Nghe Tần Kiêu nói, Thẩm Cửu hơi ngẩn ra.
Tần Kiêu không biết Dạ Lai Hương?
Dạ Lai Hương là ngôi sao ca nhạc nổi tiếng nhất Bến Thượng Hải. Mỗi ngày, người đến Đại Đô Hội nhiều vô số kể, bọn họ đều muốn nghe Dạ Lai Hương hát.
Thấy phản ứng của Tần Kiêu, Thẩm Cửu có chút không ngờ tới.
Thẩm Cửu nói: "Đinh Nguyệt Toàn là ngôi sao ca nhạc nổi tiếng nhất Đại Đô Hội. Gần đây nàng có nhận một bộ điện ảnh.."
Thẩm Cửu đầu tiên là giới thiệu cho Tần Kiêu biết về Đinh Nguyệt Toàn. Sau đó tiếp tục nói.
"Giữa nàng và Kiều Lục có chút xích mích.."
Thẩm Cửu đưa hết chuyện Đinh Nguyệt Toàn đã từng chọc tới Kiều Lục ra tinh tế nói cho Tần Kiêu.
Tần Kiêu vừa nghe, vừa gật đầu. Hàng mày của hắn ta hơi nhăn lại.
Thẩm Cửu: "Cho nên, Kiều Lục rất có thể sẽ xuống tay với Đinh Nguyệt Toàn. Ta hy vọng ngươi có thể bảo vệ Đinh Nguyệt Toàn."
"Chỉ cần vào Đại Đô Hội, nàng sẽ được an toàn. Việc ngươi cần làm cũng không nhiều, chỉ cần đảm bảo nàng bình an ra vào Đại Đô Hội là được."
Ngữ khí Tần Kiêu kiên định: "Được."
Mặc dù Tần Kiêu không biết Dạ Lai Hương. Nhưng hắn không thể trơ mắt nhìn Kiều Lục ỷ thế hiếp người.
Hắn không hy vọng Dạ Lai Hương gặp nguy hiểm.
Vẻ mặt Tần Kiêu kiên nghị: "Ta nhất định sẽ không để Cửu gia thất vọng."
Thẩm Cửu nhíu mày, Tần Kiêu này thật ra rất có ý tứ.
Tính tình của hắn ta đơn thuần, rất trọng tình nghĩa. Chỉ cần bản thân nhận định một chuyện thì nhất định sẽ cố gắng hoàn thành.
Đinh Nguyệt Toàn cũng như vậy. Nàng thích ca hát, bất kể gặp khó khăn gì, nàng luôn kiên trì tiếp tục.
Không quên ý định ban đầu, vĩnh không buông tay.
Hai người này, có chút giống.
Thẩm Cửu không thể không tò mò. Nếu hai người này gặp nhau sẽ có chuyện gì xảy ra.
Thẩm Cửu quét mắt quanh võ quán, hỏi: "Nếu ngươi đã nói đi bảo vệ Đinh Nguyệt Toàn, chuyện của võ quán này phải làm sao đây?"
Tần Kiêu: "Các huynh đệ của ta sẽ giúp việc này."
Thẩm Cửu vừa lòng, nở nụ cười: "Được, vậy phải cảm ơn ngươi rồi."
Trước khi đi, Thẩm Cửu đưa cho Tần Kiêu một tấm ảnh của Đinh Nguyệt Toàn.
Ánh mặt trời hạ xuống, gương mặt nữ tử trong ảnh chụp rất rõ ràng.
Tần Kiêu cúi đầu, nhìn thoáng qua.
Một nụ cười nhẹ treo trên môi nàng, ánh mắt rất trong sáng.
Khí chất của nàng rất dịu dàng, nhìn qua yên tĩnh mười phần.
Thì ra nàng chính là Dạ Lai Hương.
* * *
Một ngày trôi qua.
Tần Kiêu biết lộ trình của Đinh Nguyệt Toàn. Hắn đi tới Đại Đô Hội trước nửa tiếng.
