Mặc xong đồ ngủ, Đồng Đồng thảnh thơi nằm trên giường, trong khi Úy Ương dùng tốc độ chạy nước rút một trăm mét về phòng tắm.
"Rào rào..." Tiếng nước chảy lập tức vang lên, Đồng Đồng lăn qua lăn lại, che miệng cười. Anh Úy Ương vốn là người vô cùng nguyên tắc nha...Làm sao đây, cô bị quyến rũ rồi!
Mười lăm phút trôi qua Úy Ương mới ra ngoài, trên người còn mang theo vài giọt nước nhưng sắc mặt đã dễ nhìn hơn, không tối tăm giống lúc nãy nữa.
Nhìn thấy Đồng Đồng ngồi giống con mèo trên giường, hai chân xếp bằng, hay tay đặt phía trước, Úy Ương cảm thấy có chút xấu hổ, bản thân vừa rồi đúng là không khống chế được, sợ rằng đã tạo thành ám ảnh cho bé.
Anh vội vàng ngồi xuống, thử vươn tay, thấy cô không né tránh mới ôm cô vào lòng, hỏi: "Vừa rồi anh có khiến em sợ không?"
Đồng Đồng không chút căng thẳng lắc đầu:" "Em thích được anh hôn." Cầm lấy tay anh đứng lên, hai chân nhỏ dẫm lên đùi Úy Ương, cười híp mắt hôn đôi môi mỏng của anh một cái: "Em cũng thích hôn anh."
"Em..." Úy Ương khàn khàn nói, đem cô ôm chặt, nở nụ cười.
Hai người đang dính lấy nhau thì ông Úy gõ cửa bảo xuống ăn cơm. Úy Ương đáp lời, bế Đồng Đồng đi mở cửa, ông Úy bế Đồng Đồng từ tay anh, để anh ở trong phòng thay quần áo.
Đồng Đồng lưu luyến vươn tay về phía Úy Ương, nhưng bị anh cự tuyệt, anh không thể thay quần áo trước mặt bé được, cảm thấy bản thân thật bỉ ổi, chẳng khác gì biến thái.
Thay xong quần áo xuống tầng, Đồng Đồng đang ngồi ăn cháo trong lòng ông Úy, thấy anh xuống liền giơ tay muốn bế, khiến cho ông Úy tức giận mắng cô không có lương tâm: "Anh Úy Ương vừa đến là đòi bế, có phải chỉ cần anh Úy Ương không, hử?" Còn dùng tay chọc chọc vào sau gáy Đồng Đồng.
Úy Ương đau lòng vội vàng đi tới, lớn tiếng nói với bố: "Bố! Đừng có đâm vào da bé như thế." Da bé con rất non nớt, chọc vào như vậy đau thì làm sao?
Bị con trai lớn tiếng, ông Úy lại càng bực bội, ông xem Đồng Đồng là con gái của mình, người bố nào mà chẳng xem com gái như hòn ngọc quý trên tay.
Ai cướp liền xem là kẻ thù không đội trời chung, tiểu tử này nhiều lần cướp đi bé còn chưa tính, còn dám lớn tiếng với bố mình! Quá đáng hơn còn nghĩ là ông làm đau bé! Ông sao nỡ làm đau bé đây!
Loại sự việc này chỉ có thể do Đồng Đồng hòa giải. Cô từ trong ngực Úy Ương tuột xuống đất, chạy về phía ông Úy, hôn một cái lên mặt ông, ôm cổ nói một loạt lời ngọt ngào, cuối cùng mới dập tắt được lửa giận.
Sau đó...ngay khi ông Úy muốn hôn lại, cô vô tình tuột xuống khỏi chân ông, không chút lưu luyến chạy về với Úy Ương.
Cõi lòng tan nát vào hư không...
Ông Úy rốt cuộc cũng hiểu, trong lòng bé Úy Ương quan trọng nhất, ông còn tranh cái gì?
Thở dài một cái, ông giao bé cho Úy Ương, trong ngực vẫn còn tiếc nuối, muốn tiếp tục chơi cùng bé.
Bé con ngọt ngào, vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu, tại sao không phải con ông mà là cái tên Đồng Khắc Cường quê mùa đó? Thật không khoa học!
Úy phu nhân thấy toàn bộ sự việc chỉ nhủ thầm, đàn ông con trai thật nhàm chán!
Bà lập tức đứng lên, đem đồ ăn Đồng Đồng thích nhất đến trước mặt cô, nhận được câu cảm ơn giòn tan của tiểu nha đầu, trong lòng ngọt ngào như ăn mật.
Đàn ông con trai Úy gia đều tê liệt dây thần kinh mặt, từ bố, chồng đến con, người nào cũng không khác gì một tảng băng, bà vẫn luôn muốn một cô con gái ngọt ngào.
Đồng Đồng đúng lúc thỏa mãn tất cả mơ ước của bà, đáng yêu, thông minh, biết nghe lời, còn rất thân mật với bà, ngay cả người bố từ trước đến nay không thích con nít cũng thương yêu cô. Sao một cô bé động lòng người như thế không phải là con gái của mình?
