TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhật Ký Nuông Chiều Nữ Phụ Thời Dân Quốc
Chương 65

Tưởng Bá Tuấn bị xấu mặt ở cổng Trường Trung Học Tín Lễ, vài ngày không ra cửa.

Hắn không ngờ, Diệp Nhị tiểu thư hoàn mỹ vô khuyết trong miệng Diệp Gia Nhu cư nhiên là ớt cay non, tuy rằng hắn ham muốn chinh phục Diệp Sở, nhưng việc mấy hôm trước thật sự mất mặt.

Trước không nói Tưởng Bá Tuấn bị những người đó vây quanh nhìn bao lâu, chỉ là những lời chỉ trích hắn là ăn trộm đó đều khiến hắn đỏ mặt đến không được.

Tưởng Bá Tuấn không dám lại đi cổng trường trung học Tín Lễ, bởi vì khẳng định có không ít người ở cổng trường còn nhớ rõ mặt hắn. Hắn chuẩn bị chọn chỗ đặc biệt, biểu đạt tâm ý của hắn với Diệp Sở.

Mấy ngày nay, Tưởng Bá Tuấn đều ở nhà luyện tập, nội dung chính là lời thổ lộ với Diệp Sở.

Trong phòng trống rỗng chỉ có một mình Tưởng Bá Tuấn, đầu tiên hắn đứng tại chỗ, tay phải duỗi ra, giả vờ cầm một vật ở không trung, đi lên vài bước, quỳ gối xuống.

Tuy rằng trước mắt không có ai đứng, Tưởng Bá Tuấn vẫn dùng vẻ mặt thâm tình giơ tay lên không trung, giống như hắn đnag cầm một đóa hoa hồng.

"Tiểu thư, hoa hồng này mỹ lệ lại có gai, vừa lúc xứng đôi với nàng, nàng nguyện ý nhận lấy chúng nó sao?" Tưởng Bá Tuấn giơ cao tay, lẩm bẩm lẩm bẩm với không khí.

Giây tiếp theo, Tưởng Bá Tuấn đột nhiên đứng lên, xoa xoa đầu gối, vừa rồi quỳ xuống quá mạnh, đập đau đầu gối của hắn.

Tưởng Bá Tuấn vừa xoa đầu gối, vừa phe phẩy đầu lầm bầm lầu bầu: "Chiêu này không được, phải sửa, vẫn là đứng nói tốt hơn."

"Tiểu thư, có phải chúng ta đã gặp nhau ở nơi nào không, nàng nhìn thật quen mặt." Tưởng Bá Tuấn lựa chọn quên việc ở cổng trường trung học Tín Lễ.

Nhưng đến gần như vậy rất hay gặp, bình thường nam nhân nói như vậy khả năng sẽ bị coi thành lưu manh, nhưng nếu đặt trên người hắn, chắc chắn sẽ mê đảo những nữ nhân đó.

Tưởng Bá Tuấn nghĩ đến cảnh tượng chạm mặt với Diệp Sở, nhíu mày, hy vọng Diệp Sở cũng giống nữ nhân bình thường.

Cho dù Diệp Sở không cảm động chiêu này của hắn, hắn còn có kế hoạch sau đâu.

Đang lúc Tưởng Bá Tuấn diễn hăng say, tiếng đập cửa vang lên.

Động tác của Tưởng Bá Tuấn cứng lại, ngay sau đó bật cười, trên mặt dị thường vui sướng, thanh âm lại cố tình đè thấp: "Khẳng định là biểu muội tới!"

Tiếng đập cửa lại vang, Tưởng Bá Tuấn lập tức chạy chậm đến cửa. Sắp đến cửa, lại chậm lại bước chân, sửa sang quần áo, nhẹ nhàng kéo cửa ra.

"Di, là biểu muội a?" Tưởng Bá Tuấn ra vẻ nghi hoặc.

"Biểu ca." Tuy Diệp Gia Nhu đang cười, nhưng nụ cười nhìn qua rất miễn cưỡng, "Đồ biểu ca bảo ta lấy ta đã mang đến."

