TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhật Ký Nuông Chiều Nữ Phụ Thời Dân Quốc
Chương 139

Từ sau khi Kiều Vân Sanh hạ lệnh, Cố bình đã nhanh chóng triệu tập một nhóm thuộc hạ. Chuẩn bị để họ xuống tay với Đinh Nguyệt Toàn.

Chỉ là, Cố Bình đã nhanh chóng nhận ra mọi chuyện đã có sự thay đổi. Bây giờ hoàn toàn không hề có thời cơ tốt để ra tay.

Cố Bình nhận thấy Tần Kiêu xuất hiện ở cửa Đại Đô Hội, bảo vệ Đinh Nguyệt Toàn ra vào.

Trên đường đi, bọn họ hoàn toàn không thể tìm ra cơ hội để xuống tay.

Tất nhiên là Cố Bình biết Tần Kiêu là ai. Cũng biết rõ Lục gia không hề thích người này.

Tần Kiêu không những đạp lên mặt mũi của Lục gia mà hắn còn liên thủ với Tam thiếu, thủ tiêu luận võ chợ đen của Hồng Môn.

Cố Bình không dám hành động thiếu suy nghĩ. Hắn ta chuẩn bị quay về bẩm báo với Kiều Lục gia, sau đó lại nghĩ tiếp.

Mấy ngày gần đây, Kiều Vân Sanh có thêm một tân sủng.

Nữ nhân kia gọi là A Thanh. Dáng vẻ của nàng ta giống mối tình đầu của Kiều Vân Sanh vài phần.

Lúc tâm trạng của Kiều Vân Sanh tốt, hắn luôn hào phóng với nữ nhân.

A Thanh còn nghĩ rằng Kiều Vân Sanh đổi tính, toàn tâm toàn ý đối tốt với nàng ta. Tính khí nàng ta cũng dần trở nên ngang ngược.

Chỉ là, bất kể nàng ta có gây chuyện như thế nào, Kiều Vân Sanh vẫn luôn bao dung nàng.

Kiều Vân Sanh luôn âm tình bất định, A Thanh không hề biết nàng ta chẳng qua chỉ là một món đồ chơi mới. Tùy thời đều có thể bị vứt bỏ.

Tiên Nhạc Cung.

Kiều Vân Sanh đang lắng nghe ca nữ của Tiên Nhạc Cung hát. Dáng vẻ của hắn rất thanh thản.

A Thanh tựa vào bên người Kiều Vân Sanh, tựa như chim nhỏ nép vào người, Ngô Nông mềm giọng*.

*Ngô Nông mềm giọng: Thành ngữ mô tả sự mềm mại, đẹp đẽ. (Theo baidu)

A Thanh phát hiện lực chú ý của Kiều Vân Sanh không đặt ở trên người của mình mà đang nhìn ca nữ trên đài. Cái miệng nhỏ của nàng ta lập tức nhếch lên, nhanh chóng làm nũng với Kiều Vân Sanh.

Giọng nói của nàng ta mềm mại: "Lục gia, tiếng hát ồn ào quá, ta đau đầu."

A Thanh vừa dứt lời, Kiều Vân Sanh quay đầu lại, nhìn nàng ta.

Đáy mắt của Kiều Vân Sanh không có bất cứ cảm xúc gì, nhìn A Thanh trong lòng đang hốt hoảng. Nàng ta vừa định giải thích, Kiều Vân Sanh lập tức ngăn lại.

Kiều Vân Sanh tao nhã khoát tay với người trên đài, ý bảo các nàng có thể đi xuống.

A Thanh vui vẻ. Xem ra, Kiều Lục gia quả thật rất để bụng đến nàng ta.

"Lục gia, ta biết ngài đối tốt với ta nhất mà." A Thanh nở nụ cười, nhìn Kiều Vân Sanh.

Kiều Vân Sanh cười cười, vươn tay nắm cằm của A Thanh, vuốt mặt nàng ta vài cái.

Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt của A Thanh, không thể nhìn ra hắn đang nghĩ cái gì.

Lúc này, đột nhiên Cố Bình gõ cửa. Sau khi được Kiều Vân Sanh đồng ý, hắn ta đi đến.

Nhìn thấy A Thanh cũng ở trong này, Cố Bình có chút do dự.

