TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhật Ký Nuông Chiều Nữ Phụ Thời Dân Quốc
Chương 104

Lục Hoài mới vừa trở lại Đốc Quân phủ, nữ quản gia đã đem việc này nói cho hắn.

Diệp Sở bảo hắn sau khi về nhà liền gọi điện thoại cho nàng.

Đêm đã khuya, Diệp Sở không có khả năng có việc tìm hắn, trừ phi..

Lục Hoài lập tức nghĩ đến, đêm nay Diệp Sở rời nhà rồi về trễ. Nếu là bị người thân phát hiện, nàng nhất định sẽ không biết ứng phó như thế nào.

Lục Hoài rất nhanh đã gọi điện thoại đến.

Ở đầu bên kia, Tô Lan dừng một chút: "Tam thiếu, A Sở tối nay là cùng ngươi đi ra ngoài?"

Lục Hoài không có chần chờ: "Là."

Tô Lan khắc chế thanh tuyến: "Ngươi có từng nghĩ đến, A Sở là một nữ hài tử. Đêm khuya về nhà, nếu là bị người khác biết được, đối với thanh danh của nàng có bao nhiêu tổn hại?"

Tuy không rõ ràng đã xảy ra chuyện gì, Tô Lan vẫn sinh khí. A Sở rõ ràng ngoan ngoãn nghe lời, cũng sẽ không làm nhiều chuyện cực đoan như vậy.

Nhưng từ sau khi nàng bị bắt cóc được Tam thiếu đưa về nhà. Tựa hồ có một ít thay đổi.

Không đề cập tới điểm này. A Sở tuổi còn nhỏ, chuyện này rõ ràng là sai. Nhưng chuyện quan trọng như vậy, chẳng lẽ Tam thiếu không rõ ràng sao?

Lục Hoài thanh âm trước sau như một bình tĩnh: "Bá mẫu, người muốn biết ta và Diệp Sở gặp mặt là vì sao không?"

Tô Lan sửng sốt: "Ngươi nói."

Lục Hoài thành khẩn cực kỳ: "Lúc trước xảy ra chuyện bị bắt cóc, người cũng có thể nhìn ra, bên cạnh Diệp Sở có người không biết tốt xấu."

Lục Hoài tự động xem nhẹ người không biết tốt xấu trong miệng hắn đã bị đưa đi Bắc Bình.

Tô Lan im lặng, không có trả lời.

Thanh âm Lục Hoài chân thanh mà tha thiết: "Diệp Sở với ta có ân cứu mạng. Ta tự nhiên hy vọng có thể thời thời khắc khắc bảo hộ nàng an toàn."

Giây tiếp theo, hắn chân thành mà nói dối: "Tối nay, ta là muốn dạy nàng cách thức phòng thân."

Đương nhiên, Lục Hoài sẽ thay thế Diệp Sở giải quyết nguy hiểm.

Đêm nay, thân thể hai người có động chạm là không thể tránh khỏi. Bất quá là vì bảo hộ nàng.

Tô Lan lại là ngẩn ra, Lục Hoài nói rất có đạo lý. Nàng phảng phất tìm không ra lý do phản bác.

Ngữ khí của nàng mềm xuống: "Lần sau có thể mang A Sở đi ra ngoài vào ban ngày sao?"

Giọng Lục Hoài mang theo xin lỗi: "Ta ngày thường bận quá, hôm nay mới có chút thời gian rảnh."

"Không có suy xét chu đáo, thật sự xin lỗi."

Lục Hoài đem trách nhiệm toàn bộ đẩy đến trên người mình.

Bất quá, trong lời nói của hắn vẫn có điều giữ lại. Hắn hoàn toàn tránh đi vấn đề của Tô Lan, cũng không có đáp ứng chỉ mang Diệp Sở ra ngoài vào ban ngày.

Tô Lan không ý thức được điểm này.

Từ trong lời nói của Lục Hoài, nàng ngược lại nghĩ tới một việc khác. Ngày thường, Lục Hoài nhất định cực kỳ bận rộn, nhưng hắn lại rút ra thời gian, dạy Diệp Sở phòng thân.

Chẳng lẽ là Tam thiếu có ý nghĩ gì với nữ nhi của nàng sao?

Tô Lan từ trước đến nay quan tâm Diệp Sở, mặc dù người nọ là Lục gia Tam thiếu, nàng cũng tất nhiên muốn hỏi rõ ràng.

