Thượng Hải ngày càng rét lên, cơn gió lạnh thổi qua như gào thét, từng cơn từng cơn cứ ập đến.
Hôm nay, Hạ gia đến tiệm cơm Hoa Mậu.
Trên bàn ăn đầy ắp các món, vừa cười vừa nói, không khí rất hòa hợp.
Hạ Tuân mặc một bộ tây trang cao cấp, hắn chỉ ngồi một chỗ, khí chất lười biếng.
Hạ thái thái đôi khi sẽ nói chuyện với Hạ Tuân vài câu, hắn cũng chỉ tùy tiện đáp lại một hai câu.
Hạ Tuân đưa tay cầm lấy ly rượu.
Trong phòng sáng rực, có thể nhìn rất rõ chất rượu tối màu.
Lúc này, trong đầu Hạ Tuân nhớ ra cái gì đó, hắn nhận thấy có gì đó không đúng.
Động tác của Hạ Tuân cứng lại.
Giây tiếp theo, ý lười biếng trong đáy mắt Hạ Tuân đều tan đi.
Hắn mở mắt ra, ánh mắt rất tĩnh lặng, cũng thu vẻ mặt lười biếng lại.
Bây giờ Hạ Tuân đã biến thành Giang Tuân.
Hôm nay Giang Tuân cần đi làm một việc.
Chuyện này với hắn mà nói là rất quan trọng.
Vì vậy, Giang Tuân mới xuất hiện.
Giang Tuân chậm rãi đặt ly rượu xuống.
Hắn dấu đi cảm xúc trong đáy mắt, nhìn Hạ thái thái, thấp giọng nói: "Mẫu thân, ta có việc muốn đi trước."
Giang Tuân cố tình che giấu giọng nói thật của mình, vì thế, trong mắt Hạ thái thái, giọng nói của Giang Tuân cùng với chất giọng bà hay nghe cũng không quá khác nhau.
Hạ thái thái không nhận ra chỗ không đúng, bà gật gật đầu: "Nhớ về nhà sớm."
Giang Tuân đứng lên, rời khỏi phòng.
Sau khi cửa phòng đóng lại, những âm thanh ầm ĩ cũng bị ngăn cách, cơ thể Giang Tuân mới hơi buông lỏng.
Hắn nhấc bước đi.
Hôm nay Tô gia đến tiệm cơm Hoa Mậu dùng bữa.
Diệp Sở và Tô Minh Triết cũng tới đây, người Tô gia người rất tốt với Diệp Sở.
Trong phòng có chút ngột ngạt, Diệp Sở muốn ra ngoài một lúc, rồi lát nữa quay về.
Ra khỏi phòng, không khí lạnh băng xông đến.
Hành lang rộng rãi, ánh sáng sáng choang, Diệp Sở chậm rãi đi lại.
Ở phía ngã rẽ, có người đi tới.
Diệp Sở đưa mắt nhìn.
Thân thể người này hơi nghiêng, nhưng vẫn có thể nhìn ra ngũ quan lập thể của hắn rõ ràng.
Là Hạ Tuân.
Hạ Tuân hơi cúi đầu, nhanh chóng bước ra phía trước, nhưng so sánh với bình thường, bước chân có chút loạn.
Diệp Sở ngẩn một chút.
Nàng chợt nghĩ ra một ý.
Diệp Sở nhớ tới lần trước Giang Tuân đã nói với nàng, trong cơ thể hắn tồn tại hai nhân cách, một là Hạ Tuân, một nhân cách còn lại là Giang Tuân.
Bây giờ ở tiệm cơm Hoa Mậu có rất nhiều người, Diệp Sở có chút lo lắng cho tình huống của Giang Tuân.
Giang Tuân đã coi Diệp Sở như bằng hữu, Diệp Sở muốn đi xem xét một chút.
Diệp Sở vừa muốn đi lên.
Lúc này, phía sau nàng có một người bước tới.
Diệp Sở vừa đi ra khỏi phòng không lâu, Tô Minh Triết cũng ra ngoài.
Tô Minh Triết thấy Diệp Sở ở đằng, liền muốn gọi nàng về phòng.
Khi hắn bước đến, ánh mắt lơ đãng lướt qua.
Vừa lúc hắn thấy Hạ Tuân đi ra từ ngã rẽ.
