Sau sự kiện hiểu lầm đó. Cô tự nhủ mình phải tin tưởng anh hơn.
Công ty cũng đã giải quyết xong hết việc. Ngày ngày anh vẫn theo thời gian mà đi đi về về. Tuyệt không la cà bên ngoài. Hầu như sau ngày làm việc đều quấn quít cùng.
Chiều cùng nhau đi chợ mua đồ. Rồi cùng nhau nấu cơm. Trải qua buổi ăn cùng nhau. Xong rồi lại cùng nhau xem TV. Trò chuyện tâm sự cùng nhau. Buổi tối lại ôm nhau ngủ, bình dị nhưng ấm áp đến lạ thường.
Đúng vậy! Hạnh phúc chỉ đơn giản như thế...!
****
"Anh đi làm đây!"-Anh mang giày sau đó liền nhìn cô vẫy tay cười cười.
"Lái xe cẩn thận!"-Cô cũng vẫy tay nhìn anh cười.
Nhìn anh đã lấy xe rời đi. Cô mở TV lên xem.
Một lát sau chuông điện thoại reo. Nhìn dãy số lạ cô do dự một chút nhưng vẫn bắt máy.
"Alo"-Cô giọng điệu lịch sự nói.
"Nếu không muốn thằng chồng tương lai mày đi trầu diêm vương thì làm theo lời tao!"-Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của một người đàn ông.
Cô chợt khựng lại, lòng dâng lên một cảm giác bất an.
"Ông nói gì vậy chứ?"-Cô giọng run run hỏi.
"Tao muốn cưới mày! Mau! Đàn em tao đang ở ngoài cửa! Mày mau lấy áo cưới mặc vào! Trang điểm xinh đẹp vào cho tao! Hôm nay tao muốn đám cưới với mày!"-Giọng nói của người đàn ông kia tràn ngập sự đe doạ.
"Ông....?!"-Cô nắm chặt điện thoại, vội vàng chạy ra cửa sổ nhìn, đúng là có 2 tên mặc áo đen ở ngoài cửa.
"Mau lên! Tao cho mày 30 phút chuẩn bị! Mặc đầm cưới đó xong thì ra xe theo thằng đó đi! Nếu mày dám bỏ trốn thì thằng chồng mày sẽ liền được hưởng một viên đạn ghim vào đầu!"-Người đàn ông bên kia tràn ngập mùi nguy hiểm.
"Tôi... tôi muốn nghe giọng anh ấy..."-Cô nắm chặt tay, móng tay cấu vào da đến chảy máu.
"Này! Nghe đi!"-Lập tức bên kia vang lên giọng nói của anh.
"Hy Hy... em không cần... đừng... đừng gả cho hắn... cứ mặc kệ anh... anh không sao... em nhất định phải sống cho tốt... Hy Hy anh yêu em!"-Anh giọng nói có chút khàn khàn. Trông rất khổ sở.
"Được rồi! Đừng diễn trò thương yêu trước mặt tao!"-Nói xong bên đấy như có tiếng động như đánh đập. Lát sau liền có âm thanh thống khổ của anh vang lên.
Cô vô lực ngồi khuỵ xuống đất. Giọng hét lớn "Mày không được động vào anh ấy! Bằng không thì đừng trách tao!"
"Mày không có tư cách đó nói với tao! Tao cho mày thời gian 30 phút. Chậm trễ thì thằng chồng mày sẽ được gặp tử thần! Haha haha haha haha"-Nói xong liền cúp máy.
Cô ngồi thất thần nhìn màn hình điện thoại tối đen.
Ông trời sao lại bất công như thế? Lúc trước cô đã mất anh! Bây giờ cũng như thế sao?
Cô yêu anh là sai sao? Sao cứ hết lần này tới lần khác luôn thử thách tình yêu của cô?
Rốt cuộc... tình yêu của cô có kết quả không?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sống Lại Để Yêu Anh - Dungly
Chương 37: Rốt cuộc... Tình yêu của cô có kết quả không?
Chương 37: Rốt cuộc... Tình yêu của cô có kết quả không?