Cố Bình biết gần đây Lục gia rất sủng ái A Thanh. Nhưng hắn ta vẫn không đặt A Thanh vào trong mắt.

Bởi vì A Thanh không hề có khả năng ở bên cạnh Lục gia trong thời gian dài. Đi hay ở, toàn bộ đều do tâm trạng của Lục gia quyết định mà thôi.

Chẳng qua lần này hắn ta cần báo cáo chuyện có liên quan tới Dạ Lai Hương, Cố Bình không hề nói ngay ra miệng.

"Chuyện gì?" Kiều Vân Sanh nhíu mày.

"Là chuyện có liên quan đến Dạ Lai Hương, bên đó xảy ra chút vấn đề." Cố Bình mở miệng.

Kiều Vân Sanh không có để cho A Thanh đi xuống. Mà hắn hơi phất tay, để cho Cố Bình tiếp tục nói.

Cố Bình một năm một mười đưa chuyện hắn ta phát hiện nói cho Kiều Vân Sanh: "Tần Kiêu đang bảo vệ cho Dạ Lai Hương. Có lẽ là do Thẩm Cửu phái người làm."

Nghe Cố Bình nói xong, Kiều Vân Sanh lập tức nhăn mày.

Thẩm Cửu tuyệt đối có liên quan đến việc này. Hắn ta biết mình không hợp với Tần Kiêu, hắn ta mới cố ý làm như vậy.

Người có thể đạt lấy giải quán quân luận võ chợ đen, thân thủ chắc chắn phải hơn hẳn người thường. Người bình thường chắc chắn không thể chạm vào thân thể của Tần Kiêu.

A Thanh ngồi bên cạnh, nghe nói chuyện của Dạ Lai Hương, nàng ta lại cho rằng Kiều Lục gia đối Dạ Lai Hương có vài phần hứng thú.

"Lục gia.." A Thanh kéo cánh tay Kiều Vân Sanh, giọng nói mềm mại, muốn để cho hắn dời lực chú ý vào người mình.

Kiều Vân Sanh ghét nhất bị người khác làm phiền. Hắn quay đầu, tựa tiếu phi tiếu* nhìn A Thanh một cái.

*tựa tiếu phi tiếu: Cười nhạt nhưng nụ cười không thật lòng. Giống như câu "ý cười không chạm đến đáy mắt".

Loại người không thức thời này không cần tiếp tục lắc lư trước mặt hắn.

"Bây giờ ngươi có thể cút."

Ngữ khí của Kiều Vân Sanh không hề có điệu lên xuống. Tựa như chỉ đang nói đến một chuyện rất bình thường.

Kiều Vân Sanh cười lạnh một tiếng, nhìn vào mặt nàng ta.

Tay của hắn đặt trên mặt A Thanh, A Thanh còn tưởng rằng Kiều Vân Sanh đã mềm lòng.

Khuôn mặt trông có vẻ tương tự của A Thanh cũng không thể khiến Kiều Vân Sanh nổi lên hứng thú, hắn lạnh lùng nhíu mày: "Ngươi còn muốn làm gì."

"Cút, kiên nhẫn của ta có hạn, cũng không muốn nói lần thứ hai."

Kiều Vân Sanh ghét bỏ mà bỏ tay ra. Như thể hắn vừa chạm vào thứ gì đó rất bẩn thỉu.

Lần đầu tiên A Thanh nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Kiều Vân Sanh. Trong lòng nàng ta trở nên căng thẳng.

A Thanh cẩn thận mà đứng dậy khỏi ghế sofa. Nàng ta cũng không dám nhiều lời, nhanh chóng rời đi.

Trong phòng trở nên cực kỳ yên tĩnh.

Lúc này, một tên thủ hạ gõ cửa bước vào.

"Lục gia, sòng bạc ở bên kia.."

Quá ồn.

Kiều Vân Sanh chợt cầm súng ở trên bàn, bắn một phát vào bức tường bên cạnh người nọ.

"Đùng đùng" vài tiếng súng vang lên.

Khói bốc ra từ họng súng, trên mặt tường để lại vài vết đạn.

Không có người nào ở đây bị thương. Nhưng những người ở đây cảm thấy cực kỳ sợ hãi.