Tô Lan đã mở miệng: "Tam thiếu, có thể hỏi ngươi một vấn đề cuối cùng sao?"

Lục Hoài thái độ ôn hòa: "Bá mẫu, mời nói."

Tô Lan nhìn thoáng qua Diệp Sở, nàng nhỏ giọng: "Ngươi đối Diệp Sở có ý tưởng gì?"

Khóe miệng Lục Hoài nổi lên một tia ý cười: "Trước mắt không có."

Ý của hắn là, không có nghĩa về sau không có.

Tô Lan yên lòng, đang muốn nói thêm cái gì, lại bị Lục Hoài giành mở miệng trước.

Lục Hoài cười: "Ta cùng Diệp Sở hiện tại là bằng hữu."

Hắn lại đưa ra một yêu cầu: "Ta chỉ hy vọng người ở Diệp gia có thể cho phép ta cùng Diệp Sở bình thường lui tới."

Yêu cầu này rất đơn giản. Bất quá, để lại cũng nhiều đường sống. Mặc dù Lục Hoài ngày sau có ý muốn tiến thêm một bước phát triển, cũng không tính vi phạm lời hứa.

Lục Hoài nói đều đã nói đến như vậy. Nếu là Tô Lan không đáp ứng, không khỏi có vẻ nàng quá phận hà khắc.

Huống chi, nàng hiểu rõ nhân phẩm Lục Hoài.

Tô Lan nói: "Ta hy vọng Tam thiếu có thể tránh làm cho Diệp Sở một ngày nào đó lâm vào nguy hiểm."

Lục Hoài thanh tuyến trầm ổn: "Ta đáp ứng ngươi."

Diệp Sở đêm khuya trở về nhà, mẫu thân lo lắng đến cực điểm. Nhưng chuyện này bị Lục Hoài hóa giải dễ như trở bàn tay.

* * *

Ngày hôm sau, Lục Hoài cùng Diệp Sở gặp mặt. Cực có ăn ý mà không nói đến sự tình đêm đó.

Diệp Sở cũng không rõ ràng, hắn cùng Tô Lan nói cái gì trong điện thoại.

Tô Lan chỉ nói, nếu Diệp Sở muốn học thuật phòng thân, cố gắng không cần đi ra ngoài vào ban đêm.

Những chuyện còn lại, Diệp Sở không biết gì cả.

Mà hôm nay, bọn họ có chuyện quan trọng phải làm, đó chính là gặp Tần Kiêu trong đợt thi đấu trước, cùng hắn hợp tác.

Hai người bọn họ đều nhìn ra, Tần Kiêu ở trong lúc thi đấu đều chú trọng phòng thủ, hắn cũng không muốn đưa người khác vào chỗ chết.

Người ngoài mỗi chiêu là sát chiêu. Từng bước ép sát người khác, Tần Kiêu có thể ở trận đầu thắng lợi.

Mà trận thứ hai thi đấu, nếu không phải Khỉ ốm chơi ám chiêu, Tần Kiêu lại sao có thể rớt ra khỏi lôi đài.

Tần Kiêu trọng tình trọng nghĩa, hắn muốn lấy được tiền thưởng của danh hiệu đệ nhất, đưa huynh đệ chữa bệnh. Đồng thời, lại muốn dùng một cách công bằng thắng lợi, cũng không muốn thương tổn người khác.

Chứng minh người này tâm tính không xấu.

Diệp Sở càng thêm khẳng định, Tần Kiêu đời trước có thể đối Mạc Thanh Hàn trung thành và tận tâm có lẽ chính là bởi vì Mạc Thanh Hàn cứu đã cứu huynh đệ của Tần Kiêu.

Mà hiện tại, Tần Kiêu vừa tham gia thi đấu mới một buổi tối.

Mạc Thanh Hàn hẳn còn chưa có theo dõi Tần Kiêu.

Nói cách khác, bọn họ có thể chủ động tới gần Tần Kiêu. Cũng có thể thông qua hắn giải quyết luận võ chợ đen một lần.

Lục Hoài cùng Diệp Sở thương lượng, cuối cùng đã quyết định.

* * *

Tân Châu.

Đã vào đông, gió lạnh thổi đến thấu xương. Thời tiết càng thêm rét buốt.