Tô Minh Triết và Hạ Tuân đều là thành viên của Hoa Thương hội, quan hệ giữa Hạ Tuân và hắn không tồi, hắn cũng hay nhắc đến Hạ Tuân trước mặt Tô lão gia tử.
Tô lão gia tử cũng rất tò mò về Hạ Tuân, vẫn luôn muốn gặp hắn.
Tô Minh Triết cũng không ngờ, hôm nay Hạ Tuân cũng ở đây, chi bằng gọi Hạ Tuân đến gặp Tô lão gia tử.
Vì thế, Tô Minh Triết gọi một tiếng: "Hạ Tuân."
Giọng nói cực kỳ rõ ràng mà đâm vào tai hai người.
Cơ thể Giang Tuân hơi hơi cứng lại.
Trong lòng Diệp Sở hốt hoảng.
Sao biểu ca lại đến đây?
Giang Tuân nghe thấy giọng nói của Tô Minh Triết, khẽ nhíu mày.
Tô Minh Triết đứng ở đó, nếu hắn không quay người nhìn, rất dễ khiến Tô Minh Triết hoài nghi.
Giang Tuân che giấu cảm xúc nơi đáy mắt, rồi hắn xoay người, nhìn qua.
Ánh sáng dịu dàng hạ xuống, gương mặt hắn cũng trở nên rõ ràng.
Vẫn gương mặt kia của Hạ Tuân, nhưng đáy mắt lại mơ hồ có thêm sự yên tĩnh.
Nhỏ đến khó có thể thấy được.
Tầm mắt Hạ Tuân lướt qua Tô Minh Triết, rồi ánh mắt hắn đặt trên người Diệp Sở.
Nhìn rõ vẻ mặt của Hạ Tuân, Diệp Sở đã biết suy đoán của nàng là đúng.
Người đang đứng trước mặt nàng, là Hạ Tuân.
Giang Tuân đã từng nói, bí mật của hắn chỉ có lão sư của hắn biết.
Diệp Sở không thể để chuyện này bị lộ ra.
Phút chốc, tâm tư Diệp Sở thiên hồi bách chuyển, nàng đưa ra quyết định.
Diệp Sở nghiêng đầu, nhìn Tô Minh Triết một cái: "Biểu ca, ta mới nghe thấy người khác nói Hạ giáo đổng có chuyện phải rời đi."
Việc quan trọng bây giờ là không thể để cho Tô Minh Triết tiếp xúc với Giang Tuân.
Nếu không, hắn sẽ nhận ra có điểm sai khác.
Tô Minh Triết cũng không nghi ngờ Diệp Sở, Hạ Tuân đã có việc, tất nhiên không thể quấy rầy hắn.
Sau này có cơ hội, để Tô lão gia tử gặp Hạ Tuân là được.
Diệp Sở thoáng nhìn sắc mặt Tô Minh Triết, biết hắn đã tin, trong lòng cũng thở ra một hơi.
Diệp Sở quay đầu nhìn Giang Tuân.
Trùng hợp nhìn thẳng vào đôi mắt trầm tĩnh đạm nhiên của Giang Tuân.
Giang Tuân vẫn luôn chú ý đến động tác của Diệp Sở, lời nói của nàng cũng rơi vào tai Giang Tuân rất rõ ràng.
Giang Tuân cũng không thể ở đây lâu, hắn thu tầm mắt, nhìn Tô Minh Triết.
Hắn gật gật đầu với Tô Minh Triết.
Sau đó, Giang Tuân xoay người rời đi.
Khởi động ô tô màu đen, chạy thẳng vào trong không khí lạnh lẽo.
Côn Châu.
Giang Tuân đi đến nghĩa trang, chậm rãi mà đi.
Dưới chân là con đường lát đá xanh, lạnh lẽo cứng rắn, con đường cứ kéo dài về phía trước.
Hôm nay, rất ít người đến nghĩa trang.
Không gian chỉ còn lại một khoảng tĩnh lặng.
Giang Tuân dạo bước, vẻ mặt trịnh trọng.
Người được chôn cất ở đây, là bằng hữu của Giang Tuân.
Mà hôm nay là ngày giỗ của Đới Thâm.
Đi đến trước ngôi mộ, Giang Tuân cúi đầu nhìn.
Trước mộ có một bó hoa.