Dường như họ mới dạo qua một vòng địa ngục.

Kiều Vân Sanh phân phó cho Cố Bình một câu: "Ta mặc kệ ngươi dùng cách gì. Ta muốn Đinh Nguyệt Toàn không thể nào mở miệng ca hát thêm một lần nào nữa."

* * *

Cố Bình phái người đi theo dõi Đinh Nguyệt Toàn vài ngày, hắn ta nhận ra một chuyện.

Tần Kiêu chỉ đưa Đinh Nguyệt Toàn đến Đại Đô Hội, sau đó sẽ rời đi. Đợi đến lúc Đinh Nguyệt Toàn biểu diễn xong, Tần Kiêu sẽ đưa Đinh Nguyệt Toàn về nhà.

Nói cách khác, lúc Đinh Nguyệt Toàn ở trong Đại Đô Hội ca hát, Tần Kiêu cũng không ở bên cạnh Đinh Nguyệt Toàn.

Đây cũng là thời cơ tốt để họn họ xuống tay với Đinh Nguyệt Toàn.

Ví như phái một đám người lạ mặt vào Đại Đô Hội, mượn bóng tối bắt cóc Đinh Nguyệt Toàn. Chỉ cần như thế thì khả năng họ bị phát hiện là rất nhỏ.

Huống chi, Đại Đô Hội người nhiều mắt đông. Nếu như ngụy trang Đinh Nguyệt Toàn một chút rồi xen lẫn trong trong đám người, việc này cũng sẽ thành ván đã đóng thuyền.

Cố Bình suy nghĩ cẩn thận. Hắn ta nói kế hoạch này con vài người của Hồng Môn, bọn họ quyết định lập tức thi hành.

Đại Đô Hội.

Đêm tối nặng nề, trước cửa Đại Đô Hội lại đèn đuốc sáng trưng. Từng chiếc ô tô đứng lại trước đó, không khí náo nhiệt vô cùng.

Đêm nay Dạ Lai Hương sẽ tới Đại Đô Hội ca hát. Hầu hết họ đều tới để nghe Dạ Lai Hương ca hát.

Dạ Lai Hương là ngôi sao ca nhạc nổi nhất Bến Thượng Hải, có rất nhiều người bị giọng hát tinh tế của nàng rung động.

Lúc này, có hai nam nhân đi vào Đại Đô Hội. Khuôn mặt của họ rất bình thường, là người của Hồng Môn.

Bọn họ biết hôm nay Đinh Nguyệt Toàn sẽ đến Đại Đô Hội, họ quyết định hôm nay sẽ bắt cóc Đinh Nguyệt Toàn.

Cửa Đại Đô Hội có rất nhiều người. Kẻ đến người đi, ồn ào náo nhiệt. Hai người này dựa vào đó mà lẻn vào trong Đại Đô Hội.

Đinh Nguyệt Toàn một chốc nữa sẽ lên đài ca hát, trước hết bọn họ sẽ chờ ở dưới đài.

Một lát sau, Đinh Nguyệt Toàn lên đài, tiếng ca của nàng cực kỳ trong suốt, như một làn gió tươi mát ban tối.

Thời điểm Đinh Nguyệt Toàn lui xuống đài, tiếng vỗ tay của khán giả như sấm dậy, thật lâu không dứt.

Thấy Đinh Nguyệt Toàn rời đi, hai người Hồng Môn cũng đứng dậy.

Ánh sáng trong Đại Đô Hội lờ mờ, những gì trước mắt cũng khó thấy rõ. Không một ai chú ý đến hành động của hai người kia.

Bọn họ vẫn một mực đi theo nàng, nhìn thấy Đinh Nguyệt Toàn đi về phía hành lang.

Trên hành lang vẫn còn vài người qua lại, bên cạnh Đinh Nguyệt Toàn có mấy ca nữ đang cùng nhau nói chuyện. Bây giờ chưa phải lúc ra tay.

Người của Hồng Môn dừng chân lại, quyết định đợi đám người kia rời đi sẽ động thủ.

Nhóm ca nữ nối đuôi nhau mà đi, người trên hành lang ngày càng ít.

Một lát sau, mọi tiếng động đều đi mất, hành lang trở nên cực kỳ an tĩnh.

