Lục Hoài ở bên kia giả vờ hồ đồ, Diệp Sở đương nhiên rõ ràng, nhưng nàng mới không nói theo lời hắn nói.
Diệp Sở hơi suy tư, liền nói: "Không có việc gì, ta gọi nhầm số."
Đầu kia điện thoại, Lục Hoài ngẩn ra vài giây, khóe miệng hiện lên một tia ý cười rất nhẹ.
Diệp Sở ngừng một lúc, lại nói: "Nếu Tam thiếu không có việc gì, ta liền treo điện thoại. Hôm qua vội như vậy, trường học còn có rất nhiều bài tập chưa làm."
Tuy Diệp Sở nói như vậy, nhưng nàng cũng không cúp điện thoại như lời nói, ngược lại đợi Lục Hoài một chút.
Diệp Sở đếm số trong lòng, nếu Lục Hoài không nói gì, nàng liền thật sự treo điện thoại.
Một, hai, ba...... Không quá vài giây, đầu kia điện thoại quả nhiên vang lên thanh âm của Lục Hoài.
"Đợi đã."
Diệp Sở ra vẻ nghi hoặc: "Tam thiếu có việc tìm ta sao?"
Lục Hoài cười nhẹ một cái: "Có."
Đề tài bị hai người kéo xa, giờ phút này lại về tới vấn đề chính. Diệp Sở ở bên này kiên nhẫn chờ, nàng biết Lục Hoài sẽ không không có việc gì lại bảo nàng gọi điện cho hắn.
"Diệp Sở." Lục Hoài chợt gọi tên nàng, không giống như trước, khách khí gọi Diệp Nhị tiểu thư.
Diệp Sở biết Lục Hoài muốn nói chuyện chính, vừa rồi nàng còn cùng Lục Hoài nói giỡn, hiện tại liền trở nên nghiêm túc.
Diệp Sở gật đầu, nắm chặt microphone: "Ân."
"Việc tối qua có lẽ sẽ ảnh hưởng đến sinh hoạt của ngươi, tâm tư kẻ họ Triệu kia quỷ quyệt, hắn khả năng sẽ xuống tay với ngươi. Cho nên, bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ phái người bảo vệ ngươi."
Lục Hoài cũng không phải đang dò hỏi ý kiến của nàng, mà là báo cho nàng. Bởi vì hắn biết rõ ràng, cho dù Diệp Sở có đồng ý hay không, chuyện này hắn nhất định phải làm.
Nhưng đường đường Lục gia Tam thiếu, lại nghiêm túc nói một câu với nàng.
"Nếu có mạo phạm, mời thông cảm hơn."
Diệp Sở chợt sửng sốt.
Lục Hoài tự quyết định, kỳ thật không cần giải thích với Diệp Sở. Hắn nói như bây giờ, nhất định là bởi vì lần trước hắn phái người theo dõi nàng, khiến nàng tức giận.
Lục Hoài thẳng thắn lại tôn trọng nàng như vậy, Diệp Sở ngược lại không biết phải nói cái gì.
Nàng chỉ có thể nói: "Cảm ơn ngài, Tam thiếu."
Cho dù là tối qua ở yến hội Doãn gia giúp nàng, vẫn là ngày mai bắt đầu phái người bảo vệ nàng, mặc kệ là đời trước vẫn là đời này.
Câu cảm ơn này, nàng sớm nên nói.
Lục Hoài lại rất lạnh nhạt: "Không cần cảm ơn."
Thông báo chuyện này cho Diệp Sở xong, bọn họ liền tạm biệt, Lục Hoài treo điện thoại. Diệp Sở cầm microphone trong tay, chậm chạp không buông.
Trải qua cuộc gọi hôm nay, có lẽ nàng đã biết được nên đối xử với Lục Hoài như thế nào.
Giữa hai người bằng phẳng, như Lục Hoài nói, từ khi đó bắt đầu, bọn họ liền đối xử với đối phương như bạn bè chân chính.
Diệp Sở cười.
......
