Hắn thích nàng?
Trong ban đêm yên tĩnh không tiếng động, Diệp Sở nghe được rõ tiếng tim mình đập.
Kiếp trước và đời này, nàng đã sống cả hai đời rồi.
Suốt cả hai đời, nàng chỉ động tâm với một nam nhân duy nhất.
Nhưng đây là lần đầu tiên Diệp Sở nghe được câu này.
Trong khoảng thời gian ngắn, tâm trạng của Diệp Sở hoàn toàn rối loạn.
Nàng không biết phản ứng lại thế nào, cứ ngẩn ra như thế.
Cho dù Lục Hoài làm gì, nàng đều không nhận ra.
Vì ở trước mặt hắn, nàng không chút phòng bị nào.
Trong nháy mắt khi còng tay khóa tay Diệp Sở, cảm xúc lạnh như băng đó đã nhắc nhở nàng.
Diệp Sở gác lại suy tư, nhìn những chuyện thật sự xảy ra trước mắt.
Lẽ nào lời mà hắn vừa nói, chỉ là muốn tìm cơ hội để khống chế nàng thôi sao?
Lục Hoài biết rõ, hắn và Diệp Sở đã từng cùng nhau trải qua rất nhiều nguy hiểm, nhưng những lần đó đều là bất đắc dĩ.
Nói chi lúc đó, Lục Hoài có thể nắm chắc, những lần hành động đó đều sẽ không khiến cho Diệp Sở bị thương.
Nhưng lần này là ám sát, Lục Hoài không muốn khiến cho Diệp Sở bị thương.
Hắn tuyệt đối sẽ không đặt nàng vào hoàn cảnh nguy hiểm.
Giọng nói của Lục Hoài vang lên: "Ta đưa nàng về nhà."
Diệp Sở biết rõ hoàn cảnh hiện tại của bản thân, cũng không làm thêm chuyện gì nữa.
Nàng chỉ có thể cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh trước mặt Lục Hoài.
Diệp Sở không nói chuyện, mặc kệ Lục Hoài kéo nàng từ trên giường xuống.
Hắn đưa nàng vào trong xe, đưa nàng quay về Diệp Công Quán.
* * *
Lục Hoài cũng nhanh chóng xuất phát đến An Khánh
Thành phố An Khánh.
Bầu không khí cực kỳ lạnh lẽo, gió đánh vào mũi, tựa như mang theo cơn lạnh nhập vào cốt tủy.
Một chiếc ô tô màu đen vững vàng chạy trên ngã tư rông lớn.
Sau đó, từ từ mà dừng lại trước cửa khách sạn.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông cao lớn bước xuống.
Khuôn mặt hắn nghiêm nghị, sống lưng thẳng tắp, khí chất cực kỳ lạnh lùng.
Là Lục Hoài.
Lục Hoài nhanh chân vào trong khách sạn.
Bây giờ là ban ngày, tất cả mọi thứ bên trong vẫn diễn ra bình thường.
Ra tay vào ban ngày quá dễ gây chú ý, vì thế, những tên sát thủ kia vẫn đang đợi cho màn đêm kéo xuống.
Lục Hoài đã cho Chu sĩ quan đi sắp xếp, tất cả mọi việc đều đang diễn ra trong sự khống chế của hắn.
Sát thủ nghĩ rằng đã biết hành tung của Lục Hoài, mà Lục Hoài cũng đang chờ họ rơi vào bẫy mà hắn đã giăng sẵn.
Trong phòng của Lục Hoài.
Chu sĩ quan bước vào, thấp giọng báo cáo: "Tam thiểu, mỗi người đều đã an bài xong."
Trước mắt, thủ hạ của Lục Hoài đều đang ẩn mình trong khách sạn.
Bọn họ ngụy trang làm khách, mai phục trong khách sạn, tùy thời mà nhận lệnh của Lục Hoài.
Khách trọ đến từ những nơi khác nhau, đến đến đi đi, không có việc gì đáng ngờ.
Mà những nhân viên vốn làm việc trong khách sạn, Lục Hoài cũng không có đổi người.
Nếu bỗng nhiên đổi toàn bộ người, sẽ dễ dàng khiến cho kẻ thù nghi ngờ.