Người của Hồng Môn đi vào trong.

Bọn họ vừa đi tới, vừa nhìn xung quanh. Họ chậm rãi bước tới phòng hóa trang của Đinh Nguyệt Toàn.

Một người làm bộ muốn hỏi đường, thừa cơ bắt Đinh Nguyệt Toàn đi, một tên khác trông chừng ở bên ngoài.

Người của Hồng Môn đi vào, hắn ta quét mắt một vòng phòng hóa trang.

Trong phòng chỉ có một mình Đinh Nguyệt Toàn.

Trong lòng hắn ta rất vui vẻ, ngoài miệng hỏi: "Xin hỏi con đường này.."

Đinh Nguyệt Toàn ngồi ở trong phòng hóa trang, nàng vừa muốn tẩy trang. Đột nhiên, nghe thấy một giọng nói xa lạ.

Đinh Nguyệt Toàn xoay người, nàng nhìn thấy một kẻ lạ mặt. Hơn nữa hành động của người này còn lén la lén lút.

Người bình thường cũng không đến hậu trường của Đại Đô Hội để hỏi đường. Người này tới đây hỏi đường, Đinh Nguyệt Toàn cảm thấy có chút không thích hợp.

Đinh Nguyệt Toàn thản nhiên mở miệng: "Ngươi đi nhầm đường."

Đinh Nguyệt Toàn vừa nói chuyện, tay vừa chậm rãi đặt lên bàn trang điểm.

Phía sau là cây trâm nàng vừa tháo xuống rồi mới đặt lên bàn.

Đinh Nguyệt Toàn nắm chặt cây trâm trong tay.

Nếu như ý đồ của người này không tốt, nàng chỉ có thể tự bảo vệ mình.

Người nọ nghe Đinh Nguyệt Toàn nói xong, hắn ta xoay người, làm bộ phải rời đi.

Trong lòng Đinh Nguyệt Toàn hơi buông lỏng ra.

Nhưng giây tiếp theo, người này lập tức xoay người, đi về phía Đinh Nguyệt Toàn.

Trong lòng Đinh Nguyệt Toàn căng thẳng, nàng cao giọng: "Người đâu!"

Cả cơ thể nàng căng chặt, dùng sức nắm trâm cài trong tay.

Người nọ thấy Đinh Nguyệt Toàn muốn kêu cứu, vội vàng lấy tay đè chặt miệng của Đinh Nguyệt Toàn, không để cho nàng la lên.

Đinh Nguyệt Toàn cầm lấy trâm cài trong tay, dùng sức đâm vào người nọ.

Người nọ ăn đau, rên hừ hừ một tiếng, hắn ta buông tay theo bản năng.

Đinh Nguyệt Toàn mất đi trói buộc, lập tức chạy về phía cửa.

Nàng còn chưa ra đến cửa, lúc này, một người khác đi đến, chặn lối đi của nàng.

Là một tên khác của Hồng Môn.

Người này thấy đồng bọn một lúc lâu không đi ra, đã nhanh chóng bước vào tìm hắn ta: "Sao lại hành động chậm như vậy?"

Người ở trong phòng lập tức la lớn: "Nhanh chóng bắt con đàn bà thối lại!"

Hắn ta không nghĩ rằng Đinh Nguyệt Toàn vậy mà lại dùng trâm cài đâm hắn một cái. Là hắn ta chủ quan, suýt nữa đã để Đinh Nguyệt Toàn chạy thoát

Đinh Nguyệt Toàn nhận ra hai người này cùng phe, trong lòng nàng có chút tuyệt vọng.

Một tên đóng cửa lại, đi về phía Đinh Nguyệt Toàn.

Hắn dùng lực bắt lấy cánh tay của Đinh Nguyệt Toàn. Tên Hồng Môn khác cũng đi đến, bắt lấy một cánh tay còn lại của Đinh Nguyệt Toàn.

Thân hình của Đinh Nguyệt Toàn mảnh mai, nàng không thể đọ lại sức của hai nam nhân nên nhanh chóng bị bắt.

Người của Hồng Môn lộ ra vẻ độc ác. Hắn nâng tay lên, hung hăng tát vào mặt của Đinh Nguyệt Toàn.