Vẻ mặt của Tưởng Bá Tuấn đứng đắn, đáy mắt lại cất giấu ý cười: "Biểu muội tới vừa lúc, ta đang cần dùng đến đây."

Trên mặt Diệp Gia Nhu tràn đầy luyến tiếc, nàng do dự lấy ra một chiếc hộp từ túi, đưa tới trước mặt Tưởng Bá Tuấn.

Tưởng Bá Tuấn vừa thấy, liền lập tức vươn tay, muốn lấy chiếc hộp.

Nào ngờ, này Diệp Gia Nhu nắm rất chặt, Tưởng Bá Tuấn kéo vài cái cũng không thể lấy được

"Biểu muội, muội làm gì vậy?" Tưởng Bá Tuấn kinh ngạc hỏi.

Diệp Gia Nhu cắn môi: "Biểu ca làm những việc này, sao lại cần nhiều tiền như vậy a, có phải biểu ca tính sai rồi không?"

Lần trước sau khi Tưởng Bá Tuấn thất bại, lý do bịa đặt cho Diệp Gia Nhu nghe là hắn chỉ dùng mấy phần nỗ lực, cho nên không thể lập tức bắt được Diệp Sở.

Vì khiến Diệp Sở hoàn toàn yêu Tưởng Bá Tuấn, đương nhiên yêu cầu một ít đồ vật đáng tin cậy duy trì, nói cách khác, chính là phải dùng tiền làm một màn tỏ tình hoàn mỹ cho Diệp Sở.

Tưởng Bá Tuấn là Diệp Gia Nhu tìm tới, như vậy chỗ tiền này đương nhiên cũng là Diệp Gia Nhu bỏ ra.

Sắc mặt của Tưởng Bá Tuấn trầm xuống, nhưng tay cũng không buông hộp đựng tiền: "Gia Nhu muội muội, phía trước không phải chúng ta đã nói hết rồi sao? Có phải muội hối hận hay không?"

Hắn hiện tại không có hứng thú với Diệp Gia Nhu, đương nhiên sẽ không phí sức dỗ dành nàng.

Hơn nữa nếu Diệp Gia Nhu không cho hắn số tiền này, hắn lại tìm ai muốn đây.

Diệp Gia Nhu nghĩ đến nàng còn muốn lợi dụng Tưởng Bá Tuấn câu dẫn Diệp Sở, nhất định không thể chọc giận hắn. Diệp Gia Nhu nhanh chóng lắc đầu: "Biểu ca, ta đương nhiên không có ý này."

"Ta là dạng người gì muội còn không biết sao? Hiện tại ta đang buôn bán ở Thượng Hải, tài chính nhất thời không có nhiều, hơn nữa chỉ cần ta thành tỷ phu của muội, ta và tỷ tỷ của muội đều sẽ đối xử tốt với muội."

Tưởng Bá Tuấn nói lại rất chân thật.

Thừa dịp Diệp Gia Nhu do dự, Tưởng Bá Tuấn liền lấy chiếc hộp trong tay Diệp Gia Nhu.

Lúc này, Tưởng Bá Tuấn cười khiêm tốn: "Biểu muội thiện tâm, muội trước về nhà đợi tin tức tốt đi, ta còn phải cẩn thận dàn xếp một chút."

Diệp Gia Nhu bất đắc dĩ đồng ý, chịu đựng đau lòng nhìn hầu hết tích tụ của nàng biến mất sau cửa.

Tiền tiêu vặt Diệp Quân Chiêu cho Diệp Sở và Diệp Gia Nhu đều giống nhau, Diệp Gia Nhu tích cóp được không ít, đương nhiên sẽ đau lòng.

Hiện giờ Diệp Gia Nhu chỉ có thể không ngừng tự an ủi, Tưởng Bá Tuấn bỏ ra nhiều công sức như vậy, Diệp Sở nhất định sẽ ngoan ngoãn mắc câu.