Một chiếc xe hơi màu đen dừng ở cửa Tiên Nhạc Cung.
Một nam tử đứng ở cửa chạy chậm qua, đứng yên bên cửa xe, hơi cong eo, tầm mắt rơi xuống, sắc mặt cung kính.
"Lục gia."
Nam tử mở cửa xe, gọi một tiếng xong lại lui sang một bên, cúi đầu xuống.
Kiều Vân Sanh duỗi chân dài ra, từ trong xe xuống dưới, cũng không để ý tiếng chào vừa rồi, trực tiếp đi vào Tiên Nhạc Cung.
Nam tử chờ Kiều Vân Sanh đi xa mấy mét, mới khép cửa xe lại, đứng lại vị trí ban đầu.
Kiều Vân Sanh đi thẳng một đường, người trong Tiên Nhạc Cung nhìn thấy hắn, đều không dám thở mạnh, cung kính gọi một tiếng Kiều Lục gia.
Nhưng dựa theo tính tình của Kiều Vân Sanh, sẽ không để ý tới những người đó. Hắn cũng không chớp mắt một cái, trực tiếp làm lơ những người này, đi tới phòng hắn.
Cố Bình theo sát phía sau Kiều Vân Sanh, nhưng trước sau cách một thước.
Cố Bình trước mở cửa phòng cho Kiều Vân Sanh, sau đó Kiều Lục vung tay lên, ngăn cản Cố Bình.
"Ngươi không cần đi vào, thủ ở ngoài cửa."
Cố Bình nhanh chóng dừng bước chân: "Vâng, Lục gia."
Kiều Vân Sanh đi đến án thư, cửa ở sau người bị Cố Bình nhẹ nhàng đóng lại, răng rắc một tiếng.
Thư phòng rất lớn, có thể thấy được, ngăn kéo quan trọng đều được khóa lại. Bởi vì Kiều Vân Sanh sẽ không tin tưởng bất cứ kẻ nào, ai cũng phòng bị.
Kiều Vân Sanh lập tức đi đến án thư, hắn dựa vào ghế, đôi tay ỷ ở tay vịn, mười ngón tay khép lại.
Hắn nhìn chằm chằm một chỗ trên bàn, thi thoảng gõ ngón tay, hình như nghĩ đến cái gì.
Giây tiếp theo, Kiều Vân Sanh lấy ra chìa khóa, mở một ngăn kéo bên tay phải, bên trong chỉ có một phong thư hơi mỏng.
Kiều Vân Sanh không chút để ý mà lấy phong thư ra, rút ảnh chụp bên trong ra, kẹp giữa hai ngón tay. Cảnh tượng như vậy một chút cũng không hợp Kiều Vân Sanh.
Bàn tay dùng để giết người, lúc này lại cầm một bức ảnh chụp nữ học sinh, thấy thế nào đều kỳ quái.
Trong ảnh chụp, Diệp Sở cười rất ngọt, Kiều Lục nhìn ảnh chụp lại cười như không cười, biểu tình âm trầm, ánh mắt của hắn dừng trên đôi mắt của nàng.
Nhìn một lúc, Kiều Vân Sanh đặt ảnh chụp lên bàn, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài ánh nắng chói mắt, Kiều Vân Sanh không kiên nhẫn mà híp mắt, hắn nhớ tới nụ cười trên ảnh chụp của Diệp Sở.
Thanh âm lương bạc vang lên trong thư phòng yên tĩnh, có chút vang vọng.
"A, Diệp Sở, Trung Học Tín Lễ."
......
Diệp Sở đang học ở trường, luôn có chút thất thần, lão sư giảng bài trên bục giảng, nhưng Diệp Sở không nghe vào một ít.
Hôm nay nàng luôn cảm thấy tâm thần không yên, mí mắt không ngừng giật giật.
Hiện tại vừa lúc là khóa cuối cùng, còn chưa tới thời gian tan học, lão sư liền cất sách giáo khoa, tuyên bố tan học, bởi vì trong nhà có việc nàng muốn rời đi trước thời gian.