Xem ra đã có người đến thăm Đới Thâm.
Giang Tuân biết người đã mang hoa đến.
Tiếng gió lướt ngang, không khí xung quanh rất lạnh, bao trùm lên bia mộ lặng im.
Suy nghĩ của Giang Tuân nặng nề, nhớ đến những ngày tháng ở trong Ám Các.
Ký ức nặng nề cứ đánh đến tâm trí Giang Tuân, mang theo mùi tanh của máu và cái lạnh thấu xương.
* * *
Đới Thâm là người ở trong Ám Các, lúc hắn vào Ám Các so với Giang Tuân còn sớm hơn.
Tính cách của Đới Thâm và Giang Tuân giống nhau, hai người cũ kng dần trở nên thân thuộc.
Giang Tuân cũng không có nhiều bằng hưu trong Ám Các, Đới Thâm là một trong số đó.
Có một lần, Ám Các nhận được một nhiệm vụ ám sát.
Người thực hiện là Giang Tuân và Đới Thâm.
Trong bóng đêm ngập tràn tĩnh lặng, những tảng mây dày nặng trên bầu trời cũng trải dài, tầng tầng lớp lớp, giống như không có điểm cuối.
Giang Tuân và Đới Thâm không hề phát ra tiếng động mà đi đến một tòa nhà.
Trong phòng không bật đèn, ánh sáng mờ ảo, trong tầm mắt là một khoảng tối đen, làn khói mịt mù như đè nặng lên hai người họ.
Bước chân của họ rất nhẹ nhàng, hơi thở lạnh lẽo như hòa vào trong đêm rét căm.
Hai người tìm chỗ trốn vào, nín thở chờ người khác đến.
Đây là nhiệm vụ đầu tiên Ám Các giao cho Giang Tuân.
Nếu hắn không hoàn thành, sẽ phải chịu sự trừng phạt nghiêm khắc.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, cơ thể của Giang Tuân căng chặt.
Ánh trăng trong trẻo lạnh lùng, nhưng khắp nơi đều bị không khí u ám bao lại, càng tăng thêm vẻ tịch liêu cho nơi này.
Không biết qua bao lâu, có tiếng bước chân nhỏ vụn truyền từ ngoài cửa vào.
Tuy tiếng bước chân của những người đó rất nhỏ, nhưng vẫn bị Giang Tuân và Đới Thâm nghe thấy.
Đôi mắt của họ nhíu lại
Tiếng kẽo kẹt phát ra, cửa mở.
Giang Tuân và Đới Thâm đứng dậy cùng lúc, hai người liên tục tấn công.
Đáy mắt Giang Tuân ngập tràn sát ý, động tác cực kỳ tàn nhẫn, mỗi chiêu đều không lưu tình.
Hàn quang lướt qua, thủy chủ sắt bén đâm xuyên cổ nạn nhân, lạnh như băng.
Lưỡi dao bén nhọn lướt qua màn đêm, cũng xé rách không gian yên tĩnh lắng đọng!
Người bước đến không nghĩ rằng trong phòng đã có mai phục sẵn, bọn họ chậm mất vài giây, sau đó bắt đầu đáp đòn với bọn Giang Tuân.
Lúc này, trên vai trái của Giang Tuân có cái gì đó lạnh lẽo, nhanh chóng đến gần hắn.
Tốc độ rất nhanh, mang theo cả cơn gió lạnh.
Giang Tuân cực kỳ nhạy bén, đã sớm nhận ra động tĩnh bên này.
Hắn cũng không thèm quay đầu lại, đã đưa tay đâm vào người phía đằng sau.
Một tay chém xuống, thủy chủ đâm vào thịt.
Địch nhân cứ vậy mà ngã xuống đất.
Đáy mắt Giang Tuân là một hố sâu, còn chứa đầy sát ý.
Hắn nhanh chóng xoay nghênh chiến với một địch nhân khác.
Đới Thâm là sát thủ hàng đầu của Ám Các, dù đây là lần đầu Giang Tuân nhận nhiệm vụ, nhưng hắn cũng không rơi vào trạng thái bị động.
Hai người phối hợp rất ăn ý, số lượng kẻ thù gấp mấy lần hai người, nhưng động tác của hai người rất tàn nhẫn, từng người một mà ngã xuống.