Hôm nay, Tưởng Bá Tuấn dậy thật sớm, hắn nhận được tin Diệp Gia Nhu truyền đến, nói hôm nay Diệp Sở sẽ đi uống trà ở Quán trà Tập Vân.

Hắn lập tức liên hệ với những người chuẩn bị trước đó, muốn bọn họ cùng đi quán trà, nghe hắn chỉ huy.

Từ sau lần gặp Tưởng Bá Tuấn ở cổng trường Tín Lễ, Diệp Sở liền bắt đầu nghi ngờ, hoài nghi Tưởng Bá Tuấn và Diệp Gia Nhu có quan hệ.

Nàng lập tức phái người tra xét tra Tưởng Bá Tuấn người này, vài ngày sau hiểu được hắn kỹ càng tỉ mỉ thân phận.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của Diệp Sở, Tưởng Bá Tuấn là thân thích xa của Tưởng di nương, là biểu ca của Diệp Gia Nhu, lại còn là hoa hoa công tử chuyên môn ái muội với nữ nhân.

Khoảng thời gian trước, khi Tưởng Bá Tuấn vừa tới Thượng Hải, liền gặp mặt Diệp Gia Nhu ở một quán trà không bắt mắt.

Tâm tư của Diệp Gia Nhu còn không rõ ràng sao, còn không phải là muốn tìm một kẻ già đời trong tình trường tới thông đồng nàng, thật cho rằng nàng ta có thể thành công sao?

Tưởng Bá Tuấn này vừa thấy chính là cái gối thêu hoa, không có tác dụng gì, Diệp Sở cũng không để hắn ở trong lòng.

Diệp Sở giống như bình thường, ra cửa. Vài ngày trước, nàng đặt một ít lá trà ở quán, chuẩn bị lấy về nhà.

Chờ khi Diệp Sở đi ra quán trà, cảnh tượng trước mắt khiến nàng thiếu chút nữa cười ra tiếng.

Thật là nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, tên ngốc Tưởng Bá Tuấn kia đang ở giả vờ giả vịt ở cửa quán trà đâu.

Này đó đúng là Tưởng Bá Tuấn một tay sắp xếp sẵn, hắn mời một đám nữ nhân có tư sắc không tệ làm việc cho hắn.

Tuy là thu tiền, nhưng dưới lời ngon tiếng ngọt của Tưởng Bá Tuấn, những nữ nhân đó cũng nguyện ý tận tâm tận lực hoàn thành nhiệm vụ.

Hơn nữa lý do của Tưởng Bá Tuấn khiến các nàng cảm động, hắn muốn theo đuổi một nữ tử, còn muốn cầu hôn nàng hôm nay.

Tưởng Bá Tuấn vì có thể xây dựng ra cảnh hắn rất được hoan nghênh cho Diệp Sở thấy, để những nữ nhân đó vây quanh bên người hắn, giả vờ như thích hắn.

Cứ việc Tưởng Bá Tuấn biết trong lòng mấy nữ nhân này nhất định cũng đang mừng thầm.

Tưởng Bá Tuấn giả vờ không kiên nhẫn với những nữ nhân theo đuổi đó, hắn nhìn Diệp Sở đi ra từ quán trà, trước mắt sáng ngời.

Không ngờ, Diệp Sở cũng không thèm nhìn hắn, trực tiếp xoay sang hướng đi khác.

Diệp Sở không đếm xỉa tới Tưởng Bá Tuấn, hiện tại hắn làm ra việc như vậy ở cửa quán trà, thật là người qua đường đều biết lòng Tư Mã Chiêu.

"Vị tiểu thư này, xin dừng bước." Tưởng Bá Tuấn nỗ lực dùng thanh âm ưu nhã mê người nói, cứ việc Diệp Sở ra bài không theo lẽ thường khiến hắn loạn bước.

Diệp Sở nghe được tiếng gọi, đầu cũng không quay lại, đột nhiên phía trước xuất hiện một loạt người, chặn đường Diệp Sở.