Người trên đường không nhiều lắm. Bởi vì thời tiết rét lạnh, mọi người đều không muốn ra cửa, trên đường quạnh quẽ.

Một góc phố Tân Châu, vị trí có chút hẻo lánh. Nơi đó có một cái sân nho nhỏ, xung quanh yên tĩnh đến lợi hại.

Trình Đại là huynh đệ tốt của Tần Kiêu. Hắn cùng người nhà liền ở trong viện này.

Trong phòng tràn ngập mùi thuốc đậm đặc. Trình Đại ngồi ở mép giường, sắc mặt của hắn tái nhợt, khuôn mặt gầy ốm, nhìn qua thân thể cực kém.

Trình đại tẩu đi đến, thấy trình Đại ngồi dậy, vội vàng đi qua đi: "Ngươi mau nằm xuống, đại phu nói ngươi không thể trúng gió."

Trình Đại sinh bệnh nặng, uống thuốc, thật vất vả thân thể có chút chuyển biến tốt đẹp. Nhưng là tình huống vẫn không tốt.

Trên mặt Trình Đại hiện lên vẻ ưu sầu: "Tần Kiêu mấy ngày nay vẫn không trở về. Ta là lo lắng Tần Kiêu ra chuyện gì.."

Còn chưa nói xong, hắn che miệng dùng sức ho khan.

Nhắc tới Tần Kiêu, Trình đại tẩu cũng thập phần lo lắng. Tần Kiêu nói hắn muốn đi tới Thượng Hải tìm việc làm, nhưng không nói khi nào trở về.

Hiện tại đã qua vài ngày, vẫn không có tin tức của Tần Kiêu, bọn họ đều vô cùng lo lắng.

Tần Kiêu là bạn rất thân của Trình Đại, hai người quan hệ rất tốt. Vẫn luôn nâng đỡ lẫn nhau, nếu nhà ai ra chuyện gì, một người khác đều sẽ tận sức tận lực mà trợ giúp.

Tần Kiêu vì tiền thuốc men của Trình Đại, lừa gạt Trình gia, đi báo danh tham gia luận võ chợ đen.

Hắn vì không để cho Trình Đại bọn họ lo lắng. Không có đem chuyện này nói cho bọn họ, chỉ nói mình muốn đi Thượng Hải làm việc.

Trình Đại dựa vào mép giường, suy yếu mà nói: "Qua mấy ngày, nếu Tần Kiêu còn không có trở về, chúng ta liền đi Thượng Hải tìm hắn."

Trình đại tẩu gật gật đầu.

Lúc này, Trình Nhị mang theo đám hồ bằng cẩu hữu* của hắn, nghênh ngang mà đi đến. Bọn họ nhìn qua đều không phải người lương thiện.

*hồ bằng cẩu hữu: Bạn xấu.

Hắn tùy tiện mà ngồi ghế trên, châm chọc mà nói: "Nha, ma ốm nhà ngươi như thế nào còn chưa có chết?"

Âm thanh cực kì chói tai vang lên, đánh vỡ yên tĩnh.

Trình Nhị nhìn Trình Đại: "Sắc mặt ngươi cùng người chết không sai biệt lắm, quan tài chuẩn bị tốt chưa?"

Trình Nhị là đệ đệ của Trình Đại. Nhưng cùng Trình Đại bất đồng, hắn ăn nhậu chơi gái cờ bạc mọi thứ tinh thông. Phần gia sản được phân cho hắn, đã sớm đã bị tiêu sạch.

Vì thế, hắn liền theo dõi Trình Đại, thường xuyên tới quấy rầy gia đình Trình Đại.

Nhưng mà, không biết từ khi nào, bên người Trình Đại nhiều lên một Tần Kiêu. Tiểu tử thối kia thân thủ rất tốt, có hắn ở đây, Trình Nhị căn bản không dám hướng Trình Đại lấy ít đồ vật.

Thật vất vả mấy ngày nay Tần Kiêu không ở Tân Châu. Hắn lại từ đám hồ bằng cẩu hữu kia biết được tin tức Tần Kiêu tham gia luận võ chợ đen. Hắn thật cao hứng đến hỏng rồi.

Luận võ chợ đen cửu tử nhất sinh, hắn quan sát mấy ngày, xác định Tần Kiêu đi Thượng Hải, liền nhìn chuẩn thời cơ, tìm tới cửa.

