TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sổ Tay Trùng Sinh
Chương 27: Xấu hổ

"Đợi một chút, em sắp xong rồi!" Đồng Đồng lấy dũng khí xoay người ra cửa hô to một tiếng, sau đó tiếp tục đem mặt dán vào lòng bàn tay.

Nhịp tim trong lòng ngực tăng cao, thật là mất mặt...Vừa nghĩ đến việc nửa đêm bản thân ngủ bất tỉnh nhân sự, băng vệ sinh còn phải do anh Úy ương thay giúp, cô chẳng còn mặt mũi nào nào.

Thêm mười lăm phút nữa trôi qua, Úy Ương chờ đã lâu, sợ cô ở bên trong xảy ra việc gì, cuối cùng quyết định lấy chìa khóa mở cửa!

Bước vào phòng vệ sinh anh liền thấy Đồng Đồng thảm thương ngồi trên nắp bồn cầu, hay tay chống má, bĩu môi, bộ dạng không hề vui vẻ, mặt còn hồng hồng. "Bé?"

Đồng Đồng đang hối hận muốn chết thì đột nhiên nghe thấy tiếng Úy Ương, lúc đầu còn nghĩ bản thân nghe nhầm, ngẩng đầu một cái đã thấy Úy Ương thực sự vào được.

Cô hét lên, dùng một tay che mặt, tay kia không ngừng xua xua: "Anh đi ra ngoài nhanh lên. Tại sao em đang ở trong nhà vệ sinh mà anh cũng vào?"

Úy Ương bình tĩnh đáp: "Anh sợ em sẽ không thay."

Lần này mặt Đồng Đồng triệt để đỏ. Cô khẽ rên rỉ: "Anh Úy Ương, anh không biết em sẽ xấu hổ sao?"

"Có gì mà xấu hổ?" Úy Ương không hiểu, đi tới kéo cô đi, "Thân thể khó chịu, quan tâm nhiều như thế làm gì?"

Cô nhóc mới lớn, suốt ngày cứ suy nghĩ lung tung. Úy Ương nhịn không được bóp bóp mặt cô, mềm mại non nớt, giống như một cái bánh bao, xúc cảm vô cùng tốt.

Đồng Đồng bị người nhà bóp đã quen, chẳng có hơi sức đâu mà phản kháng. Ai cũng xem cô là búp bê, lúc nào cũng ôm lúc nào cũng sờ sờ bóp bóp.

Hơn nữa cô cảm thấy nguyên do bản thân không cao chính là cái này, mười hai tuổi mới 1m40, kiếp trước cô vô cùng đau khổ được không? Tại sao chỉ được 1m60?

"Anh Úy Ương, không được xoa đầu em nữa, em sẽ không cao được!" Đồng Đồng chu miệng buồn bã, cô vô cùng ngưỡng mộ vóc người thon dài của anh Úy Ương nha.

Vì sao tất cả mọi người đều cao như thế? Vì sao? Vì sao? Vì sao chỉ có cô thấp? Vì sao? Vì sao?

Úy Ương rõ ràng kinh ngạc một chút, lông mày khẽ nhếch lên, cười nói: "Em muốn cao bao nhiêu?"

Đồng Đồng thận trọng suy nghĩ: "...Hừm, đại khái cũng phải 1m70." Lùn quá không tốt, nhưng cao quá cũng không hay, 1m70 là hoàn mỹ nhất.

Quan trọng hơn cô không muốn quá chênh lệch khi đứng cạnh anh Úy Ương...anh 1m87...nếu vậy thì thấp hơn mười bảy cm... "Đều do anh quá cao đó, em mà thấp quá thì khi đứng cạnh anh rất khó nhìn." Cao như vậy làm cái gì...chẳng hay ho chút nào.

Không nghĩ tới bé con vì lý do này mà muốn cao, Úy Ương cười khẽ, mặc kệ oán giận trong mắt Đồng Đồng mà xoa đầu cô, nói: "Cho dù em cao bao nhiêu, trong mắt anh em luôn xinh đẹp nhất."

Hừ, miệng lưỡi cũng thật ngọt! Mặt Đồng Đồng đỏ bừng, đôi mắt nhìn sang phía khác không dám nhìn anh, ngoan ngoãn bị dắt đến giường, tùy ý để anh sửa soạn cho mình.

Úy Ương buộc tóc đuôi ngựa cho cô, khoác thêm một chiếc áo khoác bên ngoài váy ngủ, mặc dép lông xù hình con thỏ, rồi mới cùng cô xuống ăn sáng.

Tất cả mọi người đều đang đợi cô.

Đồng Đồng chớp chớp mắt, tò mò hỏi: "Sao hôm nay ai cũng ở nhà vậy?" Mặc dù là ngày nghỉ nhưng bình thường bố mẹ anh Úy Ương đều ở trong quân đội sao mà. Sao bây giờ lại trở về? "Có chuyện gì quan trọng sao ạ?"