Úy phu nhân nhìn về phía Đồng Đồng, trong mắt tràn đầy tiếc nuối, thấy cô híp mắt ngồi trong lòng Úy Ương, đút gì cũng ăn, trong lòng liền sáng tỏ: Cứ để hai đứa thân mật thế này, nếu Đồng Đồng gả cho Úy Ương, tiểu bảo bối không phải sẽ thực sự trở thành con gái bà sao?!
Càng nghĩ càng thấy có thể, trở về phòng phải nói với bố nó mới được, mười tuổi thì sao chứ? Đồng Khắc Cường hơn Tu Trúc bảy tuổi phải không nhỉ? Chỉ cần hai người thích nhau thì tuổi tác sao có thể là vấn đề!
Bố mẹ mình đang nghĩ gì, Úy Ương hoàn toàn không biết, tất cả chú ý đều đặt vào Đồng Đồng trong lòng. Cho cô ăn no, bản thân cũng ăn một chút rồi trở về phòng. Nhịp sống của anh rất tốt, ngủ sớm dậy sớm.
Chúc ngủ ngon với bố mẹ, Đồng Đồng chân chó tặng hai vị trưởng bối mỗi người một nụ hôn, vẫy tay nói tạm biệt.
"Anh, ngày mai mấy giờ anh đi?" Chớp mắt hỏi, "Em tiễn anh có được không?"
"Không cần tiễn, buổi tối anh sẽ về mà." Hôn nhẹ lên khuôn mặt mềm mại, Úy Ương thân mật dịu dàng cười: "Em chỉ cần ngủ thật ngon, chơi thật vui vẻ là được."
"Anh phải chịu huấn luyện rất vất vả sao?" Cô đã xem một ít binh sĩ luyện tập trên TV, cái đó không phải ai cũng chịu được đâu...hơn nữa...quân doanh nhiều binh sĩ, cô sợ anh bị thương.
"Cũng khá vất vả." Ôm cô đến bên giường, chỉnh nhiệt độ điều hòa phù hợp, sau đó mở TV, Úy Ương cùng xem phim hoạt hình cô thích. Đồng Đồng vẫn nhíu mày: "Ngày mai trở về anh vẫn phải đi tiếp đúng không?"
Úy Ương sửng sốt, "ừ" một tiếng. Sợ Đồng Đồng khóc, vội vàng nói: "Chờ bố mẹ và anh em đến anh mới chuyển tới nơi huấn luyện, đừng sợ."
Đồng Đồng thật muốn khóc, cô đâu lo lắng không có ai chăm sóc, cô là không muốn xa anh mà!
Đồng Đồng đáng thương nắm lấy vạt áo anh, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên, trong mắt còn mang theo hơi nước: "Anh phải hứa, đến nơi huấn luyện vẫn sẽ trở về thăm em."
"Anh hứa."
Có được lời hứa của Úy Ương, Đồng Đồng mới thỏa mãn.
Loại hạnh phúc này không duy trì được bao lâu thì nhà họ Đồng đã đến Bắc Kinh, Úy Ương cũng đến nơi huấn luyện.
Nơi huấn luyện kỷ luật nghiêm chỉnh, tuyệt đối không cho phép binh sĩ một mình ra ngoài, ngay cả xin nghỉ cũng không được.
Để về nhà thăm Đồng Đồng, buổi tối Úy Ương len lén trốn đi. Đêm đó Đồng Đồng đang ngủ, sợ kinh động đến người nhà nên Úy Ương trèo vào từ cửa sổ.
Đồng Đồng mở mắt, nhìn thấy một bóng đen trước của sổ, thiếu chút nữa bị hù chết, khi biết đó là Úy Ương thì lập tực khóc, nhào vào trong lòng anh, mắng anh đã lừa dối mình.
Úy Ương lập tức xin lỗi, anh không thể ở cạnh cô quá lâu, phải trở về trước khi trời sáng, sau khi dỗ Đồng Đồng, đồng ý vài ngày nữa sẽ lại đến, anh mới đắp chăn cho cô, theo bệ cửa sổ nhảy xuống.
Thế nhưng khi trở về, Úy Ương bị phát hiện, đêm đó có triệu tập khẩn cấp, Úy Ương không xuất hiện, anh em trong phòng không có biện pháp bao che, chỉ viện một lý do không hề có sức thuyết phục là anh không biết tìm thêm nhà vệ sinh ở chỗ nào, nhà vệ sinh kí túc xá và nhà vệ sinh công cộng đều có người.
Vị huấn luyện tin mới là lạ!
Thế là Úy Ương bị ghi tội nặng, nếu là binh sĩ bình thường thì không đến nỗi vậy. Nhưng anh là thủ trưởng đời sau, yêu cầu càng phải nghiêm khắc, người được hy vọng sẽ gánh vác tương lai tổ quốc lại coi thường nội quy như thế thì thành ra cái dạng gì đây?
Chuyện này truyền đến tai ông Úy, ông vừa xấu hổ vừa tức giận, hỏi sao Úy Ương cũng không chịu nói thật, cho dù bị phạt, chịu đựng cường độ huấn luyện gấp năm lần so với binh sĩ khác cũng không hé răng!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sổ Tay Trùng Sinh
Chương 22: Bị ghi tội
Chương 22: Bị ghi tội