Hắn ta mạnh miệng mắng chửi: "Con đàn bà thối, dám lấy đồ đâm ta!"

Đinh Nguyệt Toàn trúng một cái tát kia, nàng cảm thấy mặt vừa nóng vừa đau, đầu óc cũng ong ong lên từng hồi.

Một người tên khác cau mày: "Nhanh lên một chút, cẩn thận có người đi vào."

Động tác của hai người họ lập tức trở nên gấp rút. Một tên dùng cổ tay đánh ngất Đinh Nguyệt Toàn. Thân mình của Đinh Nguyệt Toàn nhũn ra.

Bọn họ mặt lên người của Đinh Nguyệt Toàn một cái áo khoác nam. Áo khoác rất lớn, có thể che giấu toàn bộ thân hình của Đinh Nguyệt Toàn.

Sau đó, bọn họ đội thêm một cái mũ cho Đinh Nguyệt Toàn. Mũ thấp xuống, che khuất mặt Đinh Nguyệt Toàn.

Sau khi làm xong tất cả, bọn họ mỗi người cầm một tay Đinh Nguyệt Toàn, đưa nàng rời khỏi phòng hóa trang.

Hành lang vẫn hết sức yên tĩnh. Nhóm ca nữ đi biểu diễn vẫn chưa quay lại. Lúc này đưa Đinh Nguyệt Toàn đi, sẽ không một ai có thể phát hiện.

Tần Kiêu vẫn luôn đứng ở cửa sau chờ Đinh Nguyệt Toàn. Đinh Nguyệt Toàn nếu đã xướng ca xong, sẽ đến cửa sau tìm hắn.

Bình thường vào giờ này, Đinh Nguyệt Toàn đã đi ra. Nhưng là, hôm nay Tần Kiêu đợi đã rất lâu, vẫn không thấy hình dáng của Đinh Nguyệt Toàn.

Tần Kiêu hơi nhăn mày, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?

Tần Kiêu quyết định đi vào xem.

Hắn thả nhẹ bước chân, nhanh chóng đi vào Đại Đô Hội.

Tần Kiêu đi trên hành lang, hắn muốn đi vào phòng hóa trang.

Đột nhiên, hắn dừng chân lại, cúi xuống nhìn về một hướng.

Có mấy người bước ra. Nhìn không khác mấy người bình thường là bao, cực kỳ phổ thông.

Nhưng Tần Kiêu vẫn cảm thấy có gì đó không thích hợp.

Ánh sáng lờ mờ, tiếng nhạc ầm ỹ bên tai, cực kỳ ồn ào. Chỉ là, hắn vừa liếc mắt đã thấy hai tên kia.

Nếu nhìn thật kỹ, một hàng ba người đó, hai người hai bên là nam, người chụp mũ ở giữa là nữ.

Người ở giữa được hai người bên ngoài đỡ đi. Cử động có chút chậm, rất giống như đang bị khống chế.

Hắn ta luôn cúi đầu, trên người khoác một chiếc áo gió nam, áo dài đến chân của hắn ta.

Trên đầu cũng đội một cái mũ rất lớn, không thể nhìn rõ mặt hắn ta.

Tần Kiêu cảm thấy có chút cổ quái, vì sao lại phải che kín như vậy?

Hắn đi về phía ba người kia.

Tần Kiêu mở lời: "Có cần ta giúp gì không?"

Tần Kiêu nhìn thấy người ở giữa hành động không tiện, nên cói ý nói vậy để thử bọn họ.

Hai tên người Hồng Môn tất nhiên là nhận ra khuôn mặt mặt của Tần Kiêu. Trong lòng bọn họ trở nên khẩn trương, cũng biết không thể để Tần Kiêu phát hiện ra người ở giữa họ là Đinh Nguyệt Toàn.

Thân thủ của Tần Kiêu vô cùng tốt. Nếu như bị hắn phát hiện, kế hoạch của bọn họ tuyệt đối sẽ thất bại.

Một trong hai tên đó mở miệng: "Không có gì, huynh đệ của ta say nát ra cả rồi. Hắn không thể tự mình đi nỗi nữa, bọn ta chỉ muốn đưa hắn về nhà."

"Không phiền ngươi được."

Đến phòng nghe ca vũ rồi uống say cũng không có gì quái lạ.