Nàng giả vờ không nghe được học sinh hoan hô, mặt không đổi sắc đi ra phòng học.
Diệp Sở đang thu thập đồ vật, Phó Điềm Điềm đột nhiên xuất hiện từ phía sau, vỗ vai Diệp Sở.
"A Sở, lát nữa cậu có chuyện gì sao?"
Diệp Sở lắc đầu, trêu chọc Phó Điềm Điềm: "Có phải cậu muốn tớ đi cùng cậu đi ăn cái gì, đi quán cà phê mới mở ở góc đường trường học hay không?"
Phó Điềm Điềm thích ăn ngon, chỉ cần nghe nói có đồ ăn ngon, nàng đều sẽ đi nếm thử một chút.
"Vẫn là A Sở hiểu tớ nhất, tuy cửa hàng kia mới khai trương mấy ngày, nhưng người từng ăn bánh kem nơi đó đều nói ăn ngon, sao tớ có thể không đi nhìn một cái đâu?" Phó Điềm Điềm nhanh chóng lên tiếng.
"A Sở, cậu chính là bạn tốt nhất của tớ, cậu sẽ không nhẫn tâm nhìn một mình tớ đi qua đi?" Phó Điềm Điềm nhìn chằm chằm Diệp Sở.
"Tớ lại chưa nói cái gì?" Diệp Sở cười ra tiếng, sửa sang lại cặp sách.
"Còn không đi nhanh, đợi lát nữa liền tan học, rất nhiều người, chẳng lẽ cậu còn muốn đợi sao?"
Phó Điềm Điềm vui vẻ hoan hô một tiếng, đi nhanh theo bên cạnh Diệp Sở.
Quán cà phê cách trường học không xa, đi vài bước liền đến.
May mà hiện tại còn chưa chính thức tan học, nếu không cửa hàng này nhất định có một hàng người dài đang đợi, muốn ngồi ở bên trong nhất định phải đợi.
Diệp Sở và Phó Điềm Điềm tìm một chỗ gần cửa sổ, ngồi xuống.
Mới vừa ngồi xuống, Phó Điềm Điềm liền cầm lấy thực đơn. Diệp Sở ăn cái gì cũng không quan hệ, dù sao ánh mắt của Điềm Điềm khá tốt, gọi đồ ăn đều khá ngon.
Diệp Sở không có việc gì, nhìn ra ngoài cửa kính. Trên đường người đi tới đi lui, xe bay nhanh trên đường cái, nàng nhìn đến chăm chú.
Giây tiếp theo, đồng tử mắt nàng đột nhiên co rụt lại. Nàng phát hiện Kiều Lục đứng ở đường cái đối diện, còn nhìn chằm chằm vào hướng quán cà phê này.
Kiều Lục đội mũ màu đen, vành mũ ép thấp.
Dòng xe cộ thưa dần, Kiều Lục liền cất bước đi hướng quán cà phê. Hắn vừa đi vừa nhìn chằm chằm hướng Diệp Sở.
Tuy trong lòng Diệp Sở hoảng hốt, nhưng nàng cũng không biểu hiện ra ngoài, sắc mặt không thay đổi.
Nàng dường như căn bản không quen biết Kiều Lục, chỉ là một nữ học sinh bình thường.
Diệp Sở không lại chú ý Kiều Lục, mà tự nhiên chuyển rời ánh mắt, nhưng nàng vẫn thầm liếc Kiều Lục.
Kiều Lục đột nhiên xuất hiện ở cổng trường Trung Học Tín Lễ, Diệp Sở không khẩn trương là giả. Nàng sờ không rõ ý đồ đến của Kiều Lục.
Vừa rồi lơ đãng liếc mắt một cái, đủ để Diệp Sở thấy rõ hướng mắt của Kiều Lục, hắn rõ ràng là nhìn chỗ nàng, một chút cũng không che dấu.
Rốt cuộc vì sao Kiều Lục đến?
Kiều Lục dần dần gần, hắn đi vào quán cà phê, đi theo lối nhỏ, trải qua bên người Diệp Sở, đi đến bàn phía sau Diệp Sở, chậm rì rì ngồi xuống.