Lục Hoài để thủ hạ của mình nhìn chằm chằm vào mỗi nhân viên công tác, nếu bọn họ có những hành vi lén lút, bất cứ lúc nào cũng báo lại.
Giọng nói Lục Hoài trầm thấp: "Trong cuộc ám sát hôm nay, nhất định phải bảo vệ an toàn của những người khác thật tốt."
Sát thủ vô tình, vì đạt được mục đích sẽ không từ thủ đoạn.
Hắn sẽ không để những tên sát thủ đố động đến tính mạng của những người khác.
Chu sĩ quan nhận lệnh.
Trong phòng chìm vào im lặng.
Cửa sổ đóng chặt, giống như vẫn có thể nghe thấy tiếng gió rít gào vù vù từ bên ngoài.
Ánh mắt Lục Hoài sáng tối không rõ.
Đêm nay, đinh trước là sẽ không được bình yên.
Màn đêm buông xuống Màn đêm buông xuống, bầu trời đen nhánh, như trải dài vô tận, cứ kéo dài mãi đến phương xa.
Mọi người lục đục ra khỏi cửa, đi đến nhà ăn.
Đèn trong khách sạn sáng rực, đại sảnh là một mảng sáng chói, nhìn rất giống ban ngày.
Lục Hoài đi cùng Chu sĩ quan vào nhà ăn, Lục Hoài làm như vô tình mà lướt mắt nhìn qua.
Trong nhà ăn đã có một vài người ngồi xuống, có người kêu nhân viên đến gọi món, có người đang cúi đầu ăn cơm.
Nam nữ đều có, bọn họ nhìn rất giống những vị khách bình thường.
Tất cả họ đều là thủ hạ của Lục Hoài, ngụy trang thành khách trọ, ngồi trong nhà ăn.
Từng góc phòng đều có người của Lục Hoài, bất cứ lúc nào cũng có thể chú ý đến tình huống xung quanh.
Tất cả những người bước vào nhà ăn, đều ở trong phạm vi tầm bắn của họ.
Chỉ cần bọn họ nhìn thấy mệnh lệnh của Lục Hoài, sẽ lập tức ra tay.
Lục Hoài thu lại tầm mắt, tiếp tục đi lên phía trước.
Hắn bước đến bên bàn, chậm rãi ngồi xuống.
Ở vị trí này mới có thể nhìn rõ tình hình của cửa chính, nếu có người vào nhà ăn, Lục Hoài có thể lập tức nhìn thấy.
Chu sĩ quan ngồi đối diện với Lục Hoài.
Ánh đèn trắng như tuyết chiếu xuống, chiếu sáng cả mặt bàn.
Cái bàn có màu tối, mang theo hơi thở của phong cách cổ xưa.
Lục Hoài gọi món, đồ ăn rất nhanh đã được đưa đến.
Nhân viên phục vụ là người của Lục Hoài, hắn cầm theo hai bình rượu, đặt lên bàn: "Tiên sinh, Rượu ngài đã gọi đây."
Một bình rượu Brandy và một bình khác là Whiskey.
Màu của Brandy thì nhợt nhạt, của Whiskey thì hơi tối.
Lục Hoài cầm chai rượu Brandy, rót vào bên trong cốt thủy tinh.
Trên vách ly trong suốt, ánh lên màu sắc hơi nhạt của rượu.
Lục Hoài nâng ly, đặt ngay môi, nhấp một ngụm.
Hương vị mát lạnh, dịch rượu chậm rãi chảy qua yết hầu.
Sắc mặt của Lục Hoài và Chu sĩ quan vẫn như thường, bọn họ vừa nói chuyện, vừa dùng bữa.
Giống như cũng không hay biết gì về chuyện ám sát sắp diễn ra.
Tàm mắt của Lục Hoài vẫn như vô tình mà nhìn ra bên ngoài.
Lúc này, cửa nhà ăn xuất hiện một người.
Giọng của Lục Hoài cực nhẹ: "Một người nam nhân Một người nam nhân đang tới."
"Dáng người khá cao, bước đi vững vàng."
Người có thân thủ tốt, dáng vẻ sẽ có chút khác đi.