Khi rời võ quán, Tần Kiêu cùng một huynh đệ nói trước một tiếng: "Bây giờ ta có việc muốn đi ra ngoài."
"Ngươi trông võ quán giúp ta, ta sẽ nhanh chóng trở về."
Tần Kiêu biết, nếu như có người đến võ quán gây sự, chỉ có hắn mới có thể ra mặt.
Người nọ mở miệng: "Kiêu ca, ngươi yên tâm, ta sẽ trông tốt võ quán."
Người trong võ quán đều gọi Tần Kiêu là Kiêu ca. Tần Kiêu đối xử với người ngoài tốt rất, bọn họ đều rất tin phục Tần Kiêu.
Tần Kiêu gật đầu, nhanh chóng rời khỏi võ quán.
Vào đông thâm, gió thổi lạnh đến tận xương, nhiệt độ không khí hạ thấp cực kì. Trên đường cũng không có mấy ai đi lại.
Tần Kiêu đi tới cửa Đại Đô Hội, hắn dừng bước chân.
Bây giờ là ban ngày, Đại Đô Hội không mở cửa làm ăn, cửa cũng không có người nào. So sánh với buổi tối, chỗ này có chút vắng lạnh.
Thẩm Cửu đã nói trước với hắn, Đinh Nguyệt Toàn sẽ ra khỏi Đại Đô Hội vào lúc này.
Cho nên, Tần Kiêu đứng ở cửa chờ đợi.
Có mấy người liên tiếp rời khỏi Đại Đô Hội. Có vẻ như là người của Đại Đô Hội.
Bọn họ nói nói cười cười mà rời đi.
Qua một lúc, Tần Kiêu vẫn không nhìn thấy Đinh Nguyệt Toàn.
Hắn suy nghĩ một chút, quyết định đi vào tìm nàng.
Tần Kiêu vào Đại Đô Hội, đi qua một hành lang. Khắp nơi rất yên tĩnh, âm vang rất nhỏ.
Trên hành lang có trải thảm, nó trải dài về phía trước.
Tần Kiêu chậm rãi đi tới. Đột nhiên, bước chân của hắn hơi dừng lại.
Phía trước có một tấm ảnh chụp.
Tần Kiêu đưa mắt nhìn qua.
Trên ảnh chụp là một nữ tử có gương mặt thanh nhã, khí chất cực kỳ tươi mát.
Là Đinh Nguyệt Toàn.
Tầm mắt Tần Kiêu lướt qua ngũ quan của Đinh Nguyệt Toàn, hắn lẳng lặng nhìn một lát.
Sau đó, Tần Kiêu xoay người, đi về phía trước.
Vừa lúc Tào An bước tới từ phía trước, vừa lúc đụng phải Tần Kiêu, hắn hướng Tần Kiêu gật đầu một cái.
Tần Kiêu hỏi: "Dạ Lai Hương ở đâu vậy?"
Tào An đưa tay chỉ: "Bây giờ Dạ Lai Hương đang ở phòng hóa trang."
Bộ điện ảnh sắp khởi quay, công ty điện ảnh đã thiết kế cho Đinh Nguyệt Toàn vài bộ trang phục. Hiện tại nàng còn đang thử trang phục.
Tần Kiêu đi dọc theo hành lang, xung quanh toàn là phòng.
Lúc này, một cánh cửa mở ra, vài ca nữ vừa nói vừa cười bước tới. Trên mặt các nàn là những lớp trang điểm dày, trên người cũng đầy mùi nước hoa.
Nhóm ca nữ đi qua người của Tần Kiêu, Tần Kiêu cũng không nhìn, mắt chưa một lần để lên người các nàng.
Tần Kiêu nhanh chóng đi về phía trước.
Phòng hóa trang của Đinh Nguyệt Toàn ở cuối hành lang. Hành lang có chút dài, càng đi sâu vào trong, nơi này càng có vẻ yên tĩnh.
Cửa phòng hơi mở, ánh đèn chiếu sáng mặt phòng, bày biện ra một đạo quang ảnh.