Đồng phu nhìn cô cười, bắt cô ngồi xuống. Đồng Đồng cũng đói bụng, đêm qua không ăn đồ ăn vặt, Úy Ương trông chừng quá nghiêm ngặt, không cho cô ăn, nói là không tốt.

Bây giờ trước mắt có bữa sáng phong phú, không đói mới lạ, cô đói đến mức sắp nuốt được con trâu rồi!

Uống một ngụm sữa đậu nành trước rồi mới ăn bánh bao, cô nhìn xung quanh, phát hiện ánh mắt mọi người rất kỳ lạ...

"Sao lại nhìn chằm chằm con thế?" Có gì không bình thường hả?

"Con gái của mẹ trưởng thành rồi." Đồng phu nhân yêu thương vuốt mặt cô, "Bụng còn đau không?"

...Không nên nói trước mặt nhiều người thế nha! Mặt Đồng Đồng lại hồng lên, mặc dù đều là người nhà nhưng đàn ông con trai chiếm hơn một nửa đấy!

Sao có thể để họ biết chuyện này? Thật là mất mặt! "Không đau nữa."

"Vậy thì tốt, hôm nay là ngày con trưởng thành, cả nhà đương nhiên phải cùng ăn một bữa cơm. Buổi trưa chuẩn bị bánh kem được không?"

Chạm nhẹ lên gương mặt hồng hồng, Đồng phu nhân đầy kiêu ngạo và tự hào. Đây là con gái của bà đấy, vừa thông minh vừa xinh đẹp, bà thương cô biết bao nhiêu.

Nghe được có bánh kem, Đồng Đồng sáng mắt lên: "Thật không mẹ?" Thấy mẹ gật đầu, cô vui vẻ hoan hô: "Mẹ là số một."

Ôm hôn một cái, lập tức ý thức được mình đến kỳ kinh nên vội vàng ngồi xuống, làm bộ tiếp tục ăn điểm tâm, nhưng cô lại không biết rằng mình nhỏ nhất nhà, nghĩ gì đều hiện lên mặt.

Đương nhiên không ai chọc thủng bộ dạng giả vờ của cô, dù sao bé con cũng lớn rồi, biết xấu hổ.

Ăn sáng xong, Đồng Đồng vốn muốn cùng hai mẹ nấu cơm nhưng bị đuổi ra ngoài. Dù sao cũng không có việc gì làm, cô liền về phòng ôm gối xem TV.

Úy Ương cũng đem văn kiện đến phòng cô, rót nước châm trà, phục vụ cẩn thận. Có một người đàn ông hoàn mỹ như vậy bên cạnh, Đồng Đồng còn bận tâm gì nữa? Cô chỉ cần xem TV thật vui là được rồi ~

Cơm trưa càng phong phú, hai bà mẹ tay nghề cực tốt, bởi vì hôm nay là kỳ kinh của Đồng Đồng nên làm một bàn thức ăn bổ huyết, Đồng Đồng ăn thật vui vẻ. Đàn ông con trai trong nhà thì ngồi ủ rũ.

Mỹ vị thì mỹ vị, nhưng bọn họ là đàn ông, bổ máu làm cái gì? Chỉ có hai vị gia gia ăn ngon lành, dù sao hai ông cũng đã già rồi, ăn những thứ bồi bổ thân thể thì càng tốt ~

Điều khiến Đồng Đồng buồn bực là Tết Thanh Minh chỉ nghỉ ba ngày, tuy rằng cô vì đau bụng kinh nên được thêm một ngày nhưng vẫn thật ngắn. Tốt nhất là nghỉ mãi đi!

Học sinh lớp mười vào học lúc sáu giờ, Đồng Đồng căn bản không dậy nổi, sáng nào cũng phải tam thôi tứ thỉnh*. Lúc đầu ông Đồng gọi cô rời giường, nhưng bản thân lại rất cưng chiều con gái, Đồng Đồng muốn ngủ ông liền gọi điện thoại xin nghỉ, vì thế mà bị Đồng phu nhân chỉ trích một phen, từ lần đó công việc này giao lại cho bà.

*Tam thôi tứ thỉnh: ở đây chỉ gọi dậy một cách khó nhọc.

"Bé, dậy rửa mặt ăn sáng, không thì sẽ muộn đấy!" Đồng phu nhân vạch chăn, vừa hôn vừa vỗ nhưng Đồng Đồng vẫn như cũ nhắm mắt lại, hai tay duỗi ra ôm bà.

"Mẹ, con muốn ngủ..." Không muốn đi học, không muốn...chăn gối mềm mại thế này sao nỡ dậy được.

"Ngoan nào, đi học về muốn ngủ bao nhiêu cũng được, bây giờ phải đến trường!" Ôm con gái đang làm nũng, Đồng phu nhân vừa bất lực vừa lo lắng, con gái làm nũng thật đáng yêu...nhưng không đi học sao được?