Bước đi của họ bình thường sẽ có lực, hai mắt cũng luôn nhìn xem động tĩnh xung quanh.
Mà cảm giác của Lục Hoài so với người khác thì nhạy bén hơn nhiều, dù cho đối phương có ngụy trang cũng sẽ không qua nổi tầm mắt hắn.
Lục Hoài có thể khẳng định, người này là một trong những sát thủ đêm nay.
Nam nhân kia ngồi xuống, Lục Hoài lại nói: "Hắn ngồi ở bàn số ba góc bên trái."
Chu sĩ quan hiểu ý, mắt của hắn nhìn chằm chằm vào một cánh cửa khác.
Một lúc sau, một nữ nhân bước tới.
Chu sĩ quan nhẹ giọng nói: "Một nữ nhân Một nữ nhân, dáng người trung bình.."
"Ngồi vào bàn thứ năm, góc bên phải."
Lục đục lại có vài người khách vào, bọn họ đều đã bắt đầu ăn cơm.
Lục Hoài và Chu sĩ quan vẫn luôn chú ý đến những người có hành tung khả nghi, Lục Hoài nhanh chóng ghi nhớ lại vị trí của từng tên sát thủ một.
Lúc trước nhà ăn vẫn còn vắng, khắp nơi đều yên tĩnh.
Nhưng không khí trong nhà ăn dường như có chút thay đổi.
Trong bầu không khí đó, vẫn ẩn chứa áp lực vạn phần.
Họ biết, bên trong nhà ăn có giấu sát khí.
Nha ăn rất nhanh đã chứa đầy người, Lục Hoài biết, những sát thủ kia sắp ra tay rồi.
Lục Hoài nhìn Chu sĩ quan, trầm giọng nói trầm giọng nói: "Bây giờ ngơi có thể rời đi."
Có một chuyện khác, Chu sĩ quan làm.
Chu sĩ quan đứng lên, rời khỏi nhà ăn.
Tầm mắt Lục Hoài đặt lên bàn,
Vừa rồi trong lúc dùng cơm, Lục Hoài vẫn luôn uống Brandy.
Mà chai Whiskey đặt trên bàn, hắn vẫn chưa động đến.
Đó là ám hiệu của Lục Hoài, khi hắn dùng Whiskey, chính là lúc phải ra tay.
Lúc này, Lục Hoài đưa tay cầm chai Whiskey, rót vào ly rượu.
Màu tối của dịch rượu hơi lóe lên trong ly.
Lục Hoài đặt chai Whiskey xuống.
Ánh mắt hắn lạnh lùng.
Đột nhiên, tiếng súng nặng nề vang lên, sát khí tỏa ra khắp nhà ăn!
Sát khí lạnh thấu xương, xé rách không khí vẫn đang ứ đọng!
Là thủ hạ của Lục Hoài, đang giằng co với đam sát thủ kia.
Là người của Lục Hoài động thủ trước, chiếm lấy tiên cơ.
Mấy tên sát thủ chậm mất mấy giây, cũng nhanh chóng rút súng ra.
Những người vừa rồi vẫn đang yên lặng dùng cơm, bây giờ trên mặt lại đưa ra vẻ tàn nhẫn.
Bọn họ không chút lưu tình mà chĩa súng về phía người kia.
Tiếng súng dữ dội vang lên ở khắp nơi.
Những người khác trong nhà ăn vân xkhoong biết được đã xảy ra chuyện gì, bọn họ chỉ thấy một đám người chém chém giết giết, trong lòng cực kỳ sợ hãi.
Thủ hạ của Lục Hoài trong lúc chiến đầu với bọn sát thủ, cũng đang bảo vệ những người khách không hay biết gì kia.
Lục Hoài đã chuẩn bị cực kỳ kỹ lưỡng, những sát thủ đã hoàn toàn bại lộ.
Mấy tên sát thủ có người bị bắt chết, có kẻ bị thủ hạ của Lục Hoài khống chế.
Chỉ còn lại một vài người, còn đang ngoan cố.
Một tên sát thủ trong đó đã thấy trước mắt toàn quân sẽ bị diệt, đôi mày hắn ta nhíu chặt, lại nhìn sang xung quanh.
