Editor: Tiểu Nhã
Chu Nhược Thủy nửa híp mắt dựa trên gối màu lục đậm, khóe miệng hơi rũ, ấn đường hơi nhíu, toàn bộ sắc mặt như sâu kín, khuôn mặt trắng lộ ra che dấu không được phong thái, lại bởi vì vài phần phiền muộn mà mất đi vài phần thư thái.
Bài trí trong phòng rất nhã nhặn và thanh lãnh, màn lưới màu xanh lá, màn giường màu xanh lá, ngăn tủ màu đen đặt quần áo, bên cạnh giường đặt một đàn cổ, bàn, án kỉ tất cả đều dùng gỗ hoa lệ, tốt nhất.
Tất cả chi phí đều thực tốt, nhà ở cũng bày rất nhiều đồ vật trân quý. Chu Nhược Thủy là đích nữ Thượng Thư phủ, mẫu thân lại là đích nữ đại đô đốc Kinh Châu, thân phận như vậy, cuộc sống Chu Nhược Thủy ở Thượng Thư phủ cũng tính không tồi.
Lư hương một bên nhè nhẹ tỏa hương khí, Chu Nhược Thủy thích nhất hương mai. Chu Nhược Thủy nhìn ngoài cửa sổ mưa xuân tí tách, từ ba ngày trước từ trong mộng tỉnh lại, mới phát hiện chính mình trở lại sáu năm trước. Suốt ba ngày, Chu Nhược Thủy lúc này mới thật sự biết chính mình sống lại.
Lúc này Chu Nhược Thủy bất quá mới chín tuổi, từ mười lăm tuổi chết thảm đến đột nhiên trọng sinh đến chín tuổi, Chu Nhược Thủy còn có chút mê mang. Nghĩ đến kiếp trước bản thân đã chịu nhiều đau đớn, Chu Nhược Thủy vẫn cảm thấy thân mình đau đến tận xương tủy. Còn có mẫu thân cùng ca ca uổng mạng, trong mắt Chu Nhược Thủy toát ra một tia quỷ khí.
Kiếp trước bọn họ hại chết mẫu thân cùng ca ca, còn hãm hại chính mình khiến mình tuổi còn trẻ hương tiêu ngọc vẫn, bọn họ rõ ràng là người thân, dù Chu Nhược Thủy biết bọn họ lạnh nhạt, nhưng sao lại có thể bạc tình đến nỗi này?
Một hồi lâu, một tỳ nữ mặc y phục màu xanh nhạt như màu lá sen bưng một chén canh nấm tuyết vào phòng, thấy Chu Nhược Thủy lãnh đạm nhìn ngoài cửa sổ, nhíu mày, đem mộc án tới trên bàn, cầm kiện áo choàng khoác trên người Chu Nhược Thủy, ôn nhu hỏi nói:
"Tiểu thư, hôm nay đi đại sảnh dùng bữa tối, vậy dùng chút canh nấm tuyết lót bụng?"
Nghe được thanh âm quen thuộc, Chu Nhược Thủy quay đầu lại, đáy mắt mang theo nhàn nhạt ấm áp. Tỳ nữ gọi Mặc Trúc, từ nhỏ hầu hạ Chu Nhược Thủy.
"Được, mang đến đây đi."
Chu Nhược Thủy nhớ rõ, mẫu thân bị phụ thân bóp chết, là Mặc Trúc gắt gao bảo hộ mẫu thân, bị phụ thân một chân đá đâm vách tường cuối cùng bỏ mình.
Chu Nhược Thủy trước sau như một lãnh đạm, Mặc Trúc là quen dáng vẻ Chu Nhược Thủy, chỉ cảm thấy tiểu thư ba ngày trước tỉnh lại, tựa hồ có chút không giống nhau. Tuy rằng như cũ lãnh đạm, nhưng đáy mắt lại có hàn khí không hòa tan được.