Hai người Diệp Sở đang ngồi ở sảnh lớn của quán cà phê, giữa những chiếc bàn đều có một khoảng cách thích hợp.
Mà lúc này Kiều Lục trùng hợp ngồi ở phía sau Diệp Sở, hắn dựa vào lưng ghế, an tĩnh nghe tiếng vang phía sau.
Cứ việc Diệp Sở tránh nhìn Kiều Lục, nhưng nàng vẫn để ý động tĩnh của Kiều Lục.
"Tớ chọn được." Phó Điềm Điềm không biết chút gì, từ thực đơn ngẩng đầu lên, gọi người phục vụ, kể tên những món nàng muốn ăn.
Chờ đồ ăn mang lên, cần chút thời gian, Phó Điềm Điềm không thể tránh khỏi mà tìm Diệp Sở nói chuyện.
Giờ khắc này, trái tim Diệp Sở lại bình tĩnh hơn, cho dù là Kiều Lục ngồi phía sau nàng, nàng cũng có thể không thể hiện ra cái gì.
Từ khi Kiều Lục đứng ở đường cái đối diện đến khi đi vào quán cà phê. Vài phút này, Diệp Sở suy nghĩ rất nhiều, nàng suy nghĩ mục đích đến của Kiều Lục là gì.
Trên người nàng có thể khiến Kiều Lục chú ý chỉ có hai việc.
Chuyện thứ nhất, chính là Kiều Lục biết người của Thẩm Cửu đi trường học mời nàng, hắn tò mò về nữ học sinh được Thẩm Cửu mời đi uống trà.
Phần lớn người ở Bến Thượng Hải đều biết Kiều Lục và Thẩm Cửu là đối thủ một mất một còn, như nước với lửa. Kiều Lục nhất định sẽ thời khắc chú ý Thẩm Cửu, phát hiện Thẩm Cửu mời nàng không kỳ quái.
Chuyện thứ hai, có thể là bởi vì yến hội mấy ngày trước.
Trong yến hội khi nàng bị người vu hãm, Lục Hoài nói chuyện giúp nàng. Tính cách của Kiều Lục cổ quái, theo dõi nàng cũng chẳng có gì lạ.
Ngắn ngủn một cái chớp mắt, Diệp Sở liền nghĩ tới phương pháp.
Nếu Kiều Lục tò mò về nàng, nàng liền mượn cơ hội này giảm bớt sự nghi ngờ của Kiều Lục.
Diệp Sở nghe được thanh âm của Phó Điềm Điềm, lập tức rút ra từ trong suy nghĩ, trả lời Phó Điềm Điềm.
"Cậu gọi nhiều như vậy, không sợ đợi lát nữa ăn không hết sao?"
Phó Điềm Điềm nở nụ cười: "Ăn không hết, tớ liền mang về, về nhà từ từ ăn nha, mấy ngày nữa tớ phải ăn hết đồ ăn nơi này.."
"Ân, cũng được, nhưng đừng cậy mạnh." Diệp Sở gật đầu.
Diệp Sở vốn định đổi đề tài, chuyển tới yến hội đêm đó, không ngờ Phó Điềm Điềm lại chủ động hỏi.
"Tớ còn cảm thấy thật đáng tiếc a, đêm đó đồng ý đi yến hội cùng cậu lại không được. Nghe Doãn Thời Ngôn nói, trong yến hội có người không có mắt muốn khi dễ cậu!" Phó Điềm Điềm hung hăng nắm chặt tay.
Diệp Sở cười nhẹ: "Tớ không phải không có việc gì sao? Cậu biết tính tớ, sap có thể tùy ý người khác bôi nhọ, hơn nữa Lục Tam thiếu cũng ra mặt nói mấy câu giúp tớ."
Phó Điềm Điềm vừa nghe, lập tức tò mò hỏi: "Cậu và Tam thiếu có quan hệ gì đúng không? Cậu lại dám gạt tớ, không nói cho tớ."