Trình Đại hiểu được tính nết Trình Nhị, hắn lười phản ứng với Trình Nhị.

Trình Nhị thấy hắn không mở miệng, cười lạnh một tiếng: "Ngươi cho rằng Tần Kiêu còn đến bảo hộ ngươi? Ta nói cho ngươi biết, hắn khẳng định đã chết ở Thượng Hải!"

Trình Đại đột nhiên ngẩng đầu, ngây ngẩn cả người: "Ngươi nói cái gì?"

Trình Nhị đắc ý dào dạt mà nói: "Người tham gia luận võ chợ đen, còn có thể có mạng trở về? Liền tính hắn mạng lớn, trở về cũng đã là kẻ tàn phế!"

Trình Đại cùng Trình đại tẩu nhìn nhau. Trong lòng chấn động, Tần Kiêu cư nhiên tham gia luận võ chợ đen?

Có phải hay không Trình Nhị lừa mình? Trình Đại bất chấp thân thể, chống gậy đi đến trước mặt Trình Nhị: "Ngươi đem chuyện này nói rõ ràng."

Trình Nhị ném Trình Đại ra, đối mặt mấy nam nhân phía sau nói: "Không đáng tiền toàn bộ đập hết cho ta. Hơi chút có tác dụng liền toàn bộ dọn đi."

Mà hắn muốn tìm một đồ vật quan trọng, chính là khế nhà của phòng ở này.

Kế tiếp, ngăn tủ bị đẩy ngã, chén bị quăng vỡ..

Toàn bộ sân bị đập phá thành một mảnh hỗn độn, không thể khôi phục an bình phía trước.

Trình Nhị lục tung, tìm kĩ một trận, rốt cuộc tìm được khế nhà. Hắn toét miệng, muốn đem khế nhà nhét vào trong quần áo.

Trình Đại nhào lên đi: "Ngươi đem khế nhà trả lại cho ta!"

Trình Nhị không kiên nhẫn mà đem Trình Đại đẩy trên mặt đất, phỉ nhổ: "Lão tử lấy phòng ở của ngươi, là cho ngươi mặt mũi, đừng để ta cho mặt lại không cần!"

Trình đại tẩu nâng Trình Đại dậy, mặt lộ vẻ tuyệt vọng.

Trình Nhị lại ở trong phòng đi một vòng, lại không tìm được cái gì đáng giá. Tâm tình bực bội.

Trình Nhị tới phòng bếp. Trong phòng bếp mùi thuốc rất nặng, hắn liếc mắt một cái liền thấy một cái vại sứ, bên trên có một làn khói trắng.

Hắn hừ lạnh một tiếng: "Một chân đều bước vào tử môn quan*, còn uống thuốc làm cái gì?"

*tử môn quan: Chỗ chết.

Trình Nhị một chân đem ấm thuốc đá xuống đất, trên đất đều là mảnh vỡ nhỏ, nước thuốc màu đen chảy ra đầy đất

Trình Nhị phát hiện trong phòng đã không còn gì đáng giá. Đám bạn của hắn đã ở ra bên ngoài dọn đồ. Sau đó, hắn vừa lòng mà cười.

Trước khi đi, Trình Nhị ngữ khí hung ác: "Về sau phòng ở này chính là của ta, các ngươi nhân lúc còn sớm cút đi ra ngoài cho ta. Nếu không, đừng trách ta không khách khí!"

Trình đại tẩu sinh khí cực kỳ: "Ngươi đối đãi với thân nhân của ngươi như vậy, không sợ báo ứng sao?"

Vừa dứt lời, Trình Nhị đánh lên mặt Trình Đại tẩu một cái tát: "Con đàn bà thối, ngươi nói cái gì?"

Lúc này, hắn bị người ta một chân đá văng, ngã xuống trên mặt đất.

Thanh âm lạnh lùng vang lên, dừng ở trong phòng.

"Đem hắn trói lại cho ta."

Một thiếu nữ đi đến. Ánh mặt trời dừng ở trên mặt nàng, càng tôn lên làn da trắng tuyết của nàng, khí chất thanh lãnh.

Người này đúng là Diệp Sở.

Diệp Sở nếu quyết định muốn hợp tác với Tần Kiêu, nàng tự nhiên sẽ giúp một nhà Trình Đại.

Vì thế, Diệp Sở cùng thủ hạ của Lục Hoài tới Tân Châu.