Thì ra sau khi ăn mệt bởi Diệp Sở ở quầy báo, Tưởng Bá Tuấn đã học thông minh. Hắn nghĩ tới các mặt, tính cả biến cố Diệp Sở không nhìn thấy hắn, không biết hắn đang gọi Diệp Sở.

Diệp Sở giả vờ không nhìn thấy hắn, nàng nghe được thanh âm của hắn cũng cảm thấy không nghe thấy. Điểm này, Tưởng Bá Tuấn sẽ không thừa nhận.

Diệp Sở vừa thấy, cười khẽ một tiếng, những người trước mắt rõ ràng chính là quần chúng lâm thời tìm tới.

Được a, nàng liền nhìn xem Tưởng Bá Tuấn còn có trò xiếc mới nào.

Diệp Sở xoay người, nhìn về phía Tưởng Bá Tuấn. Lúc này Tưởng Bá Tuấn bị một đám nữ nhân "ngưỡng mộ" hắn vây quanh, hắn đứng trong đám người, tay chỉ hướng Diệp Sở.

"Tiểu thư, ta nói chính là nàng, xin nàng dừng lại một chút được không?" Vì biểu hiện khí khái nam tử, Tưởng Bá Tuấn đặc biệt làm ra biểu tình phong lưu tiêu sái.

Giống như đang nói, rât tốt, vị tiểu thư này, nàng được ta lựa chọn.

Diệp Sở nhìn nổi da gà.

Tưởng Bá Tuấn vung tay lên, nữ nhân tản ra hai bên, trở lại vị trí của mình, đâu vào đấy, xem ra tập luyện rất nhiều lần.

Diệp Sở đứng không đi, Tưởng Bá Tuấn tiến lên vài bước, đi đến trước mặt Diệp Sở.

Tưởng Bá Tuấn ôn nhu cười với Diệp Sở: "Vị tiểu thư này, có phải chúng ta đã gặp qua ở đâu hay không? Trông nàng rất quen."

Khóe miệng Diệp Sở hiện lên một tia cười lạnh, ngay sau đó giả vờ bừng tỉnh đại ngộ: "Chúng ta đã gặp qua, ngươi không phải là người trộm sách ở cổng trường học hay sao?"

Ánh mắt của Tưởng Bá Tuấn khẽ nhúc nhích, hắn không khẩn trương, chuyện này cũng được hắn tính đến, đương nhiên cũng nghĩ ra biện pháp xử lý hoàn mỹ.

"Nhất định là tiểu thư nhận sai rồi, mấy ngày trước ta mới tới Thượng Hải, sao có thể đã gặp tiểu thư nàng đâu? Tiểu thư nàng cảm thấy ta quen mắt, hẳn là chúng ta có duyên phận."

Ha ha, Diệp Sở lạnh lùng nhìn Tưởng Bá Tuấn nói dối mà mặt không đổi sắc, chết sống không nhận, chiêu này cũng nghĩ ra, cũng chỉ có người da mặt dày có thể làm được.

Diệp Sở không đáp, Tưởng Bá Tuấn liền cho rằng Diệp Sở tin lời nói dối của hắn. Được, hắn có thể tiến hành bước tiếp theo.

Tưởng Bá Tuấn lui về phía sau một bước, gương mặt tự tin, bàn tay vươn đến ngang tai, búng tay một cái.

Xem ra Tưởng Bá Tuấn đã luyện tư thế này rất nhiều lần, rất thuần thục.

Từ đám người phía sau Diệp Sở có hai người đi ra, hai người kia đẩy một xe hoa hồng, đóa nào cũng tươi đẹp.

Hai người kia ăn ý đẩy xe đến bên cạnh Diệp Sở, Tưởng Bá Tuấn lấy một đóa hoa hồng từ giữa chỗ hoa ấy, đầu tiên hắn nhấc lên khẽ ngửi.

Lại giơ hoa hồng lên trước mặt Diệp Sở: "Hoa tươi xứng mỹ nhân, hoa hồng này đẹp thì đẹp đó, nhưng ta cảm thấy đẹp nhất là gai trên người nó."

