TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhật Ký Nuông Chiều Nữ Phụ Thời Dân Quốc
Chương 54

Mấy câu nói đó giống như cây búa nặng nghìn cân, nặng nề đánh vào lòng Tống Thiến Như, nàng đột nhiên toát mồ hôi lạnh cả người.

Mọi người đều biết tính của Lục Hoài, mỗi một câu cảnh cáo hắn nói đều không là giả.

Tống Thiến Như biết lần này Lục Hoài thật sự tức giận với nàng. Nàng không những chọc giận Lục Hoài, lại trêu chọc nữ hài hắn thích.

Hắn muốn đuổi nàng ra Bến Thượng Hải, tuyệt đối là việc dễ như trở bàn tay.

Hiện tại Lục Hoài chỉ uy hiếp nàng, không làm ra bất cứ thương tổn thực chất gì với nàng. Chỉ là xem ở mặt mũi của phụ thân của Tống Thiến Như, hắn cho nàng một cơ hội, khiến nàng lăn ra Bến Thượng Hải.

Lục Hoài đã nói rõ như vậy, nếu Tống Thiến Như lại giả ngu, hắn lại làm ra cái gì, liền không biết được.

Mà hiện tại loại tình huống này, Tống Thiến Như nào có khả năng không đồng ý.

Nàng vội gật đầu: "Ta sẽ không lại xuất hiện trước mặt ngài, càng không đi gây phiền toái cho Diệp Sở."

"Tam thiếu, xe của Tống gia chờ ta ở bên ngoài, bọn họ hẳn rất sốt ruột."

Lục Hoài nhìn thoáng qua người phía sau, âm thanh lạnh lùng nói: "Thả nàng đi."

Tống Thiến Như cảm giác bên hông nhẹ nhàng, khẩu súng kia nháy mắt dời đi rồi. Nàng muốn chạy nhanh một chút, nhưng chân mềm, bước chân phù phiếm, lại vội vội vàng vàng chạy về đường cũ.

Tống Thiến Như tìm được xe của Tống gia, mở cửa xe, ngồi vào trong xe, một lòng vẫn không buông xuống.

Nhưng mà, đã trải qua buổi tối này, những tâm tư của nàng đối với Lục Hoài hoàn toàn biến mất không còn một mảnh.

Sau khi Tống Thiến Như trở về Nam Kinh, giấu kín chuyện này, nàng cũng không hy vọng phụ thân của nàng biết, nàng ở Bến Thượng Hải chọc giận Lục gia Tam thiếu.

Nhưng không quá mấy ngày, Bộ trưởng ngoại giao Tống Ngạn Đức đang ở Bắc Bình nhận được một cuộc điện thoại. Sau khi gác điện thoại, sắc mặt của hắn vội vàng.

Công việc của Tống Ngạn Đức bận rộn, lại rút ra thời gian trong khi đang bận rộn trăm bề, trở về Nam Kinh.

Trong khoảng thời gian ngắn, Tống Ngạn Đức liền sắp xếp xong tất cả, đưa Tống Thiến Như đi du học.

Nghe nói, sau này Tống Thiến Như lại đi du học ở nước Pháp, việc học bận rônn, nàng không hay về nước, trong mười năm đều không lại bước vào Thượng Hải một bước.

***

Ngô phu nhân gây rối đến khó coi, không những chính nàng không xuống đài được, liên quan chủ nhân của yến hội, mẫu thân của Doãn Thời Ngôn cũng ném thể diện.

Yến hội này là Doãn phu nhân tổ chức, Ngô phu nhân gây chuyện trong yến hội, chính là khiến nàng nan kham.

Phía trước nàng giữ suy nghĩ người tới đều là khách nên đều chiếu cố mỗi một vị khách tham gia yến hội. Vì thế đầu óc nàng mới nóng lên, đồng ý giúp Ngô phu nhân tìm khuyên tai bị mất.

Nàng sớm nên nghĩ đến, Ngô phu nhân không phải thứ khiến người bớt lo, qua trận ầm ĩ này, Doãn phu nhân còn có cái gì mà không rõ.

Ngô phu nhân rõ ràng chính là nhân cơ hội này, muốn lăn lộn Diệp Sở một chút.