Diệp Sở đi đến bên gia đình Trình Đại. Phát hiện đồ vật này nọ đều bị lôi ra ngoài. Nàng sao còn không hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Trình Nhị nhân lúc Tần Kiêu không có ở đây, khi dễ một nhà Trình Đại. Trình Nhị hành vi ác liệt, không màng tình nghĩa người nhà. Diệp Sở hận nhất loại người này.

Nàng nhất định sẽ vì Trình Đại đòi lại công đạo.

Trình Nhị thấy có người muốn đi lên trói chính mình, lập tức luống cuống. Lại thấy là một thiếu nữ ra lệnh, lá gan hắn lớn vài phần.

Hắn gân cổ lên kêu: "Phòng ở này là của ta, ngươi quản cái gì.."

Thanh âm Diệp Sở cực lãnh, tựa như sương tuyết: "Câm miệng."

Không hiểu được vì sao, tuy rằng tuổi tác Diệp Sở không lớn, nhưng nàng lại làm Trình Nhị sợ đến phá gan. Hắn lập tức im miệng.

Thủ hạ của Lục Hoài động tác thật nhanh, Trình Nhị lập tức bị trói lại, hắn hoàn toàn không thể động đậy, bộ dáng cực kỳ chật vật.

Trình Nhị sợ hãi, nhưng vẫn há miệng tàn nhẫn nói: "Các ngươi đối với ta như vậy, đợi lát nữa đám bạn của ta tới, các ngươi sẽ đẹp mặt."

Lúc này, hắn thấy đám hồ bằng cẩu hữu của hắn từ cửa tiến vào. Vội vàng hướng về phía những người đó hô to: "Các ngươi mau tới giúp ta mở trói.."

Trình Nhị cũng không thấy đám bạn của hắn mỗi người đều lộ vẻ mặt khó xử, động tác cũng có chút cứng đờ.

Những người này mới vừa rồi dọn đồ ra ngoài. Không bao lâu, liền gặp Diệp Sở cùng với thủ hạ của Lục Hoài.

Thủ hạ của Lục Hoài lấy súng chỉ vào bọn họ, làm bọn họ đem mấy thứ này dọn về. Bọn họ vừa đi ở phía trước, đám thủ hạ ở phía sau nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Mà Diệp Sở tới nơi này.

Bọn họ hiện tại không dám hành động thiếu suy nghĩ. Bởi vì ở phía sau bọn họ, là những cây súng lạnh băng.

Diệp Sở nhìn bọn họ một cái, cười như không cười: "Các ngươi đi giúp hắn một chút?"

Bọn họ nào dám làm như vậy, liên tục lắc đầu: "Không dám, không dám, ngài muốn làm cái gì, liền làm cái đó, chúng ta nghe ngài."

Trình Nhị không phát hiện súng phía sau bọn họ. Tự nhiên không biết bọn họ vì cái gì sợ hãi.

Hắn cười nhạo những người yếu đuối này: "Còn không phải là một đàn bà, có cái gì phải sợ?"

Vừa dứt lời, Chu Khải lấy súng chống lên trán của Trình Nhị, lạnh giọng: "Ngươi dám bất kính với Diệp nhị tiểu thư?"

Trình Nhị chỉ cảm thấy trên trán của mình có một thứ cứng rắn, xúc cảm lạnh băng.

Hắn hiểu được đó là súng, nháy mắt mồ hôi lạnh chảy ròng, sống lưng mang theo từng cơn lạnh lẽo. Tuy rằng thời tiết rét lạnh, nhưng trên lưng hắn đã ướt đẫm.

Ngay sau đó, thủ hạ của Lục Hoài đều đi lên trước, đồng thời lấy súng nhắm ngay Trình Nhị.

Họng súng đen như mực tất cả đều chỉ vào đầu Trình Nhị, ánh sáng lạnh băng.

Độ ấm trong phòng nháy mắt thấp xuống, không khí giống như ngưng kết lại.

Cả người Trình Nhị đều nằm liệt trên mặt đất. Hắn tuy là du côn lưu manh, nhưng khi nào gặp qua súng a? Nữ nhân này có địa vị gì, cư nhiên có một đám thủ hạ như vậy?

Gương mặt của mỗi người trong bọn họ đều không có biểu tình. Tuy rằng ăn mặc bình thường, chính là trên người giống như mang theo một loại khí thế quân nhân, làm người ta nhìn thôi đã thấy sợ.

