Bởi vì chỉ có hai người ăn cơm nên Úy Ương không làm nhiều, ba món mặn một món canh, đều là món ăn gia đình. Tay nghề của anh không tồi nhưng mấy món phức tạp thì chưa làm được, hơn nữa là mất rất nhiều thời gian, không chừng đến khi làm xong thì bụng bé con cũng đã xẹp.
Bưng thức ăn lên bàn, Úy Ương cầm tay Đồng Đồng giúp cô rửa tay, hai bàn tay quấn lấy nhau cùng nước rửa tay hương chanh, cảnh tượng rất động lòng người, nhất là dưới ngọn đèn màu ấm trong phòng bếp, thực sự có cảm giác như cặp vợ chồng mới cưới.
Đồng Đồng xấu hổ đỏ bừng mặt, móng vuốt nhỏ ngoan ngoãn để Úy Ương lau khô sau đó bị khiên ra bàn ăn, thức ăn trên bàn rất bình thường, một dĩa nộm khoai tây, một dĩa cải trắng xào thịt bò, còn có một dĩa rau muống xào, Đồng Đồng tương đối thích ăn thịt nên Úy Ương đã cố ý nướng thịt trong lò vi sóng cho cô! Hai cái đùi gà bự đang được đặt trên bàn, anh đeo bao tay cách nhiệt xé cho cô, đúng là mỹ vị.
Thực ra hai người khó có cơ hội ở cạnh nhau như vậy, còn là cơ hội quang minh chính đại, tối hôm nay cũng là đúng dịp cả nhà không về ăn, lại là Tết nguyên tiêu nên người làm trong nhà đều nghỉ, bây giờ vô cùng yên tĩnh.
Đồng Đồng ăn hai chén cơm, đỡ cái bụng ăn đến no, cô cũng không hiểu vì sao mình lại thích cơm anh nấu như vậy, rõ ràng là trình độ kém hơn mẹ nhưng cô vẫn thích.
Úy Ương đưa tay sờ cái bụng tròn vo của cô, giải quyết đồ ăn thừa lại rồi để bát đũa trong bồn, rửa tay xong thì cô ngồi trên ghế hừ hừ, thấy anh đi đến liền cầm tay anh: "Anh Úy Ương, anh Úy Ương, xoa xoa ~~~ "
Úy Ương bất đắc dĩ thở dài rồi bế cô đến sofa, dịu dàng xoa bụng cho cô, còn cắn tai Đồng Đồng, vừa cưng chiều vừa bất đắc dĩ hỏi: "Nếu ngày nào đó anh không ở cạnh em, em sẽ ra sao đây?"
Cô hoàn toàn không có năng lực tự chăm sóc bản thân, tiểu bảo bối của anh, sao anh có thể để cô xa anh đây?
Không thấy cô, mỗi một giây anh đều lo lắng, không biết cô đói bụng không, có biết lạnh nóng gì không, ngoan hay không ngoan, có gặp rắc rối gì không... Rất nhiều câu hỏi không có lúc nào là không hiện diện trong đầu anh.
"Ưm..." Tiểu bảo bối của anh được xoa vô cùng thoải mái, ở trong lòng anh không ngừng lầu bầu rầm rì. "Không có đâu, anh sẽ luôn ở bên em đúng không?"
"Ừ. Anh luôn ở bên cạnh em, không đi đâu cả."
"Vậy là tốt rồi, dù sao anh cũng sẽ ở cạnh em!" Đồng Đồng yên tâm thoải mái hưởng thụ sự cưng chiều của Úy Ương, cười hì hì, ôm anh hôn liên tiếp. "Em cũng sẽ thương anh mà, cho nên đừng có đi."
"Sẽ không đi." Anh nâng cằm cô, hôn lên đôi môi ngọt ngào, "Trừ phi nơi đó có em, còn lại anh không muốn đi đâu cả."
... Đây, đây vẫn là cái người lạnh lùng, lãnh đạm, cho với ai cũng lịch sự nhưng đều duy trì khoảng cách sao? Sao có thể nói lời tâm tình như vây?
"Lời ngon tiếng ngọt... Anh đúng là càng ngày càng biết nói." Cô gật đầu khen, từ ngồi trong lòng anh đã chuyển sang ngồi tách chân trên đùi anh, hai tay cô ôm lấy bả vai dày rộng, lộ ra nụ cười ngọt ngào.
"Em rất thích anh thế này, nhưng chỉ thích anh như vậy trước mặt em, những người khác thì không được." Nếu có ngày anh đối xử dịu dàng như vậy với những người khác, cô sẽ phát điên.
