Trong màn đêm tĩnh lặng, không thể nhìn rõ mặt của hai người.
Lục Hoài nhẹ nhàng đặt thân thể của Diệp Sở xuống, cùi người đặt nàng xuống nệm.
Nàng đã ngủ say, thân tể rất mềm mại, tùy ý để hắn bắt lấy.
Rất nghe lời.
Lục Hoài duỗi tay kéo, thay nàng đắp chăn.
Hắn ngồi ở mép giường, im lặng ngắm nàng.
Sợ ảnh hưởng đến nàng, Lục Hoài không bật đèn.
Xe lửa chạy như bay, ánh sáng bóng tối xen vào nhau, rơi lên mặt Diệp Sở.
Lục Hoài đưa tay lên, khẽ đùa nghịch với mái tóc hơi rối của nàng.
Như nhận ra có người đang ở cạnh, Diệp Sở khẽ nhíu mày, muốn tránh đi bàn tay đang đặt trên má nàng.
Hắn dùng lại, không động đậy.
Trong giấc ngủ nàng khẽ ưm một tiếng.
Lại nhanh chóng im lặng.
Khóe miệng Lục Hoài hiện lên ý cười.
Không biết hắn đã ở đây bao lâu, khi hắn rời đi, Lục Hoài kéo bức màn, trong phòng tối lại.
Cho đến khi Diệp Sở tỉnh lại, trời đã sáng.
Nàng nằm trên giường của toa xe, chăn cũng được đắp kín.
Diệp Sở dần lấy lại tỉnh táo.
Nàng mới nhớ ra một chuyện, nàng ngủ từ khi nào?
Sao mà nàng lại không có chút ấn tượng nào cả.
Lúc này, Lục Hoài đi tới tìm nàng, Diệp Sở không nghĩ tiếp nữa.
Đoàn tàu lại kéo còi, xe lửa sắp đến trạm, đến Thượng Hải.
Diệp Sở cùng Lục Hoài xuống xe lửa, đám đông hỗn loạn, hắn che chở nàng lên xe.
Lục Hoài đưa nàng đến khách sạn Hòa Bình trước, sau khi xử lý lớp dịch dung, đổi quần áo, mới trở về Diệp Công Quán.
Mùa đông ở Thượng Hải rất lạnh, Lục Hoài đưa Diệp Sở về nhà.
Một chiếc ô tô màu đen đậu trước cửa Diệp Công Quán, xe đã khởi động, như đã sẵn sàng đi đâu đó.
Diệp Sở đi vào trong, dáng vẻ an tĩnh, bước đi ổn trọng.
Gần đến Tết, nhưng không khí ở Diệp Công Quán lại ngưng trọng.
Trên đường không nhiều người, trong lòng Diệp Sở đã có dự cảm.
Diệp Sở đặt hành ký vào phòng, sau đó bước ra phòng khách, nàng bắt gặp vẻ mặt nặng nề của Tô Lan và Diệp Quân Chiêu.
Vẫn như mọi khi.
Hôm nay là ngày giỗ của Diệp Tự, người của phòng tuần bộ đã tìm thấy thi thể của nàng ấy.
Chuyện đã xảy ra cách đây mười ba năm.
Nhưng Diệp Tự mất, là nút thắt của Tô Lan cùng Diệp Quân Chiêu.
Sự ra đi của người con đầu lòng khiến hai người bị đả kích rất lớn, chuyện nàng ấy ra đi cũng thành một điều cấm kỵ ở Diệp gia.
Đồng thời, cuộc hôn nhân của họ xảy ra mâu thuẫn, vĩnh viễn không thể hàn gắn như trước nữa.
Hôm nay, Diệp gia đến khu nghĩa trang ở ngoại ô Thượng Hải.
Sắc trời mờ tối, u ám cực kỳ.
Xe Diệp gia dừng lại, họ đi tới một ngọn núi, dừng lại trước một khu mộ.
Đó là nơi an nghỉ của đại nữ nhi Diệp gia, một người ra đi ngoài ý muốn.