Lúc này, bên tai Giang Tuân hình như có tiếng gió, cực kỳ rất nhỏ.
Có người ở sau lưng Giang Tuân, muốn xuống tay với hắn.
Giang Tuân đã nhận ra, nhưng phía trước hắn còn đang vướng một người, người nọ không thể giết chết Giang Tuân, nên đã cố tình khiến cho Giang Tuân gặp trở ngại.
Giang Tuân không thể xoay người lại, phần lưng của hắn cứ như vậy mà để lộ trước kẻ địch.
Đáy mắt Giang Tuân chứa đầy hàn ý.
Ánh trăng đã hoàn toàn núp sau tầng mây, không còn chút ánh sáng nào.
Dưới màn đêm nặng nề, là sát ý tỏa ra mãnh liệt.
Trong chớp nhoáng, Đới Thâm chạy đến phía sau Giang Tuân Giang Tuân, đỡ đòn của địch nhân thay Giang Tuân.
Mà cánh tay của Đới Thâm bị tên kia đâm trúng.
Trong khoảnh khắc đó, thủy chủ của Giang Tuân cũng đâm vào người kẻ địch phía trước.
Lạnh băng chủy thủ hoàn toàn đi vào địch nhân ngực.
Giang Tuân và Đới Thâm đồng thời giết chết hai kẻ địch.
* * *
Giang Tuân đột ngột bước ra từ trong suy nghĩ, nơi đáy mắt hiện lên sự đau đớn tột cùng.
Gió lạnh lướt qua, mang theo hơi lạnh thấu xương, không khí xung quanh càng lạnh xuống.
Quan hệ giữa Giang Tuân và Đới Thâm cực kỳ tốt, hai người vẫn luôn nâng đỡ nhau.
Giang Tuân không nói về quá khứ của hắn cho Đới Thâm, Đới Thâm cũng vậy.
Vào Ám Các, khó thoát khỏi sinh tử.
Nhất cử nhất động của họ, đều bị người ngoài khống chế.
Hoàn thành nhiệm vụ này, sẽ còn những nhiệm vụ càng tàn khốc hơn.
Nếu thất bại, sẽ phải đối mặt với sự trừng phạt rất tàn độc.
Người thân, tình hữu nghị..
Đặt trong Ám Các là những chuyện không thể nhỏ bé hơn.
Từ đầu đến cuối họ chỉ cần làm một việc, là giết người.
Giang Tuân muốn thay đổi quy định của Ám Các, hắn đã bỏ ra nỗ lực rất lớn.
Sau này, Đới Thâm ở trong chuyện đó, mất đi tính mạng.
Chỉ nghĩ đến đây, đôi mắt Giang Tuân tối sầm lại.
Khí chất quanh người cũng càng lạnh lẽo.
* * *
Sau khi dùng bữa ở tiệm cơm Hoa Mậu, Giang Tuân rời khỏi Thượng Hải, còn Tô Minh Triết đưa Diệp Sở đến một trường đua ngựa.
Việc Tô Minh Triết chơi ngựa, Tô gia biết rõ.
Từ trước đến nay Tô Minh Triết vẫn luôn xử lý chuyện làm ăn của Tô gia rất tốt, hắn cũng không có sở thích gì khác, chỉ thích mấy trò tiêu khiển.
Tô Minh Triết không làm chuyện phong lưu khắp nơi, cũng không phải người cứ hai ba ngày lại được phóng viên đưa lên tranh nhất, chơi ngựa cũng không phải chuyện gì lớn.
Tô gia mua một trường đua ngựa, mới vừa đưa vào hoạt động cách đây không lâu.
Tô gia rất giàu có, danh tiếng của trại ngựa này cũng không hề nhỏ.
Không ít con nhà giàu đều đưa bằng hữu đến chơi.
Đương nhiên, nếu là danh viện thiên kim muốn học cưỡi ngựa, chỗ này cũng có những con ngựa rất ôn hòa.
Sau khi nghe Lục Hoài nói chuyện, Tô Minh Triết cũng không giống như lúc trước quản lý Diệp Sở quá chặt nữa.
Lúc đầu, hắn chắc chắn sẽ không để nàng trải nghiệm những hoạt động mạo hiểm như vậy.
Chỉ là, nếu như thương pháp của nàng tốt như vậy, thì cưỡi ngựa cũng không phải là việc gì khó.