"Khiến người cảm thấy nguy hiểm, rồi lại nhịn không được muốn tới gần, nàng nói phải không? Tiểu thư, ta muốn tặng cả xe hoa này cho nàng, muốn cho nàng ở độ tuổi đẹp nhất này, nở rộ thanh xuân của nàng."

Tưởng Bá Tuấn nghiêm túc nhìn Diệp Sở, phảng phất trong mắt hắn chỉ có Diệp Sở.

Diệp Sở nhìn tay Tưởng Bá Tuấn giơ ở không trung, vô tình đánh nát mộng đẹp của hắn.

"Xin lỗi, ngươi có thể cho xe hoa này ra xa một chút không, ta bị dị ứng hoa hồng." Ngữ khí của Diệp Sở nhàn nhạt, tùy ý bịa đặt một câu.

Sắc mặt của Tưởng Bá Tuấn cứng đờ, tay đưa hoa rút lại không được, đưa qua cũng không được, chỉ có thể xấu hổ mà giơ một lúc.

Hắn phi thường hối hận khi không hỏi Diệp Gia Nhu cặn kẽ, phải biết rằng nữ hài tử đều thích hoa, nào biết hắn sẽ gặp phải một người dị ứng hoa hồng.

Diệp Sở chỉ nghĩ nói cho Tưởng Bá Tuấn, cho dù hắn hỏi Diệp Gia Nhu cũng vô dụng, mặc kệ hắn đưa hoa bách hợp, hoa lài vẫn là hoa gì khác, nói cái gì là do chính nàng khống chế.

Do dự một lát, Tưởng Bá Tuấn rốt cuộc tìm được phương pháp giúp hắn không xấu hổ, hắn quay đầu nhìn về phía người đẩy xe hoa, tùy tay ném hoa hồng.

"Các ngươi còn thất thần làm cái gì, không nghe thấy tiểu thư nói dị ứng hoa hồng sao? Ném đi nhanh, ngàn vạn không cần lại xuất hiện trước mặt chúng ta."

Tưởng Bá Tuấn muốn triển lãm sự bá đạo, khiến Diệp Sở bị thuyết phục bởi khí phách của hắn.

Một xe đầy hoa hồng cũng không có tác dụng, nếu Diệp Gia Nhu biết tiền riêng của nàng, cư nhiên dùng để làm việc vô dụng này, sẽ tức điên.

"Tiểu thư chờ một chút, ta còn có một ít đồ vật muốn cho nàng xem." Tưởng Bá Tuấn cười ôn nhu.

Ngay sau đó, Tưởng Bá Tuấn lại học động tác vừa rồi, giơ tay đến bên tai, vỗ hai cái.

Một nhạc sư mù đeo kính râm màu đen bị người nâng đến. Có người đặt một chiếc ghế, nhạc sư kia bị lôi tới ngồi xuống chiếc ghế kia.

Tưởng Bá Tuấn vui mừng nhìn nhạc sư, "cảm động" gật gật đầu, quay đầu nhìn Diệp Sở.

"Tiểu thư, nàng biết người mù này và ta có quan hệ gì không?" Ánh mắt của Tưởng Bá Tuấn có chút rưng rưng, nữ sinh trước nay mềm lòng, nhìn đến đây hẳn sẽ hỏi một, hai câu.

Nhưng Diệp Sở khác, người mù kia vừa xuất hiện, Diệp Sở liền phát hiện sơ hở, người nọ chỉ giả vờ bị mù mà thôi, lại là người Tưởng Bá Tuấn mời đến diễn kịch thôi.

Diệp Sở không đáp, thậm chí cũng không nhìn Tưởng Bá Tuấn một cái.

Lúc này Tưởng Bá Tuấn cảm thấy có chút nan kham, hắn lý giải thành Diệp Sở thiện tâm, thấy người mù này đáng thương, nói không ra lời.

Tưởng Bá Tuấn chỉ có thể lừa mình dối người, hắn buộc bản thân tin tưởng Diệp Sở và Diệp Nhị tiểu thư mỹ lệ, lương thiện trong miệng biểu muội là cùng một người.