Diệp Sở là chọc tới Ngô phu nhân như thế nào, nàng không biết rõ. Nhưng mà, Ngô phu nhân cố ý làm ra việc ghê tởm nàng như vậy ở trong yến hội của nàng, nếu nàng còn nhịn xuống, kia thật là chịu người đắn đo.

Doãn phu nhân an ủi Diệp Sở một lát, liền để con gái Doãn Thời Ngôn đưa Diệp Sở rời đi. Sau đó, Doãn phu nhân liền phải thanh toán một chút về chuyện tối nay với Ngô phu nhân.

"Ngô phu nhân." Doãn phu nhân đi tới chỗ Ngô phu nhân.

Ngô phu nhân vừa nghe thanh âm, liền quay đầu lại: "Doãn phu nhân."

Chuyện vừa rồi gây đả kích không nhỏ cho Ngô phu nhân, nàng ném mặt lớn như vậy ở trong yến hội, nàng còn chưa phục hồi tinh thần được.

"Ngô phu nhân, ta đã phân phó hầu gái, sửa sang lại đồ vật trong phòng của ngài, ngài yên tâm, lần này ta sai người ta tin tưởng nhất trông coi, tuyệt đối sẽ không có người ăn trộm."

Sắc mặt của Ngô phu nhân thay đổi, Doãn phu nhân đã nói rất rõ ràng. Nàng ta cảm thấy nàng bôi nhọ Diệp Sở trộm đồ, hiện tại liền không cho nàng ở lại Doãn gia, đây là muốn "mời" nàng rời đi.

Doãn phu nhân nói tiếp: "Ta đã đặt phòng ở Tiệm cơm Hoa Mậu cho Ngô phu nhân, đợi lát nữa tài xế của ngài sẽ đưa ngài đi qua."

Doãn phu nhân đặc biệt để lại mặt mũi cho Ngô phu nhân, nhưng nàng vẫn thu dọn đồ đạc, đã đặt phòng ở Tiệm cơm Hoa Mậu, rõ ràng chính là bảo Ngô phu nhân lập tức rời đi.

Ngô phu nhân ngây người một chút: "Lời này của Doãn phu nhân có ý gì."

Nhìn Ngô phu nhân ra vẻ ta đây như vậy, Doãn phu nhân càng phiền chán.

Doãn phu nhân nói chuyện không nhanh không chậm: "Chỗ của ta không chứa được vị Phật lớn như Ngô phu nhân, yến hội của ta về sau đều sẽ không lại mời Ngô phu nhân, Doãn gia cũng không hoan nghênh ngài."

Lời này của Doãn phu nhân vừa ra, người khác đều nghe rõ ràng. Người ở đây đều đã thành tinh, không phải kẻ ngốc, nơi nào không hiểu tâm tư của hai người.

Nhìn xem, trên thế giới như thế nào có người như vậy. Ngô phu nhân được mời tham gia yến hội, lại gây ầm ĩ ở nhà người khác, không cho chủ nhà tình cảm.

Ngô phu nhân trước nay không phải kẻ an phận, phía trước vẫn luôn không thể bước vào vòng nhân vật nổi tiếng Bến Thượng Hải. Lúc này việc làm của nàng hoàn toàn khiến mọi người vạch giới hạn với nàng.

Ngô phu nhân cho rằng việc xấu mặt trong yến hội này, cũng chỉ đến đây. Nhưng nàng không nghĩ tới, về sau người mời nàng càng ngày càng ít.

Nàng hoàn hoàn bị tách ra khỏi vòng luẩn quẩn của các quý phu nhân Bến Thượng Hải.

Trong các tụ hội của các nhân vật nổi tiếng Bến Thượng Hải, không còn xuất hiện gương mặt của Ngô phu nhân.

***

Trước đừng nói những người khác trong yến hội nhìn thấy Lục Hoài giúp Diệp Sở có phản ứng gì, Diệp Gia Nhu vốn chuẩn bị khoe khoang cũng gợn sóng trong lòng.

Ban đầu nàng còn muốn kéo Dương Hoài Lễ đến trước mặt Diệp Sở, khiến Diệp Sở nhìn thấy năng lực của nàng. Nào ngờ, trong yến hội đột nhiên nổi lên biến cố.

Ngô phu nhân kia đột nhiên kêu kêu quát quát, nói có người trộm khuyên tai của nàng, muốn tìm kẻ ăn trộm kia.

