Ân ái từ xế chiều đến tối, đến khuya, Phượng Khuynh Thành nhiều lần không chịu nổi, muốn nắm chặt cái mền, tay lại bị Quân Vũ Nguyệt gắt gao nắm lấy, cùng hắn mười ngón tay đan xen.
Phượng Khuynh Thành không hiểu lắm điều này đại biểu cho hàm ý gì, nhưng mà, nàng cũng không muốn hiểu.
Đợi sau khi Quân Vũ Nguyệt ở bên cạnh ngủ say, Phượng Khuynh Thành bỗng dưng mở mắt ra, nhìn nóc giường đen như mực, tay đặt ở trong chăn, nắm thật chặt, sau đó nặng nề nhắm mắt lại.
Vừa mới chuẩn bị lật người, Quân Vũ Nguyệt đột nhiên ôm lấy eo của nàng, đầu cũng vươn đến cổ nàng, nhẹ nhàng mè nheo mấy cái, lần nữa chìm vào giấc ngủ.
Hơi thở nóng rực, khiến cả người Phượng Khuynh Thành cứng ngắc, thật lâu sau mới từ từ bình ổn tâm trạng rối loạn, mơ màng ngủ thiếp đi.
Lúc Quân Vũ Nguyệt đứng dậy, Phượng Khuynh Thành đã biết, ngay cả khi Quân Vũ Nguyệt ở tẩm điện, ở bên trong mặc quần áo, rửa mặt, phân phó quản gia chờ ở bên ngoài tẩm điện, phải hầu hạ nàng thật tốt cũng nghe thấy rất rõ ràng.
Quân Vũ Nguyệt cất bước trở lại bên giường, Phượng Khuynh Thành vội vàng tĩnh khí thở bình thường, mặt trầm tĩnh giống ngủ say không thể nghi ngờ.
Sau khi Quân Vũ Nguyệt nhấc rèm che lên liếc mắt nhìn, để xuống, sau đó cất bước rời đi!
Quân Vũ Nguyệt vừa rời đi, tẩm điện, lập tức an tĩnh lại, Phượng Khuynh Thành đột nhiên ngồi dậy, xiêm áo từ bả vai trượt xuống, lộ ra một vùng da thịt trắng như tuyết đầy vết hôn, Phượng Khuynh Thành nghiêng đầu, giơ tay lên nhẹ nhàng mơn trớn, lại nằm xuống, nhắm mắt lại, trầm tư một lát, mới đứng dậy!
Lập tức có nha hoàn cung cung kính kính ở tẩm điện, ngoài cửa, cung kính hỏi, "Phượng cô nương, ngài đã thức dậy sao? Nô tỳ có thể đi vào hầu hạ không?"
Phượng Khuynh Thành nghe vậy liền cười.
Nghĩ đến, chuyện ngày hôm qua, dọa những người này sợ không nhẹ.
Thái Hoàng Thái hậu bình thường ừ một tiếng, "Các ngươi vào đi!"
"Dạ!" L / ê Q ;",. Uý Đ [] Ôn
Tẩm điện, cửa bị đẩy ra một khe hở, sau đó một đôi mắt nhìn vào trong đại điện một chút, thấy Phượng Khuynh Thành mặc xiêm áo, mới đẩy cửa ra, nha hoàn bưng mấy bồn nước, cầm xiêm áo, đồ trang sức vừa tiến đến, từng người một cung cung kính kính, quy củ, cũng không dám thở mạnh, phục vụ Phượng Khuynh Thành rửa mặt súc miệng, có thể nói là mọi chuyện đều thoả đáng.
"Phượng cô nương, đồ trang sức, ngài thích trang nhã một chút, hay là hoa lệ một chút?"
"Đều được, ngươi cứ xem mà làm!"
"Dạ!"
Bên này mới vừa ăn mặc xong, ngoài cửa đã có người tới, nói đồ ăn đã chuẩn bị sẵn sàng, hỏi Phượng Khuynh Thành muốn ăn ở đâu.
"Liền bày trong sân đi!"
Mấy đĩa thức ăn tinh xảo, một chén cháo thịt gà, sau khi Phượng Khuynh Thành ăn, lập tức có nha hoàn đưa khăn vải sạch sẽ lên, sau khi phục vụ Phượng Khuynh Thành lau tay, quản gia lập tức tiến lên cung cung kính kính nói, "Phượng cô nương, Vương gia phân phó nô tài, để nô tài mang Phượng cô nương đi dạo quanh Vương phủ, Phượng cô nương người thấy thế nào?"