"Chỉ có em." Anh ôn nhu ôm Đồng Đồng, bàn tay đặt trên mông cô, phòng ngừa cô ngã xuống, khóe miệng hơi hơi giương lên, đẹp trai đến mức khiến Đồng Đồng mặt đỏ tim đập, mông nhỏ dưới tay anh cũng không an phận, hai má cũng đỏ rực, muốn nói lại thôi.
Úy Ương vừa nhìn đã hiểu, thấp giọng cười khẽ, hỏi: "Muốn?"
"Đáng ghét... anh đừng có nói thẳng ra vậy!" Đồng Đồng nhăn mũi, nơi bị xước da vẫn hơi đau nhưng cô lo lắng sẽ phá hư hình tượng. "Anh Úy Ương, em dán băng keo cá nhân như vậy có phải rất khó coi không?"
"Sao lại vậy được? Trong lòng anh, em vĩnh viễn đẹp nhất." Lời ngon tiếng ngọt tiếp tục bật ra từ miệng Úy Ương, anh ôm Đồng Đồng đứng dậy, tay còn lại tắt TV, sau đó bế cô lên tầng.
Đồng Đồng được anh ôm kiểu công chúa vẫn có chút để ý đến mũi của mình, nhưng cô nhanh chóng quên béng đi, bởi vì Úy Ương đã bế cô đến phòng cô, áp cô trên giường.
Mỗi lần giữ lấy Đồng Đồng trên giường cô, Úy Ương luôn có một cảm giác không nói lên lời. Giống như thế này là có thể hoàn toàn có được cô, toàn bộ, từ chân tóc đến đầu ngón chân, tất cả của cô, trái tim, thân thể, linh hồn, toàn bộ đều thuộc về anh.
"Bé, bé ngoan, bảo bối của anh... tiểu bảo bối của anh..." Anh nỉ non, liên tục đổi cách gọi cục cưng, bàn tay du ngoạn trên thân hình mềm mại.
Đồng Đồng ngoan ngoãn ôm thắt lưng anh, mở miệng nghênh đón nụ hôn vừa nhiệt tình nhưng cũng vừa dịu dàng của anh, cảm thấy bản thân không thở nổi: "Anh, anh Úy Ương... Người ta không thở nổi..."
Lúc này Úy Ương mới tách ra, hôn từng cái nhỏ vụn lên mặt cô. Đồng Đồng nhắm mắt hưởng thụ, vô ý cọ trúng nơi đang căng phồng của anh, cứng rắn, nong nóng, bá đạo khiến cô luôn bị cuốn theo.
Vừa nghĩ đến thứ vĩ đại đó đã từng giữ lấy mình, cô liền không nhịn được mà run rẩy, hạ thân trào ra chất lỏng thơm ngọt, cả căn phòng lập tức tràn ngập hương vị ái muội ngọt ngào.
Xong đời... Đồng Đồng mơ màng tưởng tượng, cô thật sự bị dạy thành dục nữ... Loại chất lỏng này không phải chỉ có trong H văn, truyện 18+ sau... Sao cô, cô vừa nghĩ đến chuyện đó liền tự động bật chế độ H?
Sau này phải tiếp tục cùng Lục Nhi nghiên cứu mới được, hấp thu tinh hoa, học tập thật tốt...
Nghĩ nghĩ nghĩ, đầu óc Đồng Đồng bắt đầu mơ màng, cô luôn rất vô dụng, chỉ cần Úy Ương hôn một cái là không biết năm nay là năm nào, giống như lọt vào sương mù, tùy ý để anh bài bố. "Ưm... Anh Úy Ương..."
"Ngoan, anh đây." Úy Ương gặm cổ cô, yêu cầu: "Gọi tên anh."
"Ưm..." Đồng Đồng suy nghĩ một hồi lâu nhưng không nhớ tên anh, đầu óc trống rỗng, chỉ muốn hưởng thụ. "Anh, anh tên gì nhỉ..."
Nghe thấy lời này, Úy Ương vừa bực mình vừa buồn cười. Để trừng phạt, anh cách nội y cắn lên ngực cô một cái, nói: "Tự nhớ đi."
Đồng Đồng hồi tưởng lại hồi tưởng, kêu lên: "Úy Ương..."
Đúng là một chút cảm giác cũng không có. Úy Ương bất đắc dĩ, biết cô sẽ không tự mình biết nên gọi gì, đành phải nói cho cô: "Chỉ gọi chữ sau."
Chữ sau..."Ương..." Đồng Đồng đột nhiên cảm thấy xấu hổ, đây là lần đầu tiên cô gọi anh vậy đấy!
"Muốn anh ôm." Cô duỗi tay, muốn anh ôm cô.
Úy Ương ôm eo cô, kéo cô dậy, vùi đầu vào ngực cô.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sổ Tay Trùng Sinh
Chương 121: Anh là của em (II)
Chương 121: Anh là của em (II)