TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sổ Tay Trùng Sinh
Chương 124

"Chỉnh gì mà chỉnh, đã thấp lắm rồi." Đồng Đồng miệng nói, tay đắp chăn cho anh, nhưng cô vừa đắp anh liền đá ra, đúng là tức chết cô.

"Anh Úy Ương, anh sốt rồi, đừng lộn xộn nữa được không?"

Úy Ương mở đôi mắt mắt có chút mơ màng, anh ít sinh bệnh nhưng chỉ cần bệnh thì chắc chắn sẽ nghiêm trọng, cho dù là cảm mạo bình thường cũng phải nằm trên giường vài ngày mới có thể đỡ.

Hơn nữa khi bệnh anh có chút ngốc nghếch, người khác nói gì cũng làm theo, rất ngoan. "Ừ... không lộn xộn, không lộn xộn sẽ không lộn xộn..." Úy Ương nỉ non rồi gọi tên Đồng Đồng, cứ bé bé không ngừng, sau đó mới nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Đồng Đồng nhanh chóng đắp chăn cho anh rồi đi tìm túi chườm đá để hạ nhiệt, vừa vặn cũng đến giờ rời giường, Đồng gia gia dậy sớm, gặp Đồng Đồng đang lấy hộp cấp thương thì đi đến, tò mò hỏi: "Bé, đang tìm gì đấy?"

"Gia gia, anh Úy Ương phát sốt, có thuốc hạ sốt không ạ? Sao con tìm mãi không thấy?" Trán Đồng Đồng rịn mồ hôi, lo cho Úy Ương đang nằm trên giường, hận không thể ngay lập tức bay trở về bên anh, một tấc cũng không rời.

"Phát sốt sao? Vậy khoan hãy cho nó uống thuốc, để bác sĩ Hoàng đến xem đã, Ương Ương sinh bệnh phải truyền nước biển, nếu không thì lúc nào mới đỡ?" Đứa nhỏ làm bằng sắt cũng sẽ sinh bệnh, Đồng gia gia ngoài lo lắng thì ngạc nhiên nhiều hơn, "Ông đi gọi mẹ con xuống nấu chút cháo, thuận tiện gọi cho bác sĩ Hoàng, con vào phòng xem nó trước đi." Bác sĩ Hoàng đã hơn năm mươi, là bác sĩ quân y, trong đại viện ai sinh bệnh đều tìm ông ấy.

Đồng Đồng ngoan ngoãn gật đầu rồi chạy đi lên tầng, khuôn mặt Úy Ương đầy mồ hôi, cô nhìn mà đau lòng lại không biết làm sao, không thể chỉnh điều hòa thấp xuống nhỉ?

Chỉ có thể ngồi lau mồ hôi chi anh, thừa dịp bác sĩ Hoàng chưa tới, cô nhanh chóng giúp anh thay áo ngủ, thuận tiện lau cơ thể anh một chút.

Nhưng tốc độ xuất mồ hôi của Úy Ương rất nhanh, vài phút sau thì cơ thể lại rịn đầy mồ hôi.

Lúc này Đồng Đồng cũng không dám tiếp tục lau người cho anh, bởi vì cô nghe được tiếng bác sĩ Hoàng nói chuyện với gia gia...

Bác sĩ Hoàng lấy nhiệt kế ra, hay lắm, sốt đến bốn mươi độ, nếu Đồng Đồng không phát hiện thì hẳn anh bị đốt luôn cũng không ai biết được.

Cả nhà rất tín nhiệm năng lực và sự mạnh mẽ của Úy Ương, không ai nghĩ đến thực ra anh cũng sẽ sinh bệnh, cũng sẽ yếu ớt.

Truyền nước cho anh, để lại thuốc hạ sốt, bác sĩ Hoàng liền cùng hai vị gia gia ôn chuyện, Úy gia gia vốn muốn lưu lại chăm sóc nhưng sao có thể để ông vất vả được? Cuối cùng bị Đồng Đồng vừa dỗ vừa khuyên, lừa cho đi rồi ==

Đồng phu nhân để cháo trong nồi, chờ Úy Ương tỉnh lại rồi ăn, cả nhà ăn qua loa bữa sáng, Đồng Đống phải đi làm, đương nhiên là không thể lưu lại, ông bà Đồng cũng có chuyện phải làm nhưng lại lo lắng Đồng Đồng một mình không chăm sóc được Úy Ương, đều muốn ở lại, cuối cùng vẫn là ở Đồng Đồng cam đoan mãi, họ mới quay đầu đi.

Thật là... Tuy rằng bình thường cô ngây thơ tính tình trẻ con, nhưng thời khắc mấu chốt cũng đáng tin được không?

Quan trọng hơn là, trong thân thể này là một linh hồn phụ nữ thành thục, chẳng lẽ một bệnh nhân mà cô không chăm sóc được sao? Đúng là buồn cười!