Tần Kiêu đẩy cửa đi vào.
Đinh Nguyệt Toàn vừa thử xong trang phục. Bây giờ nàng đang ngồi bên bàn trang điểm.
Ngày thường, Đinh Nguyệt Toàn sẽ không trang điểm, nàng có thói quen để mặt mộc. Mỗi lần ca hát ở Đại Đô Hội, nàng luôn tẩy trang trước mới rời đi.
Vừa rồi thử vài bộ trang phục, Đinh Nguyệt Toàn ngồi ở trước bàn trang điểm, tinh tế tẩy trang.
Lớp phấn trên mặt đã tẩy hết, bây giờ nàng vẫn còn mang trang sức.
Ánh đèn sáng trắng chiếu xuống, khiến cho Đinh Nguyệt Toàn càng thêm phần thanh lịch.
Đinh Nguyệt Toàn đưa tay lên vàng tai trái, chậm rãi mà tháo hoa tai xuống.
Nàng đặt hoa tai lên bàn.
Ánh mắt nàng nhìn gương, ngón tay thân đưa lên tai phải, đang muốn tháo cái còn lại.
Lúc này, động tác của Đinh Nguyệt Toàn cứng lại.
Trong giương, nàng nhìn rõ phía sau lưng nàng có một nam nhân.
Nam nhân kia đứng ở cạnh cửa, thân hình cao lớn, bóng lưng thẳng tắp.
Hắn cũng không bước tới, mà vẫn luôn duy trì một khoảng cách với nàng.
Đinh Nguyệt Toàn đưa lưng về phía nam nhân, nàng không xoay người lại.
Tầm mắt Đinh Nguyệt Toàn lướt qua gương mặt của nam nhân.
Ngữ quan của hắn rất cương trực, rất có anh khí. Nhìn qua cũng có chút quen thuộc.
Nàng nhận ra khuôn mặt.
Đinh Nguyệt Toàn đã thấy qua trên báo. Người này là Tần Kiêu, là quán quân lận võ chợ đen.
Thì ra là hắn.
Dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng sắc mặt của Đinh Nguyệt Toàn vẫn bình thường, ánh mắt càng thản nhiên.
Đinh Nguyệt Toàn nâng tay, lấy hoa tai bên phải xuống. Sau đó, đặt nó lên trên bàn.
Đinh Nguyệt Toàn luôn nhìn vào gương, ánh mắt không dời đi chỗ khác.
Nàng nhìn thẳng vào mắt của Tần Kiêu.
Sau đó, Đinh Nguyệt Toàn kéo khóe môi, nhẹ nhàng nở một nụ cười với hắn.
Tần Kiêu đứng ở phía sau, tất nhiên đã thấy rõ động tác trong gương của Đinh Nguyệt Toàn.
Hắn dời tầm mắt, hạ mắt xuống.
Sắc mặt Tần Kiêu không rõ, không biết hắn đang nghĩ gì.
Đinh Nguyệt Toàn nhìn Tần Kiêu, động tác của bị Đinh Nguyệt Toàn nhìn nhìn thấy rõ ràng.
Trong mắt Đinh Nguyệt Toàn xuất hiện một ý cười rất nhỏ.
Nàng đứng dậy, xoay người nhìn thẳng vào ánh mắt của Tần Kiêu.
Tần Kiêu: "Đinh tiểu thư, trong khoảng thời gian này, ta sẽ bảo vệ an toàn cho ngươi."
Đinh Nguyệt Toàn chợt nở nụ cười. Lúc trước, nàng nghe Thẩm Cửu có nhắc tới chuyện này.
Không nghĩ tới thật là hắn.
Đinh Nguyệt Toàn cũng không nhiều lời, chỉ thản nhiên mà nói.
"Đi thôi."
* * *
Lục Hoài muốn đi mối chuyến vào nhà tù Hán Dương, Diệp Sở làm sao có thể đáp ứng.