Đi dạo quanh Nhiếp Chính Vương phủ? Thật là gãi đúng chỗ ngứa.
Phượng Khuynh Thành gật đầu, đứng lên, quản gia lập tức dẫn đường, dẫn Phượng Khuynh Thành đi dạo quanh Nhiếp Chính Vương phủ.
Nha hoàn nô tài, ngay cả những thị vệ tuần tra nhìn thấy, cũng cung cung kính kính hành lễ.
Phượng Khuynh Thành không thể không cảm thán, quyền lợi thật tốt!
Đi dạo một vòng quanh Nhiếp Chính Vương phủ, Phượng Khuynh Thành cũng không kêu mệt, quản gia nhiều lần nghiêng đầu nhìn Phượng Khuynh Thành nhàn nhã tự tại, không thể quyết định được, có nên kêu Phượng Khuynh Thành nghỉ ngơi một chút hay không.
Cho đến khi đi tới Tàng Bảo Các.
Phượng Khuynh Thành dừng bước lại, nhìn ba chữ Tàng Bảo Các thật to, tròng mắt híp lại, cất bước muốn đi vào, lại bị một người ngăn lại.
Phượng Khuynh Thành nhìn nam tử ôm kiếm trước mặt, "Ngươi?"
"Thuộc hạ Long Nhị gặp qua Phượng cô nương!" Long Nhị cho dù là động tác, hay là âm thanh cũng cung cung kính kính, nhưng mà trong con ngươi nhìn Phượng Khuynh Thành, lại có xem thường thoáng hiện.
Trong nháy mắt thu lại.
Long Nhị cho là Phượng Khuynh Thành không phát hiện, dù sao Phượng Khuynh Thành đích đích xác xác đang nhìn ba chữ Tàng Bảo Các thật to, không liếc hắn một cái.
Phượng Khuynh Thành cười, rực rỡ như hoa nở, "Ta có thể vào Tàng Bảo Các xem một chút không?"
Trong lòng biết hỏi như thế, rất tùy tiện, nhưng mà, chỉ cần nghĩ đến, thuốc dẫn của Mặc Hàm Mạt Vũ, Thiên Sơn Tuyết Liên đang ở bên trong, Phượng Khuynh Thành cũng có chút không kiềm chế được.
"Phượng cô nương, thuộc hạ rất xin lỗi, không có chỉ ý của Vương gia, thuộc hạ không thể để cho Phượng cô nương đi vào!"
"Ta hiểu!" Diễn đàn L / ê Q ;",. Uý Đ [] Ôn
Phượng Khuynh Thành nói một câu, xoay người, trở về Triêu Huy lâu của Quân Vũ Nguyệt.
Quân Vũ Nguyệt hạ triều trở về, một khắc chưa từng dừng lại, liền đến Triêu Huy lâu, lại thấy Phượng Khuynh Thành ủ rũ dựa vào trên ghế quý phi, trên mặt đều là sự cô đơn, Quân Vũ Nguyệt sững sờ, mắt lạnh liếc mắt nhìn tỳ nữ phục vụ ở bên cạnh, chẳng dám thở mạnh, bước nhanh đến phía trước, "Làm sao vậy?"
Phượng Khuynh Thành nghe vậy, lập tức xoay đầu đi, cố tỏ ra kiên cường nói, "Không có việc gì, không có việc gì Vương gia, thật sự không có việc gì!"
Nếu thật sự không có việc gì, cũng sẽ không nói liên tục ba lần không sao.
Nhưng mà, Phượng Khuynh Thành không nói, Quân Vũ Nguyệt cũng không hỏi nhiều, nói một câu, bày thiện.
Thức ăn mỹ vị tinh tế, Phượng Khuynh Thành lại chỉ ăn hai miếng, thì để đôi đũa xuống, không hề động nữa, Quân Vũ Nguyệt hơi nhíu mày, ngay sau đó thả lỏng, ăn bữa tối, Quân Vũ Nguyệt để nha hoàn đưa Phượng Khuynh Thành trở lại Triêu Huy lâu, hắn có chính vụ phải xử lý, lại hỏi thăm quản gia.
Quản gia nói chuyện Phượng Khuynh Thành đi đến Tàng Bảo Các nhưng không được vào, Quân Vũ Nguyệt trầm mặc.