Một nam nhân đang trốn dưới góc bàn run rẩy, đang muốn đứng dậy.
Thủ hạ của Lục Hoài vẫn luôn bảo đảm an toàn của những khách nhân vô tội, nhưng nam nhân này vừa lúc bắt đầu đã trốn chui xuống gầm bàn.
Mọi người đĩ nhiên là không nhìn thấy hắn.
Mà nam nhân này lại nghĩ màn bắn nhau này đã kết thúc, muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này, không muốn cho sát thủ nhìn thấy.
Sát thủ nhanh chân bước đến, dùng một tay ném nam nhân kia ra.
Nam nhân kia cực kỳ sợ hãi: "Đừng giết ta! Đừng giết ta!"
Sát thủ tức giận nói: "Câm miệng!" Khẩu súng của hắn đặt ngay huyệt huyệt Thái Dương của nam nhân kia.
Nam nhân lập tức ngậm miệng.
Sát thủ cao giọng, uy hiếp: "Lục Tam thiểu, ngươi mau bỏ súng xuống, bằng không ta sẽ giết người này!"
Sát thủ biết chắc, chiếu theo tính cách của Tam thiểu, hắn tuyệt đối không để nam nhân này chết ở trước mặt mình.
Hắn muốn mượn muốn mượn cơ hội này để giết Lục Hoài.
Ngay trong thời khắc vừa rồi, Lục Hoài cũng đã lấy súng ngắm vào sát thủ kia.
Sát thủ lấy súng chĩa lên nam nhân, mà họng súng Lục Hoài chĩa vào sát thủ.
Lục Hoài thấy cảnh này, đáy mắt hiện lên sát ý.
Xung quanh hắn tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, lạnh đến cùng cực.
Vẻ mặt hắn cực kỳ bình tĩnh, đáy mắt như đang chứa bão tố.
Sát thủ lại nói: "Nếu ngươi không bỏ súng.."
Giây tiếp theo, Lục Hoài bóp cò súng.
Động tác không chút do dự.
Viên đạn như mang theo sấm chớp, khảm vào tâm mi của sát thủ.
Một súng đoạt mệnh.
Sát thủ ngã xuống đất ngã xuống đất, nam nhân kia được cứu.
Lục Hoài im lặng xoay người.
Lúc này, những tên sát thủ trong nhà ăn cũng đã bị khống chế toàn bộ.
Chuyện ám sát lần này đã hạ màn.
Nhà ăn cực kỳ hỗn loạn, hoàn toàn không như trước.
Lục Hoài sẽ thương lượng với ông chủ, bồi thường những tổn thất có liên quan.
Lục Hoài quay về phòng, Chu sĩ quan đưa theo một nam nhân đến.
Mới vừa rồi Chu sĩ quan rời khỏi nhà ăn là đi bắt một người.
Ở chỗ đó có thể thấy rõ tình huống của Lục Hoài.
Chu sĩ quan khống chế họ, dẫn tên cầm đầu đến đây.
Lục Hoài nhìn qua, mày căng chặt.
Hắn có biết người này.
Người này tên là Lý Hạc.
Lý Hạc là người trong quân ngũ, đóng quân ở An Khánh.
Lý Hạc đã từng tới Nam Kinh, Lục Hoài và Lục Tông Đình đã từng gặp hắn ta.
Chuyện ám sát lần này vậy mà lại có quan hệ với hắn ta?
Khóe miệng Lục Hoài biến thành một đường thẳng tắp, giọng điệu lãnh đạm: "Ai phái ngươi tới ám sát ta?"
Sự áp bách đè lên Lý Hạc, không khí cực kỳ áp lực.
Cơ thể Lý Hạc căng ra, hắn trầm mặc không nói gì.
Giọng nói của Lục Hoài đạm mạc, giống như gió đông: "Người phái ngươi ám sát ta, là người bên cạnh Lục đốc quân phải không?"
Lý Hạc cắn chặt răng, vẫn không mở miệng.
Hắn ta tuyệt đối không thể để lộ ra người kia nữa phần.