Trong nhà tù Hán Dương giam giữ là giặc cỏ, cường đạo, giặc cướp.. Toàn là những người hung ác nhất, bọn họ phạm tội khắp nơi, sau đó sa lưới mà vào nói đó.
Đám tội phạm này không thể cải tạo, chỉ có thể trấn áp. Giám ngục trưởng của của nhà tù Hán Dương phải dùng thời gian rất dài mới có thể thành lập được trật tự.
Hắn chỉ phụ trách duy trì hòa bình bên ngoài. Nhưng mà tù nhân sống hay chết, hắn đều sẽ không quản.
Bởi vậy, nơi này hầu như không có người tới.
Nhà tù Hán Dương giống như một nơi độc lập. Mặc dù thuộc về chính phủ, nhưng người của chính phủ lại mặc kệ.
Tuy rằng Diệp Sở lo lắng, nhưng vẫn cố gắng giữ vững bình tĩnh. Nếu Lục Hoài muốn đi, tất nhiên sẽ có lý do của hắn.
Diệp Sở hỏi: "Giải thích cái gì?"
Nếu Lục Hoài trả lời, nàng sẽ không cho hắn vào.
Lục Hoài yên lặng nhìn Diệp Sở: "Ta muốn vào trong đưa một người ra ngoài."
Diệp Sở khẽ nhíu mày: "Trong nhà tù Hán Dương có ai chứ?"
Lục Hoài đã mở miệng: "Ngụy các chủ."
"Hắn từng là một trong những thủ lĩnh của Ám Các."
Lục Hoài chậm rãi kể lại câu chuyện xưa.
Trước khi Giang tiên sinh tiếp nhận Ám Các, Ám Các có hai cái thủ lĩnh, một người họ Ngụy, một người họ Kỷ.
Ám Các là thủ chức sát thủ hàng đầu. Người ở đó chia làm hai phái. Một nhóm người đi theo Ngụy các chủ, hắn rất có nguyên tắc, không viết người tốt.
Mà Kỷ tiên sinh là ngược lại, chỉ cần ra giá cao là có thể mua được đầu của kẻ thù.
Vài năm trước, Ám Các có một trận thay đổi lớn.
Không biết do nguyên nhân gì, Ngụy các chủ rửa tay chậu vàng, thoái ẩn giang hồ. Kỷ tiên sinh lại ngoài ý muốn bỏ mình.
Bắt đầu từ đó, Giang tiên sinh tiếp nhận Ám Các, thành lập trật tự mới. Ám Các mới chậm rãi biến thành như bây giờ.
Khoảng thời gian trước, gian đồ cổ tượng trưng cho Ám Các xuất hiện ở Thượng Hải
Giang tiên sinh lại tới quy hàng cho Lục Hoài. Khi đó, Lục Hoài đã phái người điều tra Ám Các.
Thủ hạ của Lục Hoài sau nhiều lần điều tra, phát hiện thủ lĩnh trước kia của Ám Các, Ngụy các chủ, vậy mà đang ở trong nhà tù Hán Dương.
Lục Hoài đã sớm phái người ẩn thân nhà tù Hán Dương, vài tên cai ngục và canh phòng mới tới đều là người của hắn.
Mà vài ngày nay, thông qua nhà tù Hán Dương, Lục Hoài ngoài ý muốn tìm được vài manh mối liên quan tới Mạc Thanh Hàn.
Lúc trước hắn sắp xếp người vào nhà tù Hán Dương, bây giờ đã đủ để thấy công dụng bên trong.
Thời gian đủ lâu, những người đó đã lấy được sự tín nhiệm của những người trong ngục.
Lục Hoài muốn biết bí mật của Ám Các, hắn cũng muốn biết mấy năm trước cuối cùng đã phát sinh chuyện gì.
Ngoại trừ phòng hồ sơ có tài liệu của Mạc Thanh Hàn, Lục Hoài còn muốn đi gặp mặt Ngụy các chủ. Hắn muốn nghĩ biện pháp đưa hắn ra ngoài.