Tô Lan mang theo một bó hoa nhỏ màu trắng, đưa cho con người nhỏ bé ở mộ phần.
Là loài hoa mà Diệp Tự thích.
Ký ức về Diệp Tự, viễn viễn dừng lại vào mùa đông mười ba năm về trước.
Diệp Sở đốt một nén nhang, trong lòng cầu mong nàng ấy mạnh khỏe.
Mây đen che kín Thượng Hải, dùng mắt thường cũng nhận ra trời sắp đổ một cơn mưa lớn.
Họ im lặng đứng nhìn ngôi mộ, bóng lưng nghiêm nghị.
* * *
Ở một nghĩa trang ở Bắc Bình.
Khoảng thời gian này không phải ngày bái tế hay tảo mộ, nghĩa trang rất vắng, an tĩnh không chút âm thanh.
Thỉnh thoảng cũng có một cơn gió thổi đến, nhưng cũng nháy mắt tan đi.
Lúc này, một chiếc ô tô dừng trước cửa mộ viên.
Bốn phía vắng lặng, không có người qua lại, chỉ có một chiếc xe đậu ở đó.
Không bao lâu sau, một nữ tử mặc áo khoác đen bước xuống.
Trên tay còn cầm một bó hoa.
Gương mặt nàng ấy không hề có chút cảm xúc nào, ánh mắt trầm tĩnh.
Nàng ấy đứng bên xe, đứng đằng xa.
Nàng ấy nhìn mộ viên, ánh mắt kia như xuyên qua không khí lạnh lẽo, không biết điểm đến.
Giây tiếp theo, nàng ấy thu lại tầm mắt, bước đi về phía mộ viên
Người đó là Anh Túc.
Hôm qua trời đổ tuyết, một lớp tuyết mỏng phủ lên khắp mộ viên.
Sáng sớm nay, tuyết cũng đã dừng, sắc trời lại rất tối.
Tuyết dần tan đi, trên mặt đất là một mảng ẩm ướt.
Không khí cứ như đang trôi nổi, sương mù dày, sương trắng cả, mờ mờ ảo ảo trong mộ viên.
Anh Túc đi vào màn sương, trên quần áo cũng hơi ẩm ướt.
Dưới chân Anh Túc là đôi giày da tinh xảo, giày đạp lên mặt đất lầy lội.
Bùn đất thỉnh thoảng bắn lên, dính vào vạt áo của nàng ấy, lạnh lẽo.
Anh Túc lại như không biết, mắt nhìn thẳng, không hề dừng bước.
Coa người thường xuyên quét tước trong khu mộ, cho nên xung quanh vẫn coi là sạch sẽ.
Mắt Anh Túc đặt trên một phần mộ, nàng đi qua một con đường dài.
Cuối cùng, nàng dừng chân trước một bia mộ.
Trên bia mộ không khắc thêm gì, chỉ là khoảng trắng trơn.
Trừ chuyện này, bia mộ này không khác gì với cái bên cạnh.
Chỉ có Anh Túc biết, dưới bia mộ này cái gì cũng không có, rỗng tuếch.
Anh Túc vẫn hành động như đi thăm mộ, dâng hương hóa vàng mã, rồi lại tế bái.
Giống như nằm bên dưới đó là bằng hữu của nàng ấy.
Cuối cùng, nàng ấy khom lưng đặt bó hoa khô lên mộ.
Bó khoa không biết tên cứ thế đặt lên ngôi mộ, lấp lại chỗ trống.
Khi Anh Túc đứng lên, ánh mắt vẫn nhìn vào bó hoa khô.
Bóng dáng của nàng ấy ẩn sau lớp sương, rất cô đơn.
Anh Túc dần rời khỏi suy nghĩ, ký ức càng in sâu
* * *
Anh Túc còn nhớ rằng trước khi nàng ấy ra khỏi nhà lần cuối, bên cạnh bàn của nàng ấy đặt một bó hoa.
Có lẽ là màu trắng, có thể là màu gì đó khác.
Ký ức đã quá cũ, đến nỗi nàng ấy cũng không nhớ rõ nữa.