Tưởng tượng có loại khả năng này, Trình Nhị sợ cực kỳ. Nếu bọn họ nổ súng, hắn còn không nằm dưới đất vàng?

Cả người Trình Nhị run run, thanh âm run rẩy: "Này.. Vị tiểu thư này có gì phân phó?"

Diệp Sở lười quản đến hắn, quay đầu hỏi Trình Đại: "Vừa rồi hắn có lấy đồ này nọ hay không?"

Tuy nói Diệp Sở đã đưa những người đem dọn đồ về tới. Nhưng nói không chừng, Trình Nhị còn cầm đồ vật quan trọng khác.

Trình đại tẩu nói: "Hắn đem khế nhà cầm đi."

Diệp Sở mắt lạnh nhìn Trình Nhị: "Khế nhà đâu?"

Trình Nhị vội vàng mở miệng: "Ta đặt ở trong quần áo."

Hiện tại Trình Nhị nào còn lo lắng khế nhà, mạng quan trọng hơn.

Diệp Sở ra hiệu cho Chu Khải lấy ra. Sau đó đưa cho Trình Đại.

Trình Đại nhìn nhìn, xác nhận cái này chính là khế nhà.

Sắc mặt Diệp Sở trầm xuống, chậm rãi nói: "Đoạt phòng ở của người khác, lá gan ngươi không nhỏ a."

Cướp đồ, đoạt phòng ở, một nhà Trình Đại không có chỗ dung thân. Hơn nữa thân thể hắn không tốt, Trình Nhị đây là muốn chặt đứt đường sống của bọn họ.

Trình Nhị đưa mặt tươi cười: "Ta nhất thời bị mỡ heo che mắt, mới nổi lên ý xấu, về sau ta sẽ không làm như vậy."

Trình Nhị hiện tại thái độ rất tốt, không dám nói lời tàn nhẫn.

Ngữ khí Diệp Sở đạm mạc: "Ngươi hiện tại là đoạt phòng ở của người khác. Về sau có phải hay không muốn giết người phóng hỏa?"

"Không bằng ta hiện tại liền đem ngươi giết chết. Tránh cho sau này ngươi lại đi gây họa cho người khác."

Diệp Sở nói như vậy, là muốn hù dọa Trình Nhị một chút, làm hắn sợ hãi, hoàn toàn bỏ đi ý xấu.

Diệp Sở cho Chu Khải một ánh mắt.

Chu Khải phối hợp với Diệp Sở, khẩu súng hơi hơi hướng lên trên vài phần.

Trình Nhị sợ hãi, cho rằng Chu Khải thật sự muốn nổ súng, hắn vẻ mặt sợ hãi: "Ta sai rồi, ta thật sự không dám, cầu xin ngài tha ta một mạng đi."

Diệp Sở nhàn nhạt mà nói: "Ồn muốn chết."

Trình Nhị không dám nói nữa. Thân mình còn run rẩy không ngừng.

Sau đó, Diệp Sở liếc mắt quanh phòng ở một cái: "Đồ vật đều bị đập hư.."

Trình Nhị vội vàng mở miệng: "Ta sẽ bồi."

Diệp Sở không nhanh không chậm mà nói: "Phía trước lấy đi vài thứ kia.."

Trình Nhị vội vàng nói: "Ta sẽ trả toàn bộ, ta bảo đảm."

Diệp Sở mới sẽ không tin Trình Nhị chuyện ma chuyện quỷ, nàng nói với trình đại tẩu: "Hắn lấy đi cái gì của nhà các ngươi, ngươi viết một tờ giấy nợ."

Miễn cho đến lúc đó không nhận.

Trình đại tẩu viết giấy nợ, đưa cho Chu Khải.

Trình Nhị xem cũng không xem, vội vàng ấn dấu tay. Sợ chậm nửa phần, súng trên đầu hắn liền sẽ bắn.

Giấy nợ viết hai phần, một phần để ở chỗ Trình đại tẩu, một phần khác Diệp Sở sẽ giao cho Tần Kiêu.

Diệp Sở thanh âm nhàn nhạt: "Hôm nay ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi lại đến khi dễ một nhà Trình Đại, ta thấy ngươi một lần, sẽ dạy dỗ ngươi một lần."

"Người của ta sẽ lưu lại gần đây, tùy thời nhìn chằm chằm nơi này."

