Người vào là Đồng Đống.
Anh đến gọi Đồng Đồng xuống chuẩn bị ăn tối, ai ngờ đẩy cửa liền thấy một màn kinh thế hãi tục như vậy.
Người bằng hữu lớn hơn anh năm tuổi đang đè trên người em gái anh, hai người dây dưa với nhau trên giường, vừa cười vừa nháo, khỏi phải nói có bao nhiêu vui vẻ, nếu anh không ho khan vài tiếng, nói không chừng hai người kia còn không thấy anh.
"A... Anh?" Đồng Đồng nhanh nhóng đẩy Úy Ương trên người ra, chờ anh tránh ra thì lập tức ngồi dậy, quần áo có hơi lộn xộn nhưng may mắn chỉ là lộn xộn mà thôi, sửa sang lại là được.
Úy Ương lại rất tự nhiên: "Đến giờ ăn cơm?"
Đồng Đống cau mày, đi tới kéo Đồng Đồng dậy, tỉ mỉ xem kỹ một lần từ trên xuống dưới, thấy cô trừ áo ngủ hơi lộn xộn thì không có gì khác thường, lúc này mới yên lòng.
Anh không thể không hoài nghi Úy Ương, bé dù sao cũng đã mười sáu, nam nữ khác biệt, hồi nhỏ ngủ cùng một chăn thì không sao, nhưng đã đến tuổi này mà còn có thể như thế?
Bé nhỏ, không hiểu điều này, chẳng lẽ Úy Ương cũng không hiểu?
Xem ra anh phải tìm thời gian nói chuyện cho rõ, hai người không bảo trì khoảng cách, nhưng ý thức về giới tính chắc là cũng có đi? "Đi thay quần áo rồi xuống ăn cơm."
"Dạ." Đồng Đồng ngoan ngoãn gật đầu, đi vào phòng thay quần áo, để lại hai người đàn ông, một người đứng, một người ngồi xếp bằng trên giường, mắt to trừng mắt nhỏ.
Úy Ương nhìn ra Đồng Đống dường như muốn nói gì đó với mình, liền hỏi: "Có chuyện gì?"
"Ương Tử, năm nay anh mấy tuổi?"
Úy Ương sửng sốt: "Hai mươi sáu."
"Bé mấy tuổi?"
"Mười sáu." Nhưng qua ngày mai là mười bảy.
"Anh cũng biết nó đã mười sáu." Mày Đồng Đống càng nhíu chặt, "Hai ngươi có phải nên bảo trì chút khoảng cách không? Bình thường hôn hôn ôm ôm không sao, nhưng như vừa nãy thì còn ra thể thống gì? Bé đã mười sáu, anh vì thanh danh của nó suy nghĩ một chút đi. Làm ầm ĩ như vậy, anh vẫn nên chú ý một chút thì tốt hơn."
Từ nhỏ đến lớn tạo thành thói quen, nếu không phải cái màn kia đánh sâu vào thị giác, Đồng Đống cảm thấy bản thân không có khả năng sẽ nghĩ đến vấn đề này.
Dù sao bé cũng đã mười sáu, không còn là đứa bé cả ngày quấn lấy người khác đòi ôm đòi cõng, ngay cả anh là anh trai, vào phòng cô cũng phải gõ cửa trước, sao Úy Ương có thể chơi đùa thân mật như thế với cô?
Nghe vậy, Úy Ương im lặng, muốn nói lại thôi. Anh muốn nói cho Đồng Đống, nhưng nếu nói thì Đồng Đồng sẽ xù lông cho nên anh nhịn xuống, chỉ gật đầu tỏ ý mình hiểu rồi, nhưng cũng không cho Đồng Đống lời cam đoan.
Đồng Đống không ngờ Úy Ương sẽ đen tối như thế, cho rằng anh sau này sẽ chú ý, nào biết đây căn bản là một cái hố lớn!
Vừa vặn Đồng Đồng thay đồ xong, cơm tất niên thôi, không cần mặc gì long trọng, quan trọng là buổi sáng ngày mai, cô phải trang điểm xinh xắn đẹp đẽ đi từng nhà, chúc tết các vị thủ trưởng, chỉ cần nghĩ đến mình sắp có vô số bao lì xì, hai mắt Đồng Đồng liền phát sáng.
Thấy Úy Ương dắt tay em gái ở phía trước, Đồng Đống dùng ánh mắt phòng sói nhìn Úy Ương, kéo cô lên phía trước, Úy Ương chậm một bước, trong lòng phiền muộn đi sau, nhìn cô mặc áo ngủ hình mèo đáng yêu, phía sau còn có cái đuôi bông nhỏ, anh liền nhớ đến đêm sinh nhật đó, chính là đêm anh có được lần đầu tiên của cô...
"Bé, em sắp mười bảy tuổi rồi, rất nhiều chuyện phải tự hiểu, biết không?"
Đồng Đồng không hiểu sao anh lại đột nhiên nói vậy, mở to mắt mờ mịt nhìn anh, "Hả?"
"Anh biết tình cảm giữa em và Ương Tử rất tốt, anh ấy thương em không thua gì anh, nhưng dù sao hai người cũng không cùng huyết thống, hành động vừa rồi hay ngủ chung không thể phát sinh thêm lần nữa, biết chưa? Em lớn rồi, không thể cứ như hồi bé." Đồng Đống cầm tay cô, nói lời thấm thía.