Việc này ồn ào ầm ĩ, nhưng Diệp Gia Nhu cũng không để một chút ở trong lòng, lại không phải nàng trộm, nàng còn không biết khuyên tai bị mất trông như thế nào.

Diệp Gia Nhu chỉ quan tâm khi nào Diệp Sở sẽ về phòng yến hội, khi nào nàng có thể tìm Diệp Sở khoe khoang một cái.

Diệp Gia Nhu nhìn chằm chằm cửa đại sảnh, chờ mong người tiếp theo đẩy cửa ra là Diệp Sở.

Diệp Gia Nhu không nghĩ là, sự việc lại phát triển vừa lòng hơn cả trong dự đoán của nàng.

Diệp Sở vừa vào phòng yến hội, đã bị người vu hãm, cũng không biết chọc tới vị Ngô phu nhân kia như thế nào, người khác chính là muốn hắt nước bẩn lên người nàng.

Diệp Gia Nhu biết, dựa theo tính cách của Diệp Sở, nàng nhất định sẽ không trộm đồ của người khác. Nhưng chỉ cần Diệp Sở xấu mặt, tâm tình của nàng liền vô cùng tốt.

Khi Diệp Sở bị người khác chỉ trích, Diệp Gia Nhu lựa chọn trốn ở góc phòng, lẳng lặng nhìn Diệp Sở bị người khác khi dễ. Việc nàng muốn khoe khoang đẩy ra sau có gì không được.

Diệp Gia Nhu đang nhìn ngon lành, nếu Diệp Sở bị Ngô phu nhân kia định tội danh ăn cắp, bắt đến phòng tuần bộ, vậy càng có ý tứ.

Ngàn tính vạn tính, Diệp Gia Nhu lại không tính tới, Lục Tam thiếu sẽ chống lưng cho Diệp Sở.

Khi Lục Tam thiếu xuất hiện ở cửa phòng yến hội, không chút do dự đứng phía sau Diệp Sở, hộ giá hộ tống cho nàng ta, Diệp Gia Nhu càng không muốn tiến lên.

Cái gì Dương Hoài Lễ, cái gì Trần Tức Viễn, đều kém một đầu ngón út của Tam thiếu. Nàng đâu còn có mặt đi khoe khoang bản lĩnh trước mặt Diệp Sở.

Thì ra lần trước Tam thiếu gọi Diệp Sở lên xe của hắn, hai người này liền có liên hệ. Nếu lần đó người lên xe đổi thành nàng thì hiện tại có phải người Tam thiếu giữ gìn sẽ là Diệp Gia Nhu nàng hay không?

Khẳng định là trên đường về nhà lần đó, Diệp Sở câu dẫn Tam thiếu. Vậy mà Diệp Sở cất giấu không cho nàng biết, chính là muốn ở thời khắc mấu chốt ra oai phủ đầu nàng.

Diệp Gia Nhu tức giận trong lòng, nhưng không có biện pháp. Ngay cả Phu nhân của Quan tham mưu - Ngô phu nhân cũng không thể làm gì Diệp Sở, nàng lại có thể làm gì đây?

Tam thiếu chỉ cần đứng phía sau Diệp Sở như vậy, tất cả mọi việc đều không cần lắm lời. Còn có cái nào không có mắt dám khi dễ nữ nhân Tam thiếu muốn bảo vệ.

Diệp Gia Nhu vốn định gây nổi bật, lúc này đã không có hứng thú. Sau khi nàng thấy trường hợp này, còn mang Dương Hoài Lễ ra ngoài, không phải tự rước lấy nhục sao?

Diệp Gia Nhu lấy cớ đau đầu, nói muốn rời đi trước, về nhà sớm một chút. Dương Hoài Lễ tin tưởng không nghi ngờ, lập tức đưa Diệp Gia Nhu đang che đầu kêu đau về nhà.

Sau khi vào cửa lớn, Diệp Gia Nhu cũng không đi vào trong. Mà tránh sau cửa lớn, chờ xe của Dương Hoài Lễ rời đi.

Xe đi xa, Diệp Gia Nhu liền mở cửa lớn, đứng ở cửa, nàng nhất định phải chờ Diệp Sở về nhà.