Chỉ có hương thơm nhẹ nhàng kia, vẫn mơ hồ quấn quanh mũi nàng ấy.
Khi đó nàng ấy nói là thích, mẫu thân đã đặt nó trong phòng nàng ấy.
Nhưng không lâu sau, nàng ấy bị bắt cóc.
Sau khi Anh Túc bị bắt đi, lại được Đới Sĩ Nam cứu ngoài ý muốn.
Ông đã có nàng ấy một cơ hội, là trở thành một đặc công.
Khi Anh Túc vừa đến Bắc Bình, Đới trưởng quan vì tránh cho nàng ấy bỏ trốn, vẫn luôn sai người giám sát nàng ấy.
Cũng có không ít người giống như nàng ấy, cần phải trải qua huấn luyện chuyên nghiệp.
Những người được huấn luyện, đều phải ở trong một tòa nhà.
Không được bên trên cho phép, không được ra ngoài.
Cho dù là thỉnh thoảng phải thi hành nhiệm vụ, cũng sẽ có người đi giám sát bọn họ.
Ở trong số đó, Anh Túc học nhanh nhất, làm tốt nhất.
Khi Anh Túc biết mình có khả năng chạy trốn được, trong lòng nàng ấy dao động.
Tối hôm đó, cuối cùng Anh Túc tìm được một cơ hội thoát khỏi ngôi nhà đó.
Nàng ấy tránh thoát khỏi bảo vệ, những điều nàng ấy đã học được ở đây.
Không bị một ai phát hiện, nàng ấy yên tâm cho rằng mình sẽ bình an rời khỏi đó.
Khi Anh Túc cho rằng mình sắp rời khỏi đây, nàng ấy nhận ra ở cuối hẻm nhỏ, có người đã đứng sẵn chờ nàng.
Anh Túc vĩnh viễn nhớ rõ khung cảnh lúc ấy.
Ánh sáng tối mờ trong con hẻm, Đới trưởng quan cứ im lặng đứng vậy.
Ông bước ra từ góc tối, mắt nhìn đến chỗ Anh Túc.
Anh Túc nhận ra mình hoàn toàn đã bị bao vây.
Tuy những thủ vệ ấy ẩn trong góc tối, nhưng Anh Túc vẫn cảm thấy có vô số họng súng chĩa vào mình.
Chỉ cần nàng ấy có chút hành động lạ, vô số viên đạn sẽ lướt gió ghim vào nàng ấy.
Bắn chết nàng ấy tại chỗ.
Không có gì có thể sánh với mất đi hy vọng, chuyện đó khiến con người ta càng tuyệt vọng.
Mỗi một cữ động của nàng ấy đều bị người khác khống chế.
Suy nghĩ của Anh Túc trở nên rõ ràng, trong nháy mắt đã hiểu ra dụng ý của Đới trưởng quan.
Thì ra những gì mà nàng ấy thầm mừng, cho rằng mình có thể thuận lợi trốn đi.
Không ngờ hành động đó ở trong mắt người khác, là hành vi không biết tự lượng sức mình.
Đới trưởng quan biết Anh Túc thông minh hơn người, đây là ưu điểm của nàng ấy.
Cũng vì thế, đây chính là một rào cản, khiến nàng ấy không thể trở thành một đặc công chân chính.
Giống như đêm nay, chỉ cần Anh Túc tìm đúng cơ hội, nàng sẽ không để bản thân mình bị bắt nhốt.
Mà đây cũng chính là tối kỵ của đặc công.
Một đặc công gần như hoàn mỹ, nhưng lòng lung lay, không thể khống chế.
Vậy thì ông tình nguyện chọn một người biết nghe lời, sẽ tuân theo mệnh lệnh.
Cái ông muốn là một người vì nhiệm vụ, vì tổ chức, có thể trả giá bằng tính mạng.
Không phải người trốn vào góc tối, đặt chuyện cá nhân lên đầu tiên.
Khi Đới trưởng quan nhận ra ý đồ muốn bỏ trốn của Anh Túc, ông đã cố ý thả lỏng sự quản chế của nàng ấy.