Tưởng Bá Tuấn ho nhẹ một tiếng để che dấu, chỉ lo nói tiếp: "Ta làm một ít chuyện tốt, trợ giúp những người không có phương tiện sinh hoạt, chỉ vì muốn cung cấp một cuộc sống tốt hơn cho bọn họ."

"Người mù này là một trong những người ta giúp đỡ, hiện tại hắn vì báo đáp ta, muốn đánh một bản nhạc cho nàng nghe.."

Tưởng Bá Tuấn cực kỳ tin tưởng mà nói xong những lời hắn muốn nói, nhưng Diệp Sở cũng không có một chút phản ứng, nhìn qua giống như bị dọa ngây người.

Ân, khẳng định là bị cảm động bởi lời nói của hắn rồi.

Diệp Sở nhíu mày, nhìn về phía trước không xa, Tưởng Bá Tuấn bị Diệp Sở ảnh hưởng, cũng nhìn theo hướng ấy.

"Có người cưỡi ngựa đến đây, nếu vị nhạc sư mù này không đứng lên, để người phía sau đi qua, đâm vào ngài liền không tốt." Diệp Sở làm bộ quan tâm nói.

"Nhạc sư mù" thật tự nhiên mà đứng lên, theo đám người bên cạnh tránh sang một bên, cũng không cần người phía trước nâng, cử chỉ giống y như người bình thường, cũng không do dự một chút.

Người mù này vừa thấy chính là tùy ý tìm tới biểu diễn, lại không phải diễn viên chuyên nghiệp, hiện tại phản ứng không kịp, sẽ hành động giống những người khác, về tình cảm cũng có thể tha thứ.

Tưởng Bá Tuấn vừa thấy liền ngây người, hắn căn bản không kịp lên tiếng nhắc nhở. Hắn cũng không cảm thấy Diệp Sở cố ý lừa hắn, bởi vì thật sự có người cưỡi ngựa đến đây.

Nhưng người cưỡi ngựa thấy nơi này nhiều người, lập tức quay đầu ngựa, trực tiếp rời đi theo hướng ngược lại.

Biến cố này khiến hiện trường yên lặng vài phần.

Diệp Sở đã mở miệng, trong giọng nói mang theo tức giận: "Vị công tử này, ngươi đùa ta sao? Lại là mang hoa hồng mà ta bị dị ứng đến, lại tìm một nhạc sư giả mù."

Vừa nghe giọng nói tức giận của Diệp Sở, Tưởng Bá Tuấn liền lập tức học thủ đoạn phía trước, quay đầu chỉ trích nhạc sư giả mù được hắn thuê tới.

"Thì ra ngươi vẫn luôn lừa ta, mệt ta giúp ngươi nhiều năm như vậy, lương tâm của ngươi ở nơi nào?" Tưởng Bá Tuấn vô cùng đau đớn mà nhìn hắn.

Nhạc sư giả mù biết bại lộ là do hắn, tự biết đuối lý, vì thế chỉ có thể cam chịu là hắn không đúng.

Rốt cuộc hắn nhận tiền của Tưởng Bá Tuấn, còn có một nửa tiền phải ở sau khi việc thành mới có thể thanh toán tiền.

Chờ đến khi nhạc sư giả mù đi rồi, Tưởng Bá Tuấn ổn định tâm thần, nhìn về phía Diệp Sở.

"Tiểu thư, thật là khiến nàng chê cười, nàng nhất định cảm thấy ta giữ nàng ở nơi này rất kỳ quái đi, nhưng ta có lý do, xin nàng nghe ta giải thích."

Tưởng Bá Tuấn nhìn đám người xung quanh, nói: "Hy vọng mọi người chứng kiến một màn này, bởi vì lúc trước ta đã đối với vị tiểu thư này rễ tình đâm sâu, mới nghĩ cho nàng một màn tỏ tình hoàn mỹ."

Trên gương mặt Diệp Sở không có chút ý cười, ánh mắt của nàng khiến Tưởng Bá Tuấn phát run.