Trải qua việc trong yến hội, cả trái tim Diệp Gia Nhu không thể nào yên lặng lại được, nàng muốn lập tức từ trong miệng Diệp Sở thám thính ra quan hệ của Diệp Sở và Tam thiếu, hai người bọn họ rốt cuộc tiến triển đến bước nào.

Nàng không muốn nơi chốn thua Diệp Sở một đoạn, huống chi là chuyện này.

Đứng lâu trong gió lạnh, Diệp Gia Nhu liên tục dậm chân. Bởi vì đứng lâu lắm, chân nàng đã có chút tê rần. Hơn nữa gió đêm lạnh, Diệp Gia Nhu hắt xì vài cái.

Đợi thật lâu thật lâu, Diệp Gia Nhu rốt cuộc nhìn thấy xe của Diệp Công Quán từ xa chạy tới.

Lòng dạ nàng có chút buông xuống, may mắn Diệp Sở không ngồi xe của Tam thiếu về nhà, xem ra quan hệ của bọn họ cũng không thân mật đến như nàng nghĩ.

Xe còn chưa dừng ở cửa Diệp Công Quán, Diệp Sở liền nhìn thấy Diệp Gia Nhu đứng ở cổng lớn, nghiêng đầu nhìn về phía bên này.

Trên mặt Diệp Gia Nhu mang nôn nóng, vẫn luôn nhìn sang bên này, tâm tư đã rõ như ban ngày.

Diệp Sở nhẹ nhàng cười lạnh một tiếng, nhìn tư thế này của Diệp Gia Nhu, còn có cái gì mà nàng không rõ.

Đừng tưởng rằng tránh trong một góc của phòng yến hội, Diệp Sở liền không phát hiện nàng ta. Diệp Sở còn biết nàng ta đi cùng Dương Hoài Lễ.

Nhất định là Diệp Gia Nhu bị nàng từ chối, quay đầu liền tìm Dương Hoài Lễ, làm bạn gái của Dương Hoài Lễ tham dự yến hội, muốn khoe ra bốn phía một cái.

Nhưng làm Diệp Gia Nhu thất vọng là, sự việc căn bản không phát triển theo suy nghĩ của nàng ta, mà có chuyển biến lớn.

Không ngờ đêm nay Lục Hoài xuất hiện, khiến kế hoạch của Diệp Gia Nhu rối loạn, chờ ở đây đơn giản chính là muốn nghe quan hệ của nàng và Lục Hoài, nếu không còn có thể có cái gì đâu.

Xe chậm rãi dừng ở cửa Diệp Công Quán.

Diệp Sở trước nói câu vất vả với tài xế, mới tự mở cửa xuống xe.

Tuy sắc trời đen ngòm, nhưng một người sống to đùng như Diệp Gia Nhu đứng ở cửa, vẫn có thể thấy rõ. Nhưng Diệp Sở giả vờ không phát hiện, trực tiếp đi vòng qua đi rồi.

"Tỷ tỷ, tỷ tỷ, đợi ta." Diệp Gia Nhu nhìn Diệp Sở coi nàng trở thành không khí, trong lòng tuy tức giận, nhưng vì tìm hiểu tin tức, vẫn đi vài bước, đuổi theo trước.

"Đã muộn thế này, muội không trở về phòng ngủ, ngược lại ở chỗ này chờ ta, bởi vì muội không đi yến hội được, cho nên muốn ta mể một chút chuyện vui trong yến hội?" Diệp Sở dừng lại nhìn Diệp Gia Nhu.

"Đương nhiên không phải, tỷ tỷ khả năng không nhìn thấy ta, ta cũng đi yến hội tối nay." Diệp Gia Nhu nghĩ Diệp Sở chủ động nhắc đến yến hội, kia nàng hỏi càng phương tiện.

Nhìn bộ dáng "cố làm ra vẻ" của Diệp Sở, đáy mắt Diệp Gia Nhu dần dần hiện lên căm giận.

Rõ ràng ở trong yến hội nàng đã cùng Diệp Sở nhìn nhau một cái, Diệp Sở còn giả vờ không thấy nàng, thật là sẽ cho nàng nan kham.

Diệp Sở ra vẻ nghi hoặc: "Ta nhớ Doãn tiểu thư hình như không mời muội, muội đi như thế nào?"