Lúc này Đồng Đồng mới hiểu ý Đồng Đống, khuôn mặt trong nháy mắt đỏ lên, nếu anh biết cô và Úy Ương không chỉ ngủ chung đơn thuần, có phải sẽ giết anh Úy Ương luôn không?
Nghĩ đến đây, cô quay đầu nhìn Úy Ương, anh cũng nhìn cô, tình cảm dịu dàng trong mắt căn bản không che dấu được, mặt càng đỏ hơn."... Vâng." Trả lời vô cùng chột dạ.
"Ngoan." Đồng Đống xoa đầu cô.
Bởi vì lời của Đồng Đống, cả buổi khẩu vị Đồng Đồng không tốt nổi, cô thật sự lo lắng... Lỡ như tương lai hai năm sau, đến ngày bị phát hiện, chân anh Úy Ương có bị đánh gãy không...
Cô chưa ăn bao nhiêu đã thấy no, cùng các trưởng bối xem chương trình xuân một lát liền buồn ngủ, hoàn toàn không nhìn ra cả ngày đã ngủ gần mười hai tiếng...
Ông Đồng thấy cô rất buồn ngủ nhưng vẫn cố tỉnh táo liền đau lòng, vội vàng muốn bế cô về phòng, Úy Ương đang định mở miệng muốn nhận nhiệm vụ, Đồng Đống đã nói trước: "Bố, để con"
"Ừ, con nhẹ chút, đừng đánh thức em." Ông Đồng nói xong liền giao con gái bảo bối trong tay cho Đồng Đống.
Đồng Đống bế Đồng Đồng về phòng, biết cô sợ tối nên để lại một ngọn đèn, đồng thời đặt một ly nước trên bàn cạnh giường, đề phòng cô nửa đêm tỉnh ngủ khát nước, anh điều chỉnh độ ấm trong phòng vừa phải, đắp chăn cho cô, thuận tiện dùng khăn lông lau mặt cho cô, nói một tiếng ngủ ngon rồi ra ngoài.
Chương trình năm mới từ tám giờ đến khoảng mười hai giờ rưỡi, khi đồng hồ điểm 12 giờ, Đồng Đồng bị một trận tiếng phào bùm bùm đánh thức, tuy chất lượng không khí ở Đế Đô kém, nhưng bắn pháo hoa là tập tục truyền thống của Trung Quốc, không thể thiếu được, còn có âm thanh chúc mừng năm mới... Rất ồn ào...
Hiệu quả cách âm của phòng cô tốt như thế mà vẫn bị làm ầm ĩ, đủ để thấy có bao nhiêu kịch liệt.
Đồng Đồng mơ mơ màng màng đứng lên muốn uống nước, đưa tay sờ soạng trên bàn, mắt không hề mở nhưng sờ soạng nửa ngày vẫn chưa tìm thấy nên tức giận, khi ngủ ngon mà bị đánh thức cô vốn rất dễ bực bội, hơn nữa vì không tìm thấy ly nước, Đồng Đồng giận đến mức hết buồn ngủ.
Lúc này cửa phòng truyền đến một tiếng lạch cạch rất nhỏ, Úy Ương đi vào, thấy cô hầm hừ thì nhanh chóng đưa ly nước đến bên miệng cô, rồi mới thơm hai má vì ngủ mà đỏ bừng của cô một cái: "Bị đánh thức à?"
Đồng Đồng dạ một tiếng, vô cùng uất ức chui vào lòng Úy Ương làm nũng: "Hết buồn ngủ luôn rồi."
Anh cười khẽ, ngồi lên giường, ôm cô hôn cô, Đồng Đồng đẩy đẩy anh, nói: "Anh không sợ anh em biết sẽ đánh anh sao?"
"Có em bảo vệ anh mà."
"Em bảo vệ không nổi." Cô nũng nịu ôm cổ anh, hỏi: "Anh khóa cửa chưa?" Phòng cô vốn chỉ có một chìa khóa, sau đó vì tiện để "tư thông" vụng trộm nên cô và anh Úy Ương, mỗi người có một chìa, ngoài ra trong nhà còn có một chìa khóa vạn năng, phòng ai cũng mở được. (/ □)
"Khóa rồi." Giọng Úy Ương khàn khàn, "Mau đến đây nào." Anh nói xong liền nâng mặt cô, dùng sức hôn lên, Đồng Đồng ưm ưm kêu lớn, bị hôn thành nước, mềm nhũn tựa vào lòng anh thở hổn hển.
- ----
Nhược Vy: Hellooo, chắc dạo này mọi người cũng thấy mình đăng chương không đều, thực ra là vì mình edit sắp xong rồi, còn khoảng 10 chương nữa là hoàn thành nên mình muốn tập trung một chút, sẽ không đăng theo lịch mà rảnh khi nào mình đăng khi đó thôi, sau khi làm xong mình sẽ xả chương liên tục, cam đoan sẽ hoàn thành chương 144 trước khi đến tháng 3.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sổ Tay Trùng Sinh
Chương 108: Tuổi mười bảy (II)
Chương 108: Tuổi mười bảy (II)