Tô Minh Triết đưa cho Diệp Sở một bộ trang phục cưỡi ngựa.
Kể từ khi nơi này được xây dựng, Tô Minh Triết cũng đã mua cho nàng một con ngựa nhỏ hiền lành, nuôi đến bây giờ cũng đã lớn.
Con ngựa này rất ngoan, bình thường không gây chuyện cũng không ầm ĩ.
Đôi mắt nó cực kỳ sáng, nhìn qua rất hòa nhã.
Dưới sự giúp đỡ của Tô Minh Triết, Diệp Sở lên ngựa.
Mặc dù Diệp Sở là người lạ, nhưng con ngựa này cũng không có bài xích, Tô Minh Triết yên lòng.
Tô Minh Triết làm như vô tình hỏi: "Lục Hoài chưa dạy ngươi cưỡi ngựa sao?"
Diệp Sở cười cười: "Bọn ta chưa từng đến trường đua ngựa bao giờ."
Tô Minh Triết đạt được mục đích, hắn cười tươi: "Có chút đáng tiếc."
Tuy cử chỉ của Lục Hoài tuy có lễ, nhưng ai có thể biết khi Diệp Sở học cưỡi ngựa, hắn có làm ra mấy động tác thân mật hay không.
Hiện tại, Tô Minh Triết cảm thấy rất an tâm, nhưng sẽ không để lộ ra trước mặt Diệp Sở.
Diệp Sở thong thả cưỡi ngựa, chỗ này rất trống trải bằng phẳng.
Vì có ánh nắng chiều vào, gió mùa đông cũng không còn quá lạnh nữa.
Tô Minh Triết nắm dây cương, đi bên cạnh Diệp Sở.
Phía sau truyền đến tiếng gọi: "Tô đại công tử."
Bước chân của họ dừng lại, Tô Minh Triết kéo ngựa nhỏ, quay đầu nhìn.
Người nọ chạy chậm đến, thấp giọng nói với Tô Minh Triết mấy câu.
Diệp Sở mơ hồ nghe thấy mấy chữ Hoa Thương hội, hình như là chuyện ở thương giới.
Lúc này, sắc mặt Tô Minh Triết trầm xuống, hắn nhìn Diệp Sở, đáy mắt chứa áy náy.
Diệp Sở nhanh chóng mở miệng: "Biểu ca, nếu có việc, ngươi cứ đi trước đi."
Tô Minh Triết không phủ nhận: "Ta giúp ngươi đưa ngựa quay về."
Diệp Sở lắc đầu: "Ta muốn ở lại thêm chút nữa, tính cách nó ngoan như vậy, không cần lo lắng."
Tô Minh Triết suy nghĩ một chút, hắn cũng không muốn quản Diệp Sở quá nghiêm, nên đã đồng ý.
Chờ đến khi bóng dáng Tô Minh Triết, Diệp Sở cong khóe môi.
Nàng nắm chắc dây cương, ngựa đi nhanh hơn một chút, đi phía trước chạy tới.
Ánh nắng sau giờ ngọ* rất tốt, tuy lướt gió mà đi, nhưng khi vận động như vậy, cơ thể nàng cũng nóng lên.
*giờ ngọ: Giữa trưa tầm 11-13 giờ.
Ngựa vẫn chạy nhanh, nàng đã đi tới một nơi rất xa.
Diệp Sở nhẹ nhàng kéo một cái, con ngựa lạp tức nghe lời, thả bước chân đi chậm lại.
Vừa rồi Diệp Sở không nói sự thật cho Tô Minh Triết.
Kiếp trước Lục Hoài đã dạy nàng, chẳng qua là thật lâu rồi không có tập luyện thôi.
Nàng không quá quen thuộc với trường đua ngựa của Tô gia, chuẩn bị đi thăm dò một phen.
Lại nhìn thấy ở phía xa xa có một bóng người.
Sống lưng thẳng tắp, than hình cao lớn.
Hắn cưỡi ngựa, chạy về phía nàng.
Diệp Sở ngẩn ra.
Nàng chỉ còn một suy nghĩ, vì sao hắn lại ở đây?
Hắn càng đến gần, gương mặt kia cũng càng rõ ràng, ngũ quan rất quen thuộc.