Đối mặt Diệp Sở giả vờ không biết, Diệp Gia Nhu chỉ có thể giải thích mơ hồ một lần: "Ta tìm một bạn học, nhờ hắn mang ta đi vào."

Diệp Gia Nhu trợn mắt nói dối, Diệp Sở cũng lười vạch trần nàng.

Diệp Gia Nhu cố ý thay đổi sắc mặt, bộ dáng lo lắng cho Diệp Sở: "Tỷ tỷ, khi đó người trong yến hội quá nhiều, tỷ tỷ bị người khi dễ, ta cũng không chen lên được."

Diệp Sở mắt lạnh nhìn, trêu chọc nói: "Nếu khi đó Gia Nhu ở bên người ta, sẽ xuất đầu vì ta như thế nào đâu?"

Khẳng định là nhìn ngươi mất mặt, sự việc náo loạn càng lớn càng tốt. Trong lòng Diệp Gia Nhu nghĩ như vậy, nhưng lại không có khả năng nói ra.

Diệp Gia Nhu nói ngoài miệng: "Nếu ta ở ngay bên người tỷ tỷ, ta nhất định sẽ giải thích với Ngô phu nhân, sao tỷ tỷ có thể trộm đồ của người khác đâu?"

Diệp Gia Nhu dường như đồng cảm bản thân nàng cũng bị, một bộ dạng kiên trì phải chống lưng cho Diệp Sở, nhưng Diệp Sở biết trong lòng Diệp Gia Nhu cũng không nghĩ như vậy.

Thừa dịp đề tài này còn chưa bỏ qua, Diệp Gia Nhu nhanh chóng nói tiếp một câu: "Nhưng sau ta nhìn thấy Tam thiếu, hắn và tỷ tỷ cùng nhau trở về, giúp đỡ tỷ tỷ, cho nên cũng không đứng ra."

Diệp Sở cười như không cười nhìn Diệp Gia Nhu biểu diễn: "Ân, Tam thiếu giúp ta không ít."

Vấn đề muốn biết nhất đến, Diệp Gia Nhu vội vàng nói chen vào.

"Kia tỷ tỷ và Tam thiếu có quan hệ gì, Tam thiếu có thể ra mặt vì tỷ tỷ, hẳn là quan hệ với tỷ tỷ không cạn đi?" Diệp Gia Nhu đã không thể che dấu tò mò và ghen ghét.

Ngàn vạn không thể có quan hệ gì a, Diệp Gia Nhu kêu la trong lòng.

Thanh âm của Diệp Sở nhàn nhạt, vẫn thanh lãnh như trước: "Chỉ là gặp vài lần thôi."

Một ngưòi chỉ gặp vài lần, dựa vào cái gì ra mặt cho Diệp Sở ngươi, huống chi vẫn là nhân vật như Tam thiếu. Diệp Sở lại chuẩn bị lừa dối nàng, coi nàng là kẻ ngốc.

Diệp Gia Nhu nghĩ như vậy trong lòng, trên mặt lại cười càng ngọt.

Nhưng giây tiếp theo, sắc mặt Diệp Gia Nhu thay đổi lớn, giả vờ quan tâm Diệp Sở: "Tỷ tỷ, tỷ phải biết rằng, Tam thiếu lại tốt, hắn vẫn là nam nhân a, tỷ cần phải đề phòng hắn."

Diệp Gia Nhu không nghĩ để quan hệ của Diệp Sở và Tam thiếu lại tiến thêm một bước, nếu Diệp Sở nơi chốn đề phòng Tam thiếu, khẳng định sẽ chọc giận Tam thiếu.

Diệp Gia Nhu nhìn thấy Diệp Sở lúc này chăm chú lắng nghe, lập tức nghiêm chỉnh, nói hăng say.

"Tỷ tỷ, ta đều vì tốt cho tỷ, tâm tư của nam nhân chúng ta không đoán được, huống chi là nam nhân quyền cao chức trọng như Tam thiếu, càng phải cứng rắn, ta liền sợ hắn chỉ nghĩ đùa bỡn tỷ tỷ."

"Tỷ tỷ về sau cần phải cẩn thận, người như Tam thiếu, bên người khẳng định không thiếu nữ nhân, nhưng chúng ta cũng chưa thấy Tam thiếu mang theo nữ nhân nào, khả năng hắn có cổ quái gì cũng nên."