Trở lại phòng Úy Ương, anh nhìn đã tốt hơn nhiều nhưng vẫn vô cùng suy yếu. Đồng Đồng tìm một cái chậu nhỏ, đặt dưới đất rồi vắt khăn lông lau mồ hôi cho anh, nhưng nơi dễ dàng xuất mồ hôi đều lau hết, nơi quan trọng thì không có can đảm chạm vào... Nhưng mà nơi đó hẳn sẽ không xuất mồ hôi đi?!

"Thật là, sao lại đi tắm nước lạnh, anh tắm lâu rồi đúng không? Trước kia anh ở quân đội chắc còn ăn khổ nhiều hơn, sao giờ lại sinh bệnh?" Đồng Đồng vừa lau người cho Úy Ương vừa lảm nhảm.

"Nếu không phải em tới tìm anh, anh có bị đốt đến hư não cũng không ai biết. Lần sau không được như vậy, nếu không em sẽ không bao giờ để ý đến anh."

"Không, không cho..." Đỉnh đầu truyền đến giọng nói rất nhẹ, Đồng Đồng ngạc nhiên kêu lên: "Anh Úy Ương! Anh tỉnh rồi?"

"Không cho, không cho không để ý đến anh... Khụ, khụ khụ..."

Đồng Đồng đau lòng, vội vàng hôn lên mặt Úy Ương, không cho anh nói chuyện: "Đừng nói nữa, xem anh kìa, ho đến vậy mà." Cô nhướng mày vuốt ve mặt Úy Ương, cúi đầu trán chạm trán với anh, cảm giác vẫn rất nóng, nhớ đến bác sĩ Hoàng nói một thời gian mới hạ sốt, trong lòng cô sốt ruột, lại không có cách gì, thấy Úy Ương muốn nhúc nhích thì vội vàng ngăn lại: "A a anh đừng nhúc nhích! Anh đang truyền nước biển đấy!"

Cô ngăn lại cánh tay không cho anh cử động.

Nói cũng lạ, bình thường là cô gái thích nũng nịu yêu làm nũng, giờ lại đột nhiên trưởng thành... Úy Ương cười nhẹ, cười chưa được vài cái lại bắt đầu ho.

Đồng Đồng đau lòng, nhanh chóng chạy ra ngoài.

Cô vừa chạy Úy Ương liền sửng sốt, sao lại bỏ chạy?

Qua vài phút sau anh mới biết, thì ra là đi lấy đồ ăn đến.

Cháo trắng là do Đồng phu nhân nấu, gạo trắng đã ninh nhừ, độ ấm vừa phải, thích hợp cho bệnh nhân.

Đồng Đồng cầm bát cháo, đút từng thìa cho Úy Ương. Anh cũng nể tình ăn hết, Đồng Đồng nhìn mĩ nam bệnh tật, vừa rung rinh vừa đau lòng, sau khi đút xong thì yêu cầu: "Sau này không cho anh tắm nước lạnh nữa, rất dễ sinh bệnh."

Đến cùng là vì ai anh mới tắm nước lạnh một đêm? Khi ôm cô ngủ, cô liên tục chui vào lòng anh, còn cọ cọ, anh nhịn vẻn vẹn một đêm, trở về phòng trực tiếp tắm nước lạnh nhưng không thấy giảm bớt nên mới ngâm trong bồn tắm, ai ngờ nằm một lát lại ngủ quên! "Anh biết rồi, anh hứa sẽ không có lần sau."

"Dạ." Nói xong, cô lại mềm mại đến bên người Úy Ương, khuôn mặt cọ cọ vào ngực anh.

"Anh Úy Ương, anh không biết đâu, em vì anh mà bị dọa cho sợ hãi, còn phải mặc áo choàng tắm cho anh!" Cô không dám mặc áo ngủ vì nút nhiều, áo choàng tắm là tiện nhất, buộc đai lưng là được. "Nếu không anh phải trần truồng gặp bác sĩ Hoàng rồi."

Úy Ương cười nhẹ, hỏi: "Cả nhà không hỏi vì sao em ở phòng anh?"

"Không có, chắc là đều bị dọa cho sợ hãi, còn không muốn ra cửa, vẫn là em cứng rắn đẩy đi." Đồng Đồng nhăn mũi nhìn đồng hồ, ăn cơm xong, nửa giờ sau phải uống thuốc hạ sốt, bác sĩ Hoàng đã căn dặn, bây giờ phải làm. "Anh Úy Ương, anh chán à, có muốn em bật TV cho anh không?"

"Là em muốn xem đi?" Úy Ương cười, ý bảo cô bật, Đồng Đồng thè lưỡi, tìm được điều khiển bật TV, đúng là kênh tin tức, cô không thích xem cái này, thế là bấm bấm, tìm phim hoạt hình.

Đọc truyện chữ Full