Mặc Trúc tuy rằng nghi hoặc nhưng cũng chưa từng hỏi, nàng là nha hoàn, cả đời đều trung thành với tiểu thư, tiểu thư mặc kệ biến thành bộ dạng gì đều là tiểu thư chính mình.
Mặc Trúc đem chén sứ canh nấm tuyết đưa cho Chu Nhược Thủy, Chu Nhược Thủy tiếp nhận tới một ngụm một ngụm từ từ ăn. Chu Nhược Thủy nghĩ đến đêm nay có thể nhìn thấy kẻ thù kiếp trước, khóe miệng nổi lên một trận cười lạnh, lại lần nữa gặp mặt...
Sau nửa canh giờ, Chu Nhược Thủy mang theo Mặc Trúc, Mặc Lan đi sảnh chính. Trong Thượng Thư phủ, núi giả đá lởm chởm, cây cối thành đàn, đình đài lầu khắp nơi san sát, cái ao thanh lẫm, hoa trên cột trụ hành lang điêu khắc rất tinh tế, tỉ mỉ.
Chu Nhược Thủy nhìn mình nhiều năm như vậy, lúc này mới phát hiện, mấy thứ này là Lý di nương yêu thích nhất. Mẫu thân xuất thân đại tộc, tuy chi phí tinh xảo nhưng càng thích đại khí huy hoành, ngược lại Lý di nương, xuất thân Giang Nam, yêu nhất đình đài lầu các.
Chu Nhược Thủy lãnh đạm cười, kiếp trước, bản thân cho rằng toàn bộ đều nhìn thấu, không nghĩ tới sống lại một đời càng thêm cẩn thận. Trong Thượng Thư phủ, phụ thân chưa từng tự mình coi mẫu tử ba người là chủ nhân.
Chu Nhược Thủy đến sảnh chính, nhìn thấy các chủ tử đều tới, Chu Nhược Thủy nhìn đến người xa cách đã lâu "Thân nhân", thật có chút "Hoài niệm" đâu.
Chu Nhược Thủy mang theo nhàn nhạt ý cười hướng mẫu thân Dư thị hành lễ, sau ngồi vào vị trí mình. Chu Nhược Thủy cùng Chu Hàn Minh là song sinh, Dư thị từ khi sinh hạ đôi long phượng, liền không thể.
Không phải Dư thị không thể sinh, chỉ là trong lòng Dư thị đối Chu Thái chán ghét, sinh hài tử giống như trách nhiệm, không bao giờ chịu gần Chu Thái. Dư thị vô sủng, dựa vào thử thách gia thế cùng một đôi con cái chặt chẽ trụ trong phủ, vì thế Chu Nhược Thủy cùng Chu Hàn Minh ở trong phủ sống cũng không tồi.
Tính tình Chu Nhược Thủy lãnh đạm giống Dư thị, mà Chu Hàn Minh tuy rằng cũng lãnh đạm, lại so với Chu Nhược Thủy tốt hơn một chút.
Mà có người lại không quen nhìn bộ dáng Chu Nhược Thủy lãnh đạm thanh cao, châm chọc nói:
"Đại tỷ tỷ, ngươi làm sao chỉ đối mẫu thân cùng đại ca ca cười, không cười với muội muội cùng di nương? Chẳng lẽ khinh thường chúng ta sao?"
Nói chuyện là Chu Dung. Chu Nhược Thủy nâng đôi mắt xem qua, Chu Dung chỉ cảm thấy lạnh băng vô cùng, cả người run lên, tránh ở sau Lý di nương không nói lời nào.
"Đại tiểu thư hà tất dọa Dung nhi, Dung nhi còn nhỏ..." Lý di nương thấy Chu Dung bị dọa đến lập tức không vui, nhìn Chu Nhược Thủy thập phần bất mãn.
Chu Nhược Thủy gợi lên một nụ cười lạnh, khinh thường nhìn Lý di nương.