Diệp Sở lập tức xua tay: "Tớ và Tam thiếu sao có thể có quan hệ, có lẽ là Tam thiếu không thể nhìn như vậy, lại vừa vặn gặp tớ ở vườn hoa, mới thuận tiện nói giúp tớ."
"Tam thiếu nhìn qua lạnh lùng, nhưng người vẫn rất chính trực." Phó Điềm Điềm gật đầu khen ngợi.
"Tớ đoán Tam thiếu giúp tớ còn có một nguyên nhân." Diệp Sở dừng một chút, giả vờ nói cho Kiều Lục phía sau nghe, "Khả năng có liên quan Thẩm Cửu gia."
"Cửu gia?" Phó Điềm Điềm nghi hoặc.
"Cậu có nhớ lần trước có người tới trường học tìm tớ uống trà không, những người đó là thuộc hạ của Cửu gia." Diệp Sở nhắc nhở Phó Điềm Điềm.
Lúc trước gọi đồ ăn vừa vặn mang lên bàn, Phó Điềm Điềm vừa lấy muỗng ăn, vừa bừng tỉnh đại ngộ gật đầu.
"Nhìn trí nhớ của tớ, tớ nhớ ra rồi, chính là những người kỳ quái mặc đồ đen đó, hiện tại nhớ tới thật là có một chuyện như vậy."
Diệp Sở ừ một tiếng, tiếp tục nói: "Tớ và Thẩm cửu gia vốn không thân, hắn mời tớ đi là bởi vì muốn hỏi về biểu ca của tớ."
"Biểu ca Tô Minh Triết của tớ thường xuyên đi Đại Đô Hội, đương nhiên có chút tiếp xúc với Cửu gia, khoảng thời gian trước, hắn không ở, Cửu gia liền tìm ta hỏi một chút về biểu ca."
Diệp Sở cũng không nói sai, biểu ca của nàng thường hay trà trộn ở mấy trường hợp này đó, là công tử phong lưu, đương nhiên quen biết Thẩm Cửu. Kiều Lục cũng biết việc Tô Minh Triết và Thẩm Cửu quen biết.
Gần đây biểu ca có việc phải đi xa nhà, Kiều Lục muốn tìm sơ hở cũng không chỗ tìm.
Diệp Sở tiếp tục giải thích với Phó Điềm Điềm: "Lục Tam thiếu và Cửu gia là bạn bè, hôm uống trà vừa vặn ở đấy, thấy tớ. Tam thiếu khả năng cho rằng tớ biết Cửu gia, cho nên ở yến hội mới giúp đỡ."
Phó Điềm Điềm tiếc nuối đến mức không thể ăn bánh kem, đặt cái muỗng sang một bên: "Ai, thật đáng tiếc a, làm hại tớ cho rằng Tam thiếu thích cậu, mất công kích động lâu như vậy."
Lúc này, Diệp Sở còn nghĩ châm chước câu nói, mê hoặc Kiều Lục, thật đúng là không thể để ý đến tâm trạng của Phó Điềm Điềm.
"Tớ nơi nào sẽ có liên quan với những người này, Thẩm Cửu gia và Lục Tam thiếu đều là nhân vật phong vân Bến Thượng Hải, mỗi người đều biết, tớ chỉ là một nữ học sinh bình thường."
Phó Điềm Điềm chỉ có thể không cam lòng gật đầu, tiếp tục ăn bánh kem trước mắt.
Diệp Sở nên nói đều nói xong, nếu có thể giảm bớt lòng nghi ngờ của Kiều Lục vậy thì tốt nhất, nhưng nếu không được, Diệp Sở cũng sẽ gặp chiêu nào phá chiêu đó, ngày sau nhất định cẩn thận đề phòng.
"A Sở, bánh kem dâu tây bánh này ngon thật, cậu mau ăn thử." Phó Điềm Điềm thúc giục Diệp Sở.
Diệp Sở múc một muỗng, đưa tới bên miệng, độ ngọt vừa phải.