Câu cuối, Diệp Gia Nhu còn cố tình đè thấp thanh âm, gia tăng độ chân thật.

Diệp Gia Nhu vì không cho Diệp Sở tới gần Lục Hoài, nghĩ ra nhiều cớ bôi đen Tam thiếu như vậy, thật là làm khó nàng.

Nghe đánh giá của Diệp Gia Nhu về Lục Hoài, Diệp Sở thiếu chút nữa cười ra tiếng.

Không biết Lục Hoài nghe được hắn ở trong miệng người khác, biến thành một nam nhân thối có cổ quái, lại thích đùa bỡn nữ nhân, sắc mặt khẳng định càng khó coi hơn.

Diệp Sở chờ Diệp Gia Nhu nói xong, mới liếc nàng ta một cái: "Sức tưởng tượng của Gia Nhu cũng thật phong phú, ta chỉ nói một câu, muội có thể suy đoán ra nhiều như vậy."

"Khi nào thì ta nói với muội, quan hệ của ta và Tam thiếu thân mật như vậy. Muội nói Tam thiếu có nhiều khuyết điểm như vậy, ta chưa từng nghe nói một cái, thật là khiến ta tò mò."

"Hay là qua đoạn thời gian, ta liền đi tìm hiểu Tam thiếu một chút, chế tạo chút ngẫu nhiên gặp được tới gần hắn, xem trên người hắn thật sự có nhiều tật xấu thế này hay không?"

Thanh âm của Diệp Sở rơi xuống, Diệp Gia Nhu liền choáng váng, như thế nào mà nàng càng khuyên Diệp Sở, càng tận hết sức lực bôi đen Tam thiếu, hành vi của Diệp Sở lại càng lệch ra khỏi quỹ đạo nàng dự đoán đâu.

"Tỷ tỷ, ta cũng không nói giỡn với tỷ, Tam thiếu khẳng định là nam nhân phụ lòng, không đáng tỷ phó thác chung thân a, tỷ tốt nhất cách xa hắn ra." Diệp Gia Nhu vẫn chưa từ bỏ ý định.

Tại ban đêm thanh thanh lãnh lãnh, Diệp Sở rốt cuộc cười khẽ ra tiếng.

"Gia Nhu yên tâm, sắp tới ta liền tìm thời gian đến gần Tam thiếu, xem hắn có bất kham giống như trong miệng muội không, đến lúc đó lại nói đáp án cho muội."

Diệp Sở nói xong, bước chân nhẹ nhàng rời đi, để lại Diệp Gia Nhu sững sờ tại chỗ.

Tại sao mọi việc đều không giống như nàng nghĩ?

Trong viện yên tĩnh, thanh âm hắt xì của Diệp Gia Nhu không ngừng mà vang lên, phá lệ rõ ràng.

Đêm nay, trước khi Lục Hoài về Phủ Đốc Quân, hắn đi Hội sở Đại Đô.

Thẩm Cửu vốn phiền chán những yến hội giao tế đó, sau khi hắn về từ Doãn gia, hiện tại đang ở đại sảnh ca hát nghe nhạc. Thấy Lục Hoài tới, Thẩm Cửu vội đứng lên.

Hai người tới nơi an toàn, Lục Hoài mới nói chuyện tối nay cho Thẩm Cửu.

Lục Hoài: "Thanh Hội có cái họ Triệu, hắn động tâm tư không nên động."

Họ Triệu và Phu nhân Quan tham mưu thông dâm, hai người đều là ý xấu, một cái muốn hại chết Thẩm Cửu trở thành đầu lĩnh của Thanh Hội, một cái khác lại che che dấu dấu chính mình yêu đương vụng trộm.

Lục Hoài và Quan tham mưu có vài phần giao tình, việc này hắn cũng không tiện ra mặt.

Nhưng người Thanh Hội có dị tâm, việc này liên quan đến an nguy của Thẩm Cửu, từ Thẩm Cửu tới làm tự nhiên không thể thích hợp hơn.

Đôi mắt của Thẩm Cửu nhíu lại: "Họ Triệu?"

Thẩm Cửu tức khắc liền đoán được thân phận của người nọ, hắn đã sớm không an phận, lúc trước bởi vì động tác không lớn, Thẩm Cửu vẫn luôn không động đến hắn.