Người nhà của hắn ta còn trong tay người nọ, người nọ đã uy hiếp hắn ta, nếu chuyện này lộ ra, người nọ sẽ giết cả nhà hắn ta.
Ánh mắt Lục Hoài tựa như hồ nước mùa đông, không một chút gợn sóng.
Ngữ điệu của hắn không lộ: "Người sau lưng ngươi muốn cái gì?"
Đầu Lí Hạc cúi thấp hơn, trong phòng vẫn là một mảng yên tĩnh.
Lục Hoài lạnh lùng nhìn, miệng của Lý Hạc rất kín, một chữ cũng không nói.
Lục Hoài nhìn Chu sĩ quan một cái: "Đưa hắn đến địa lao tra khảo."
Không để cho Lý Hạc nếm chút khổ, thì có lẽ hắn ta sẽ không mở miệng.
Nghe vậy, thân mình Lý Hạc cứng đờ.
Chu sĩ quan dẫn Lý Hạc xuống.
Bóng đêm đã chìm sâu, ánh trăng trong trẻo lạnh lùng chiếu xuống.
Lục Hoài nhìn ra ngoài cửa sổ, tròng mắt hắn đen láy, tựa như bóng đêm vậy, sâu không thấy đáy.
Lục Hoài trầm ngâm, Lục Tông Đình đang ở Nam Kinh, tay không thể vươn đến đây được, rốt cuộc thì ai mới có thể để người trong quân ngũ làm phản?
Người của quân đội cực kỳ trung thành, có thể khiến Lý Hạc phản bội Lục Tông Đình, người nọ đến tột cùng là có thân phận gì?
Trong đầu Lục Hoài hiện lên một ý nghĩ.
Sau lưng Lý Hạc có thể là người bên cạnh Lục Tông Đình hay không? Liệu có phải là thế lực sau lưng của Mạc Thanh Hàn hay không?
Tối nay, Lục Hoài có rất nhiều suy nghĩ.
Cho đến khi Chu sĩ quan đến báo cáo: "Tam thiểu, Lý Hạc không khai ra."
Nghe vậy sắc mặt Lục Hoài trầm xuống.
Hơi thở của hắn trở nên lạnh băng, so với đêm đông còn muốn lạnh hơn gấp vạn lần.
Lý Hạc cứng miệng như vậy, xem ra rất sợ hãi người đằng sau lưng.
Chu sĩ quan lại nói: "Tam thiểu, trước khi chết Lý Hạc có nói mấy câu."
Lục Hoài đưa mắt nhìn.
Chu sĩ quan: "Lý Hạc nói người nhà của hắn đã bị người kia khống chế, cho nên hắn phải vì người kia mà làm việc."
"Hắn nói Lục đốc quân đối với hắn không tệ, chuyện khác hắn không thể nói ra, nhưng hắn nói ngài phải vạn phần cẩn thận."
"Tam thiểu, người sau lưng hắn không chỉ muốn lấy đi tính mạng của ngài, mục đích của hắn là Bến Thượng Hải."
Trên mặt Lục Hoài phủ lên một tầng khí lạnh.
Lục Hoài biết lý lịch của Lý Hạc, hắn ta từng rất trung thành với Lục Tông Đình.
Không biết đã trải qua chuyện gì, mới có thể khiến hắn ta phản bội như vậy.
Hắn có lẽ là đã lấy được manh mối gì đó.
Lục Hoài biết, chuyện này nhất định có liên quan đến người sau lưng Mạc Thanh Hàn.
* * *
Tám giờ tối nay, sẽ biểu diễn lần đầu ở Quốc Thái Tuồng Viện.
Còn cách lúc biểu diễn một lúc nữa, nhưng người xem đã sớm đến chờ.
Màn đêm hạ xuống, không khí lạnh lẽo, từng cơn gió lướt qua nhiều góc phố, nhiệt độ ngoài kia cũng cực kỳ thấp.
Tuy nói trời bây giờ đã đen khịt, nhưng lại không làm ảnh hưởng đến tâm trạng của người đến xem chút nào.
Trước cửa rạp hát chứa đầy xe, cả nam cả nữ kéo nhau mà tới, trên mặt mang theo vẻ chờ mong.