"Lý di nương có con mắt nào nhìn đến ta dọa Nhị muội? Lý di nương, Nhị muội là Thượng Thư phủ Nhị tiểu thư, dù là thứ xuất di nương sinh ra, cũng không phải di nương ngươi nửa nô nửa chủ có thể thẳng gọi tên."
Chu Nhược Thủy nói xong sắc mặt Lý di nương lập tức khó coi, Chu Nhược Thủy trong lòng khinh thường, kiếp trước mình có thể đánh bại Lý di nương, chỉ nhìn đến tâm mẫu thân như nước lặng lười đối phó nàng ta thôi. Một đời này, mình tuyệt đối sẽ không bỏ qua đôi mẹ con này.
"Còn có, Lý di nương, ngươi bất quá là di nương, khi nào có thể ngồi xuống nói chuyện? Nhị muội còn đứng?"
Nước Đại Tề có đích thứ tôn ti thập phần rõ ràng. Con vợ cả ở trong nhà địa vị cao, mà di nương, bất quá là nô tài, trừ phi ban ngồi, nếu không tuyệt không thể ngồi. Lý di nương ở Thượng Thư phủ xưa nay ngang ngược kiêu ngạo, không nghĩ tới hôm nay Dư thị không mở miệng lại bị Chu Nhược Thủy răn dạy.
Lý di nương tưởng phản bác lại phát hiện vô pháp mở miệng, luật Đại Tề như này, Lý di nương chỉ có thể căm giận đứng dậy. Chu Nhược Thủy là đích nữ, so thứ nữ cao không phải nhỏ tí tẹo, so di nương càng không biết cao thế nào.
Lý di nương thầm hận không thôi, tuy chưa từng dùng ánh mắt oán hận bắn thẳng đến Chu Nhược Thủy, nhưng đáy mắt lãnh quang lại hận. Di nương! Di nương! Vì sao chính mình là thiếp! Rõ ràng lão gia yêu thích mình, lại bị Dư thị cùng một đôi con cái chiếm thế thượng phong!
So sánh với Lý di nương không cam lòng, Dư thị cùng Chu Hàn Minh còn lại có chút kinh ngạc Chu Nhược Thủy, cử chỉ hôm nay, như thế nào đột nhiên nhằm vào Lý di nương? Bất quá hai người đều có chừng mực người, nghĩ đêm nay trở về hỏi một chút Chu Nhược Thủy xem.
"Lão gia tới." Nhìn đến Lý di nương thua ở trong tay Chu Nhược Thủy, Vệ di nương cùng Tề di nương đều cao hứng. Hai người vốn định mượn cơ hội nói Lý di nương vài câu, lại phát hiện Chu Thái tới, vội vàng mở miệng hành lễ.
"Phụ thân." Nhìn đến Chu Thái tới, Chu Nhược Thủy biết, bên ngoài đấu tranh tạm thời kết thúc, chẳng qua, kế tiếp thời giab ăn cơm, không biết có thể hay không thái bình.
Chu Thái tới, tự nhiên là muốn ăn cơm. Chu Thái ngồi vào chủ vị, Dư thị ngồi vào bên tay trái Chu Thái, Chu Nhược Thủy ngồi gần Dư thị,Chu Hàn Minh ngồi vào bên phảu Chu Thái.
Lý di nương nhìn đến vị trí Dư thị mẫu tử ba người thầm hận không thôi. Chính nàng cũng sinh một con nam một nữ, lại vĩnh viễn ngồi không đến vị trí này!
Mọi người ngồi xuống, lúc ăn và ngủ không nói chuyện, không nói một tiếng dùng xong bữa tối. Sau khi kết thúc, Lý di nương mở miệng nói:
"Lão gia, giáo tập ma ma của nhị tiểu thư hôm nay hồi hương tế tổ đi, tì thiếp nghĩ, nhị tiểu thư mấy ngày nay có hay không cùng đại tiểu thư học tập, cũng hảo không bị lùi về sau."
