mi Phương đúng là cho ta kinh hỉ."

Người hầu vò đầu: "Chấp sự, sao ta vẫn nghe không hiểu vậy? Tiểu thư chúng ta bị đánh là kinh hỉ sao?"

"Ngươi thì biết cái gì?" Cung chấp sự liếc xéo hắn: "Không có chuyện của Mi Phương, chúng ta sao có được cơ hội vào doanh địa Long Nha? Sức chiến đấu Long Nha kinh người, Mộ công tử có tiềm lực vô hạn. Hợp tác với bọn họ, rất nhiều nhiệm vụ của gia tộc đều có thể yên tâm giao ra, nguy hiểm trên phương diện vận chuyển cũng sẽ được hạ thấp rất nhiều. Đối với toàn bộ gia tộc mà nói đều là chuyện tốt. Mi Phương ủy khuất một lần, đổi lấy lợi ích lớn vẫn rất có lời."

Đọc truyện chữ Full