Người bán hàng rong đã đứng la hét rao hàng đầy trước cửa Quốc Thái Tuồng Viện.
Bọn họ bán đồ ăn vặt, đủ loại kiểu dáng, cái gì cũng có.
Lúc này, trước cửa rạp hát sáng đầy đèn, cứ như ban ngày.
Người xem kéo nhau đi vào, ngồi xuống chỗ của mình.
Vở diễn còn chưa bắt đầu, tất cả mọi người đã ổn định xong vị trí, thảo luận về bộ tiểu thuyết.
Hầu hết fan sách của đều rất mong chóng được cải biên, diễn trên sân khấu, vừa lúc bọn họ cũng dần yên lạng xuống.
Màn sân khấu chậm rãi khéo lên, đèn trên sân khấu cũng sáng lên.
Cảnh đầu tiên là cảnh nam nữ chính mới vừa gặp nhau.
Mặc dù những người diễn vở kịch này đều là học sinh còn non trẻ, nhưng lại không ngờ rằng đây là lần đầu bọn họ diễn kịch.
Mỗi hành động của họ đều không tục tĩu.
Mà nhất cử nhất động đều phô bày ra linh hồn của nhân vật trong sách.
Đây chính là thành quả đã luyện tập đến mất ngủ quên ăn của bọn họ.
Rất nhanh sau đó, những người dưới đài đã chìm đắm vào trong vở kịch.
Mà trong hàng ghế thứ nhất, Diệp Sở đang ngồi ở đó, nàng có thể nhìn mọi hoạt động diễn ra trên sân khấu.
Nhưng bây giờ, Diệp Sở không có tâm trạng xem kịch.
Đã hai ngày kể từ khi Lục Hoài rời khỏi Thượng Hải.
Diệp Sở vẫn đang lo lắng cho an nguy của Lục Hoài.
Trong lòng không thể nào chú tâm xem kịch được.
Thời gian trôi qua càng lâu, Diệp Sở càng lo lắng.
Chỉ cần một ngày Lục Hoài chưa quay về, nàng sẽ không yên tâm nỗi một ngày.
Suy nghĩ của Diệp Sở trở nên hỗn loạn, nàng vừa lo lắng cho tình huống bên Lục Hoài, nhưng bên cạnh đó vẫn luôn nghĩ về câu nói đêm đó Lục Hoài nói với nàng.
Sau khi Diệp Sở về lại Diệp Công Quán, nàng đôi khi sẽ nhớ lại việc này.
Cuối cùng đó chỉ là một cái cớ? Hay là cảm xúc thật?
Nếu khi Lục Hoài trở về, có thể đích thân hắn nói cho nàng biết sự thật được không?
Hai hàng mày của Diệp Sở có chút cau lại, vẻ mặt bất an, nhưng nàng nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, cố gắng xem xong vở kịch đang diễn.
Cho đến khi hạ màn, Diệp Sở đi đến hậu trường.
Nghiêm Mạn Mạn và Phó Điềm đã xuống sân khấu rồi, Diệp Sở phải đến tiếp sức cho các nàng.
Diệp Sở mở cửa ra, trên gương mặt là nét dịu dàng.
"Vở kịch diễn rất tốt." Diệp Sở cười, nhìn về các đồng học.
Mặc dù trong lòng Diệp Sở có tâm sự, nhưng nàng đã gác lại suy nghĩ, tập trung xem kịch.
Nghiêm Mạn Mạn kinh hỉ quay đầu: "A Sở!"
Trên gương mặt của Nghiêm Mạn Mạn còn một lớp trang điểm, nàng ấy nhanh chân đi đến bên người Diệp Sở.
Nàng ấy không nén nỗi kích động mà nói: "A Sở, diễn kỹ của bọn ta thế nào?"
Nghiêm Mạn Mạn còn bổ sung một câu: "Ta đã rất lo lắng, cơ bản không chú ý đến tình huống bên dưới."
Diệp Sở cười, dỗ một câu: "Tất cả mọi người đều rất thích, họ xem rất nhập tâm."
Trong căn phòng vang đầy tiếng hoan hô.
Bỗng nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ.
Hạ Tuân bước vào, các đồng học lễ phép chào một tiếng.