Nàng cười với Phó Điềm Điềm: "Ăn rất ngon."
Thanh âm thanh triệt của Diệp Sở không ngừng vang lên bên tai Kiều Lục, tư thế ngồi của hắn hồi lâu không đổi, chỉ là nghiêng đầu, nghiêng lỗ tai nghe.
Diệp Sở giải thích nghe qua thật hợp lý, Kiều Lục đa nghi, hắn sẽ không bởi vì Diệp Sở nói mấy câu, mà hoàn toàn tin tưởng nàng.
Hắn tin một nửa, nhưng hắn còn muốn tiếp tục quan sát một đoạn thời gian.
Lại một lát sau, Diệp Sở và Phó Điềm Điềm tính tiền, đứng dậy rời đi.
Hai người Diệp Sở đứng ở đường cái, nhìn người đến người đi trên đường phố, không thể cố kỵ mặt khác. Ánh mắt của Kiều Lục vẫn luôn đặt phía sau lưng Diệp Sở, không có dời đi.
Chờ đến khi không nhìn thấy bóng Diệp Sở, Kiều Lục mới đứng lên, đi ra quán cà phê.
......
Việc Kiều Vân Sanh đi đến Trường Học Tín Lễ, đương nhiên bị thuộc hạ của Lục Hoài thấy được.
Ban đầu, thuộc hạ dựa theo yêu cầu của Lục Hoài, cách Diệp Sở một khoảng cách thích hợp. Trên tiền đề không quấy rầy nàng sinh hoạt, bọn họ sẽ bảo vệ an toàn của nàng.
Bọn họ tận chức tận trách, lại phát hiện Kiều Vân Sanh đi theo Diệp Sở vào một nhà quán cà phê. Bọn họ vội đến gần một ít, phát hiện Kiều Vân Sanh vẫn luôn quan sát Diệp Sở, lại không thấy hắn động thủ.
Tối này, người bảo vệ Diệp Sở trở về Phủ Đốc Quân, liền báo chuyện này cho Lục Hoài.
"Người Thanh Hội kia không xuất hiện, nhưng có một người khác tới trường học tìm Diệp Nhị tiểu thư."
Lục Hoài căng thẳng: "Ai?"
"Hồng Môn Kiều Vân Sanh."
Lục Hoài trầm tư, hắn biết tính cách của Kiều Lục, thay đổi thất thường. Vì sao Kiều Lục sẽ chú ý Diệp Sở?
Lần trước chuyện Thẩm Cửu mời Diệp Sở rất ầm ĩ, sợ đã sớm rơi vào tai Kiều Lục. Kiều Lục và Thẩm Cửu đối địch từ trước đến nay, bất cứ chuyện gì Thẩm Cửu hắn đều muốn cắm một chân.
Mà yến hội Doãn gia lần trước, Lục Hoài lại giúp Diệp Sở, Kiều Lục không có khả năng không biết.
Hồng Môn và Thanh Hội thiếu một cái cũng không được, hai bang phái cần kiềm chế lẫn nhau. Lục Hoài hiện tại còn chưa thể động Kiều Lục, nhưng hắn cần phải bảo đảm Diệp Sở an toàn.
"Sai người nhìn chằm chằm Kiều Lục, đừng để hắn tới gần Diệp Sở."
"Vâng, Tam thiếu."
......
Đã nhiều ngày, Kiều Lục không còn đi trường học, Diệp Sở cũng không gặp hắn ở chỗ khác. Diệp Sở cho rằng ngày ấy hành động của nàng đã làm hắn bỏ nghi ngờ.
Diệp Sở yên tâm đi học ở Trường Trung Học Tín Lễ, nhưng phiền toái lại liên tiếp không ngừng tìm tới cửa.
Triệu gia của Thanh Hội kia, lúc trước gặp lén Phu nhân Quan tham mưu, bị Diệp Sở và Lục Hoài nhìn thấy. Ngô phu nhân muốn mượn cơ hội giải quyết Diệp Sở, liền nói việc này cho Triệu gia.