Trình Nhị liên thanh ứng là.

Diệp Sở bảo Chu Khải cởi trói cho Trình Nhị, nói: "Mấy thứ này nhanh chóng để lại, nếu ngươi dám cất giấu.."

"Lần sau súng cũng sẽ không chỉ nhắm vào đầu của ngươi."

Ngụ ý là, nếu Trình Nhị không thành thật, Diệp Sở sẽ không nương tay.

Trình Nhị lòng đầy căng thẳng.

Diệp Sở chợt nhớ tới, trước khi nàng tiến vào, thấy Trình Nhị tát Trình đại tẩu một cái, đáy mắt nàng lạnh xuống.

Diệp Sở nhìn về phía Trình Nhị, lạnh giọng: "Ngươi phải hướng bọn họ xin lỗi."

Trình Nhị nào dám không đáp ứng, hắn một bên tự tát mình, một bên nói: "Đại ca, đại tẩu, các ngươi tha thứ ta đi, ta về sau không dám nữa.."

Trình Đại cùng Trình đại tẩu không nói gì.

Trình Nhị cùng đám bạn chạy trối chết.

Trình Đại cùng Trình đại tẩu đối Diệp Sở liên tiếp nói lời cảm tạ, nếu không nhờ vị cô nương này, bọn họ đã sớm bị đuổi ra khỏi gia môn.

Diệp Sở nhìn về phía mấy người Trình Đại: "Ta là bạn của Tần Kiêu, Tần Kiêu hiện tại rất tốt. Chỉ là có việc không thể chạy tới, các ngươi không cần lo lắng."

Nghe Diệp Sở nói xong, hiểu được Tần Kiêu không có việc gì, tâm bọn họ rốt cuộc cũng buông xuống.

Diệp Sở thấy sắc mặt Trình Đại rất kém, quan tâm mà nói: "Ngươi trước lên giường nằm. Ta đã kêu đại phu tốt nhất ở Tân Châu, đợi lát nữa hắn liền lại đây."

Sau đó, Diệp Sở lấy ra một ít tiền bạc, đưa cho Trình đại tẩu: "Đây là tiền của Tần Kiêu, hắn hiện tại không có thời gian tới gặp các ngươi. Nhờ ta giúp hắn đưa lại đây."

Diệp Sở sợ Trình Đại không nhận, liền nói dối bạc là Tần Kiêu đưa.

Trình đại tẩu tiếp nhận tiền, tay có chút run rẩy: "Cảm ơn ngài."

Diệp Sở lại nói: "Ta sẽ lưu lại vài người ở gần nhà các ngươi mấy ngày. Phòng ngừa Trình Nhị lại có ý xấu."

Trình Đại bọn họ lại hướng Diệp Sở nói lời cảm tạ.

Phía trước Diệp Sở bảo thủ hạ của Lục Hoài hỏi thăm qua, Tần Kiêu trước mắt ở lại. Hắn ở Thượng Hải thuê phòng giá rẻ. Nơi kia có một chiếc điện thoại, mọi khách hàng đều có thể sử dụng.

Nàng liền đem số điện thoại này nói cho phu thê Trình Đại.

Sau đó, Diệp Sở liền rời khỏi Tân Châu.

Mấy ngày sau, Diệp Sở gọi điện thoại cho Tần Kiêu. Tần Kiêu ở trong điện thoại nói lời cảm tạ với Diệp Sở, cảm tạ Diệp Sở hỗ trợ phu thê Trình Đại.

Tần Kiêu đã hiểu, Diệp Sở không có khả năng vô duyên vô cớ đi giúp hắn.

Diệp Sở nói một câu: "Ngày mai tới quán trà Hằng Hưng một chuyến. Ta cùng một vị tiên sinh có việc muốn nói cùng ngươi."

Tần Kiêu tự nhiên đồng ý.

Diệp Sở gác điện thoại, nhìn về phía người bên cạnh.

"Hắn đáp ứng rồi."

Lục Hoài ngồi bên cạnh Diệp Sở, chăm chú nhìn vào nàng, gọi điện thoại.

Bọn họ nhìn nhau cười.

* * *

Tác giả có lời muốn nói:

Tô Lan: Như thế nào đã bị hắn đưa vào hố rồi?

Lục Hoài: Cảm ơn nhạc mẫu khen ngợi.

Đọc truyện chữ Full