Nhưng lời kịch chuẩn bị tốt không thể ném, mấy ngày nay Tưởng Bá Tuấn hao hết tâm lực, chính là vì chờ đợi giờ khắc này, thành bại liền ở khoảnh khắc này.

"Tiểu thư, người kiêu ngạo như ta hiện tại cũng chỉ có thể ở trước mặt nàng thừa nhận, ta yêu nàng, yêu người mặt lạnh, trái tim cũng lạnh là nàng."

Tưởng Bá Tuấn tự thấy cảm động, nhập diễn sâu, giơ tay lau nước mắt căn bản không tồn tại: "Nam nhi có nước mắt lại không dễ dàng rơi, chỉ vì chưa chạm đến chỗ thương tâm."

"Vị tiểu thư này, ta nhất kiến chung tình với nàng, nàng có đọc Kinh Thi không, ta cảm thấy có một câu viết rất hay, quan quan thư cưu, tại hà chi châu, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu."

Tưởng Bá Tuấn đọc thơ nhập thần, Diệp Sở rũ mắt cười lạnh, đang định mở miệng, lão bản của quán trà đi ra.

Thì ra chỗ Tưởng Bá Tuấn dừng lại cách quán trà không xa, trận trượng lại lớn, người chặn ở cửa quán trà dần dần nhiều lên, ngăn cản không ít khách của quán trà.

Người phục vụ nổi giận đùng đùng đi qua, lập tức đi đến trước mặt Tưởng Bá Tuấn, không chút lưu tình mà chỉ trích: "Ngươi mang theo nhiều người chặn ở cửa quán trà cửa của chúng ta như vậy, có phải định chắn sinh ý của chúng ta hay không!"

"Lão bản của chúng ta nói, ngươi phải bồi thường tổn thất trong quán trà của chúng ta."

Nghe vậy, Tưởng Bá Tuấn đầu tiên là hoảng hốt, sau lại trấn định, hắn sẽ không so đo với người phục vụ này, hắn sẽ nói đạo lý với hắn.

"Đường cái ai cũng có thể đi, ngươi dựa vào cái gì nói ta chắn sinh ý của cửa hàng của các ngươi, đơn giản là tưởng lừa tiền ta, thủ đoạn này nhanh được tiền, chả trách các ngươi sẽ nghĩ ra."

Tưởng Bá Tuấn tự nhận không làm gì sai, đương nhiên sẽ không khẩn trương, sợ chính là sẽ ném mặt trước Diệp Sở.

Lão bản của quán trà đi lên trước, cười lạnh một tiếng: "Ngươi có biết ở đây là địa bàn của ai mà dám giương oai."

Tưởng Bá Tuấn mới tới Thượng Hải, còn vẫn luôn vội vàng khiến Diệp Sở yêu hắn, đương nhiên không biết nhiều chuyện về Bến Thượng Hải.

Hơn nữa trước nay hắn đều tự tin, người ưu tú như hắn, ở Bến Thượng Hải không tìm thấy người thứ hai.

Tưởng Bá Tuấn còn nhớ Diệp Sở ở một bên nhìn, tự nhiên không thể mất mặt, hắn phản bác: "Ta không biết, hơn nữa cũng không có hứng thú biết."

Lão bản của quán trà nhìn người trước mắt tự tin mù quáng, vì hắn rơi một ít nước mắt đồng tình.

Tự luyến là bệnh, phải chữa.

Người này cho rằng hắn sẽ vô duyên vô cớ tìm hắn ta phiền toái sao? Hắn ta vốn gây vướng víu trước quán trà, trong lòng lại không chút áy náy.

Hơn nữa vừa rồi hắn nhận được mệnh lệnh của Thẩm Cửu gia, cửu gia hạ lệnh muốn sửa chữa nam nhân này. Nam nhân này cũng đừng mong có thể tránh được việc này.

Lão bản nhíu mắt, âm thanh lạnh lùng nói: "Nơi này là địa bàn của Thẩm Cửu gia, nếu ngươi còn dám làm càn, đừng trách ta không khách khí."