"Đi xuống đi!"
"Dạ!" Quản gia đáp một tiếng lui ra.
Ở thư phòng hồi lâu, Quân Vũ Nguyệt mới đi tới Triêu Huy lâu, đứng ở bên ngoài Triêu Huy lâu, nhìn ánh sáng bên trong lâu, đèn dầu sáng rực, trước viện, đã nhìn thấy Phượng Khuynh Thành nghiêng trên ghế quý phi, nhắm mắt, vẻ mặt ngàn năm không đổi, khẽ có cảm xúc, cất bước tiến vào Triêu Huy lâu, nha hoàn lập tức hành lễ, Quân Vũ Nguyệt khoát tay, ý bảo họ đi xuống.
Đi tới bên cạnh Phượng Khuynh Thành, Quân Vũ Nguyệt ôm eo Phượng Khuynh Thành, bước đi đến bên giường, đặt Phượng Khuynh Thành lên, vùi đầu xuống hôn Phượng Khuynh Thành, nhưng mà......
Phượng Khuynh Thành lạnh lùng, thân thể cũng cứng ngắc.
Hoàn toàn không có sự quyến rũ của hôm qua, một chút xíu cũng không có.
"Khuynh Thành......"
"Vương gia, Khuynh Thành, Khuynh Thành mệt mỏi, Vương gia, tắm rồi ngủ đi!"
Quân Vũ Nguyệt sững sờ.
Muốn cự tuyệt hắn sao?
Giơ tay lên, ngón tay nhẹ nhàng đè ở trên môi Phượng Khuynh Thành, "Tức giận?"
"Không có!" L / ê Q ;",. Uý Đ [] Ôn
Phượng Khuynh Thành nói xong, thân thể lộn một vòng, liền muốn lăn vào bên trong giường, Quân Vũ Nguyệt vươn bàn tay ra, liền kéo Phượng Khuynh Thành vào trong ngực, ôm ngang Phượng Khuynh Thành lên, liền đi ra ngoài Triêu Huy lâu.
"Vương gia......"
Quân Vũ Nguyệt không nói gì, nhưng mà, Phượng Khuynh Thành nhìn con đường quen thuộc, đã biết con đường để đi đến Tàng Bảo Các, trong lòng mừng rỡ.
Cũng không giải thích.
Quân Vũ Nguyệt ôm Phượng Khuynh Thành đi tới Tàng Bảo Các, Long Nhị nhìn thấy liền kinh hãi, miệng há lớn, không khép lại. Thậm chí quên mất hành lễ thỉnh an, cho đến khi Quân Vũ Nguyệt ôm Phượng Khuynh Thành vào Tàng Bảo Các, còn lấy dạ minh châu từ góc tối bên trong Tàng Bảo Các ra, trong nháy mắt chiếu sáng Tàng Bảo Các đen như mực.
Phượng Khuynh Thành vừa vào Tàng Bảo Các, con ngươi liền đảo quanh vài vòng, còn lặng lẽ chú ý, bước đi của Quân Vũ Nguyệt lúc ôm nàng, đi trên những ô vuông nào.
"Vương gia, Khuynh Thành......"
"Thích gì, coi trọng cái gì, một hồi bảo Long Nhị đưa đến Triêu Huy lâu!"
Phượng Khuynh Thành nghe vậy, mừng rỡ.
Ngoài miệng lại hỏi, "Thật có thể không?"
Quân Vũ Nguyệt gật đầu, ngay cả tâm tư cũng giấu ở sâu trong con ngươi đen nhánh, tay đang ôm Phượng Khuynh Thành bỗng dưng siết chặt.
Mà con ngươi Phượng Khuynh Thành đảo quanh vài vòng, tiện tay chỉ mấy món đồ sau đó liền không có hứng thú, bởi vì, những món đồ này không phải Thiên Sơn Tuyết Liên nàng muốn.
Lúc ở khúc quanh, nhìn thấy cầu thang đi thông lên lầu hai.
Chẳng lẽ, Thiên Sơn Tuyết Liên ở lầu hai?
Phượng Khuynh Thành nghĩ như vậy, Quân Vũ Nguyệt lại hỏi một tiếng, "Muốn đi lên xem một chút sao?"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kim Bài Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương
Chương 26: Tính toán của mình
Chương 26: Tính toán của mình