Ông để Anh Túc cho rằng nàng ấy có cơ hội đào tẩu, hơn nữa là thoát ra thuận lợi.
Để đến cuối cùng Anh Túc mới phát hiện ra rằng, đây chính là một cái bẫy mà ông đã giăng ra sẵn mà thôi.
Đến lúc này, Anh Túc sẽ tỉnh mộng, không tiếp tục phạm sai lầm.
Ông sẽ khiến Anh Túc biết rằng, bất kể Anh Túc trốn đi đâu, cũng không thể thoát ra khỏi phạm vi mà ông giám thị.
Tính khí của Anh Túc rất lớn, vừa hay có thể áp chế tính cách của nàng ấy
Đới trưởng quan đã hao tổn rất nhiều tâm tư lên Anh Túc, bởi vì ông biết Anh Túc là người có tài, ông không muốn từ bỏ dễ dàng như vậy.
Khi đó Anh Túc không giữ được tỉnh táo như bây giờ, lần đầu nàng ấy làm chuyện như vậy đã mất đi một tấc vuông.
Sắc mặt nàng trắng bệch, cắn chặt môi, lại không nói lời xin tha.
Cho dù là đến lúc này, Anh Túc vẫn không hề chịu thua.
Nàng ấy lẳng lặng nhìn Đới Trưởng quan, không nói lời nào.
Đới trưởng quan bước lên một bước, đi tới trước mặt Anh Túc.
"Anh Túc, ta cứu ngươi, vậy là ngươi cho rằng ta là nhà từ thiện à?"
Xung quanh yên lặng một lúc, Anh Túc lắc đầu.
Đới trưởng quan tiếp tục nói, giọng nói cực kỳ áp bách: "Ta chưa bao giờ nhận người vô dụng."
Anh Túc nhìn vào mắt Đới trưởng quan, không dời mắt.
Nghe thấy mấy câu đó, gương mặt Anh Túc ảm đạm đi nhiều.
Giọng nói của Đới trưởng quan rất lạnh, vang rõ bên tai Anh Túc.
"Lúc này, ta cho ngươi hai con đường, một là đưa ngươi đến chỗ bọn buôn người, không để ý nữa."
Đới trưởng quan chưa nói hết, nhưng Anh Túc đã hiểu ý của ông.
Nếu nàng ấy còn quay về, Đới trưởng quan sẽ khiến nàng aya không thể thoát ra thêm nữa.
Đới trưởng quan tiếp: "Hai là vứt bỏ quá khứ, trở thành một đặc công chân chính."
Đêm đó, trong con ẻ lạnh giá, những sự áp bách đặt dưới lời nói đầy bình tĩnh, với sẽ nặng nề của không khí xung quanh.
Anh Túc vĩnh sẽ không quên.
Nàng ấy nhớ rõ khi ấy lòng bàn tay siết chặt, tiếng tim đập như trống trong lồng ngực.
Nàng ấy thậm chí còn không nghe rõ giọng nói phát ra từ miệng mình.
Khi nàng ấy nói ra lựa chọn, giọng nói như đã bay xa.
"Ta chọn cái thứ hai."
Anh Túc hiểu, từ nay về sau, nàng ấy phải trở thành một con người hoàn toàn mới.
Không có quá khứ, cũng không có tương lai.
Gió chợt nổi lên, thổi bay góc áo của Anh Túc.
Gió táp vào xương, không khí tịch lặng.
Anh Túc dàn bình tĩnh lại, bàn tay nắm chặt buông lỏng ra, ánh mắt nàng ấy lại đặt lên bia đá.
Nàng ấy biết, người trong nhà đều cho rằng nàng ấy đã chết.
Mà hôm nay, là ngày giỗ của nàng ấy.
Mỗi năm khi tới ngày này, Anh Túc đều sẽ tới nghĩa trang tế bái.
Không ai biết, người Anh Túc tế bái là ai.
Cũng không ai biết, tên thật của Anh Túc và cả thân phận thật.
Bây giờ, trên cõi đời chỉ có một vị tiểu thư Diệp gia đã mất.
Diệp Tự.