"Hạ giáo đổng."
Hạ Tuân gật đầu, dáng vẻ tươi cười đầy tùy tính: "Vở diễn rất thành công, các ngươi diễn không tồi."
Hạ Tuân vừa dứt lời, nhóm học sinh đã không nén nổi hưng phấn.
Bọn họ không ngờ rằng Hạ Tuân vậy mà lại đặc biệt đến xem họ diễn kịch.
Hạ Tuân lại nói tiếp: "Ta có tới rạp hát vài lần, đã nhìn thấy các ngươi luyện tập rất nghiêm chỉnh."
Ngoại trừ Diệp Sở, những đồng học khác cũng không có ai biết về việc Hạ Tuân từng đến rạp hát.
Trường học đã quyết định sau khi vở diễn kết thúc, đưa những đồng học đi đến tiệm cơm Hoa Mậu ăn một bữa.
Hạ Tuân: "Nhà trường sẽ tổ chức ăn mừng thành công cho mọi người."
Bọn họ nghe thấy tin này, vốn vẫn đang ngẩn người, đã quay sang sôi nổi bàn luận.
Đôi bàn tay của họ nhưng đang run rẩy.
Hạ Tuân nhìn thấy phản ứng của họ, khóe môi cong lên: "Địa điểm là.."
Hạ Tuân chưa nói xong mà đã dừng lại.
Diệp Sở đứng gần với Hạ Tuân nhất, trong căn phòng vẫn còn tiếng xì xào, chỉ có một mình Diệp Sở nghe thấy.
Diệp Sở khẽ chuyển đầu về phía Hạ Tuân, tất nhiên sẽ chú ý đến sự thay đổi của Hạ Tuân.
Đôi mắt của Hạ Tuân bỗng rút lại, ý cười vui vẻ phiêu tán bên miệng.
Diệp Sở nhíu mày, cảm thấy có chút kỳ quái.
Một giây sau, Hạ Tuân lại quay về dáng vẻ bình thường.
Hạ Tuân lại nói thêm một lần, nâng cao giọng lên một chút: "Địa điểm là ở tiệm cơm Hoa Mậu."
Khi các đồng học đều nghe thấy rõ, Hạ Tuân nói thêm một câu: "Tiệc mừng công ta sẽ không đến, các đồng học vui vẻ nhé."
Hạ Tuân nói xong, đã nhanh chóng rời khỏi phòng, bước chân có chút không vững.
Cảm xúc của Diệp Sở chìm xuống, nàng đưa ra một quyết định.
Diệp Sở nói lời tạm biệt với Nghiêm Mạn Mạn và Phó Điềm Điềm: "Thật xin lỗi, bây giờ ta bận chút chuyện không thể đi cũng các ngươi."
Nghiêm Mạn Mạn và các bạn không nỡ, nhưng vẫn nói tạm biẹt với Diệp Sở.
Diệp Sở lập tức ra khỏi phòng, chuẩn bị đi quan sát tình huống của Hạ Tuân.
Dáng vẻ bây giờ của Hạ Tuân rất giống với lúc ở quán rượu Nam Quốc.
Diệp Sở đã sớm nhận ra Hạ Tuân rất kỳ lạ, nhưng nàng vẫn luôn không biết nguyên do.
Diệp Sở ra khỏi cửa phòng thì đã không còn thấy bóng dáng của Hạ Tuân.
Nhưng Diệp Sở cũng không có về lại phòng mà vẫn đi tìm Hạ Tuân.
Khi Diệp Sở đi đến một hành lang, nàng phát hiện hình như bên đó có bóng người.
Diệp Sở dứt khoát bước đến.
Mà bóng đèn của hành lang này đã hỏng, ánh sáng cứ mờ tối.
Diệp Sở đến gần hắn, cố gắng xác định thân phận của người nọ.
Ngườ nọ đưa lưng về phía Diệp Sở, tay đặt bên tường, đầu có hơi rũ xuống.
Diệp Sở nhìn thầy chiếc đồng hồ trên cổ tay của hắn, mắt của nàng hơi nheo lại.
Nàng nhớ kỹ, Hạ Tuân cũng có một chiếc đồng hồ như vậy..