Triệu gia căn bản không biết quan hệ của Diệp Sở và Lục Hoài, lại há miệng đồng ý yêu cầu của Ngô phu nhân. Một phương diện, hắn muốn trừng trị Diệp Sở một chút, một phương diện khác, cũng coi như xả giận vì tình nhân của hắn.
Triệu gia tra xét một chút về Diệp Sở, bối cảnh của nàng ta cũng không phức tạp. Ông ngoại và phụ thân đều là phú thương nổi danh Thượng Hải, bá phụ là quan lớn, nàng ta là một học sinh Trung Học Tín Lễ.
Triệu gia này tàn nhẫn độc ác, nếu Diệp Sở chỉ là một nữ sinh bình thường, hắn có thể trực tiếp giải quyết nàng.
Khó liền khó ở, gia thế của Diệp Sở ở Bến Thượng Hải rất có danh tiếng, nếu hắn lấy tính mạng của nàng ta, không chắc người khác sẽ truy tra đến đầu hắn.
Triệu gia không có quan gia chống lưng, cũng không có bối cảnh đủ lớn.
Triệu gia hận hắn không có quyền lực như Thẩm Cửu, mỗi người đều kính Thẩm Cửu vài phần. Mà hắn chẳng qua chỉ có một chút địa vị ở Thanh Hội, nếu phạm vào sai, Thẩm Cửu nhất định sẽ không bảo vệ hắn.
Nhưng Triệu gia rõ ràng đã có kế hoạch đối phó Thẩm Cửu, kỹ nữ Diệp Sở kia lại nói việc này cho Tam thiếu, hại cơ hội của hắn ngâm hết nước nóng.
Triệu gia không thể giết Diệp Sở, đánh nàng một trận cũng được. Cho nàng chút giáo huấn, biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.
Này không, Triệu gia hôm nay liền tới Trường Trung Học Tín Lễ, sớm chờ ở gần đấy. Hắn chuẩn bị tự mình ra ngựa, ra ngụm khí ác này!
Trường Trung Học Tín Lễ Trung Học tan học, cổng trào ra một đám học sinh. Các nữ sinh đều mặc áo lam váy đen, tuy đeo khăn quàng cổ, trông vẫn rất đẹp.
Cảnh này khiến Triệu gia xem đến miệng khô lưỡi khô, hắn nào gặp qua nhiều cô nương thanh xuân niên thiếu như vậy. Niên hoa phong phú như vậy, mê hoặc hơn nhóm tình nhân của hắn không biết bao nhiêu lần.
Nhưng Triệu gia nhịn, hắn không quên nhiệm vụ hôm nay, nếu thấy Diệp Sở, nhất định phải cho nàng một giáo huấn!
Triệu gia đợi lâu, học sinh nam nữ đều ra một đợt lại một đợt, nhưng lại không thấy bóng Diệp Sở.
"Sao ra chậm như vậy?" Triệu gia nóng nảy. Trời lạnh như vậy, đứng ở cổng trường đợi một nữ học sinh, hắn khi nào đã phải chịu loại việc này?
Ngay lúc Triệu gia sắp không kiên nhẫn, Diệp Sở đi ra, ánh mắt hắn sáng lên.
Lúc trước, Ngô phu nhân cho Triệu gia một tấm ảnh chụp Diệp Sở, như bây giờ vừa thấy, thế nhưng còn xinh đẹp hơn trên ảnh chụp rất nhiều.
A, nhưng qua hôm nay, nàng liền không còn khuôn mặt nhỏ xinh đẹp này.
Trong mắt Triệu gia hiện lên một tia tàn khốc, lặng lẽ đi theo. Diệp Sở không hề phát hiện, chỉ lo đi phía trước. Triệu gia cười lạnh trong lòng, một nha đầu chết tiệt không chút cảnh giác.
Hắn đã tính kế xong, sau đó không lâu Diệp Sở được người phát hiện, mặt nàng ta đã xuất hiện nhiều vết thương, khi đó đã sớm không thể xoay chuyển trời đất.
Đó là nàng ta xứng đáng.