Lúc này, ánh mắt Anh Túc tối xuống, vô cùng kiên định.
Chuyện quá khứ, cứ để nó qua đi, không thể thay đổi.
Đây vốn là con đường mà nàng ấy đã chọn.
Bây giờ, chỉ cần nàng ấy có thể che chở cho người nàng ấy yêu thương, vậy là tốt rồi.
* * *
Cục đường sắt ở Bắc Bình.
Có người tránh đi những người khác, vào một văn phòng.
Hắn là ám vệ của Lục Hoài, muốn đến đây để lấy một thứ.
Cửa sổ đóng chặt, màn cửa bị kéo xuống, trong phòng tối mờ.
Lúc này, văn phòng không có người, một khoảng im lặng.
Ám vệ tìm thấy danh sách khách đi tàu trong mấy hôm nay.
Thời gian gấp rút, hắn không kịp nhìn kỹ.
Ám vệ vừa để ý động tĩnh xung quanh, vừa dùng mini camera chụp lại hình.
Khi cửa văn phòng mở ra một lần nữa, bên trong đã về lại như cũ.
Không một ai nhận ra, văn phòng này đã từng có người ghé thăm.
Một nơi khác, khách sạn Hòa Bình ở Thượng Hải, điện thoại reo lên, Lục Hoài nhanh chóng nhận lấy.
Bên kia đầu dây là ám vệ vừa đột nhập cục đường sắt lấy đi tin tức.
Sau khi ám vệ lấy được tin, nhanh chóng gọi cho Lục Hoài.
Ám vệ bẩm báo: "Tam thiếu, có chút chuyện này."
Giọng nói Lục Hoài đè xuống: "Ngươi nói."
Ám vệ nói: "Ngươi để ta nhìn chằm chằm hành khách đi xe, điều tra xem có tên Dung Mộc hay Mạc Thanh Hàn hay không."
Lục Hoài: "Ừm."
Mạc Thanh Hàn đột nhiên xuất hiện ở trên xe lửa, hơn nữa còn nói chuyện với Diệp Sở.
Nếu hắn đã lên tàu đi Bắc Bình, chắc chắn sẽ để lại dấu vết.
Ám vệ: "Tung tích của Mạc Thanh Hàn thì không có, nhưng tên một chuyến xe rời Bắc Bình hôm qua, có tên của Dung Mộc."
Lục Hoài nhíu mày: "Dung Mộc đi đến đâu?"
Giọng nói của Ám vệ truyền đến: "Thượng Hải."
Sau khi để ám vệ báo cáo hết nội dung, Lục Hoài đặt điện thoại xuống.
Hôm ấy Diệp Sở đụng phải Mạc Thanh Hàn trên xe lửa, nhưng hộ không tìm thấy tên Dung Mộc và Mạc Thanh Hàn trong danh sách hành khách.
Mạc Thanh Hàn nhất định là đã dùng thân phận khác.
Mà hôm qua, Dung Mộc lại đột ngột xuất phát từ Bắc Bình đi tới Thượng Hải.
Xem ra, Mạc Thanh Hàn chuẩn bị dùng thân phận Dung Mộc một lần nữa, tới Thượng Hải làm việc.
Không biết việc xảy ra vào mấy hôm trước, có liên quan đến hán không..
Lục Hoài rơi vào trầm tư, đôi mày hơi nhíu lại, hắn có chút đau đầu.
Mấy hôm nay bôn ba khắp nơi, thể xác và tinh thần của hắn đều mệt mỏi.
Đầu Lục Hoài đau như muốn nứt ra, hắn vừa nhắm mắt một lát, đã chìm vào giấc ngủ.
Tuy rằng Lục Hoài đã kiệt sức, nhưng đêm nay, hắn mơ thấy một giấc mơ.
Hắn mơ thấy một cảnh hoàng hôn.
Lục Hoài đang ở trong chuyến xe lửa, xe lửa chạy như bay đến Thượng Hải.
Hắn đi cùng một nữ tử, hai người đối diện nhau, bên ngoài cửa là phong cảnh lướt qua.
Giống với những giấc mơ trước, khuôn mặt nữ tử kia vẫn không thể nhìn rõ.