Lý di nương tươi cười đầy mặt, sắc mặt mẫu tử Chu Nhược Thủy đều âm âm. giáo tập ma ma chính là từ trong cung tới, Lý di nương nghĩ chiếm tiện nghi nghĩ thật tốt.
"Lão gia, nếu Thủy ma ma là lão ma ma trong cung, lúc ấy tới trong phủ chỉ nói dạy dỗ nếu thêm một người. Dung nhi muốn học, Ngô ma ma nhưng không nhất định sẽ dạy. Nếu chọc đến Ngô ma ma bất mãn hồi cung hướng quý phi nương nương cáo trạng, chúng ta Thượng Thư phủ sẽ nhiều sinh sự."
Dư thị mắt thấy Chu Thái liền đồng ý, nhàn nhạt nói. Chu Thái vừa định nói liền nghẹn ở trong miệng, nghe xong Dư thị nói không thể không nuốt trở vào.
"Phu nhân nói có lý. Dung nhi, ma ma trở về phía trước, trước cùng Liên Nhi cùng nhau học đi."
Chu Thái sau khi nói xong lắc lắc ống tay áo, mang theo một tia không mau rời đi. Dư thị thấy Chu Thái đi rồi, cũng đứng dậy, mang theo chính mình một đôi nhi nữ rời đi.
Chu Nhược Thủy đi theo sau Dư thị, khóe miệng nổi lên một tia nhàn nhạt ý cười. Kiếp trước kiếp này, Lý di nương đều đưa ra yêu cầu này. Bất đồng chính là, kiếp trước mẫu thân nhịn. Nhưng Ngô ma ma lại cảm thấy mẫu thân không tôn trọng nàng, ngày thứ hai liền chưa từng đến. Sau lại, mẫu thân liền cùng Hoàng Hậu, Diệp quý phi quan hệ phai nhạt.
Kiếp này, chính mình đầu tiên là nhằm vào Lý di nương, mẫu thân sợ cũng cảm giác được, lúc này mới cự tuyệt Lý di nương. Ngẫm lại mới vừa rồi Lý di nương ăn mệt bộ dáng, mẫu thân lạnh nhạt lại theo bộ dáng chính mình, Chu Nhược Thủy tâm tình thì tốt lên.
Chu Liên, nữ nhi Tề di nương, Thượng Thư phủ tam tiểu thư, năm bảy tuổi.
Vài vị chủ tử đi rồi, sắc mặt Lý di nương một chút âm trầm lên, hung hăng trừng hướng hướng Dư thị rời đi. Vệ di nương cùng Tề di nương nhìn nhau cười, sóng vai rời đi.
"Tiện nhân! Ỷ vào thân phận chính thất như thế ức hiếp ta, chung có một ngày, ta nhất định phải khiến ngươi thân bại danh liệt, chết không toàn thây!"
Lý di nương phẫn hận mang theo Chu Dung cùng chu Hàn Thiên trở về Lục Cúc Uyển. Mà Chu Nhược Thủy Chu Hàn Minh còn lại là đi Dư thị Triều Hà Uyển.
"Nhược Thủy, ngươi hôm nay vì sao nhằm vào Lý di nương?"
Ba người ngồi xuống, vú nuôi Dư thị Hứa ma ma dâng trà, Dư thị liền mở miệng hỏi. Mà Chu Hàn Minh cũng là nhìn về phía Chu Nhược Thủy, duy Hứa ma ma vẻ mặt nghi hoặc.
"Lý di nương là thiếp, thiếp nên có bộ dáng của thiếp. Mẫu thân, ngài là phu nhân thượng thư, Nhược Thủy cùng ca ca là con vợ cả, vẫn luôn bị một tiểu thiếp nho nhỏ trong tối ngoài sáng khiêu khích tính là chuyện gì?"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Quý Nữ Vương Phi
Chương 2: Trọng sinh
Chương 2: Trọng sinh