Cổng Trường Tín Lễ Trung Học người đến người đi, Triệu gia không tiện xuống tay, hắn chỉ có thể trước đi theo Diệp Sở. Nàng rẽ trái rẽ phải, nhưng không hề ngừng lại.
Đợi Diệp Sở rốt cuộc đi đén một hẻm nhỏ, bên này không có người, vô cùng yên lặng, Triệu gia cảm thấy cơ hội tới.
Triệu gia cười trào phúng, cổ tay áo chui ra một chiếc chủy thủ, lóe sáng lạnh băng. Khi hắn đi đến gần Diệp Sở, nàng lại mở miệng.
"Ngươi đã đến rồi?"
Thanh âm của Diệp Sở vô cùng lạnh nhạt, nàng chậm rãi xoay người lại.
Diệp Sở liếc nhìn chủy thủ trong tay Triệu gia, lại thấy biểu tình hung ác của hắn, trong lòng nàng đã hiểu rõ.
"Như thế nào? Muốn giết ta?"
Triệu gia ngơ ngẩn, động tác của hắn dừng tại chỗ. Trong mắt nàng ta không có một chút độ ấm, phảng phất cũng không kinh ngạc vì cảnh tượng hiện tại.
Này là chuyện gì, Chẳng lẽ nàng cũng không sợ hắn?
Diệp Sở không phải là một nữ học sinh mười sáu tuổi sao, tự tin từ nơi nào tới? Hơn nữa, nếu nàng ta đã phát hiện hắn, vì sao không sớm chạy trốn?
Kỳ thật, từ khi Diệp Sở rời trường, nàng đã phát hiện có người phía sau, nàng đương nhiên nhận ra tên Triệu gia kia.
Nàng cố ý dẫn Triệu gia tới ngõ nhỏ hẻo lánh này, như vậy, người của Lục Hoài cũng tiện xuống tay.
Triệu gia tức giận mắng: "Nha đầu chết tiệt kia, ngươi không sợ sao?"
Thanh âm của Diệp Sở thanh lãnh: "Vì sao ta phải sợ?"
Trên mặt nàng không có nửa điểm sợ hãi, loại mạc danh đạm nhiên này ngược lại khiến Triệu gia sửng sốt. Một nha đầu phiến tử chết tiệt như này cũng dám dùng loại ánh mắt này nhìn hắn.
Khóe miệng Diệp Sở bỗng nhiên gợi lên: "Người nên sợ, phải là ngươi mới đúng."
Triệu gia còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận nguyên nhân, lúc này, hắn cảm giác trước mắt đột nhiên tối sầm, một cái bao tải chụp lên. Hắn nháy mắt bị một sức lực đẩy ngã lên mặt đất.
Ngay sau đó, vô số nắm tay dừng ở trên người hắn, giống như mưa rền gió dữ, đến ngay sau đó chính là đau đớn mãnh liệt.
Những người đó hình như là người tập võ, mỗi một quyền dừng ở chỗ đau. Hắn bảo vệ đầu, đau đớn xuyên tim từ các bộ phận của thân thể truyền đến.
......
Đợi động tác của người tới dần dần chậm, Triệu gia cố nén đau, phát ra thanh âm.
"Vì sao...... Sẽ...... Như vậy?"
Hắn trước sau không rõ, một nữ sinh bình thường như Diệp Sở, vì sao bên người sẽ có nhóm người này.
Triệu gia vẫn luôn không nghe được bất cứ thanh âm gì, chỉ cảm thấy đám người kia làm việc quả quyết, thân thủ rất tốt.
Trước khi đi, người bên kia rốt cuộc cho Triệu gia đáp án. Đáp án phi thường đơn giản, chỉ một câu ngắn ngủn.
Ở cuối thu lạnh lẽo, thanh âm kia lạnh thấu xương, nghe qua giống như rất xa xôi.
"Bởi vì nàng là người Tam thiếu muốn bảo vệ."
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhật Ký Nuông Chiều Nữ Phụ Thời Dân Quốc
Chương 56
Chương 56