Ngụy các chủ thân thủ vô cùng tốt. Nếu hắn ta muốn vượt ngục, căn bản là nhà tù Hán Dương không thể giam nổi hắn.
Vậy thì vì sao hắn ta lại ở lại đó?
Lục Hoài nói đơn giản qua, hắn nhìn Diệp Sở, luôn im lặng quan sát biểu cảm của nàng.
Nghe lời giải thích của hắn, cảm xúc của Diệp Sở dường như cũng không mâu thuẫn như lúc trước.
Lục Hoài biết nàng lo lắng, nhưng hắn không thể bỏ qua cơ hội lần này.
Lục Hoài hạ giọng xuống, như đang muốn nhận sự cho phép của nàng.
"Diệp Sở, ta muốn đi tới nhà tù Hán Dương."
Diệp Sở dừng một chút: "Ngươi có thể cam đoan bản thân sẽ an toàn sao?"
Tuy là nói như vậy, Lục Hoài nghe được giọng điệu của Diệp Sở, nàng đã thả ra một chút.
Lục Hoài nở nụ cười: "Ta biết nàng đang lo lắng."
Diệp Sở nhìn hắn. Dù cho hắn đang nở một nụ cười trấn an nàng, nhưng giữa ý cười lại mang theo nét tự tin và kiên định.
Dường như hắn đã biết trước kết quả, bọn họ tất nhiên sẽ thành công.
Khuôn mặt của Lục Hoài rõ ràng là vậy, Diệp Sở hơi ngẩn ra.
Nàng đã quen biết hắn nhiều năm, hắn từ trước đến nay luôn bình tĩnh.
Bất kể họ gặp phải chuyện gì, Lục Hoài luôn gặp chuyện không sợ hãi. Nhất định hắn có thể tìm ra cách giải quyết tất cả mọi việc.
Nếu có một ngày, Diệp Sở nghĩ đến việc mình gặp phải hiểm cảnh..
Mặc dù Lục Hoài đã biết. Chắc chắn, hắn cũng sẽ cho nàng tự do trọn vẹn, làm chuyện mình muốn làm
Vì sao nàng không thể?
Diệp Sở trong lòng đã có ý nghĩ, nàng yên tĩnh nhìn Lục Hoài.
Hắn có toàn bộ kế hoạch, đang giả thích với nàng.
Lục Hoài nói: "Khách sạn này không tới phòng thẩm vấn của nhà từ Hán Dương."
"Ở trong ngục giam, ta đã sớm an bài xong. Cai ngục và cai phòng đều là thủ hạ của ta."
"Nếu như ta muốn rời khỏi đó, chỉ cần trong ứng ngoài hợp, có thể để mức rủi ro xuống thấp nhất."
Diệp Sở nhìn Lục Hoài, nói một câu: "Được."
Ánh mặt trời an tĩnh chiếu qua cửa sổ, làm nổi bật đường cong nhu hòa trên gương mặt Diệp Sở. Lục Hoài nhìn nàng một cái, ý cười bên khóe miệng càng sâu.
Diệp Sở nghĩ nghĩ, hỏi: "Ngươi dùng thân phận gì để vào trong?"
Lục Hoài nói: "Đêm mai, sẽ có một tội phạm được đưa tới nhà tù Hán Dương."
"Hành tung của hắn rất kín đáo, làn này đã bị bắt."
"Mà trong ngục giam kia, chưa từng có người nhìn thấy mặt hắn."
Diệp Sở đã hiểu, Lục Hoài muốn cải trang để bước vào nhà tù Hán Dương. Cho dù khuôn mặt không giống với lúc trước, nhưng chỉ cần cai ngục không rõ tình huống thì sẽ không có ai biết.
Diệp Sở vẫn lo lắng như cũ, nhưng lại không muốn để cho Lục Hoài nhìn thấy.
Nàng chỉ nói một câu: "Hãy nhớ cẩn thận."
Lục Hoài nhìn vào mắt Diệp Sở, trịnh trọng đưa ra một hứa hẹn.
"Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ bình an trở về."
Hai người đối diện nhau, có thể thấy rõ chính mình trong mắt đối phương, họ cũng không tiếp tục nói nhiều
Giống như ngàn vạn ăn ý đã để hết trong lòng.
* * *
Sắc trời đã tối đen, một chiếc ô tô ở trên đường chạy, chạy tới nhà tù Hán Dương.
Đêm mùa đông, gió thổi thấu xương, lạnh lẽo tới cốt. Người bị giam giữ trên xe chính là một tên tội phạm kỳ dị.
Hắn làm việc quỷ dị, hành tung bất định. Bây giờ hắn sa lưới, tất nhiên là đưa đến nơi sâm nghiêm nhất, nhà tù Hán Dương.
Ô tô chậm rãi dừng lại.
Cuối con đường này là một cánh cửa lớn đen như mực.
Đại môn mở ra, tên lái xe la lớn vọng vào trong: "Có người mới."
Một cái thủ vệ đang ngáp, đi tới mở cửa.
Hắn ta ở đây nhiều năm, đã quen với việc này. Cách một khoảng thời gian sẽ có những tội phạm mới được đưa vào, chẳng có gì lạ.
Tù phạm mới tới bị áp giải ra, hắn lập tức bị vài thủ vệ đồng thời vây quanh. Bọn họ rút súng ra.
Máy khẩu súng đều ngắm vào lưng của tù phạm, cảm giác lạnh lẽo sau lưng luôn nhắc nhở hắn, tốt nhất đừng làm ra việc thiếu suy nghĩ.
Còn có một khẩu súng để ở trên huyệt thái dương của hắn.
Nhóm thủ vệ áp giải tù phạm vào trong, có một người như lơ đãng mà nhìn vào tên tù phạm một cái
Hắn ta ngẩn ra.
Người kia tại sao lại không có một chút e ngại nào? Trên người hắn nhưng lại mơ hồ có khí chất lạnh lùng cương liệt.
Tuyệt không giống tội phạm.
Hắn ta chớp chớp mắt.
Lại nhìn thêm một lần nữa, nhận ra thân hình của người nọ ẩn trong bóng tối. Mặc dù rất cao lớn nhưng lại rất bình thường.
Hắn ta bỏ lòng nghi ngờ xuống, chắc vừa nảy bản thân nhìn lầm rồi.
Thủ vệ đưa tù phạm vào một phòng giam, chỗ này không lớn lắm. Cuối cùng, hắn ra còn nói một câu.
"Thành thật chút, cố gắng mà đợi, đừng gây chuyện."
Hắn không nói gì.
Cửa phòng giam đóng lại, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, thủ vệ đã đi xa.
Tên tù phạm kia mở mắt ra.
Khuôn mặt bình thản, đã dịch dung qua.
Nhưng đôi mắt của hắn vẫn kiên định trong trẻo.
Hắn chính là Lục Hoài.
Lục Hoài ngồi trong bóng tối, khí chất toát ra sự lạnh lẽo. Khắp nơi đều yên tĩnh cùng cực, hắn cực kỳ trầm mặc.
Trong đầu hắn nhớ lại cấu tạo của nhà tù Hán Dương. Vừa rồi đi qua một lần, đường đi ở đây đã khắc vào trong đầu hắn.
Lục Hoài nhìn qua bốn phía xung quanh, giống như muốn tìm hiểu điều gì đó.
Tầm mắt của hắn lạnh lùng lại an tĩnh.
Mặt tường loang lổ, chỗ này cực kỳ tối, không nhìn thấy nắng.
Hắn đang nghĩ tới một vấn đề.
Mạc Thanh Hàn làm thế nào mới có thể rời khỏi nhà tù Hán Dương?
* * *
Tác giả có điều muốn nói:
Đây là Tam thiếu phiên bản vượt ngục ha ha ha.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhật Ký Nuông Chiều Nữ Phụ Thời Dân Quốc
Chương 137
Chương 137