Nàng mặc một bộ sườn xám, vóc người cân đối, làn da rất trắng.
Hình như người đó muốn nói cái gì, nàng còn chưa kịp nói, những lời đó bị nghẹn lại ở yết hầu.
Lúc này, cơ thể nàng bỗng dưng nghiêng qua, ngã thẳng vào lồng ngực của Lục Hoài.
Lục Hoài theo bản năng ôm lấy nàng, cảm giác nóng rực ấy, rất thân quen.
Hắn khẽ nhíu mày, nữ tử này đang phát sốt, nhiệt độ rất cao.
Lục Hoài bế ngang nàng lên, đi nhanh về phía giường.
Hắn nhẹ nhàng đặt nàng xuống, để nàng dựa vào giường.
Trong xe có nước ấm, Lục Hoài rót một ly nước, đít nàng uống.
Hắn ôm nữ tử kia, giúp nàng nằm ngồi, giúp cô không bị ngã xuống
Người nàng cực kỳ nóng, khắp nơi trên người đều nóng lên, Lục Hoài dán sát lại nàng, nhiệt độ này truyền đến hắn.
Ý thức nàng có chút mơ hồ, miễn cưỡng uống được thuốc.
Lục Hoài vừa đặt ly xuống, nàng đã hôn mê bất tỉnh.
Chiều tà trong toa xe, nắng chiều chiếu đến, nữ tử kia nhìn rất nhỏ yếu.
Thân thể của nàng mềm mại, sắp trượt xuống.
Lục Hoài duỗi tay một tiếp.
Cơ thể nàng hơi nghiêng, mái tóc ngoang ngoãn xuyên qua kẽ tay hắn, lại nhanh chóng trốn đi.
Tay Lục Hoài lướt xuống, đặt bên hông nàng, eo nhỏ hơi gầy, khó mà nắm lấy.
Cảm giác nhẵn nhụ, rất chi là thân quen, Lục Hoài ngẩn ra.
Nữ tử này vẫn sốt cao, thiếp đi trong ngực hắn.
Trời đã tối, sắc trời tối đi, ánh sáng trong toa xe hơi mờ, Lục Hoài vẫn không rời đi.
Lục Hoài vẫn không yên tâm, nằm xuống bên cạnh nàng, cũng không sợ bị lây bệnh.
Lục Hoài duỗi tay, tay hắn đặt lên trán nàng, cơn sốt của nàng đã hơi hạ xuống, nhiệt độ cơ thể đã về mức bình thường.
Đêm nay, hai người ôm nhau mà ngủ.
Hắn giúp nàng đắp lại chăn, còn hắn thì cứ vậy mà ngủ.
Xe lửa chạy về Thượng Hải, vượt qua khoảng không yên tĩnh.
Lục Hoài thể cảm nhận được tiếng thở nho nhỏ.
Hơi thở của nàng dán lại gần hắn, ngay bên tai.
Trong đêm đông tĩnh lặng, lại có chút ấm áp xuất hiện.
* * *
Khi Lục Hoài mở mắt ra, trời còn chưa sáng.
Vừa nãy chỉ là một giấc mơ, nơi này vẫn là căn phòng lạnh lẽo ở khách sạn Hòa Bình.
Ấm áp trong tay đã mất, mái tóc nàng chảy qua ngón tay anh.
Tay hắn vẫn còn cảm giác khi ôm eo nàng.
Cơ thể nữ tử ấy rất chân thật.
Lại biến mất trong đêm tối.
Đôi mắt Lục Hoài trầm xuống.
Là khung cảnh tương tự, nó là một giấc mơ quen thuộc..
Chuyện xảy ra mấy hôm trước, hắn không thể cho qua.
Lục Hoài cúi đầu, vuốt ngón tay, nơi đó vẫn còn chúa cảm giác thân quen.
Tim hắn càng đập nhanh hơn.
Hắn nghĩ đến một giả thiết khác.
Người kia, là nàng đi.
* * *
Tác giả có lời muốn nói: Chương hôm nay siêu ngọt~.