"Dạ..." Ngoài miệng thì đồng ý nhưng Đồng Đồng vẫn mắt nhắm mắt mở. Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Úy Ương đi vào, thấy bộ dạng chưa tỉnh ngủ của Đồng Đồng thì buồn cười, tiếp nhận từ tay Đồng phu nhân: "Để con đánh thức Đồng Đồng."

"Cũng được, cô xuống chuẩn bị đồ ăn sáng, con nhanh kêu em dậy đi." Ném được củ khoai lang phỏng tay này, Đồng phu nhân cầu còn không được. Gọi Đồng Đồng dậy thì bà lại không nỡ, thôi thì để Úy Ương làm người xấu là được.

Đồng Đồng vẫn ngủ ngon lành, trong mơ màng cô cảm giác có ai đó bế mình ra khỏi chăn, cởi áo ngủ, mặc đồ lót và đồng phục, buộc tóc, sau đó cô được bế vào phòng vệ sinh, đi vệ sinh, đánh răng rửa mặt, tất cả đều dưới trạng thái bị động.

Cho đến khi được bôi kem dưỡng da lên mặt, Đồng Đồng mới thanh tỉnh lại. Cô sao có thể ngồi dậy?

Con ngươi xinh đẹp không dám tin nhìn sang bên cạnh, sau đó hét chói tai: "Anh Úy Ương!!!!" A a a a thật mất mặt, lần này còn mất mặt hơn.

Có phải cô vừa đi "xi xi" trước mặt anh Úy Ương không? Anh Úy Ương còn nói cởi quần?

Đồng Đồng rất muốn đập đầu chết.

Úy Ương lại không cảm thấy gì, bôi kem lên tay cô, sau đó nói: "Khi còn nhỏ đều là anh chăm sóc em, không cần để ý."

Không cần để ý...Cái gì là không cần để ý?? Cô đã có kinh nguyệt, không phải đã trưởng thành rồi sao?

Đồng Đồng nhớ đến cái chuyện vừa nãy thì rất hối hận nhưng đã xảy ra rồi...để cho nó trôi qua đi thôi...không nên nhắc lại! A a a...Một chút tôn nghiêm cuối cùng cũng mất trước mặt anh Úy Ương.

"Anh có thể kêu em dậy mà!" Vì cớ gì lại chu đáo thế, toàn bộ mọi thứ đều xong trước khi cô tỉnh.

"Em chắc chứ?" Úy Ương liếc mắt nhìn cô, vừa anh tuấn vừa lạnh lùng nói: "Sau này việc đánh thức em sẽ do anh làm, dù sao cũng tiện đường, anh chở em đi học luôn."

Đồng Đồng cảm giác như bị sét đánh trúng, cô kêu rên một tiếng, che mặt, ngày tháng tốt đẹp đã chấm dứt... "Anh Úy Ương, em không không tham gia giờ tự học được không?" Nếu vậy sẽ tám giờ đi học, sớm hơn anh nửa tiếng, anh mới tiện đường đưa cô đi.

"Không tham gia giờ tự học?"

"Hồi sơ trung em cũng có tham gia đâu!" Đồng Đồng mạnh miệng, nhưng cô có lý do nha. "Cô giáo cho phép, nói em đi sớm không ngủ đủ, lúc nào cũng gà gật."

Còn có giờ nghỉ trưa, tuy rằng cô về nhà nhưng thời gian không đủ, Đồng Đồng thuộc lọai người động đất cũng không tỉnh ngủ cho nên rất để ý thời gian cùng chất lượng giấc ngủ.

Úy Ương nghiêm túc suy nghĩ: "Thi cuối kỳ phải lọt Top 10."

Trường của Đồng Đồng là trường cao trung tốt nhất Bắc kinh, bên trong cao thủ nhiều như mây, cạnh tranh rất lớn, mấy nghìn học sinh chen nhau Top 10, cũng rất khó khăn nhưng Đồng Đồng lại tự tin đáp ứng: "Đồng ý!"

Chỉ cần cho cô ngủ...thì Top 3 cũng không vấn đề gì! Hơn nữa những thứ này đối với cô không khó, dù sao cô cũng có bằng tiến sĩ được không, chẳng lẽ còn bị đề thi cao trung làm khó?

Đồng Đồng đáp ứng thẳng thắn lưu loát, Úy Ương gật đầu nói: "Việc này để anh giải quyết, nhưng hôm nay phải đến đúng giờ."

Nghe vậy Đồng Đồng lập tức ủ rũ, "ồ" một tiếng rồi ngoan ngoãn theo Úy Ương đi xuống. Đồng phu nhân đã chuẩn bị sữa, sandwich cắt thành miếng nhỏ, Đồng Đồng nói câu cảm ơn sau đó rũ rượi ngồi ăn.

Quên đi, một ngày nữa thôi, cô phải nhịn, nhịn, nhịn!

Đọc truyện chữ Full