Con ngựa kia đi chậm dần, đứng trước mặt nàng.
Lục Hoài gọi một tiếng: "Diệp Sở."
Giọng nói của hắn rõ ràng, bây giờ Diệp Sở mới nhận ra, khung cảnh vừa rồi không phải là ảo giác của nàng.
Diệp Sở sinh nghi: "Sao ngươi lại tới trường đua ngựa của Tô gia?"
Lục Hoài cũng không che giấu tâm tư của hắn: "Ta biết nàng sẽ tới."
Diệp Sở ngẩn ra, nàng không thể không dời tầm mắt
Khóe miệng Lục Hoài hiện lên ý cười: "Cùng nhau đi một chút đi."
Diệp Sở ừ một tiếng.
Lục Hoài quay đầu ngựa, hắn đi qua bên cạnh Diệp Sở, ngựa của họ cùng nhau đi về phía trước.
Lục Hoài thuận miệng hỏi: "Tô Minh Triết đâu?"
Diệp Sở một năm một mười* báo lại: "Bọn ta đi tới tiệm cơm Hoa Mậu đến, hắn có việc đi trước."
*một năm một mười: Nói ra rõ ràng.
Nhắc đến tiệm cơm Hoa Mậu, Diệp Sở chợt nhớ ra một chuyện khác.
Nàng gặp Hạ Tuân ở đó, giúp hắn viện cớ.
Mà bí mật của Hạ Tuân, nàng còn chưa nói với Lục Hoài.
Diệp Sở: "Đúng rồi, ta còn một việc quên nói với ngươi."
Lục Hoài hơi cứng lại, quay đầu nhìn nàng.
Diệp Sở nói rất nghiêm túc: "Giang tiên sinh là sát thủ đệ nhất Dân Quốc, nhưng chưa có một ai nhìn thấy mặt thật của hắn."
Lục Hoài nói tiếp: "Hạ Tuân thường xuyên ở bên ngoài, Hạ gia cũng không để ý chuyện này."
"Hành tung của Giang tiên sinh bất định, không có ai ở Ám Các biết hắn sẽ đến nơi nào."
"Thời gian bọn họ xuất hiện cũng vừa khớp."
"Nàng muốn nói với ta, Giang tiên sinh chính là Hạ Tuân?"
Diệp Sở kinh ngạc: "Ngươi đã sớm đoán ra được?"
Lục Hoài khẽ cười một tiếng: "Vừa rồi nàng cùng lúc nhắc đến bọn họ, ta mới nghĩ đến."
Lúc trước Lục Hoài tiếp xúc với hai người, cơ thể họ nhìn tương tư, nhưng khí chất với khuôn mặt hoàn toàn khác.
Ai lại có thể nối Hạ Tuân và Giang tiên sinh vào với nhau chứ?
Lúc Hạ gia đại công tử còn niên thiếu đã mất tích một lần, sau lại quay về được Hạ gia, tất nhiên sẽ được mọi người sủng ái.
Đoạn thời gian kia, hẳn là hắn bị người khác đưa tới Ám Các.
Cuộc huấn luyện của Ám Các rất tàn nhẫn, không biết vì sao hắn có thể sống trong hoàn cảnh đó.
* * *
Nói qua nói lại, Lục Hoài và Diệp Sở đi đến một con đường.
Ngựa đi rất chậm, đi vào trong rừng, đạp lên cành khô, có thể nghe thấy những tiếng động nhỏ.
Lục Hoài nhìn nhau Diệp Sở, nhưng hành động của họ không có gì thay đổi, nhìn qua rất bình thường.
Bọn họ vừa phát hiện ra một chuyện.
Ngựa của Diệp Sở ôn thuần, nhưng hành động lại có chút khác thường.
Sau khi vào rừng, nó có chút nôn nóng, như đã nhận ra gì đó
Lục Hoài nâng giọng, hỏi Diệp Sở: "Có muốn cưỡi chung ngựa với ta không?"
Lục Hoài đưa tay về phía nàng, nàng không có do dự, đặt tay vào lòng bàn tay Lục Hoài.
Bàn tay của họ dán lên nhau, gió lạnh thổi qua, chỉ cảm thấy bàn tay của người kia rất ấm áp
Lục Hoài hơi dùng sức, Diệp Sở rời khỏi ngựa, hắn trông chừng cơ thể của Diệp Sở, đặt nàng ngồi phía trước mình.