Thẩm Cửu cười xấu xa nói: "Người nọ thiếu thu thập, ta đã sớm muốn giáo huấn hắn một cái."

Tuy trên mặt Thẩm Cửu luôn mang theo cười, nhưng người Bến Thượng Hải đều biết, khi đôi mắt phượng của Thẩm Cửu nheo lại, liền có âm mưu quỷ kế xảy ra.

Lục Hoài đương nhiên biết tính tình của Thẩm Cửu, hắn tuyệt đối sẽ xử lý việc này sạch sẽ, lưu loát, không lưu dấu vết.

"Ta nhất định sẽ trị bọn họ."

Trong giây lát, Thẩm Cửu đã nghĩ tới biện pháp. Sai khi hắn đưa Lục Hoài đi, lại rung đùi đắc ý nghe hát ở Đại Đô Hội.

Hiện tại cũng không thể rút dây động rừng, Thẩm Cửu tất nhiên muốn giả vờ không có việc gì xảy ra.

Lục Hoài về tới Phủ Đốc Quân, cũng không đi nghỉ ngơi, đầu óc của hắn dị thường rõ ràng, lặp đi lặp lại nghĩ tới việc tối nay.

Lệ khí trên người họ Triệu kia rất nặng, hành động kiêu ngạo.

Tuy Lục Hoài vừa rồi đã nhắc nhở Thẩm Cửu, nhưng Thẩm Cửu sẽ không bắt đầu động thủ sớm như vậy.

Nhưng nếu người Thanh Hội kia biết Diệp Sở và Lục Hoài nhìn thấy việc tối nay, hắn nhất định sẽ hoảng loạn.

Họ Triệu kia không động Lục Hoài, cũng không có nghĩa hắn sẽ không động Diệp Sở. Diệp Sở chỉ là một nữ học sinh mười sáu tuổi, tuy nàng thông minh, lại không đối phố được cục diện như vậy.

Lục Hoài lo lắng an nguy của Diệp Sở, hắn muốn sai người bảo vệ Diệp Sở.

Nhưng lần trước, khi Lục Hoài cho người theo dõi Diệp Sở, khiến nàng tức giận. Nếu hắn lại làm chuyện như vậy, nhất định phải giải thích với Diệp Sở.

Quan hệ của bọn họ công bằng lại ngang nhau, cho nên Lục Hoài tôn trọng mỗi một quyết định của Diệp Sở.

Hiện tại bóng đêm dần dần thâm, Lục Hoài cũng không muốn quấy rầy Diệp Sở. Nếu hắn gọi điện thoại cho Diệp Sở lúc đêm khuya, còn sẽ khiến người khác nghi ngờ.

Lục Hoài đương nhiên sẽ giữ gìn thnh danh của Diệp Sở, giống như tối nay.

Lục Hoài gọi nữ quản gia của Phủ Đốc Quân tiến vào, tuy đã muộn, bà còn đang vội.

Nữ quản gia: "Tam thiếu, có chuyện gì sao?"

Nữ quản gia đã lớn tuổi, lại là nữ tính, nếu bà gọi điện thoại cho Diệp Sở, sẽ không ảnh hưởng đến cái nhìn của người khác với Diệp Sở.

Ngón tay Lục Hoài nhẹ nhàng gõ bàn: "Sáng mai, bà gọi điện cho Diệp Công Quán, nói là bạn của Diệp Nhị tiểu thư, họ Lục."

Nữ quản gia sửng sốt, tam thiếu vậy mà bảo bà gọi điện thoại cho một nữ tử? Diệp Nhị tiểu thư lại là ai?

Lục Hoài nghĩ lại một chút, hắn cảm thấy Diệp Sở không nhất định sẽ dậy sớm. Như vậy cũng tốt, tối nay nàng đã trải qua nhiều việc như vậy, yêu cầu nghỉ ngơi nhiều hơn mới đúng.

"Nếu Diệp Sở dậy muộn, không cần quấy rầy nàng."

"Nhắc sau khi nàng tỉnh lại gọi lại."

"Vâng, Tam thiếu."

Tác giả có lời muốn nói: Đinh, cuồng ma sủng vợ đã online.

Đọc truyện chữ Full