Vì đề phòng có người phát hiện, lúc trước bọn họ còn đổ rượu lên áo khoác để tạo độ chân thực.

Mùi rượu nhàn nhạt quấn quanh mũi của Tần Kiêu, xem ra hai tên này cũng không nói dối.

Nhưng Tần Kiêu vẫn không hề thả lỏng cảnh giác.

Tầm mắt của hắn vẫn nhìn thẳng vào người đứng giữa.

Nhìn gần mới thấy, Tần Kiêu mới phát hiện người đứng giữa có một thân thể cực kỳ gầy yếu, hoàn toàn bị bộ quần áo rộng bọc lại.

Thân hình mảnh mai như vậy, nhìn có vẻ giống một nữ tử.

Mặc dù mũ đã che đi phần lớn khuôn mặt nàng, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn ra làn da trắng tuyết, cùng với mái tóc đen nhánh.

Người của Hồng môn thấy Tần Kiêu im lặng, họ nghĩ rằng Tần Kiên đã tin lời bọn họ.

Bọn họ nắm cánh tay của Đinh Nguyệt Toàn, muốn nhanh chóng rời đi.

Lúc này, giọng nói của Tần Kiêu vang lên.

"Chờ một chút."

* * *

Một nơi khác, nhà tù Hán Dương.

Người ở ngoài ngục lo lắng chờ đợi, người ở trong tù làm việc kín đáo.

Thời gian ngắn ngủi lại như thật dài.

Thời gian của Lục Hoài cũng không còn nhiều. Hắn cũng không muốn ở lại đây quá lâu, muốn nhanh chóng xử lý mọi chuyện càng nhanh càng tốt.

Vào giờ hóng mát ngày thứ hai, Lục Hoài đã đứng chung một chỗ với Minh gia

Lục Hoài lấy được một tin tức từ chỗ Minh gia.

Phòng hồ sơ hôm qua đã bị ướt. Không biết tên cai ngục nào vô tâm, lúc tuần tra lại uống rượu đến say. Rượu làm ướt mất một phần hồ sơ, cần phải kiểm tra và sắp xếp lại một lần.

Ngày mai, bọn họ có thể đến phòng hồ sơ.

Minh gia không biết ý đồ của Lục Hoài, hắn ta chỉ nghĩ muốn cho Lục Hoài một cơ hội mà thôi.

Thu dọn lại phòng hồ sơ có thể được phát khen thưởng. Minh gia có lý do của hắn ta, đây là cách hắn ta thu phục lòng người.

Thật ra, chuyện này là do thủ hạ của Lục Hoài bài trí.

Thủ hạ của Lục Hoài sớm đã thăm dò tính cách của mỗi người rõ ràng. Người tuần tra tối hôm qua vừa hay là tên yêu rượu như mạng. Nếu không phải hắn ta có bối cảnh, hắn ta không có khả năng đi vào nhà tù Hán Dương.

Tên này đến nhà tù chẳng qua là để lấy chút đồ "béo bở".

Cho dù hắn ta từng làm sai, sau lưng vẫn sẽ có người bảo vệ hắn ta.

Sau khi nghe tin tức này, Lục Hoài cũng không đổi sắc mặt, gật đầu đồng ý.

Bọn họ nhật thấy Lục Hoài không phải là người thích nói chuyện, cũng không nói gì thêm.

Lục Hoài đứng đó, vẫn luôn quan sát tội phạm xung quanh. Tầm mắt hắn vẫn luôn nhìn một chỗ, cũng có người tụ tập vào chỗ đó. Chỉ là người ít mà thôi.

Nơi hắn chú ý, là người ở giữa.

Người của Minh gia chú ý tới biểu cảm của Lục Hoài, thuận miệng hỏi: "Ngươi nhìn tên nam nhân kia làm gì?"

Lục Hoài: "Nam nhân kia?"

"Hắn tới đây đã lâu rồi. Lúc đầu luôn bị người khác khi dễ, bây giờ đã trở thành người đứng đầu."

"Hắn là ai vậy?"

"Mạc Thanh Hàn."

"Phải không?" Lục Hoài nở nụ cười.

Lục Hoài như lơ đãng đảo mắt qua người kia.