Diệp Sở cười thầm một tiếng, hẳn là Thẩm Cửu chú ý tới động tĩnh bên này, xem ra không cần nàng ra tay, Tưởng Bá Tuấn cũng sẽ không dễ chịu.

Thẩm Cửu gia là ai? Tưởng Bá Tuấn chưa từng nghe qua.

Người này cho rằng tùy tiện dọn ra một cái tên, là có thể hù dọa hắn, không khỏi quá ngây thơ rồi. Tưởng Bá Tuấn nghĩ lần này hắn cần phải làm nổi bật một phen.

"Hừ, đừng nói cái gì Thẩm Cửu gia, cho dù ngươi gọi ra Nhị gia Tam gia Tứ gia, ta cũng không sợ!"

Tưởng Bá Tuấn đứng thẳng lưng: "Ngươi biết ta là ai sao? Ta là Tưởng Bá Tuấn của Tưởng gia ở Tô Châu, đi không đổi tên ngồi không đổi họ, có bản lĩnh ngươi liền bắt ta lại, đừng chỉ động mồm mép ở nơi này."

Lão bản nhàn nhạt hỏi: "Ngươi xác định?"

Tưởng Bá Tuấn to tiếng: "Ngươi còn muốn ta nói bao nhiêu lần, ngươi đừng tưởng rằng ngươi có thể dùng quyền thế áp người, ta không sợ đâu!"

Lão bản vung tay lên: "Người tới, bắt hắn đi phòng tuần bộ, nói hắn gây trở ngại người buôn bán, còn hùng hổ doạ người, dạy mãi không sửa."

Khiến Tưởng Bá Tuấn không ngờ là, thật sự có một nhóm người tiến lên, vây quanh hai bên người hắn, cánh tay bị giam cầm, hoàn toàn không thể động đậy.

Lần này không phải diễn tập, là rõ ràng chính xác đã xảy ra.

"Còn có vương pháp hay không, hiện tại khởi xướng dân chủ tự do, các ngươi không thể tùy tiện bắt người!" Tuy Tưởng Bá Tuấn kêu liên tục, hắn vẫn bị trực tiếp lôi đi.

Xong việc, Diệp Sở đương nhiên được mời tới chỗ Thẩm Cửu.

Ban đầu Thẩm Cửu tưởng tìm người ở quán trà, không ngờ sẽ gặp một màn xuất sắc như vậy, nếu Lục Hoài biết tiểu nha đầu của hắn bên đường bị người tỏ tình, rốt cuộc sẽ có biểu tình gì.

Hắn thật sự quá tò mò!

Thẩm Cửu cười xấu xa nhìn Diệp Sở đang bình tĩnh: "Tiểu nha đầu, nam nhân này theo đuổi ngươi, Lục Hoài có biết không a?"

Diệp Sở lắc đầu: "Này không phải chuyện quan trọng gì, Tam thiếu không cần biết."

Thẩm Cửu không tán đồng, tuy Diệp Sở nói như vậy, nhưng Thẩm Cửu hắn nhất định sẽ miêu tả kỹ càng việc này cho Lục Hoài.

Khẳng định có không ít người nhìn thấy tất cả, đến lúc đó hắn cần phải dò hỏi xem.

Thẩm Cửu nghĩ nghĩ, lại cười xấu xa, như là đang tính toán gì đó: "Tiểu nha đầu, vừa rồi người nọ chán ghét như vậy, muốn ta giúp ngươi một chút hay không."

Thanh âm của Diệp Sở nhàn nhạt, nhưng phi thường kiên định: "Không làm phiền Cửu gia, người này ta sẽ dùng phương pháp của mình giải quyết."

Thẩm Cửu sửng sốt, ngay sau đó khẽ hừ một tiếng.

Hắn nhìn Diệp Sở, phảng phất nàng đã xác định chuyện này, liền không cho bất cứ kẻ nào nhúng tay.

Ân? Bộ dáng này, quả thật giống Lục Hoài như đúc.

Đọc truyện chữ Full