Hắn ôm sát vào bả vai Diệp Sở, cả người nàng đều dựa vào lồng ngực hắn.
Mặc dù chung quanh xuất hiện nguy hiểm, nàng tuyệt đối sẽ không chịu bất cứ thương tổn gì.
Hành động của họ nhìn qua rất thân mật, cho dù là ai đi nữa, đều chỉ nghĩ là họ thấy rừng cây có chút vắng vẻ, muốn làm vài chuyện thôi.
Lục Hoài dán vào lỗ tai nàng.
"Có người mai phục ở đây."
Diệp Sở gật gật đầu, cảm nhận được hơi thở của hắn ở gần bên tai.
Rõ ràng là họ đã đứng trong rừng cây một lúc lâu, những người kia lại không hề nổ súng
Có thể nói mục tiêu cũng không phải là Lục Hoài hoặc Diệp Sở.
Đây là trường đua ngựa của Tô gia, nếu Lục Hoài đoán không sai, mục tiêu của những người kia là người Tô gia.
Lục Hoài cố ý ôm nàng chặt hơn: "Nàng không cần lo lắng, Tô Minh Triết sao có thể nhìn thấy chứ?"
Dường như Diệp Sở có chút kháng cự: "Nhưng mà hắn sẽ sớm đến thôi."
Họ nói mấy câu này, là để cho những sát thủ kia nghe thấy.
Lục Hoài duy trì động tác ban đầu, ôm Diệp Sở trong ngực, họ cưỡi cùng một con ngựa, hắn dùng cơ thể to lớn mà che chở nàng.
Lục Hoài hiểu rõ, sát thủ sẽ không muốn để lộ chuyện này, tuyệt đối sẽ không liên lụy đến hắn
Mà chỉ cần hai người họ rời khỏi khu rừng này, ám vệ của Lục Hoài sẽ lập tức động thủ.
Phía trước là cơ thể mềm mại của thiếu nữ, Lục Hoài lại vô thức ôm chặt thêm một chút.
Trong mắt người ngoài, hai người đang tình chàng ý thiếp, như không thèm để ý đến xung quanh chút nào.
Hai người họ an toàn rời khỏi rừng cây.
Sau khi rời xa rừng cây kia một đoạn.
Phía sau chợt có tiếng súng.
Lục Hoài khóe môi khóe lên, ám vệ đã ra tay.
Rừng cây bị bao vây trùng trùng điệp điệp, những người kia sẽ không có chỗ trốn
Hắn vẫn dùng tay ôm chặt Diệp Sở, vô tình cố ý mà khẽ vuốt ve nàng.
Diệp Sở nghe thấy tiếng súng, nàng đang chú ý động tĩnh phía sau, vẫn chưa nhận ra Lục Hoài có chỗ không đúng.
Nàng hỏi: "Những người đó là ai?"
Nhân cơ hội này, Lục Hoài tiếp tục dán sát vào tai nàng.
"Mục tiêu của họ không phải là ta."
"Là Tô gia?"
Hơi thở ấm áp truyền đến, giọng nói trầm thấp quấn quanh bên tai nàng, vàng tai bỗng chốc đỏ lên.
Tầm mắt Lục Hoài chậm chậm rơi xuống, cục diện căng thẳng ở đằng sau cũng không làm hắn bị ảnh hưởng.
Những sát thủ kia đã thấy chuyện không nên thấy, chạm đến sát tâm không nên động, sao có thể để lại tính mạng cho họ chứ?
Người của hắn sẽ xử lý tốt chuyện này.
Trong rừng cây, ám vệ cùng sát thủ đang bắn nhau, rất kịch liệt.
Ngoài bìa rừng, hắn ôm nàng trong lồng ngực, cúi đầu chìm vào hương thơm.
Không khí bên này vừa yên bình vừa hài hòa, không hề bị quấy phá.
Phía sau tràn ngập mùi thuốc súng, trên người nàng tỏa ra mùi hương nhàn nhạt, từng chút lại từng chút một vào trong mũi hắn.
Giống như họ đang ở giữa tình cảnh nguy hiểm, nhạn lấy một chút dịu dàng.
Cái loại cảm giác đầy nguy hiểm này
Càng khiến cho người khác trầm mê..