Lục Hoài hoàn toàn biết rõ, người kia là thế thân của Mạc Thanh Hàn.

Ruy rằng Mạc Thanh Hàn không ở trong này. Nhưng thông qua miệng của người khác, Lục Hoài biết, mấy ngày này Mạc Thanh Hàn làm gì ở trong tù.

Lúc trước Mạc Thanh Hàn là một tội phạm. Sau đó mới bị bắt vào nhà tù Hán Dương. Mới đầu, hắn ta bị những người gọi là "Người bề trên" trong nhà tù ức hiếp.

Sau đó, Mạc Thanh Hàn thu phục nhóm thủ hạ đầu tiên. Sau này, không biết hắn ta tiếp tục bằng cách gì.

Mạc Thanh Hàn im lặng mà rời khỏi nhà tù, trong tù lại lặng lẽ có một thế thân.

Hai chuyện này mà không có sự trợ giúp thì không có cách nào có thể hoàn thành.

Chứng minh rằng, trong nhà tù có người giúp hắn ta, hoặc là sau lưng Mạc Thanh Hàn còn có người có thế lực.

Người kia có thể bảo vệ Mạc Thanh Hàn trong nhà tù Hán Dượng, còn có thể khiến cho hắn ta không hao tổn dù chỉ một sợi tóc.

Đôi mắt của Lục Hoài nheo lại.

Nếu Mạc Thanh Hàn có một đám đám thủ hạ trong nhà tù Hán Dương. Vậy thì, trong phòng hồ sơ sẽ càng chứa nhiều manh mối hơn.

Lục Hoài chỉ cần chờ đến ngày mai đi vào phòng hồ sơ, hắn sẽ có thể xem được kết quả. Mà bây giờ, hắn có một chuyện khác cần làm.

Tầm mắt của hắn dừng ở cách đó không xa, một người ngồi trong một xó nhỏ.

Lục Hoài hỏi: "Người đó là ai?"

"Tính tình hắn ta rất quái lạ, nghe nói trước kia là sát thủ." Minh gia người còn nói riêng: "Trăm ngàn đừng chọc vào hắn ta."

Lục Hoài gật đầu, đi về phía Ngụy các chủ.

Nghe thấy người đằng sau khuyên bảo, Lục Hoài cũng không quay đầu.

Bước chân của Lục Hoài thong dong, hắn đi đến trước mặt Ngụy các chủ.

Ngụy các chủ đứng một mình, cực kì tĩnh lặng.

Người xung quanh đều là người hung ác, riêng hắn ra lại khí định thần nhàn*.

*khí định thần nhàn: Tâm trạng yên bình. Bình tĩnh. Không nóng nảy. Tâm trạng yên bình. Thái độ bình tĩnh.

Ngụy các chủ mang theo sắc mặt thanh nhã. Nhận ra bên cạnh có người, ánh mắt của hắn vẫn nhìn về phía trước, làm như không thấy.

Không có nhiều thời gian, Lục Hoài đi thẳng vào vấn đề, đầu tiên hắn hỏi một câu.

"Ngươi còn nhớ rõ Ám Các không?"

Ngụy các chủ không có nói, khuôn mặt nhẹ nhàng. Hắn ta dường như không muốn trả lời vấn đề này.

Lục Hoài quan sát vẻ mặt của hắn ta, tiếp tục nói: "Bây giờ thủ lĩnh của Ám Các là Giang tien sinh."

Sắc mặt của Ngụy các chủ không đổi, giống như cũng không để ý. Nhưng là, thân thể của hắn ta cứng đờ.

Giang tiên sinh.

Mẹ của Hạ Tuân họ Giang, khi hắn đến Ám Các cũng không nói tên thật của mình, chỉ nói mình họ Giang.

Sau này lại xảy ra vài chuyện..

Trong sự cố lần đó, vì ngoài ý muốn mà Hạ Tuân trở thành Giang tiên sinh. Không, nói đúng hơn, Hạ Tuân và Giang tiên sinh đồng thời tồn tại trong một cơ thể.

Mà chuyện này chỉ có một mình Ngụy các chủ biết được.

Chuyện mà hắn ta không ngờ tới, là Hạ Tuân vậy mà là thủ lĩnh của Ám Các?

Đọc truyện chữ Full